Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 437 “Lẽ nào là vị Thiên Quân đó?
“Vù!”, thở ra một hơi, y khó hiểu: “Vì sao những vị Thiên Quân đó cứ muốn gây phiền phức cho mình? Đúng là tức mà! Tuy nhiên vị Thiên Quân đó mới chỉ là Thiên Quân nhập môn, thần du thiên địa vẫn chưa ổn định lắm. Mặc dù mình chắc chắn không phải là đối thủ, nhưng cũng có thể đối phó với một hai người. Nếu như gặp phải một số Thiên Vương gốc rễ sâu xa, thực lực sâu không lường được. E là khi đó mình đã bị cơ thể năng lượng của ông ta giết chết rồi”.
Mưa gió ở thành Vũ Di đã ảnh hưởng đến rất nhiều tu giả. Những cao thủ được Vị Ương Môn điều động, chỉ cần nhìn thấy tu giả mặc y phục giống với Dương Hạo đều sẽ bắt quay về hết chứ đừng nói là người có tướng mạo tương tự.
Nhưng cho dù lật tung thành Vũ Di lên, bọn chúng vẫn không thể tìm thấy tung tích của tên Dương Hạo này, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy, biến mất không dấu vết.
“Đều là lũ phế vật!”, gầm một tiếng, Quân Vị Ương bộc phát uy lực Thiên Quân, trực tiếp giết chết bốn tên thuộc hạ cảnh giới Linh Kiếp bước bốn.
Ông ta nhìn những người còn lại bên dưới, tức giận nói: “Đám phế vật các ngươi, ta nuôi các ngươi còn có tác dụng gì?”
Nói xong câu này, ông ta cố gắng nguôi cơn giận trong lòng. Sau đó nhắm hai mắt lại, trên đỉnh đầu lóe lên một tia sáng huyền diệu.
“Vụt!”, một bức tranh xuất hiện, bên trong xuất hiện một bóng người, chính là Dương Hạo.
Lúc này, Dương Hạo đang ngồi khoanh chân trong một mật thất tối tăm, bên trong cơ thể toát ra hai tia sáng một đen một trắng, hai tia sáng này bổ sung cho nhau, đồng thời bộc phát ra sức mạnh mãnh liệt.
“Tìm thấy ngươi rồi. Quân Vị Ương ta giỏi nhất chính là thuật tìm kiếm, e là ngươi không hề biết trên người một có một tia đạo pháp đâu nhỉ?”, cười khẩy một tiếng, Quân Vị Ương nhìn đám thuộc hạ bên dưới.
Sắc mặt tái nhợt một hồi, sau đó lại sầm xuống: “Nhìn gì mà nhìn, còn không mau đi bắt hắn về cho ta?”
“Vâng!”, đám thuộc hạ vội vàng rời đi.
Sắc mặt Quân Vị Ương đột nhiên đỏ bừng, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Thuật tìm kiếm vẫn là một bí thuật, dùng trộm thiên cơ, ắt bị phản vệ.
Vì vậy mỗi lần tìm kiếm, Quân Vị Ương đều sẽ tiêu hao 50% thực lực, thậm chí đạo pháp cũng sẽ bị tổn hại.
Tình huống bình thường ông ta sẽ không bao giờ sử dụng thuật tìm kiếm này. Lần này Dương Hạo giết con trai ông ta, Quân Vị Ương đương nhiên sẽ không buông tha cho y.
“Hả?”, ngay khi Quân Vị Ương tìm thấy Dương Hạo, Dương Hạo khẽ nhíu mày, sau đó tỉnh dậy từ trong tu luyện.
Y nghiêm nghị ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa có ánh sáng mờ nhạt, y lúc này đang khoanh chân trong một động phủ vô cùng bí mật, người bình thường khó mà tìm được.
Nhưng lúc này y lại cảm thấy được nguy hiểm cận kề, dường như bản thân đã bị nhắm vào rồi, cảm giác bất an đó khiến y cảm thấy rất khó chịu.
“Lẽ nào là vị Thiên Quân đó?”, y đứng dậy, cơ thể lập tức lao ra. Trong vài nhịp thở đã ra khỏi sườn núi, bay tới đỉnh núi.
Mưa gió ở thành Vũ Di đã ảnh hưởng đến rất nhiều tu giả. Những cao thủ được Vị Ương Môn điều động, chỉ cần nhìn thấy tu giả mặc y phục giống với Dương Hạo đều sẽ bắt quay về hết chứ đừng nói là người có tướng mạo tương tự.
Nhưng cho dù lật tung thành Vũ Di lên, bọn chúng vẫn không thể tìm thấy tung tích của tên Dương Hạo này, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy, biến mất không dấu vết.
“Đều là lũ phế vật!”, gầm một tiếng, Quân Vị Ương bộc phát uy lực Thiên Quân, trực tiếp giết chết bốn tên thuộc hạ cảnh giới Linh Kiếp bước bốn.
Ông ta nhìn những người còn lại bên dưới, tức giận nói: “Đám phế vật các ngươi, ta nuôi các ngươi còn có tác dụng gì?”
Nói xong câu này, ông ta cố gắng nguôi cơn giận trong lòng. Sau đó nhắm hai mắt lại, trên đỉnh đầu lóe lên một tia sáng huyền diệu.
“Vụt!”, một bức tranh xuất hiện, bên trong xuất hiện một bóng người, chính là Dương Hạo.
Lúc này, Dương Hạo đang ngồi khoanh chân trong một mật thất tối tăm, bên trong cơ thể toát ra hai tia sáng một đen một trắng, hai tia sáng này bổ sung cho nhau, đồng thời bộc phát ra sức mạnh mãnh liệt.
“Tìm thấy ngươi rồi. Quân Vị Ương ta giỏi nhất chính là thuật tìm kiếm, e là ngươi không hề biết trên người một có một tia đạo pháp đâu nhỉ?”, cười khẩy một tiếng, Quân Vị Ương nhìn đám thuộc hạ bên dưới.
Sắc mặt tái nhợt một hồi, sau đó lại sầm xuống: “Nhìn gì mà nhìn, còn không mau đi bắt hắn về cho ta?”
“Vâng!”, đám thuộc hạ vội vàng rời đi.
Sắc mặt Quân Vị Ương đột nhiên đỏ bừng, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Thuật tìm kiếm vẫn là một bí thuật, dùng trộm thiên cơ, ắt bị phản vệ.
Vì vậy mỗi lần tìm kiếm, Quân Vị Ương đều sẽ tiêu hao 50% thực lực, thậm chí đạo pháp cũng sẽ bị tổn hại.
Tình huống bình thường ông ta sẽ không bao giờ sử dụng thuật tìm kiếm này. Lần này Dương Hạo giết con trai ông ta, Quân Vị Ương đương nhiên sẽ không buông tha cho y.
“Hả?”, ngay khi Quân Vị Ương tìm thấy Dương Hạo, Dương Hạo khẽ nhíu mày, sau đó tỉnh dậy từ trong tu luyện.
Y nghiêm nghị ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa có ánh sáng mờ nhạt, y lúc này đang khoanh chân trong một động phủ vô cùng bí mật, người bình thường khó mà tìm được.
Nhưng lúc này y lại cảm thấy được nguy hiểm cận kề, dường như bản thân đã bị nhắm vào rồi, cảm giác bất an đó khiến y cảm thấy rất khó chịu.
“Lẽ nào là vị Thiên Quân đó?”, y đứng dậy, cơ thể lập tức lao ra. Trong vài nhịp thở đã ra khỏi sườn núi, bay tới đỉnh núi.
Bình luận facebook