Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 464 “Ám Nguyệt Cửu Tiêu Mộc?”
Quân Vị Ương, người đứng đầu Vị Ương Môn. Ba mươi năm trước, ông ta đã đột phá Thiên Quân nhất trọng, trở thành cường giả tối cao. Sau thời điểm đột phá không bao lâu, Đàm Khinh Tinh mới biết.
Nếu là Thiên Quân ẩn thế thì có khi lão cũng chả biết đâu.
"Lão ca, ông biết ông ta sao?”, Dương Hạo kinh ngạc, hỏi: "Ông không phải người quen cũ của ông ta đấy chứ? Người này không phải người tốt".
Đàm Khinh Tinh lắc đầu nói: "Ta chả quen biết gì với ông ta cả. Nhưng mà tên này đột phá Thiên Quân không được bao lâu thì được điện Đan Khí mời chào, cho nên ta mới gặp ông ta mà thôi, chỉ không ngờ rằng khi gặp lại, ông ta đã là một cái xác".
“Ta đã giết ông ta đấy”, Dương Hạo thật biết cách làm người ta chết vì kinh ngạc mà.
“Cậu giết ông ta?”, Đàm Khinh Tinh đột nhiên cảm thấy lặng cả người, lời nói của Dương Hạo gần như đánh tan mọi nhận thức trước đây và đánh đổ mọi quan điểm của lão.
Cảnh giới Linh Kiếp giết Thiên Quân, đây là một sự thật khủng khiếp, cũng là một sự thật khó tin.
Nhìn thấy vẻ mặt của lão, Dương Hạo cười nói: "Suy cho cùng, chắc ta may mắn mới giết được ông ta. Thiên Quân chính là Thiên Quân, thực lực của ông ta không phải là kiểu cảnh giới Linh Kiếp ta có thể đọ được".
“May mắn?”, Đàm Khinh Tinh cuối cùng cũng định thần lại, nhìn chằm chằm Dương Hạo nói: “Trên đời này, cậu nghĩ ai cũng có thể may mắn như vậy à? Ngoài cậu ra, còn có ai nữa?”
“Ta?”, Dương Hạo sửng sốt, nhưng thật sự không trả lời được. Theo như y biết, cảnh giới Linh Kiếp giết Thiên Quân là kỳ tích chưa từng thấy.
“Không nói với cậu nữa”, Đàm Khinh Tinh xua tay, nhìn chằm chằm vào thi thể của Quân Vị Ương và nói: “Cậu muốn bán đấu giá nó ở đây sao?”
"Ừ! Còn cái này, ông xem qua một chút xem?”, Dương Hạo gật đầu, sau đó đưa tay lấy ra một bảo vật đáng sợ khác.
Một cây nho, dài không quá ba thước, bề dày bằng cánh tay của đứa bé, hiện lên một màu sẫm. Nhưng chỉ cần hào quang uy nghiêm phát ra từ đó cũng khiến người ta có chút sợ hãi.
“Ám Nguyệt Cửu Tiêu Mộc!”, Đàm Khinh Tinh nhìn cây nho đen trong tay Dương Hạo, đột nhiên kêu lên, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
“Ám Nguyệt Cửu Tiêu Mộc?”, trên mặt Dương Hạo lộ ra một chút kinh ngạc, y không ngờ Đàm Khinh Tinh lại biết cây nho cực kỳ lợi hại này.
Gật đầu, Đàm Khinh Tinh nói: " Ám Nguyệt Cửu Tiêu Mộc là mộc thần trong truyền thuyết. Mộc thần hóa linh, Cửu tiêu kinh biến. Cho dù là Thiên Quân, nếu không phải là cường giả kinh thế, cũng không thể thoát khỏi Ám Nguyệt Cửu Tiêu Mộc. Cho dù chỉ là một cành cây to bằng ngón tay".
Nếu là Thiên Quân ẩn thế thì có khi lão cũng chả biết đâu.
"Lão ca, ông biết ông ta sao?”, Dương Hạo kinh ngạc, hỏi: "Ông không phải người quen cũ của ông ta đấy chứ? Người này không phải người tốt".
Đàm Khinh Tinh lắc đầu nói: "Ta chả quen biết gì với ông ta cả. Nhưng mà tên này đột phá Thiên Quân không được bao lâu thì được điện Đan Khí mời chào, cho nên ta mới gặp ông ta mà thôi, chỉ không ngờ rằng khi gặp lại, ông ta đã là một cái xác".
“Ta đã giết ông ta đấy”, Dương Hạo thật biết cách làm người ta chết vì kinh ngạc mà.
“Cậu giết ông ta?”, Đàm Khinh Tinh đột nhiên cảm thấy lặng cả người, lời nói của Dương Hạo gần như đánh tan mọi nhận thức trước đây và đánh đổ mọi quan điểm của lão.
Cảnh giới Linh Kiếp giết Thiên Quân, đây là một sự thật khủng khiếp, cũng là một sự thật khó tin.
Nhìn thấy vẻ mặt của lão, Dương Hạo cười nói: "Suy cho cùng, chắc ta may mắn mới giết được ông ta. Thiên Quân chính là Thiên Quân, thực lực của ông ta không phải là kiểu cảnh giới Linh Kiếp ta có thể đọ được".
“May mắn?”, Đàm Khinh Tinh cuối cùng cũng định thần lại, nhìn chằm chằm Dương Hạo nói: “Trên đời này, cậu nghĩ ai cũng có thể may mắn như vậy à? Ngoài cậu ra, còn có ai nữa?”
“Ta?”, Dương Hạo sửng sốt, nhưng thật sự không trả lời được. Theo như y biết, cảnh giới Linh Kiếp giết Thiên Quân là kỳ tích chưa từng thấy.
“Không nói với cậu nữa”, Đàm Khinh Tinh xua tay, nhìn chằm chằm vào thi thể của Quân Vị Ương và nói: “Cậu muốn bán đấu giá nó ở đây sao?”
"Ừ! Còn cái này, ông xem qua một chút xem?”, Dương Hạo gật đầu, sau đó đưa tay lấy ra một bảo vật đáng sợ khác.
Một cây nho, dài không quá ba thước, bề dày bằng cánh tay của đứa bé, hiện lên một màu sẫm. Nhưng chỉ cần hào quang uy nghiêm phát ra từ đó cũng khiến người ta có chút sợ hãi.
“Ám Nguyệt Cửu Tiêu Mộc!”, Đàm Khinh Tinh nhìn cây nho đen trong tay Dương Hạo, đột nhiên kêu lên, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
“Ám Nguyệt Cửu Tiêu Mộc?”, trên mặt Dương Hạo lộ ra một chút kinh ngạc, y không ngờ Đàm Khinh Tinh lại biết cây nho cực kỳ lợi hại này.
Gật đầu, Đàm Khinh Tinh nói: " Ám Nguyệt Cửu Tiêu Mộc là mộc thần trong truyền thuyết. Mộc thần hóa linh, Cửu tiêu kinh biến. Cho dù là Thiên Quân, nếu không phải là cường giả kinh thế, cũng không thể thoát khỏi Ám Nguyệt Cửu Tiêu Mộc. Cho dù chỉ là một cành cây to bằng ngón tay".
Bình luận facebook