Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236 "Đắt quá, không đáng".
*Chương có nội dung hình ảnh
“Long Hoàng hàng ngàn năm đó vẫn luôn ở đó nhỉ, cho tôi một ngàn cân”.
“Tên nhóc cậu cố ý bới lông tìm vết phải không? Không có!”, cuối cùng Từ Hạo nổi giận, chỉ vào Dương Hạo lớn giọng quát.
vietwriter.vn
“Ha ha!”, Dương Hạo không khỏi bật cười nói: “Tiền bối, sao ông có thể nói như thế, tôi thật sự muốn mấy nguyên liệu này”.
vietwriter.vn
"Muốn sao? Cậu nói thật sao? Mỗi vật liệu này đều cực kỳ quý giá, cậu mở miệng là 500 cân, bán rồi chưa chắc đã đổi lại được đâu”, Từ Hạo châm chọc nói.
Dương Hạo lắc đầu, sau đó nói: "Cũng chưa chắc. Tôi có thể lấy được một cái thi thể của yêu tiên Tử Phủ, chẳng nhẽ không thể lấy được cái thứ hai thứ ba sao? Hoặc là, cũng có thể lấy được xác của yêu vương thượng cổ nào đó cùng cảnh giới Linh Kiếp thì sao?
“Hít!”, Từ Hạo hít vào một hơi, sau đó kinh ngạc nhìn Dương Hạo đang cười. Nụ cười khó hiểu của cậu đồng thời khiến ông ta sợ hãi.
Nếu cậu thực sự có thể lấy được thi thể của yêu tiên Tử Phủ thứ hai thứ ba, hoặc thậm chí là thi thể của yêu vương Linh Kiếp, thì những vật liệu này nhất định có thể đổi được, hơn nữa còn hơn một ngàn ký ấy chứ.
“Tiểu tử cậu đừng hù dọa tôi”, sau khi bình tĩnh lại, Từ Hạo nói: “Chính xác thì cậu muốn thế nào? Đừng vòng vo nữa”.
Nhìn thấy mục đích của mình đã bị nhìn thấu, Dương Hạo không còn giấu giếm nữa, nói: "Tôi muốn đồng đen Túy Hạch, Rồng Khô vạn tuổi, giao toàn bộ hàng có sẵn ở đây cho tôi".
“Được rồi!”, Từ Hạo gật gật đầu nói: “Rồng Khô vạn năm, bốn ngàn tinh thạch linh khí thượng phẩm/cân, chỗ tôi có 10 cân, về phần đồng đen Túy Hạch, chỗ tôi có 20 cân, năm ngàn tinh thạch linh khí thượng phẩm/cân".
Dương Hạo cau mày nói: "Đắt quá, không đáng".
“Tiểu tử, đừng được đằng chân lân đằng đầu”, Từ Hạo dựng râu nhìn chằm chằm: “Tôi bán cho người khác 5.000, 6.000/cân, bán cho cậu thế là rẻ lắm rồi đấy”.
Dương Hạo cười nói: "Hai loại bốn ngàn một ký, tôi sẽ mua. Tôi còn hứa với ông, nếu có đồ tốt sẽ tìm đến ông đầu tiên".
Câu đầu tiên khiến Từ Hạo tức điên lên, nhưng câu sau lại khiến ông ta trợn trừng mắt, nhanh chóng dập tắt lửa giận trong lòng.
Dương Hạo đã cho ông ta hai cơ hội thăng tiến địa vị, có khi lại có lần ba cũng nên. Nghĩ đến xác của yêu tiên Tử Phủ được bán đấu giá lúc nãy, ông ta lập tức trở nên hưng phấn.
"Được rồi! Bốn nghìn thì bốn nghìn, bán cho cậu”, cuối cùng, Từ Hạo cũng đưa ra quyết định, nghiến răng đồng ý.
"Chờ đã, còn nữa. Tương lai nếu có hai kim loại này ở đây, nhất định phải giữ lại cho tôi, với giá này luôn”, Dương Hạo lại nói.
“Được, không vấn đề gì”, Từ Hạo trực tiếp đồng ý. Đã đồng ý từ trước rồi, nên bây giờ nên thuận nước giong thuyền cho Dương Hạo thì tốt hơn.
“Nếu vậy thì phiền tiền bối gửi đồ vào phòng cho tôi!”, Dương Hạo nói.
