Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 387 “Tứ Vệ!”
Sau khi Dương Hạo sắp xếp xong liền bắt đầu nghiên cứu trận pháp. Trong đầu cậu đều là những trận pháp mà Đoạn Vô Song để lại, vừa phức tạp vừa thâm sâu, muốn lĩnh ngộ được vô cùng khó khăn.
Tuy nhiên thời gian trôi qua, tốc độ lĩnh ngộ của cậu càng lúc càng nhanh, thành tựu trên con đường trận pháp cũng càng lúc càng tốt. Dần dần, số trận pháp cấm chế mà cậu nắm giữ càng lúc càng nhiều.
Mười ngày, một tháng, ba tháng, nửa năm, năm tháng dần dần trôi qua, trên bậc thang vạn dặm, Dương Hạo đã đột phá được tất cả cấm chế và trận pháp trong không gian ba dặm. Mà chỗ này mới chỉ là một phần ba, nhưng thời gian đã trôi qua tròn một năm rồi.
Thời gian một năm, cấm chế trận pháp trong không gian ba vạn dặm bị phá vỡ, bên trong có tận hàng chục nghìn trận pháp, còn có hàng chục nghìn cấm chế không gian. Cũng có nghĩa là, trung bình trong khoảng hai ba dặm không gian sẽ có một trận pháp và cấm chế.
Những trận pháp và cấm chế này, có cái hung ác vô cùng, cùng có cái là không gian giam cầm, còn có một số là huyễn trận, thậm chí là hình thành ảo giác cho linh hồn.
Trong suốt một năm này, đám người Du Huyền ra vào hàng trăm lần, tìm về không ít nguyên liệu quý giá. Tính đến nay, trong không gian ba nghìn dặm trên con đường tới Thiên Thành đã dựng lên được hàng chục kiến trúc cao ngất ngưởng.
Tuy những kiến trúc này đều không bằng những công trình kiến trúc hùng vĩ ở Thiên Thành dài hàng trăm mét, hàng nghìn mét, nhưng chúng cũng đã rất tráng lệ rồi.
Ngoài ra, Du Huyền, Ngưu Đằng, Lãnh Lăng còn chiêu mộ một nhóm thiếu niên và trẻ em tài năng, những đứa trẻ này khi vào Thiên Thành đã được định sẵn rằng con đường tu luyện tươi sáng rộng mở.
Về phần 138 đệ tử đời đầu tiên của Thiên Thành, bọn họ đều là ma nô bí mật của Dương Hạo. Ngoại trừ hai huynh đệ trung thành nhất, còn có một người hầu Du Huyền thì không ai biết chuyện này.
“Nên ra ngoài rồi. Tu vi trận pháp của mình mặc dù đã tiến bộ không ít, nhưng chịu sự khống chế linh hồn, không thể có bước tiến bộ vượt bậc được, cần phải năng cao tu vi linh hồn của bản thân mới được”.
Trong đại điện, Dương Hạo mở hai mắt, thở dài một tiếng.
Cậu từng nghĩ rằng sẽ phá vỡ tất cả trận pháp và cấm chế trong một lần luôn, nối thẳng đường lên Thiên Thành. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là do cậu nghĩ vậy thôi, cậu chưa thể thực sự đạt tới mức đó được.
“Ồm!”, đột nhiên cơ thể xẹt qua, cậu lao thẳng ra khỏi đại điện. Sau đó cơ thể bộc phát, lên đến đỉnh đại điện. Nhìn xuống, những kiến trúc cao lớn liên tiếp hiện ra trước mắt.
Trên mặt nở nụ cười, âm thanh long trọng vang lên: “Đệ tử Thiên Thành, tập hợp!”
“Soạt! Soạt!”, từng bóng người bay ra từ những tòa kiến trúc xung quanh, và sau đó tập trung trên quảng trường trước đại điện.
“Vù!”, bóng dáng của Ngưu Đằng cũng bay từ xa tới, đứng ở bên phải Dương Hạo.
“Ầm!”, sau đó là Lãnh Lăng, cậu ta cũng lao tới phía trước đại điện, đứng bên trái Dương Hạo.
Còn về Du Huyền thì đứng phía sau Dương Hạo, thái độ kính trọng.
Ngoài ra còn có hàng nghìn nam thanh nữ tú và trẻ em cũng bước ra khỏi các tòa kiến trúc và đi tới quảng trường.
Những đứa trẻ non nớt này đều dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn bóng dáng phía trên đại điện, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc và một tia ngưỡng mộ.
Dù bọn họ không biết người lạ mặt này là ai, nhưng trong lòng họ rất kích động.
Chỉ cần một mệnh lệnh, tất cả các trưởng bối của Thiên Thành đều tập trung ở quảng trường, vị ca ca oai phong này đáng để bọn họ sùng bái.
“Các tiểu sư đệ, đây là Thành Chủ Dương Hạo của Thiên Thành chúng ta, là sự tồn tại mạnh nhất trong Thiên Thành”, Lãnh Lăng nói, giọng nói vang lên.
“Tham kiến Thành Chủ!”, bọn trẻ lần lượt quỳ xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn thành kính.
