Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 456 “Sao cậu lại quen nha đầu Tịch Quân đó vậy?”
Khẽ cau mày, Dương Hạo không khỏi nói: "Ông biết ta?"
“Ha ha! Không chỉ biết, ta sớm đã in sâu hình ảnh của cậu trong tâm trí của tất cả những người quản lý từng phân bộ. Chỉ cần cậu xuất hiện, ta có thể tìm được cậu”, một tiếng cười lớn vang lên, sau đó hai bóng người sải bước từ bên trong.
Nhìn thấy hai người này, trên mặt Dương Hạo đột nhiên lộ ra một nụ cười chân thành, y lại một lần nữa sửng sốt trước duyên phận không thể giải thích được này.
Hai người bước ra, một người chính là Đàm Khinh Tinh, người còn lại chính là Từ Hạo. Hai người này lại đang ở điện Đan Khí thành Tuế Nguyệt, đây là điều mà y không thể nào ngờ được.
“Đại ca!”, y mỉm cười gọi Đàm Khinh Tinh một tiếng.
Đàm Khinh Tinh tỏ vẻ hối hận, sau đó nói: “Huynh đệ, ấm ức cho cậu rồi. Khi đó giết người nhà họ Đoạn, không ngờ rằng lại mang tới cho cậu nhiều phiền phức như vậy”.
“Ha ha! Không sao, ông không thấy ta không phải vẫn ổn đấy sao?”, Dương Hạo xua tay nói.
Đàm Khinh Tinh mỉm cười, sau đó nhìn Tịch Quân, nói: “Tịch tiểu thư, ta sẽ cho người sắp xếp cho cô một nơi yên tĩnh”.
“Ừm, cảm ơn. Lão Đàm, vậy ta đi trước đây. Ông có quen biết với Dương Hạo ca ca, vậy hai người nói chuyện đi!”, mặc dù tuổi tác của Tịch Quân không lớn, nhưng lại hiểu biết hơn những cô gái khác rất nhiều. Bây giờ trong lòng cô ấy tràn đầy cảm giác tội lỗi, cô ấy dám đối mặt với Dương Hạo quá nhiều.
Sau khi Tịch Quân rời đi, Đàm Khinh Tinh đánh giá Dương Hạo một lượt, sau đó đưa tay ra vỗ mạnh vào vai y.
“Cậu nhóc được đấy, có thể sống sót khỏi tay Thiên Quân, còn mạnh hơn lão già ta nhiều”.
Dương Hạo lắc đầu, cười nói: “Ta cũng không ngờ được, ta lại có năng lực như vậy. Tuy nhiên lúc đó cũng sợ hãi, cứ nghĩ rằng mình sắp chết rồi”.
“Được rồi, không nói nữa, đi thôi!”, Đàm Khinh Tinh kéo y vào bên trong.
Dương Hạo quay đầu nhìn Từ Hạo, cười nói: “Từ Hạo lão ca, còn ngây ra đấy làm gì, cùng vào đi!”
Từ Hạo hơi giật mình, sau đó vội vàng gật đầu đi theo.
Đối với Từ Hạo mà nói, khoảng cách thực lực giữa ông ta và Dương Hạo quả thực quá xa. Có thể trở thành huynh đệ với Đàm Khinh Tinh là chuyện rất hiếm gặp ở điện Đan Khí.
Mà Dương Hạo vẫn chưa quên ông ta, chuyện này khiến ông ta cảm thấy được trọng dụng một chút.
“Sao cậu lại quen nha đầu Tịch Quân đó vậy?”, trong sảnh, Đàm Khinh Tinh nâng chén rượu về phía Dương Hạo, hỏi.
Dương Hạo mỉm cười, rồi kể cho lão nghe chuyện đã xảy ra.
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Đàm Khinh Tinh, nói: “Nha đầu đó muốn lợi dụng cậu, hơn nữa ta cũng biết, phụ thân của cô ta Tịch Minh Vũ là người của Liên minh Bách Tông”.
