Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35 “Cảnh giới Tiên Thiên!”
La Vân có lai lịch bí ẩn. Ngay cả mấy lão già trong nhà họ Du cũng không biết hắn đến từ đâu.
Nhưng có một điều họ biết rất rõ ràng. Người này có một nền tảng vững chắc. Hắn mang theo một đội thị vệ mặc áo đen, ai nấy đều ở cảnh giới Ngân Linh, có tới cả trăm người.
Không chỉ vậy, bên cạnh La Vân còn có một cường giả khó lường. Người đó khiến cho người khác có cảm giác không thể chống lại, chỉ riêng khí thế của ông ta thôi cũng đã đủ để áp đảo ngũ lão nhà họ Du rồi.
Vào lúc này, ngoài Du Trấn, cao thủ cảnh giới Kim Linh bị thương ra, La Vân mang theo bốn cao thủ khác của gia tộc họ Du và một nhóm tu giả của gia tộc họ Du đến bên ngoài biệt thự gia tộc họ Dương.
La Vân mặc đồ đen, hơi thở lạnh lùng.
Phía sau hắn, một người đàn ông trung niên với khí tức nội liễm đang đứng lặng lẽ. Đôi mắt của người đàn ông này sắc bén vô song, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên vào trái tim con người vậy.
Bốn tu giả nhà họ Du ở cảnh giới Kim Linh đứng sau lưng bọn họ, dù sao cũng không dám vượt qua, phong thái khúm núm, không giống cao thủ cảnh giới Kim Linh chút nào.
La Vân nhìn cánh cổng vắng lặng của nhà họ Dương trước mặt, nói: "Du Hằng, thời khắc nhà họ Du các ngươi thể hiện đã tới, mau tiến vào và xóa sổ thị tộc đối nghịch này cho bổn công tử!"
“Vâng”, tên đứng đầu nhà họ Du cúi đầu đồng ý, sau đó cùng một đám cao thủ nhà họ Du chạy nhanh về phía biệt thự nhà họ Dương.
La Vân cùng người đàn ông trung niên phía sau và đội áo đen 100 người đứng xem. Đối với hắn, tất cả mọi người trong nhà họ Du đều là bia đỡ đạn, chỉ có đội của hắn mới là lực lượng thực sự mạnh mẽ.
“Bùm!”, cánh cổng nhà họ Dương bị phá vỡ, sau đó đám người nhà họ Du hùng hổ lao vào trong.
Điều khiến họ ngạc nhiên là cả nhà họ Dương không có một ai, đừng nói đến một con người, thậm chí là cả một con gà hay một con chó cũng không có.
Yên tĩnh đến mức toàn bộ dinh thự của nhà họ Dương như thể một ngôi nhà hoang.
Du Hằng nhíu mày, sau đó nhanh chóng rời khỏi sân nhà họ Dương.
"La Vân công tử, trong biệt thự của nhà họ Dương không có ai, chúng ta vồ hụt rồi".
Nghe được lời của Du Hằng, La Vân khẽ nhíu mày: “Người của họ Dương đều rút lui rồi? Chẳng nhẽ chúng biết ta định động thủ với chúng?"
“Tiêu Xương, vào xem cho tôi”, hắn liếc nhìn người đàn ông trung niên phía sau.
Người sau nhẹ gật đầu, sau đó trong nháy mắt lao ra, lướt qua không gian trăm mét như một cơn gió, tiến vào biệt thự nhà họ Dương.
Nhìn thấy cảnh này, Du Hằng cảm thấy trong lòng ớn lạnh. Tên Tiêu Xương này quá kinh người. Với tốc độ như vậy, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng ma mà thôi.
“Cảnh giới Tiên Thiên!”, trong lòng hắn không khỏi cảm thán.
Bản thân Du Hằng là một tu giả cảnh giới Kim Linh bước ba, hắn biết rất rõ cảnh giới Kim Linh hoàn toàn không có khí tức như vậy. Khí thế hùng hồn kia chắc chắn không phải thứ mà cảnh giới Kim Linh có thể phát huy ra được.
