Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24 “Huyết Luyện Cửu Kiếm, võ thuật kim linh thượng phẩm”.
Hai mắt Du Xung híp lại, sau đó sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm ánh sáng màu máu đó, ý chí mạnh mẽ kia dường như muốn nghiền nát cơ thể hắn.
Hắn không khỏi thốt ra: “Huyết Luyện Cửu Kiếm, võ thuật kim linh thượng phẩm”.
Cùng với tiếng hét kinh ngạc của Du Xung, trái tim của bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh đều cảm thấy lạnh lẽo.
“Phá!”, một tu giả bước hai ngưng hình của cảnh giới Ngân Linh điên cuồng tấn công thanh kiếm đang công kích mình, đồng thời cũng muốn rút lui.
Sáu người còn lại cũng liều mạng tấn công vào lưỡi kiếm đó, cố gắng trốn tránh khỏi lưỡi kiếm tử thần.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tốc độ phản ứng của họ không hề chậm, đáng tiếc Huyết Luyện Cửu Kiếm của Dương Hạo là võ thuật Kim Linh thượng cấp, tốc độ của họ có nhanh thế nào cũng không tránh được khỏi lưỡi kiếm.
“Xoẹt!”
“Phụt!”, máu bắn tung tóe, bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh đều bắn ra ngoài.
Dương Hạo cầm kiếm trên tay, trên mặt nở nụ cười, y phục màu đen dính đầu máu, lưỡi kiếm chĩa xuống đất, máu không ngừng nhỏ xuống.
Nhẹ nhàng nâng thanh trường kiếm trong tay lên, Dương Hạo dùng tay áo lau vết máu trên mép kiếm, sau đó liếc mắt nhìn bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh, nói: “Cảnh giới Ngân Linh, mạnh lắm sao?”
Cảnh giới Ngân Linh, mạnh lắm sao? Khi những từ này được nói ra, hai trong số bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh đã ngã xuống đất.
“Phụt!”
“Phụt!”, cổ họng của họ đều xuất hiện một vết mảnh, sau đó máu tuôn ra như suối, cho dù dùng hai tay bịt lại cũng không thể nào ngăn được máu nhuốm đỏ.
“Bụp!”, ngay sau đó không ngừng vang lên tiếng ngã xuống đất.
Bảy người, bốn người ngã xuống đất chết, ba người khác quỳ gối, trên người đều có một hoặc hai vết kiếm sâu, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi và tái nhợt.
Bại rồi, bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh, hoàn toàn bại trận trước một thanh kiếm. Bốn người chết, ba người bị thương. Thanh kiếm đáng sợ đó, cho dù là những tu giả ở bước thứ ba cương lực của cảnh giới Ngân Linh tới cũng không thể đỡ được mà không có chút thương vong nào.
Dương Hạo nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, thật ra ngay cả bản thân anh cũng có chút kinh ngạc trước sức mạnh của Huyết Luyện Cửu Kiếm. Vừa rồi cậu mới chỉ triển khai kiếm thứ nhất, nếu như tu luyện đến cực hạn cửu kiếm, sức công phá e là sẽ rất kinh khủng.
“Dương Hoành, ba tên phế vật này giao cho các đệ”, Dương Hạo nói với các huynh đệ phía sau, sau đó đưa mắt nhìn Du Xung.
“Được luôn!”, Dương Hoành mỉm cười đồng ý, sau đó nhìn ba tên tu giả đã bị thương của nhà họ Triệu và nhà họ Du, nháy mắt nói: “Lão đại, đệ đảm bảo sẽ khiến bọn chúng hối hận vì dám đối đầu với nhà họ Dương chúng ta”.
“Dừng lại, các ngươi dám!”, Du Xung nhìn thấy đám người Dương Hoành đang đi về phía ba tu giả bị thương, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, sau đó lập tức hét lớn.
Dương Hạo đột nhiên vung kiếm lên, mũi kiếm ở trước mặt Du Xung, cười nhạt nói: “Du Xung, ngươi tự lo cho bản thân đi! Mạng của bọn chúng không giữ được đâu”.
Du Xung nhìn chằm chằm Dương Hạo, sắc mặt u ám nói: “Dương Hạo, ngươi sẽ phải hối hận. Ta đảm bảo, bảy huynh đệ các ngươi đều sẽ phải chết, chết một cách rất thảm”.
