Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40 “Bước thứ ba của cảnh giới Ngân Linh, cương lực?”,
So với nhà họ Du, Chử Kế Phong coi trọng bảy huynh muội nhà họ Dương hơn. Những người có ý chí chiến đấu không màng sống chết đáng được tôn trọng hơn.
"Bùm! Bùm!", đúng lúc này, tiếng trống dày đặc vang lên, có hai cái trống khổng lồ bên mép chiến đài Sinh Tử, lúc này có hai tên đệ tử đang chật vật đánh trống.
“Xoạt! Xoạt!”, nhiều bóng người lần lượt xuất hiện trên bục cao cách chiến đài Sinh Tử 100 mét.
Mỗi người này đều mang theo khí tức nặng nề, trong mắt hiện lên vẻ uy nghiêm. Trong số đó có người trung tuổi, người già và cả những người trẻ với khí tức sắc bén.
Tổng cộng có hơn mười người, mỗi người đều lộ ra thực lực uy nghiêm. Thậm chí còn có lão sư của học viện Linh Không, và cả hai trưởng lão, đã xuất hiện.
“Tham kiến Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão và các vị lão sư!”, mấy đệ tử xem trận chào hỏi.
Ở bên chiến đài Sinh Tử, Dương Hạo cười nhẹ nói. Cậu dẫn các huynh đệ họ Dương phía sau ra trận, khí thế chiến đấu dâng trào trong phút chốc.
Sau khi khẽ cúi đầu chào các vị trưởng lão và lão sư trên bục cao, cậu liếc nhìn những đệ tử đang quan sát bên dưới, cũng như nhóm đệ tử ưu tú và đệ tử chấp pháp.
Trận chiến hôm nay được đông người mong ngóng. Cậu thề sẽ làm cho gia tộc họ Dương vang danh, những người nhà họ Du là vật cản bước đi của cậu. Cách duy nhất để đối phó với vật cản là phá vỡ chúng.
Trên đài cao, hai vị lão nhân nhìn về phía hai nhóm người trên chiến đài bên dưới, Tam trưởng lão vẻ mặt già nua khẽ cau mày.
Sau đó ông ta nói, giọng nói truyền đến như sấm: "Các ngươi sẵn sàng chưa, chiến đài Sinh Tử, phân sinh tử, không được hối hận".
Dương Hạo nhìn Tam trưởng lão, trong lòng khẽ động. Cậu vốn muốn để Tô Nhã làm nhân chứng cho mình, nhưng không ngờ trận chiến này đã gây chấn động toàn bộ học viện Linh Không, thậm chí còn đánh động đến cả quản lý cấp cao.
Cậu nói: "Tam trưởng lão, Dương Hạo không hối hận, huynh đệ nhà họ Dương không hối hận. Chết trận, không hối hận!"
Ba lần không hối hận, thốt ra tự miệng cậu, như thể với một niềm tin uy nghi. Ý chí quyết đấu sinh tử có thể thấy qua những chữ không hối hận đó.
“Được lắm”, ánh mắt Tam trưởng lão lóe lên. Đệ tử nội môn này quả là được. Cái tâm và ý chí đều đáng được coi trọng và tu dưỡng.
Ngay lập tức, ông ta nhìn Du Phi và những người khác trong nhà họ Du và nói: "Còn các ngươi thì sao?"
Du Phi bước lên trước nói: "Tam trưởng lão, chúng ta ứng chiến. Nếu hôm nay không thể thắng, thì đâu còn mặt mũi nào ở lại học viện Linh Không nữa, thà chết còn hơn".
“Tốt lắm!”, Tam trưởng lão gật đầu, sau đó cất giọng như sấm: “Bây giờ ta tuyên bố trận chiến sinh tử sẽ bắt đầu. Ánh sáng của chiến đài Sinh Tử, bao phủ!
Bên rìa chiến đài, một bức màn sáng hiện ra. Màn sáng giống như kết giới mà Dương Hạo đã gặp phải trong Võ Các, dày đặc và cứng rắn.
“Dương Hạo, ngươi đang đâm đầu vào chỗ chết đấy, nhưng đừng trách ta”, trong mắt Du Phi lóe lên một tia ẩn ý, rồi hắn nháy mắt với Du Hồn và Du Xung.
“Giết!”, Du Hồn tức giận gầm lên, rồi đem theo mười mấy người lao về phía bên trái của huynh muội Dương Hạo.
“Tiêu diệt bọn chúng!”, Du Xung cũng rống lên, sau đó dẫn theo hơn chục người đi về phía bên phải.
Ánh sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Du Phi, sau đó hắn tự mình dẫn hơn chục người đi về phía trước mặt của Dương Hạo, hào quang cảnh giới Ngân Linh tỏa sáng mạnh mẽ. Trong toàn bộ cơ thể hắn, ánh sáng nhanh chóng ngưng tụ thành chất, rõ ràng là cương lực.
“Bước thứ ba của cảnh giới Ngân Linh, cương lực?”, Dương Hạo hơi nheo mắt lại, sau đó nói với đám người Dương Hoành phía sau: “Lão nhị, các huynh muội giao cho đệ, khi nào ta diệt xong Du Phi sẽ đến giúp đệ".
