Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 421 Ngươi đúng là mưu mô
“Ầm ầm!”, Bầu trời rung chuyển, vô số mây đen ùn ùn kéo đến tạo thành một vùng hỗn loạn như cuồng phong.
Ở giữa vùng hỗn loạn đó là một đôi mắt cực lớn, đôi mắt đó chứa sức mạnh đáng sợ, những nơi nó nhìn đến đều bị phá hủy.
“Thôi xong!”, khoảnh khắc Dương Hạo đột phá cảnh giới Linh Kiếp đột nhiên cảm thấy sự rung chuyển trên bầu trời, sắc mặt y trở nên khó coi.
Nhưng lúc này đã không còn thời gian để y nghĩ nhiều nữa, cảnh giới Linh Kiếp, sự hỗn loạn năng lượng trong bầu trời chính là con mắt số kiếp, không lâu sau con mắt số kiếp sẽ nuốt chửng từng luồng sấm sét để tiến hành thử thách y.
“Lãnh Lăng, gọi tất cả mọi người vào chiến hạm Trấn Linh”, Dương Hạo đổi sắc, năng lượng của con mắt số kiếp quá mạnh, y nghĩ các trận pháp trên con đường Thiên Thành ở chỗ mình đều không chống đỡ nổi.
Một khi trận pháp bị phá vỡ, mọi thứ ở nơi này sẽ lộ ra hết trước mặt các Thiên Quân đó, đến lúc đó mọi người sẽ tan thành mây khói.
“Được!”, Lãnh Lăng không nói nhiều lập tức hối thúc mọi người.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, tất cả đệ tử Thiên Thành đều tập trung lại trên quảng trường, sau đó Dương Hạo bước ra khỏi đại điện, vung tay lên, chiến hạm Trấn Linh cực lớn đó hiện ra.
“Tiểu Hải, lần này ta không cần ngươi giúp, nhưng ta muốn ngươi đưa họ ra ngoài an toàn, thế nào?”, Dương Hạo trầm giọng nói.
Một ảo ảnh xuất hiện, chính là Tiểu Hải, gương mặt mềm mại đỏ hồng của nó lộ vẻ không vui nói: “Tên này, mạng của mình sắp không còn rồi mà vẫn nghĩ đến mấy người này, lẽ nào là muốn chết sao?”
Dương Hạo khẽ cười nói: “Yên tâm đi, mạng của Dương Hạo ta không ngắn vậy đâu, mấy Thiên Quân đó không động vào ta được, hơn nữa chỉ cần ngươi có động thái thì mấy tên đó sẽ dời sự chú ý ngay”.
“Ngươi đúng là mưu mô, vậy trước đó sao ngươi không làm thế?”, Tiểu Hải hỏi.
Dương Hạo cười nói: “Ai mà không muốn có chiến hạm Trấn Linh? Nếu có được cơ duyên này dĩ nhiên ta phải cố sức bảo vệ nó, không đến lúc bất đắc dĩ, ta tuyệt đối không từ bỏ”.
“Bây giờ đã là lúc gặp phải bất đắc dĩ rồi”, Tiểu Hải gật đầu, ánh mắt nhìn Dương Hạo hơi thay đổi.
Tên này biết co biết duỗi, biết cái gì nên buông bỏ, cái gì nên giữ lấy. Trong tay y quả thật có một tai họa tiềm ẩn, bây giờ buông bỏ chiếc chiến hạm này có lẽ là lựa chọn tốt nhất của y.
“Ha ha!”, Dương Hạo bỗng cong môi cười nói: “Nhưng ngươi phải nhớ, sớm muộn gì ngươi cũng là của ta, trong một ngàn năm ta phải khiến ngươi chịu thua”.
Nói rồi Dương Hạo nhìn về phía bầu trời. Trên trời mây đen ngày càng dày đặc, năng lượng trong con mắt số kiếp cực lớn đó cũng ngày càng khủng khiếp.
Chỉ riêng uy lực thôi mà con mắt số kiếp đó đã khiến y phải run sợ, đối mặt với con mắt đó như thể đang đối mặt với thiên đạo.
“Số kiếp đáng sợ, tại sao Linh Kiếp của ta lại đáng sợ như thế?”, Dương Hạo không nhịn được lẩm bẩm, sau đó vẻ mặt trở nên kiên định.