Hắn không khỏi thốt ra: “Huyết Luyện Cửu Kiếm, võ thuật kim linh thượng phẩm”.
Cùng với tiếng hét kinh ngạc của Du Xung, trái tim của bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh đều cảm thấy lạnh lẽo.
“Phá!”, một tu giả bước hai ngưng hình của cảnh giới Ngân Linh điên cuồng tấn công thanh kiếm đang công kích mình, đồng thời cũng muốn rút lui.
Sáu người còn lại cũng liều mạng tấn công vào lưỡi kiếm đó, cố gắng trốn tránh khỏi lưỡi kiếm tử thần.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tốc độ phản ứng của họ không hề chậm, đáng tiếc Huyết Luyện Cửu Kiếm của Dương Hạo là võ thuật Kim Linh thượng cấp, tốc độ của họ có nhanh thế nào cũng không tránh được khỏi lưỡi kiếm.
“Xoẹt!”
“Phụt!”, máu bắn tung tóe, bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh đều bắn ra ngoài.
Dương Hạo cầm kiếm trên tay, trên mặt nở nụ cười, y phục màu đen dính đầu máu, lưỡi kiếm chĩa xuống đất, máu không ngừng nhỏ xuống.
Nhẹ nhàng nâng thanh trường kiếm trong tay lên, Dương Hạo dùng tay áo lau vết máu trên mép kiếm, sau đó liếc mắt nhìn bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh, nói: “Cảnh giới Ngân Linh, mạnh lắm sao?”
Cảnh giới Ngân Linh, mạnh lắm sao? Khi những từ này được nói ra, hai trong số bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh đã ngã xuống đất.
“Phụt!”
“Phụt!”, cổ họng của họ đều xuất hiện một vết mảnh, sau đó máu tuôn ra như suối, cho dù dùng hai tay bịt lại cũng không thể nào ngăn được máu nhuốm đỏ.
“Bụp!”, ngay sau đó không ngừng vang lên tiếng ngã xuống đất.
Bảy người, bốn người ngã xuống đất chết, ba người khác quỳ gối, trên người đều có một hoặc hai vết kiếm sâu, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi và tái nhợt.
Bại rồi, bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh, hoàn toàn bại trận trước một thanh kiếm. Bốn người chết, ba người bị thương. Thanh kiếm đáng sợ đó, cho dù là những tu giả ở bước thứ ba cương lực của cảnh giới Ngân Linh tới cũng không thể đỡ được mà không có chút thương vong nào.
Dương Hạo nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, thật ra ngay cả bản thân anh cũng có chút kinh ngạc trước sức mạnh của Huyết Luyện Cửu Kiếm. Vừa rồi cậu mới chỉ triển khai kiếm thứ nhất, nếu như tu luyện đến cực hạn cửu kiếm, sức công phá e là sẽ rất kinh khủng.
“Dương Hoành, ba tên phế vật này giao cho các đệ”, Dương Hạo nói với các huynh đệ phía sau, sau đó đưa mắt nhìn Du Xung.
“Được luôn!”, Dương Hoành mỉm cười đồng ý, sau đó nhìn ba tên tu giả đã bị thương của nhà họ Triệu và nhà họ Du, nháy mắt nói: “Lão đại, đệ đảm bảo sẽ khiến bọn chúng hối hận vì dám đối đầu với nhà họ Dương chúng ta”.
“Dừng lại, các ngươi dám!”, Du Xung nhìn thấy đám người Dương Hoành đang đi về phía ba tu giả bị thương, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, sau đó lập tức hét lớn.
Dương Hạo đột nhiên vung kiếm lên, mũi kiếm ở trước mặt Du Xung, cười nhạt nói: “Du Xung, ngươi tự lo cho bản thân đi! Mạng của bọn chúng không giữ được đâu”.
Du Xung nhìn chằm chằm Dương Hạo, sắc mặt u ám nói: “Dương Hạo, ngươi sẽ phải hối hận. Ta đảm bảo, bảy huynh đệ các ngươi đều sẽ phải chết, chết một cách rất thảm”.
Bình luận facebook