Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 252 Có lệnh bài không?
*Chương có nội dung hình ảnh
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, máu phun ra, một cái hất tay tưởng như bình thường của Y Thắng Tuyết lại mang theo năng lượng công kích đáng sợ. Dựa vào hàng phòng ngự của họ, hoàn toàn không thể ngăn được.
“Phụt!”, sau khi ngã xuống đất, hai người của nhà họ Bồng đều liên tục phun ra máu, sau đó khí tức cũng nhanh chóng chùng xuống.
vietwriter.vn
Lúc này, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ kinh hãi. Hai mắt nhìn chằm chằm Y Thắng Tuyết, cơ thể không ngừng lùi về phía sau. Bọn họ không thể ngờ được, cùng là cảnh giới Tử Phủ dưỡng anh, nhưng khoảng cách lại lớn đến vậy. Chỉ một chiêu mà đã khiến họ hoàn toàn bị đánh bại.
“Khiến tôi bại trận bỏ trốn, nực cười”, Y Thắng Tuyết khinh thường liếc nhìn hai huynh đệ nhà họ Bồng, sau đó nói: “Đừng nói là các ông, cho dù là Bồng Thiên tới cũng không có tư cách nói lời này. Quay về nói với Bồng Thiên và người của Khí Nguyên Tông. Người này các ông không được phép động vào. Đợi đến khi cuộc đánh giá kết thúc, cậu ta không thông qua, vậy thì sẽ là một chuyện khác”.
vietwriter.vn
Trái tim Dương Hạo lúc này như đảo lộn, nhìn bóng lưng của Y Thắng Tuyết, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Y Thắng Tuyết này còn rất trẻ, tuyệt đối không quá hai mươi lăm tuổi. Nhưng cảnh giới hiện giờ của y đã là cảnh giới Tử Phủ. Trẻ như vậy đã đạt tới cảnh giới này, thật đáng sợ.
Nghe thấy những lời của Y Thắng Tuyết, trên mặt cậu xuất hiện một nụ cười khổ. Tên này nói đúng, nếu như mình không thông qua cuộc đánh giá của Thiên Quân Môn, vậy thì là chuyện khác rồi.
Đến lúc đó, cậu không phải là người của Thiên Quân Môn, bọn họ không có nghĩa vụ bảo vệ cậu. nhà họ Bồng muốn làm gì thì làm đó.
“Thú vị đấy. Cuộc đánh giá đó, có thể ngăn được mình sao?”, trong lòng cười khổ. Dương Hạo thân là ma, thực lực vô cùng mạnh mẽ, cậu tràn đầy tự tin.
Quay đầu lại, Y Thắng Tuyết nhìn Dương Hạo, hơi cau mày. Nếu như không phải người phía sau nói rằng bản thân tới tham gia cuộc đánh giá của Thiên Quân Môn, có lẽ y đã không nhúng tay vào chuyện hôm nay.
Y đánh giá tu giả cảnh giới Tiên Thiên nhập môn trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Nguồn năng lượng mà vừa rồi tên này phóng ra rất kỳ lạ, đồng thời cũng rất mạnh mẽ.
Nhưng sau một hồi khẽ nghi ngờ, y rút lại sự tò mò. Dù sao trong mắt y, gặp quá nhiều Tiên Thiên rồi. Một Tiên Thiên nhập môn cấp thấp nhất, không đáng để y quan tâm.
“Ngươi tới tham gia đánh giá? Có lệnh bài không?”, Y Thắng Tuyết nói, giọng điệu lãnh đạm.
Dương Hạo gật đầu, sau đó lấy ra một tấm bảng tên, chính là tấm mà Chưởng giáo đã đưa cho cậu.
Quét mắt nhìn bảng tên, Y Thắng Tuyết gật đầu. Bảng tên đó là thật, vậy thì đúng là Dương Hạo tới để tham gia cuộc đánh giá của Thiên Quân Môn.
“Đi với ta!”, vẫy tay, Y Thắng Tuyết dắt theo Dương Hạo, đi thẳng vào trong thành.
Người của nhà họ Bồng lần lượt rút lui, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Lúc này không ai dám bước tới ngăn cản Y Thắng Tuyết. Hai huynh đệ nhà họ Bồng được đỡ dậy, sau đó cũng đứng lui sang một bên.
“Lão nhị, lập tức quay về bẩm báo phụ thân, ta ở đây canh”, Bồng Minh Lượng nói.