“Long Hoàng hàng ngàn năm đó vẫn luôn ở đó nhỉ, cho tôi một ngàn cân”.
“Tên nhóc cậu cố ý bới lông tìm vết phải không? Không có!”, cuối cùng Từ Hạo nổi giận, chỉ vào Dương Hạo lớn giọng quát.
vietwriter.vn
“Ha ha!”, Dương Hạo không khỏi bật cười nói: “Tiền bối, sao ông có thể nói như thế, tôi thật sự muốn mấy nguyên liệu này”.
vietwriter.vn
"Muốn sao? Cậu nói thật sao? Mỗi vật liệu này đều cực kỳ quý giá, cậu mở miệng là 500 cân, bán rồi chưa chắc đã đổi lại được đâu”, Từ Hạo châm chọc nói.
Dương Hạo lắc đầu, sau đó nói: "Cũng chưa chắc. Tôi có thể lấy được một cái thi thể của yêu tiên Tử Phủ, chẳng nhẽ không thể lấy được cái thứ hai thứ ba sao? Hoặc là, cũng có thể lấy được xác của yêu vương thượng cổ nào đó cùng cảnh giới Linh Kiếp thì sao?
“Hít!”, Từ Hạo hít vào một hơi, sau đó kinh ngạc nhìn Dương Hạo đang cười. Nụ cười khó hiểu của cậu đồng thời khiến ông ta sợ hãi.
Nếu cậu thực sự có thể lấy được thi thể của yêu tiên Tử Phủ thứ hai thứ ba, hoặc thậm chí là thi thể của yêu vương Linh Kiếp, thì những vật liệu này nhất định có thể đổi được, hơn nữa còn hơn một ngàn ký ấy chứ.
“Tiểu tử cậu đừng hù dọa tôi”, sau khi bình tĩnh lại, Từ Hạo nói: “Chính xác thì cậu muốn thế nào? Đừng vòng vo nữa”.
Nhìn thấy mục đích của mình đã bị nhìn thấu, Dương Hạo không còn giấu giếm nữa, nói: "Tôi muốn đồng đen Túy Hạch, Rồng Khô vạn tuổi, giao toàn bộ hàng có sẵn ở đây cho tôi".
“Được rồi!”, Từ Hạo gật gật đầu nói: “Rồng Khô vạn năm, bốn ngàn tinh thạch linh khí thượng phẩm/cân, chỗ tôi có 10 cân, về phần đồng đen Túy Hạch, chỗ tôi có 20 cân, năm ngàn tinh thạch linh khí thượng phẩm/cân".
Dương Hạo cau mày nói: "Đắt quá, không đáng".
“Tiểu tử, đừng được đằng chân lân đằng đầu”, Từ Hạo dựng râu nhìn chằm chằm: “Tôi bán cho người khác 5.000, 6.000/cân, bán cho cậu thế là rẻ lắm rồi đấy”.
Dương Hạo cười nói: "Hai loại bốn ngàn một ký, tôi sẽ mua. Tôi còn hứa với ông, nếu có đồ tốt sẽ tìm đến ông đầu tiên".
Câu đầu tiên khiến Từ Hạo tức điên lên, nhưng câu sau lại khiến ông ta trợn trừng mắt, nhanh chóng dập tắt lửa giận trong lòng.
Dương Hạo đã cho ông ta hai cơ hội thăng tiến địa vị, có khi lại có lần ba cũng nên. Nghĩ đến xác của yêu tiên Tử Phủ được bán đấu giá lúc nãy, ông ta lập tức trở nên hưng phấn.
"Được rồi! Bốn nghìn thì bốn nghìn, bán cho cậu”, cuối cùng, Từ Hạo cũng đưa ra quyết định, nghiến răng đồng ý.
"Chờ đã, còn nữa. Tương lai nếu có hai kim loại này ở đây, nhất định phải giữ lại cho tôi, với giá này luôn”, Dương Hạo lại nói.
“Được, không vấn đề gì”, Từ Hạo trực tiếp đồng ý. Đã đồng ý từ trước rồi, nên bây giờ nên thuận nước giong thuyền cho Dương Hạo thì tốt hơn.
“Nếu vậy thì phiền tiền bối gửi đồ vào phòng cho tôi!”, Dương Hạo nói.
Bình luận facebook