"Bùm! Bùm!", đúng lúc này, tiếng trống dày đặc vang lên, có hai cái trống khổng lồ bên mép chiến đài Sinh Tử, lúc này có hai tên đệ tử đang chật vật đánh trống.
“Xoạt! Xoạt!”, nhiều bóng người lần lượt xuất hiện trên bục cao cách chiến đài Sinh Tử 100 mét.
Mỗi người này đều mang theo khí tức nặng nề, trong mắt hiện lên vẻ uy nghiêm. Trong số đó có người trung tuổi, người già và cả những người trẻ với khí tức sắc bén.
Tổng cộng có hơn mười người, mỗi người đều lộ ra thực lực uy nghiêm. Thậm chí còn có lão sư của học viện Linh Không, và cả hai trưởng lão, đã xuất hiện.
“Tham kiến Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão và các vị lão sư!”, mấy đệ tử xem trận chào hỏi.
Ở bên chiến đài Sinh Tử, Dương Hạo cười nhẹ nói. Cậu dẫn các huynh đệ họ Dương phía sau ra trận, khí thế chiến đấu dâng trào trong phút chốc.
Sau khi khẽ cúi đầu chào các vị trưởng lão và lão sư trên bục cao, cậu liếc nhìn những đệ tử đang quan sát bên dưới, cũng như nhóm đệ tử ưu tú và đệ tử chấp pháp.
Trận chiến hôm nay được đông người mong ngóng. Cậu thề sẽ làm cho gia tộc họ Dương vang danh, những người nhà họ Du là vật cản bước đi của cậu. Cách duy nhất để đối phó với vật cản là phá vỡ chúng.
Trên đài cao, hai vị lão nhân nhìn về phía hai nhóm người trên chiến đài bên dưới, Tam trưởng lão vẻ mặt già nua khẽ cau mày.
Sau đó ông ta nói, giọng nói truyền đến như sấm: "Các ngươi sẵn sàng chưa, chiến đài Sinh Tử, phân sinh tử, không được hối hận".
Dương Hạo nhìn Tam trưởng lão, trong lòng khẽ động. Cậu vốn muốn để Tô Nhã làm nhân chứng cho mình, nhưng không ngờ trận chiến này đã gây chấn động toàn bộ học viện Linh Không, thậm chí còn đánh động đến cả quản lý cấp cao.
Cậu nói: "Tam trưởng lão, Dương Hạo không hối hận, huynh đệ nhà họ Dương không hối hận. Chết trận, không hối hận!"
Ba lần không hối hận, thốt ra tự miệng cậu, như thể với một niềm tin uy nghi. Ý chí quyết đấu sinh tử có thể thấy qua những chữ không hối hận đó.
“Được lắm”, ánh mắt Tam trưởng lão lóe lên. Đệ tử nội môn này quả là được. Cái tâm và ý chí đều đáng được coi trọng và tu dưỡng.
Ngay lập tức, ông ta nhìn Du Phi và những người khác trong nhà họ Du và nói: "Còn các ngươi thì sao?"
Du Phi bước lên trước nói: "Tam trưởng lão, chúng ta ứng chiến. Nếu hôm nay không thể thắng, thì đâu còn mặt mũi nào ở lại học viện Linh Không nữa, thà chết còn hơn".
“Tốt lắm!”, Tam trưởng lão gật đầu, sau đó cất giọng như sấm: “Bây giờ ta tuyên bố trận chiến sinh tử sẽ bắt đầu. Ánh sáng của chiến đài Sinh Tử, bao phủ!
Bên rìa chiến đài, một bức màn sáng hiện ra. Màn sáng giống như kết giới mà Dương Hạo đã gặp phải trong Võ Các, dày đặc và cứng rắn.
“Dương Hạo, ngươi đang đâm đầu vào chỗ chết đấy, nhưng đừng trách ta”, trong mắt Du Phi lóe lên một tia ẩn ý, rồi hắn nháy mắt với Du Hồn và Du Xung.
“Giết!”, Du Hồn tức giận gầm lên, rồi đem theo mười mấy người lao về phía bên trái của huynh muội Dương Hạo.
“Tiêu diệt bọn chúng!”, Du Xung cũng rống lên, sau đó dẫn theo hơn chục người đi về phía bên phải.
Ánh sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Du Phi, sau đó hắn tự mình dẫn hơn chục người đi về phía trước mặt của Dương Hạo, hào quang cảnh giới Ngân Linh tỏa sáng mạnh mẽ. Trong toàn bộ cơ thể hắn, ánh sáng nhanh chóng ngưng tụ thành chất, rõ ràng là cương lực.
“Bước thứ ba của cảnh giới Ngân Linh, cương lực?”, Dương Hạo hơi nheo mắt lại, sau đó nói với đám người Dương Hoành phía sau: “Lão nhị, các huynh muội giao cho đệ, khi nào ta diệt xong Du Phi sẽ đến giúp đệ".
Bình luận facebook