“Vâng!”, Bồng Minh Quang gật đầu, sau đó đưa hai người rời đi…
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, máu phun ra, một cái hất tay tưởng như bình thường của Y Thắng Tuyết lại mang theo năng lượng công kích đáng sợ. Dựa vào hàng phòng ngự của họ, hoàn toàn không thể ngăn được.
“Phụt!”, sau khi ngã xuống đất, hai người của nhà họ Bồng đều liên tục phun ra máu, sau đó khí tức cũng nhanh chóng chùng xuống.
vietwriter.vn
Lúc này, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ kinh hãi. Hai mắt nhìn chằm chằm Y Thắng Tuyết, cơ thể không ngừng lùi về phía sau. Bọn họ không thể ngờ được, cùng là cảnh giới Tử Phủ dưỡng anh, nhưng khoảng cách lại lớn đến vậy. Chỉ một chiêu mà đã khiến họ hoàn toàn bị đánh bại.
“Khiến tôi bại trận bỏ trốn, nực cười”, Y Thắng Tuyết khinh thường liếc nhìn hai huynh đệ nhà họ Bồng, sau đó nói: “Đừng nói là các ông, cho dù là Bồng Thiên tới cũng không có tư cách nói lời này. Quay về nói với Bồng Thiên và người của Khí Nguyên Tông. Người này các ông không được phép động vào. Đợi đến khi cuộc đánh giá kết thúc, cậu ta không thông qua, vậy thì sẽ là một chuyện khác”.
vietwriter.vn
Trái tim Dương Hạo lúc này như đảo lộn, nhìn bóng lưng của Y Thắng Tuyết, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Y Thắng Tuyết này còn rất trẻ, tuyệt đối không quá hai mươi lăm tuổi. Nhưng cảnh giới hiện giờ của y đã là cảnh giới Tử Phủ. Trẻ như vậy đã đạt tới cảnh giới này, thật đáng sợ.
Nghe thấy những lời của Y Thắng Tuyết, trên mặt cậu xuất hiện một nụ cười khổ. Tên này nói đúng, nếu như mình không thông qua cuộc đánh giá của Thiên Quân Môn, vậy thì là chuyện khác rồi.
Đến lúc đó, cậu không phải là người của Thiên Quân Môn, bọn họ không có nghĩa vụ bảo vệ cậu. nhà họ Bồng muốn làm gì thì làm đó.
“Thú vị đấy. Cuộc đánh giá đó, có thể ngăn được mình sao?”, trong lòng cười khổ. Dương Hạo thân là ma, thực lực vô cùng mạnh mẽ, cậu tràn đầy tự tin.
Quay đầu lại, Y Thắng Tuyết nhìn Dương Hạo, hơi cau mày. Nếu như không phải người phía sau nói rằng bản thân tới tham gia cuộc đánh giá của Thiên Quân Môn, có lẽ y đã không nhúng tay vào chuyện hôm nay.
Y đánh giá tu giả cảnh giới Tiên Thiên nhập môn trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Nguồn năng lượng mà vừa rồi tên này phóng ra rất kỳ lạ, đồng thời cũng rất mạnh mẽ.
Nhưng sau một hồi khẽ nghi ngờ, y rút lại sự tò mò. Dù sao trong mắt y, gặp quá nhiều Tiên Thiên rồi. Một Tiên Thiên nhập môn cấp thấp nhất, không đáng để y quan tâm.
“Ngươi tới tham gia đánh giá? Có lệnh bài không?”, Y Thắng Tuyết nói, giọng điệu lãnh đạm.
Dương Hạo gật đầu, sau đó lấy ra một tấm bảng tên, chính là tấm mà Chưởng giáo đã đưa cho cậu.
Quét mắt nhìn bảng tên, Y Thắng Tuyết gật đầu. Bảng tên đó là thật, vậy thì đúng là Dương Hạo tới để tham gia cuộc đánh giá của Thiên Quân Môn.
“Đi với ta!”, vẫy tay, Y Thắng Tuyết dắt theo Dương Hạo, đi thẳng vào trong thành.
Người của nhà họ Bồng lần lượt rút lui, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Lúc này không ai dám bước tới ngăn cản Y Thắng Tuyết. Hai huynh đệ nhà họ Bồng được đỡ dậy, sau đó cũng đứng lui sang một bên.
“Lão nhị, lập tức quay về bẩm báo phụ thân, ta ở đây canh”, Bồng Minh Lượng nói.
“Vâng!”, Bồng Minh Quang gật đầu, sau đó đưa hai người rời đi…
Bình luận facebook