Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 417 Yếu, quá yếu rồi”.
“Vâng!”, thanh niên đầu trọc gật gật đầu, sau đó vung tay xé toang không gian, bàn chân di chuyển tiến vào bên trong, thân hình cũng biến mất ngay sau đó.
Không chỉ có mình Ôn Thác, còn có rất nhiều Thiên Quân đều xuất sơn từ các nơi giấu kín và tìm tới Thanh Châu. Tóm lại, Thanh Châu của bây giờ là nơi quy tụ phong vân thật sự.
Dương Hạo bế quan, một năm, hai năm, ba năm.
Trong vòng ba năm, y chưa từng rời khỏi đại điện nửa bước. Một ngày nào đó của ba năm sau, mãi tới khi một cỗ năng lượng vô cùng mạnh mẽ bộc phát từ bên trong đại điện ra bên ngoài, thân hình của y mới đột ngột lao ra khỏi đỉnh của đại điện và hiện thân.
“Vút!”, so với sự thanh tú của ba năm trước, Dương Hạo giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Trên người y tự nhiên toả ra khí tức của đạo. Từng luồng sức mạnh đạo pháp di chuyển khắp không gian, xung quanh xảy ra sự dao động rất khẽ.
Liếc nhìn đám đệ tử bên dưới, trong mắt y loé lên vẻ hy vọng. Đồng thời vẻ mặt kiên định cũng đang dao động, y thầm lập lời thề trong lòng, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đặt chân vào nơi này, dù là Thiên Quân thì cũng thế.
“Vút!”, y liếc nhìn phía sau lưng, Ngưu Đằng và Lãnh Lăng đã đứng ở hai bên trái phải. Ngưu Đằng nở nụ cười, mà Lãnh Lăng thì vẫn lạnh lùng như cũ.
“Đại ca, ba năm rồi, cuối cùng thì huynh cũng ra ngoài”, Ngưu Đằng nhìn Dương Hạo, khẽ thở phào một hơi. Mặc dù trên mặt hắn là nụ cười, thế nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ lo lắng sâu sắc.
Lãnh Lăng không nói gì, chỉ có điều trong mắt cũng mang theo vẻ lo ngại. Không có cách nào, bây giờ cả Thiên Thành đã hoàn toàn bị phong toả rồi, ngay cả việc đệ tử ra vào bổ sung cấp dưỡng cũng trở thành vấn đề, sao cậu ta có thể không lo lắng?
“Bên ngoài bị người ta bao vây rồi, cảnh giới Linh Kiếp nhiều vô kể, Thiên Quân cũng phải lên tới mấy trăm người. Đại ca, chúng ta nên làm gì đây?”, sau khi trầm mặc hồi lâu, lúc này Lãnh Lăng mới lên tiếng hỏi.
Dương Hạo nhìn về phía vị trí lối vào, trong mắt ngập tràn sát khí.
Có điều y không hề kích động mà lại nói với vẻ chẳng hề bận tâm: “Tạm thời chưa ra ngoài vội. Mấy tên đó muốn vào trong, vậy thì chúng ta cứ đợi bọn chúng vào trong, xem xem bọn chúng có bản lĩnh này hay không”.
Dương Hạo vẫn khá tự tin với trận đạo của mình. Bản thân y đã bỏ ra một năm mới có thể lĩnh hội được một môn thiên trận hư không bên trong trận đạo, sao có thể bị phá dễ dàng như thế?
Không chỉ có mình Ôn Thác, còn có rất nhiều Thiên Quân đều xuất sơn từ các nơi giấu kín và tìm tới Thanh Châu. Tóm lại, Thanh Châu của bây giờ là nơi quy tụ phong vân thật sự.
Dương Hạo bế quan, một năm, hai năm, ba năm.
Trong vòng ba năm, y chưa từng rời khỏi đại điện nửa bước. Một ngày nào đó của ba năm sau, mãi tới khi một cỗ năng lượng vô cùng mạnh mẽ bộc phát từ bên trong đại điện ra bên ngoài, thân hình của y mới đột ngột lao ra khỏi đỉnh của đại điện và hiện thân.
“Vút!”, so với sự thanh tú của ba năm trước, Dương Hạo giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Trên người y tự nhiên toả ra khí tức của đạo. Từng luồng sức mạnh đạo pháp di chuyển khắp không gian, xung quanh xảy ra sự dao động rất khẽ.
Liếc nhìn đám đệ tử bên dưới, trong mắt y loé lên vẻ hy vọng. Đồng thời vẻ mặt kiên định cũng đang dao động, y thầm lập lời thề trong lòng, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đặt chân vào nơi này, dù là Thiên Quân thì cũng thế.
“Vút!”, y liếc nhìn phía sau lưng, Ngưu Đằng và Lãnh Lăng đã đứng ở hai bên trái phải. Ngưu Đằng nở nụ cười, mà Lãnh Lăng thì vẫn lạnh lùng như cũ.
“Đại ca, ba năm rồi, cuối cùng thì huynh cũng ra ngoài”, Ngưu Đằng nhìn Dương Hạo, khẽ thở phào một hơi. Mặc dù trên mặt hắn là nụ cười, thế nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ lo lắng sâu sắc.
Lãnh Lăng không nói gì, chỉ có điều trong mắt cũng mang theo vẻ lo ngại. Không có cách nào, bây giờ cả Thiên Thành đã hoàn toàn bị phong toả rồi, ngay cả việc đệ tử ra vào bổ sung cấp dưỡng cũng trở thành vấn đề, sao cậu ta có thể không lo lắng?
“Bên ngoài bị người ta bao vây rồi, cảnh giới Linh Kiếp nhiều vô kể, Thiên Quân cũng phải lên tới mấy trăm người. Đại ca, chúng ta nên làm gì đây?”, sau khi trầm mặc hồi lâu, lúc này Lãnh Lăng mới lên tiếng hỏi.
Dương Hạo nhìn về phía vị trí lối vào, trong mắt ngập tràn sát khí.
Có điều y không hề kích động mà lại nói với vẻ chẳng hề bận tâm: “Tạm thời chưa ra ngoài vội. Mấy tên đó muốn vào trong, vậy thì chúng ta cứ đợi bọn chúng vào trong, xem xem bọn chúng có bản lĩnh này hay không”.
Dương Hạo vẫn khá tự tin với trận đạo của mình. Bản thân y đã bỏ ra một năm mới có thể lĩnh hội được một môn thiên trận hư không bên trong trận đạo, sao có thể bị phá dễ dàng như thế?
Bình luận facebook