Không chỉ có Du Hằng, mà một số cao thủ cảnh giới Kim Linh của nhà họ Du đều hơi kinh ngạc, trong mắt hiện lên một chút kinh hãi.
Nhưng có một điều họ biết rất rõ ràng. Người này có một nền tảng vững chắc. Hắn mang theo một đội thị vệ mặc áo đen, ai nấy đều ở cảnh giới Ngân Linh, có tới cả trăm người.
Không chỉ vậy, bên cạnh La Vân còn có một cường giả khó lường. Người đó khiến cho người khác có cảm giác không thể chống lại, chỉ riêng khí thế của ông ta thôi cũng đã đủ để áp đảo ngũ lão nhà họ Du rồi.
Vào lúc này, ngoài Du Trấn, cao thủ cảnh giới Kim Linh bị thương ra, La Vân mang theo bốn cao thủ khác của gia tộc họ Du và một nhóm tu giả của gia tộc họ Du đến bên ngoài biệt thự gia tộc họ Dương.
La Vân mặc đồ đen, hơi thở lạnh lùng.
Phía sau hắn, một người đàn ông trung niên với khí tức nội liễm đang đứng lặng lẽ. Đôi mắt của người đàn ông này sắc bén vô song, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên vào trái tim con người vậy.
Bốn tu giả nhà họ Du ở cảnh giới Kim Linh đứng sau lưng bọn họ, dù sao cũng không dám vượt qua, phong thái khúm núm, không giống cao thủ cảnh giới Kim Linh chút nào.
La Vân nhìn cánh cổng vắng lặng của nhà họ Dương trước mặt, nói: "Du Hằng, thời khắc nhà họ Du các ngươi thể hiện đã tới, mau tiến vào và xóa sổ thị tộc đối nghịch này cho bổn công tử!"
“Vâng”, tên đứng đầu nhà họ Du cúi đầu đồng ý, sau đó cùng một đám cao thủ nhà họ Du chạy nhanh về phía biệt thự nhà họ Dương.
La Vân cùng người đàn ông trung niên phía sau và đội áo đen 100 người đứng xem. Đối với hắn, tất cả mọi người trong nhà họ Du đều là bia đỡ đạn, chỉ có đội của hắn mới là lực lượng thực sự mạnh mẽ.
“Bùm!”, cánh cổng nhà họ Dương bị phá vỡ, sau đó đám người nhà họ Du hùng hổ lao vào trong.
Điều khiến họ ngạc nhiên là cả nhà họ Dương không có một ai, đừng nói đến một con người, thậm chí là cả một con gà hay một con chó cũng không có.
Yên tĩnh đến mức toàn bộ dinh thự của nhà họ Dương như thể một ngôi nhà hoang.
Du Hằng nhíu mày, sau đó nhanh chóng rời khỏi sân nhà họ Dương.
"La Vân công tử, trong biệt thự của nhà họ Dương không có ai, chúng ta vồ hụt rồi".
Nghe được lời của Du Hằng, La Vân khẽ nhíu mày: “Người của họ Dương đều rút lui rồi? Chẳng nhẽ chúng biết ta định động thủ với chúng?"
“Tiêu Xương, vào xem cho tôi”, hắn liếc nhìn người đàn ông trung niên phía sau.
Người sau nhẹ gật đầu, sau đó trong nháy mắt lao ra, lướt qua không gian trăm mét như một cơn gió, tiến vào biệt thự nhà họ Dương.
Nhìn thấy cảnh này, Du Hằng cảm thấy trong lòng ớn lạnh. Tên Tiêu Xương này quá kinh người. Với tốc độ như vậy, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng ma mà thôi.
“Cảnh giới Tiên Thiên!”, trong lòng hắn không khỏi cảm thán.
Bản thân Du Hằng là một tu giả cảnh giới Kim Linh bước ba, hắn biết rất rõ cảnh giới Kim Linh hoàn toàn không có khí tức như vậy. Khí thế hùng hồn kia chắc chắn không phải thứ mà cảnh giới Kim Linh có thể phát huy ra được.
Không chỉ có Du Hằng, mà một số cao thủ cảnh giới Kim Linh của nhà họ Du đều hơi kinh ngạc, trong mắt hiện lên một chút kinh hãi.