Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36 “Lão đại đến rồi!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Một lúc sau, Tiêu Xương trở lại trước mặt La Vân như một bóng ma, cung kính nói: "Công tử, tôi không phát hiện bất cứ khí tức nào. Người nhà họ Dương đều đã rời đi".
“Hừ!”, La Vân hừ lạnh một tiếng: “Chạy rồi sao? Chỉ cần không rời thành Thanh Viễn, nhà họ Dương cũng chỉ là đồ chơi trong tay bổn công tử này thôi".
"Du Hằng, kiểm tra cho tôi! Về phần học viện Linh Không, đừng để Du Phi giết hết bọn họ, giữ lại một hai người, dùng họ ép đám người nhà họ Dương ló đầu ra".
"Vâng".
Học viện Linh Không, khi một nhóm đệ tử nhà họ Du đằng đằng sát khí lao đến, tất cả đệ tử của học viện Linh Không đều lui tránh.
“Dương Hoành, vác mặt ra đây!”, một tiếng quở trách tức giận từ trong miệng Du Xung phát ra, đám đệ tử nhà họ Du vây quanh viện của Dương Hoành.
Một mảnh viện nhỏ, tất cả anh em họ Dương đều sống ở đây. Bao gồm cả tiểu viện ở phía sau. Lúc này, hai mắt Dương Hạo đột nhiên mở ra.
“Bùm!”, một luồng khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể cậu phun ra, khiến cho cả căn phòng run lên vài lần.
Đột nhiên đứng dậy, Dương Hạo lao ra khỏi viện như một bóng đen. Sau khi rời viện, cậu chạy thẳng về phía nguồn phát ra âm thanh.
“Ai đang tìm ông nội Dương Hoành tao đấy?”, với một tiếng gầm dữ dội, còn chưa thấy bóng người đâu, giọng nói của Dương Hoành đã vang lên bên tai Dương Hạo.
Từng bóng người lao ra khỏi viện, toàn bộ anh em nhà họ Dương đều xuất hiện.
Khi nhìn thấy mấy chục bóng người ngoài cửa, Dương Hoành cả kinh, đột nhiên hơi chột dạ, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Không chỉ cậu ấy, các huynh muội Dương Phong và Dương Thanh Thanh đều có biểu cảm giống nhau. Nhà họ Du có quá nhiều người, đến mức hoàn toàn có thể vây giết bọn họ.
Có gần năm mươi thành viên nhà họ Du, đội hình của họ rất lớn. Cho dù đám Dương Hoành có tự phụ đi chăng nữa, bọn họ cũng không nghĩ bản thân sẽ là đối thủ của đối phương.
“Lão đại đến rồi!”, đúng lúc này, Dương Thanh Thanh nhìn thấy bóng người lao nhanh phía xa, liền nói một câu.
Đám người Dương Hoành sửng sốt một chút, như có chỗ dựa, khí thế lại bừng bừng.
Trong lòng bọn họ, Dương Hạo nhất định là một đại ca đáng để bọn họ kính trọng. Cho dù cảnh giới không bằng bọn họ, Dương Hạo cũng có uy nghiêm tuyệt đối.
Thực ra, việc họ che giấu thực lực cũng là do Dương Hạo dặn dò. Che dấu tai mắt người ngoài, ẩn thân càng sâu càng tốt, có thể làm cho đối phương tê liệt.
"Đại ca!"
"Đại ca!"
Một lúc sau, Tiêu Xương trở lại trước mặt La Vân như một bóng ma, cung kính nói: "Công tử, tôi không phát hiện bất cứ khí tức nào. Người nhà họ Dương đều đã rời đi".
“Hừ!”, La Vân hừ lạnh một tiếng: “Chạy rồi sao? Chỉ cần không rời thành Thanh Viễn, nhà họ Dương cũng chỉ là đồ chơi trong tay bổn công tử này thôi".
"Du Hằng, kiểm tra cho tôi! Về phần học viện Linh Không, đừng để Du Phi giết hết bọn họ, giữ lại một hai người, dùng họ ép đám người nhà họ Dương ló đầu ra".
"Vâng".
Học viện Linh Không, khi một nhóm đệ tử nhà họ Du đằng đằng sát khí lao đến, tất cả đệ tử của học viện Linh Không đều lui tránh.
“Dương Hoành, vác mặt ra đây!”, một tiếng quở trách tức giận từ trong miệng Du Xung phát ra, đám đệ tử nhà họ Du vây quanh viện của Dương Hoành.
Một mảnh viện nhỏ, tất cả anh em họ Dương đều sống ở đây. Bao gồm cả tiểu viện ở phía sau. Lúc này, hai mắt Dương Hạo đột nhiên mở ra.
“Bùm!”, một luồng khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể cậu phun ra, khiến cho cả căn phòng run lên vài lần.
Đột nhiên đứng dậy, Dương Hạo lao ra khỏi viện như một bóng đen. Sau khi rời viện, cậu chạy thẳng về phía nguồn phát ra âm thanh.
“Ai đang tìm ông nội Dương Hoành tao đấy?”, với một tiếng gầm dữ dội, còn chưa thấy bóng người đâu, giọng nói của Dương Hoành đã vang lên bên tai Dương Hạo.
Từng bóng người lao ra khỏi viện, toàn bộ anh em nhà họ Dương đều xuất hiện.
Khi nhìn thấy mấy chục bóng người ngoài cửa, Dương Hoành cả kinh, đột nhiên hơi chột dạ, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Không chỉ cậu ấy, các huynh muội Dương Phong và Dương Thanh Thanh đều có biểu cảm giống nhau. Nhà họ Du có quá nhiều người, đến mức hoàn toàn có thể vây giết bọn họ.
Có gần năm mươi thành viên nhà họ Du, đội hình của họ rất lớn. Cho dù đám Dương Hoành có tự phụ đi chăng nữa, bọn họ cũng không nghĩ bản thân sẽ là đối thủ của đối phương.
“Lão đại đến rồi!”, đúng lúc này, Dương Thanh Thanh nhìn thấy bóng người lao nhanh phía xa, liền nói một câu.
Đám người Dương Hoành sửng sốt một chút, như có chỗ dựa, khí thế lại bừng bừng.
Trong lòng bọn họ, Dương Hạo nhất định là một đại ca đáng để bọn họ kính trọng. Cho dù cảnh giới không bằng bọn họ, Dương Hạo cũng có uy nghiêm tuyệt đối.
Thực ra, việc họ che giấu thực lực cũng là do Dương Hạo dặn dò. Che dấu tai mắt người ngoài, ẩn thân càng sâu càng tốt, có thể làm cho đối phương tê liệt.
"Đại ca!"
"Đại ca!"
Bình luận facebook