Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 459 hình như ta đã từng gặp ngươi”.
Y nhìn Đàm Khinh Tinh, nói: “Khinh Tinh, ông dẫn động ngọc bài Thần Niệm của ta, gọi ta tới đây là có chuyện gì?”
Ngọc bài Thần Niệm, một miếng ngọc bài được một cường giả hàng đầu tặng, tu giả thường dùng nó để hộ mệnh. Một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy, cho dù là Thần Niệm e là cũng có uy lực hủy diệt đất trời.Trong lòng
Trong lòng Dương Hạo thầm thở dài, Đàm Khinh Tinh lại vì mình mà tiêu tốn một miếng ngọc bài Thần Niệm quý giá như vậy, trong lòng y thấy rất có lỗi.
“Nhị Điện Chủ, tôi muốn đề cử một người với ngài”, Đàm Khinh Tinh nói, ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo: “Là huynh đệ của tôi, Dương Hạo”.
“Ồ?”, nghe thấy hai từ Dương Hạo, sắc mặt Nhị Điện Chủ lập tức lộ ra chút kinh ngạc.
Ngài liếc nhìn Dương Hạo từ trên xuống dưới, cười nói: “Thanh niên trẻ tuổi quả nhiên rất khá. Nhiều năm rồi chưa được gặp một người trẻ tuổi xuất chúng như ngươi. Ta nhớ khi đó ngươi gây ra một trận phong ba bão táp trong chiến hạm Trấn Linh, mà khi đó ngươi mới chỉ ở cảnh giới Tử Phủ phải không?”
“Không ngờ rằng bây giờ ngươi đã đột phá tới Linh Kiếp. Nhưng điều khiến ta bực bội là vì sao ta không thể nhìn rõ thuộc tính đạo pháp trên người ngươi, thực kỳ lạ”.
“Tham kiến tiền bối”, Dương Hạo cung kính chào, sau đó nói: “Tiền bối nói đúng, khi đó ta quả thực là cảnh giới Tử Phủ. Còn về lực đạo pháp trên người ta, nói thực lòng đến bản thân ta cũng không thể giải thích được”.
Chiến Thần ngự trị, ngự trị đạo pháp. Loại đạo pháp này, người thường chưa từng thấy, đến cả vị Nhị Điện Chủ này cũng vậy. Trong lòng Dương Hạo thầm nghĩ, xem ra đạo pháp ngự trị này có lẽ thực sự được truyền lại từ rất xa xưa.
“Ừ”, Nhị Điện Chủ gật đầu, liếc nhìn Dương Hạo đầy tán thưởng.
Sau đó ngài quét mắt qua Vi Yến Sơn, khóe miệng nở nụ cười, nói: “Ngươi là con trai của Vi Niên, hình như ta đã từng gặp ngươi”.
Vi Yến Sơn vui mừng khôn xiết, nói: “Nhị Điện Chủ, tôi là Vi Yến Sơn, cảm tạ Nhị Điện Chủ đã nhớ mặt”.
“Nhị Điện Chủ”, Đàm Khinh Tinh lên tiếng, cắt ngang lời của Vi Yến Sơn: “Nhị Điện Chủ, tôi muốn đề xuất Dương Hạo với ngài, hi vọng cậu ấy có thể trở thành người của điện Đan Khí chúng ta?”
“Cậu ấy?”, Nhị Điện Chủ khẽ cười, sau đó khẽ lắc đầu. Trong lúc Đàm Khinh Tinh đang cảm thấy thất vọng, vị Nhị Điện Chủ này lại từ từ mở miệng và nói một lời kinh ngạc.
Ngài nói: “Khinh Tinh, đừng nói linh tinh. Cậu ấy là truyền nhân của Lão Ma, Thiên Quân Vô Song, Thiên Quân Lôi Vân, còn có Huyết Hải Kiếm Đế đáng sợ. Điện Đan Khí chúng ta làm gì có đủ tài nguyên tiếp nhận cậu ấy”.
Hàng loạt các danh tiếng cổ xưa được liệt kê khiến Đàm Khinh Tinh và Vi Yến Sơn lần lượt thay đổi sắc mặt. Đàm Khinh Tinh thì lộ ra vẻ vui mừng. Còn Vi Yến Sơn thì tỏ ra ghen tị và hận thù.