“Đứng dậy hết đi! Từ nay về sau, các ngươi đều là cốt lõi của Thiên Thành ta. Gắng sức tu luyện, mau chóng trưởng thành, trở thành cường giả. Ta rất mong đợi”, Dương Hạo cười khích lệ.
Tuy nhiên thời gian trôi qua, tốc độ lĩnh ngộ của cậu càng lúc càng nhanh, thành tựu trên con đường trận pháp cũng càng lúc càng tốt. Dần dần, số trận pháp cấm chế mà cậu nắm giữ càng lúc càng nhiều.
Mười ngày, một tháng, ba tháng, nửa năm, năm tháng dần dần trôi qua, trên bậc thang vạn dặm, Dương Hạo đã đột phá được tất cả cấm chế và trận pháp trong không gian ba dặm. Mà chỗ này mới chỉ là một phần ba, nhưng thời gian đã trôi qua tròn một năm rồi.
Thời gian một năm, cấm chế trận pháp trong không gian ba vạn dặm bị phá vỡ, bên trong có tận hàng chục nghìn trận pháp, còn có hàng chục nghìn cấm chế không gian. Cũng có nghĩa là, trung bình trong khoảng hai ba dặm không gian sẽ có một trận pháp và cấm chế.
Những trận pháp và cấm chế này, có cái hung ác vô cùng, cùng có cái là không gian giam cầm, còn có một số là huyễn trận, thậm chí là hình thành ảo giác cho linh hồn.
Trong suốt một năm này, đám người Du Huyền ra vào hàng trăm lần, tìm về không ít nguyên liệu quý giá. Tính đến nay, trong không gian ba nghìn dặm trên con đường tới Thiên Thành đã dựng lên được hàng chục kiến trúc cao ngất ngưởng.
Tuy những kiến trúc này đều không bằng những công trình kiến trúc hùng vĩ ở Thiên Thành dài hàng trăm mét, hàng nghìn mét, nhưng chúng cũng đã rất tráng lệ rồi.
Ngoài ra, Du Huyền, Ngưu Đằng, Lãnh Lăng còn chiêu mộ một nhóm thiếu niên và trẻ em tài năng, những đứa trẻ này khi vào Thiên Thành đã được định sẵn rằng con đường tu luyện tươi sáng rộng mở.
Về phần 138 đệ tử đời đầu tiên của Thiên Thành, bọn họ đều là ma nô bí mật của Dương Hạo. Ngoại trừ hai huynh đệ trung thành nhất, còn có một người hầu Du Huyền thì không ai biết chuyện này.
“Nên ra ngoài rồi. Tu vi trận pháp của mình mặc dù đã tiến bộ không ít, nhưng chịu sự khống chế linh hồn, không thể có bước tiến bộ vượt bậc được, cần phải năng cao tu vi linh hồn của bản thân mới được”.
Trong đại điện, Dương Hạo mở hai mắt, thở dài một tiếng.
Cậu từng nghĩ rằng sẽ phá vỡ tất cả trận pháp và cấm chế trong một lần luôn, nối thẳng đường lên Thiên Thành. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là do cậu nghĩ vậy thôi, cậu chưa thể thực sự đạt tới mức đó được.
“Ồm!”, đột nhiên cơ thể xẹt qua, cậu lao thẳng ra khỏi đại điện. Sau đó cơ thể bộc phát, lên đến đỉnh đại điện. Nhìn xuống, những kiến trúc cao lớn liên tiếp hiện ra trước mắt.
Trên mặt nở nụ cười, âm thanh long trọng vang lên: “Đệ tử Thiên Thành, tập hợp!”
“Soạt! Soạt!”, từng bóng người bay ra từ những tòa kiến trúc xung quanh, và sau đó tập trung trên quảng trường trước đại điện.
“Vù!”, bóng dáng của Ngưu Đằng cũng bay từ xa tới, đứng ở bên phải Dương Hạo.
“Ầm!”, sau đó là Lãnh Lăng, cậu ta cũng lao tới phía trước đại điện, đứng bên trái Dương Hạo.
Còn về Du Huyền thì đứng phía sau Dương Hạo, thái độ kính trọng.
Ngoài ra còn có hàng nghìn nam thanh nữ tú và trẻ em cũng bước ra khỏi các tòa kiến trúc và đi tới quảng trường.
Những đứa trẻ non nớt này đều dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn bóng dáng phía trên đại điện, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc và một tia ngưỡng mộ.
Dù bọn họ không biết người lạ mặt này là ai, nhưng trong lòng họ rất kích động.
Chỉ cần một mệnh lệnh, tất cả các trưởng bối của Thiên Thành đều tập trung ở quảng trường, vị ca ca oai phong này đáng để bọn họ sùng bái.
“Các tiểu sư đệ, đây là Thành Chủ Dương Hạo của Thiên Thành chúng ta, là sự tồn tại mạnh nhất trong Thiên Thành”, Lãnh Lăng nói, giọng nói vang lên.
“Tham kiến Thành Chủ!”, bọn trẻ lần lượt quỳ xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn thành kính.
“Đứng dậy hết đi! Từ nay về sau, các ngươi đều là cốt lõi của Thiên Thành ta. Gắng sức tu luyện, mau chóng trưởng thành, trở thành cường giả. Ta rất mong đợi”, Dương Hạo cười khích lệ.
Bình luận facebook