Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 452 “Mười một môn đồ của Thiên Quân?”
Khóe miệng Dương Hạo lộ ra một tia khinh thường, y quét qua sáu người tu giả cảnh giới Linh Kiếp, nói: "Các ngươi cho rằng nếu ta thật sự có ác ý, sáu người các ngươi có thể ngăn cản ta sao?", một lời nói nhẹ nhàng, có khí chất độc đoán không gì sánh được.
Một lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự bá đạo không gì sánh được. Ánh nhìn của y giống như lưỡi kiếm, khiến cho cả sáu tu giả kia đều không dám nhìn thẳng.
“Đúng vậy. Dương Hạo ca ca của ta ra tay, các ngươi đến mạng cũng không còn”, cô gái nói một câu, sau đó chủ động bay tới chỗ Dương Hạo, tới bên cạnh y.
“Dương Hạo ca ca, đoạn đường này huynh đi cùng muội được không? Mặc dù huynh không thể vào vạn cổ mộ huyệt cũng không gặp được Liên Thiên ca ca, nhưng huynh có thể bảo vệ muội mà!”, cô gái nói.
Dương Hạo khẽ cau mày, không khỏi hỏi: “Tịch Quân, ý của muội là Liên Thiên bị giam cầm trong vạn cổ mộ huyệt sao? Nhưng không phải vừa rồi muội nói là phụ thân muội giam cầm huynh ấy sao?”
“Là cha muội động tay động chân. Ông ấy nói Liên Thiên ca ca có động cơ thầm kín, vì vậy dùng thủ đoạn nhốt huynh ấy lại. Mà tất cả chuyện này đều tại muội. Ông ấy cho rằng Liên Thiên ca ca cố tình tiếp cận muội”, Tịch Quân nói, nước mắt lại lăn dài trên má.
Nghe đến đây, Dương Hạo đã hoàn toàn hiểu ra. Diệt Ương Tông quả thực đã ra tay giam cầm Liên Thiên. Tất cả mọi nguyên nhân đều vì Tịch Quân này. Nhưng y lại không có lí do gì để trách cứ nha đầu này.
Trầm mặc một hồi, ánh mắt sáng lên, y mỉm cười nói: “Nếu đã vậy ta rất muốn được gặp Liên Thiên trong lời muội nói”.
“Huynh không gặp được đâu. Vạn cổ mộ huyệt, trăm năm chỉ có mười vị trí. Ngoại trừ phụ thân của muội, chỉ có mười một môn đồ của Thiên Quân khác mới được vào”, Tịch Quân nói.
“Mười một môn đồ của Thiên Quân?”, Dương Hạo cau mày, sau đó cười nói: “Môn đồ của Thiên Quân không thể ngăn cản ta. Trừ khi Thiên Quân đích thân tới”.
Giọng điệu bá đạo khiến cho Tịch Quân bên cạnh có chút thất thần.
Trên mặt lộ ra vẻ say sưa, cô ấy lẩm bẩm nói: “Liên Thiên ca ca khi đó cũng nói như vậy. Chỉ là, cha muội cố ý liên kết với mười một Thiên Quân kia, giam huynh ấy lại. Cho dù lần này muội có thể vào cũng không thể gặp được huynh ấy”.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Dương Hạo đi theo đám người Tịch Quân đến vị trí của vạn cổ mộ huyệt. Đất Thanh Châu, rộng lớn vô cùng. Suốt mấy tháng trời, bọn họ đến trước một thành trì tráng lệ.
Trong thành trì này, mỗi một tòa lầu đều cao hàng trăm thước. Đứng trước những công trình kiến trúc này, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật nhỏ bé.
Một lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự bá đạo không gì sánh được. Ánh nhìn của y giống như lưỡi kiếm, khiến cho cả sáu tu giả kia đều không dám nhìn thẳng.
“Đúng vậy. Dương Hạo ca ca của ta ra tay, các ngươi đến mạng cũng không còn”, cô gái nói một câu, sau đó chủ động bay tới chỗ Dương Hạo, tới bên cạnh y.
“Dương Hạo ca ca, đoạn đường này huynh đi cùng muội được không? Mặc dù huynh không thể vào vạn cổ mộ huyệt cũng không gặp được Liên Thiên ca ca, nhưng huynh có thể bảo vệ muội mà!”, cô gái nói.
Dương Hạo khẽ cau mày, không khỏi hỏi: “Tịch Quân, ý của muội là Liên Thiên bị giam cầm trong vạn cổ mộ huyệt sao? Nhưng không phải vừa rồi muội nói là phụ thân muội giam cầm huynh ấy sao?”
“Là cha muội động tay động chân. Ông ấy nói Liên Thiên ca ca có động cơ thầm kín, vì vậy dùng thủ đoạn nhốt huynh ấy lại. Mà tất cả chuyện này đều tại muội. Ông ấy cho rằng Liên Thiên ca ca cố tình tiếp cận muội”, Tịch Quân nói, nước mắt lại lăn dài trên má.
Nghe đến đây, Dương Hạo đã hoàn toàn hiểu ra. Diệt Ương Tông quả thực đã ra tay giam cầm Liên Thiên. Tất cả mọi nguyên nhân đều vì Tịch Quân này. Nhưng y lại không có lí do gì để trách cứ nha đầu này.
Trầm mặc một hồi, ánh mắt sáng lên, y mỉm cười nói: “Nếu đã vậy ta rất muốn được gặp Liên Thiên trong lời muội nói”.
“Huynh không gặp được đâu. Vạn cổ mộ huyệt, trăm năm chỉ có mười vị trí. Ngoại trừ phụ thân của muội, chỉ có mười một môn đồ của Thiên Quân khác mới được vào”, Tịch Quân nói.
“Mười một môn đồ của Thiên Quân?”, Dương Hạo cau mày, sau đó cười nói: “Môn đồ của Thiên Quân không thể ngăn cản ta. Trừ khi Thiên Quân đích thân tới”.
Giọng điệu bá đạo khiến cho Tịch Quân bên cạnh có chút thất thần.
Trên mặt lộ ra vẻ say sưa, cô ấy lẩm bẩm nói: “Liên Thiên ca ca khi đó cũng nói như vậy. Chỉ là, cha muội cố ý liên kết với mười một Thiên Quân kia, giam huynh ấy lại. Cho dù lần này muội có thể vào cũng không thể gặp được huynh ấy”.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Dương Hạo đi theo đám người Tịch Quân đến vị trí của vạn cổ mộ huyệt. Đất Thanh Châu, rộng lớn vô cùng. Suốt mấy tháng trời, bọn họ đến trước một thành trì tráng lệ.
Trong thành trì này, mỗi một tòa lầu đều cao hàng trăm thước. Đứng trước những công trình kiến trúc này, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật nhỏ bé.
Bình luận facebook