Ngọc bài Thần Niệm, một miếng ngọc bài được một cường giả hàng đầu tặng, tu giả thường dùng nó để hộ mệnh. Một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy, cho dù là Thần Niệm e là cũng có uy lực hủy diệt đất trời.Trong lòng
Trong lòng Dương Hạo thầm thở dài, Đàm Khinh Tinh lại vì mình mà tiêu tốn một miếng ngọc bài Thần Niệm quý giá như vậy, trong lòng y thấy rất có lỗi.
“Nhị Điện Chủ, tôi muốn đề cử một người với ngài”, Đàm Khinh Tinh nói, ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo: “Là huynh đệ của tôi, Dương Hạo”.
“Ồ?”, nghe thấy hai từ Dương Hạo, sắc mặt Nhị Điện Chủ lập tức lộ ra chút kinh ngạc.
Ngài liếc nhìn Dương Hạo từ trên xuống dưới, cười nói: “Thanh niên trẻ tuổi quả nhiên rất khá. Nhiều năm rồi chưa được gặp một người trẻ tuổi xuất chúng như ngươi. Ta nhớ khi đó ngươi gây ra một trận phong ba bão táp trong chiến hạm Trấn Linh, mà khi đó ngươi mới chỉ ở cảnh giới Tử Phủ phải không?”
“Không ngờ rằng bây giờ ngươi đã đột phá tới Linh Kiếp. Nhưng điều khiến ta bực bội là vì sao ta không thể nhìn rõ thuộc tính đạo pháp trên người ngươi, thực kỳ lạ”.
“Tham kiến tiền bối”, Dương Hạo cung kính chào, sau đó nói: “Tiền bối nói đúng, khi đó ta quả thực là cảnh giới Tử Phủ. Còn về lực đạo pháp trên người ta, nói thực lòng đến bản thân ta cũng không thể giải thích được”.
Chiến Thần ngự trị, ngự trị đạo pháp. Loại đạo pháp này, người thường chưa từng thấy, đến cả vị Nhị Điện Chủ này cũng vậy. Trong lòng Dương Hạo thầm nghĩ, xem ra đạo pháp ngự trị này có lẽ thực sự được truyền lại từ rất xa xưa.
“Ừ”, Nhị Điện Chủ gật đầu, liếc nhìn Dương Hạo đầy tán thưởng.
Sau đó ngài quét mắt qua Vi Yến Sơn, khóe miệng nở nụ cười, nói: “Ngươi là con trai của Vi Niên, hình như ta đã từng gặp ngươi”.
Vi Yến Sơn vui mừng khôn xiết, nói: “Nhị Điện Chủ, tôi là Vi Yến Sơn, cảm tạ Nhị Điện Chủ đã nhớ mặt”.
“Nhị Điện Chủ”, Đàm Khinh Tinh lên tiếng, cắt ngang lời của Vi Yến Sơn: “Nhị Điện Chủ, tôi muốn đề xuất Dương Hạo với ngài, hi vọng cậu ấy có thể trở thành người của điện Đan Khí chúng ta?”
“Cậu ấy?”, Nhị Điện Chủ khẽ cười, sau đó khẽ lắc đầu. Trong lúc Đàm Khinh Tinh đang cảm thấy thất vọng, vị Nhị Điện Chủ này lại từ từ mở miệng và nói một lời kinh ngạc.
Ngài nói: “Khinh Tinh, đừng nói linh tinh. Cậu ấy là truyền nhân của Lão Ma, Thiên Quân Vô Song, Thiên Quân Lôi Vân, còn có Huyết Hải Kiếm Đế đáng sợ. Điện Đan Khí chúng ta làm gì có đủ tài nguyên tiếp nhận cậu ấy”.
Hàng loạt các danh tiếng cổ xưa được liệt kê khiến Đàm Khinh Tinh và Vi Yến Sơn lần lượt thay đổi sắc mặt. Đàm Khinh Tinh thì lộ ra vẻ vui mừng. Còn Vi Yến Sơn thì tỏ ra ghen tị và hận thù.
Bình luận facebook