“Ta biết”, Dương Hạo đột nhiên gật đầu, điều này khiến cho Đàm Khinh Tinh kinh ngạc một hồi.
“Ha ha! Không chỉ biết, ta sớm đã in sâu hình ảnh của cậu trong tâm trí của tất cả những người quản lý từng phân bộ. Chỉ cần cậu xuất hiện, ta có thể tìm được cậu”, một tiếng cười lớn vang lên, sau đó hai bóng người sải bước từ bên trong.
Nhìn thấy hai người này, trên mặt Dương Hạo đột nhiên lộ ra một nụ cười chân thành, y lại một lần nữa sửng sốt trước duyên phận không thể giải thích được này.
Hai người bước ra, một người chính là Đàm Khinh Tinh, người còn lại chính là Từ Hạo. Hai người này lại đang ở điện Đan Khí thành Tuế Nguyệt, đây là điều mà y không thể nào ngờ được.
“Đại ca!”, y mỉm cười gọi Đàm Khinh Tinh một tiếng.
Đàm Khinh Tinh tỏ vẻ hối hận, sau đó nói: “Huynh đệ, ấm ức cho cậu rồi. Khi đó giết người nhà họ Đoạn, không ngờ rằng lại mang tới cho cậu nhiều phiền phức như vậy”.
“Ha ha! Không sao, ông không thấy ta không phải vẫn ổn đấy sao?”, Dương Hạo xua tay nói.
Đàm Khinh Tinh mỉm cười, sau đó nhìn Tịch Quân, nói: “Tịch tiểu thư, ta sẽ cho người sắp xếp cho cô một nơi yên tĩnh”.
“Ừm, cảm ơn. Lão Đàm, vậy ta đi trước đây. Ông có quen biết với Dương Hạo ca ca, vậy hai người nói chuyện đi!”, mặc dù tuổi tác của Tịch Quân không lớn, nhưng lại hiểu biết hơn những cô gái khác rất nhiều. Bây giờ trong lòng cô ấy tràn đầy cảm giác tội lỗi, cô ấy dám đối mặt với Dương Hạo quá nhiều.
Sau khi Tịch Quân rời đi, Đàm Khinh Tinh đánh giá Dương Hạo một lượt, sau đó đưa tay ra vỗ mạnh vào vai y.
“Cậu nhóc được đấy, có thể sống sót khỏi tay Thiên Quân, còn mạnh hơn lão già ta nhiều”.
Dương Hạo lắc đầu, cười nói: “Ta cũng không ngờ được, ta lại có năng lực như vậy. Tuy nhiên lúc đó cũng sợ hãi, cứ nghĩ rằng mình sắp chết rồi”.
“Được rồi, không nói nữa, đi thôi!”, Đàm Khinh Tinh kéo y vào bên trong.
Dương Hạo quay đầu nhìn Từ Hạo, cười nói: “Từ Hạo lão ca, còn ngây ra đấy làm gì, cùng vào đi!”
Từ Hạo hơi giật mình, sau đó vội vàng gật đầu đi theo.
Đối với Từ Hạo mà nói, khoảng cách thực lực giữa ông ta và Dương Hạo quả thực quá xa. Có thể trở thành huynh đệ với Đàm Khinh Tinh là chuyện rất hiếm gặp ở điện Đan Khí.
Mà Dương Hạo vẫn chưa quên ông ta, chuyện này khiến ông ta cảm thấy được trọng dụng một chút.
“Sao cậu lại quen nha đầu Tịch Quân đó vậy?”, trong sảnh, Đàm Khinh Tinh nâng chén rượu về phía Dương Hạo, hỏi.
Dương Hạo mỉm cười, rồi kể cho lão nghe chuyện đã xảy ra.
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Đàm Khinh Tinh, nói: “Nha đầu đó muốn lợi dụng cậu, hơn nữa ta cũng biết, phụ thân của cô ta Tịch Minh Vũ là người của Liên minh Bách Tông”.
“Ta biết”, Dương Hạo đột nhiên gật đầu, điều này khiến cho Đàm Khinh Tinh kinh ngạc một hồi.
Bình luận facebook