Ở giữa vùng hỗn loạn đó là một đôi mắt cực lớn, đôi mắt đó chứa sức mạnh đáng sợ, những nơi nó nhìn đến đều bị phá hủy.
“Thôi xong!”, khoảnh khắc Dương Hạo đột phá cảnh giới Linh Kiếp đột nhiên cảm thấy sự rung chuyển trên bầu trời, sắc mặt y trở nên khó coi.
Nhưng lúc này đã không còn thời gian để y nghĩ nhiều nữa, cảnh giới Linh Kiếp, sự hỗn loạn năng lượng trong bầu trời chính là con mắt số kiếp, không lâu sau con mắt số kiếp sẽ nuốt chửng từng luồng sấm sét để tiến hành thử thách y.
“Lãnh Lăng, gọi tất cả mọi người vào chiến hạm Trấn Linh”, Dương Hạo đổi sắc, năng lượng của con mắt số kiếp quá mạnh, y nghĩ các trận pháp trên con đường Thiên Thành ở chỗ mình đều không chống đỡ nổi.
Một khi trận pháp bị phá vỡ, mọi thứ ở nơi này sẽ lộ ra hết trước mặt các Thiên Quân đó, đến lúc đó mọi người sẽ tan thành mây khói.
“Được!”, Lãnh Lăng không nói nhiều lập tức hối thúc mọi người.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, tất cả đệ tử Thiên Thành đều tập trung lại trên quảng trường, sau đó Dương Hạo bước ra khỏi đại điện, vung tay lên, chiến hạm Trấn Linh cực lớn đó hiện ra.
“Tiểu Hải, lần này ta không cần ngươi giúp, nhưng ta muốn ngươi đưa họ ra ngoài an toàn, thế nào?”, Dương Hạo trầm giọng nói.
Một ảo ảnh xuất hiện, chính là Tiểu Hải, gương mặt mềm mại đỏ hồng của nó lộ vẻ không vui nói: “Tên này, mạng của mình sắp không còn rồi mà vẫn nghĩ đến mấy người này, lẽ nào là muốn chết sao?”
Dương Hạo khẽ cười nói: “Yên tâm đi, mạng của Dương Hạo ta không ngắn vậy đâu, mấy Thiên Quân đó không động vào ta được, hơn nữa chỉ cần ngươi có động thái thì mấy tên đó sẽ dời sự chú ý ngay”.
“Ngươi đúng là mưu mô, vậy trước đó sao ngươi không làm thế?”, Tiểu Hải hỏi.
Dương Hạo cười nói: “Ai mà không muốn có chiến hạm Trấn Linh? Nếu có được cơ duyên này dĩ nhiên ta phải cố sức bảo vệ nó, không đến lúc bất đắc dĩ, ta tuyệt đối không từ bỏ”.
“Bây giờ đã là lúc gặp phải bất đắc dĩ rồi”, Tiểu Hải gật đầu, ánh mắt nhìn Dương Hạo hơi thay đổi.
Tên này biết co biết duỗi, biết cái gì nên buông bỏ, cái gì nên giữ lấy. Trong tay y quả thật có một tai họa tiềm ẩn, bây giờ buông bỏ chiếc chiến hạm này có lẽ là lựa chọn tốt nhất của y.
“Ha ha!”, Dương Hạo bỗng cong môi cười nói: “Nhưng ngươi phải nhớ, sớm muộn gì ngươi cũng là của ta, trong một ngàn năm ta phải khiến ngươi chịu thua”.
Nói rồi Dương Hạo nhìn về phía bầu trời. Trên trời mây đen ngày càng dày đặc, năng lượng trong con mắt số kiếp cực lớn đó cũng ngày càng khủng khiếp.
Chỉ riêng uy lực thôi mà con mắt số kiếp đó đã khiến y phải run sợ, đối mặt với con mắt đó như thể đang đối mặt với thiên đạo.
“Số kiếp đáng sợ, tại sao Linh Kiếp của ta lại đáng sợ như thế?”, Dương Hạo không nhịn được lẩm bẩm, sau đó vẻ mặt trở nên kiên định.
Bình luận facebook