Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 474 Thật là náo nhiệt!”
Từng người một, đều lần lượt lên tiếng, lập lời thề Thiên Đạo. Sau khi những Thiên Quân này mở lời, ngay cả một hai tu giả cảnh giới Linh Kiếp cũng tham gia lập lời thề.
"Hehe! Thật là náo nhiệt!”, lúc này, Dương Hạo cười gằn. Trong mắt y có một tia sáng, càng nhiều người càng tốt cho y.
Ít nhất chiếc chìa khóa Vĩnh Dạ Ma Cung này có thể mang lại cho y một lượng tài nguyên khổng lồ, y dường như còn chẳng mất mát gì.
“Giá khởi điểm giống như chiếc khóa trước, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ!”, Từ Hạo nói.
“Mười nghìn Thuần Dương Tinh hạ phẩm!”, vừa dứt lời, một gã cường giả trong phòng đã trực tiếp tăng giá lên mười nghìn.
Dương Hạo nhướng mày, giọng trả giá này không thể quen thuộc hơn được, chính là Phong Hành Tử đã cho y một cái tát. Tuy nhiên, y cũng không quan tâm lắm, với thực lực của Phong Hành Tử, ông ta sẽ không bao giờ lấy được chìa khóa Vĩnh Dạ Ma Cung đâu.
“Ba mươi nghìn!”, một giọng nói vang lên, lập tức áp đảo Phong Hành Tử.
"Năm mươi nghìn!"
"Một trăm ngàn!"
"Mười tám ngàn”.
“200.000”, trong khoảng thời gian ngắn, giá chìa khóa Vĩnh Dạ Ma Cung đã tăng vọt, đạt mức 200.000 với tốc độ điên cuồng.
200.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm, cho dù là hạ phẩm, cũng không phải là thứ mà Thiên Quân bình thường có thể lấy ra được.
Ví dụ, Phong Hành Tử, khi ai đó hét 100.000, thì không còn nghe thấy giọng của ông ta nữa. Ngay cả với khoản tích trữ của người anh họ Thái Uy, ông ta cũng chả đào đâu ra được con số này.
Và con số 200.000 là cái giá mà Ma Lạc đưa ra. Về phần bước tiếp theo, đối thủ mà ông ta sẽ đối mặt về cơ bản đã được định hình. Ngoại trừ Sơn Lam Thiên Quân, còn có Mộng Cảnh Thiên Quân chưa một lần ra giá, gần như không ai có thể tranh được với ông ta nữa.
“220.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm”, quả nhiên, Sơn Lam Thiên Quân nhàn nhạt nói, và giá lại tăng thêm 20.000 nữa.
Có một dấu vết tàn nhẫn trong mắt Ma Lạc Thiên Quân, con ngươi màu máu của ông ta ánh lên dưới chiếc mũ trùm đầu màu đen.
Ông ta hét lên: "250.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm”.
Sơn Lam Thiên Quân cũng rơi vào tình trạng do dự, 250.000 đã gần đạt đến giới hạn của ông ta rồi. Nếu cần nhiều hơn, ông ta cũng không có.
"Haha! Mọi người, mọi người đừng phiền phức như vậy”, lúc này, Mộng Cảnh Thiên Quân vốn chưa ra giá đột nhiên lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh không ngờ.
"Hehe! Thật là náo nhiệt!”, lúc này, Dương Hạo cười gằn. Trong mắt y có một tia sáng, càng nhiều người càng tốt cho y.
Ít nhất chiếc chìa khóa Vĩnh Dạ Ma Cung này có thể mang lại cho y một lượng tài nguyên khổng lồ, y dường như còn chẳng mất mát gì.
“Giá khởi điểm giống như chiếc khóa trước, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ!”, Từ Hạo nói.
“Mười nghìn Thuần Dương Tinh hạ phẩm!”, vừa dứt lời, một gã cường giả trong phòng đã trực tiếp tăng giá lên mười nghìn.
Dương Hạo nhướng mày, giọng trả giá này không thể quen thuộc hơn được, chính là Phong Hành Tử đã cho y một cái tát. Tuy nhiên, y cũng không quan tâm lắm, với thực lực của Phong Hành Tử, ông ta sẽ không bao giờ lấy được chìa khóa Vĩnh Dạ Ma Cung đâu.
“Ba mươi nghìn!”, một giọng nói vang lên, lập tức áp đảo Phong Hành Tử.
"Năm mươi nghìn!"
"Một trăm ngàn!"
"Mười tám ngàn”.
“200.000”, trong khoảng thời gian ngắn, giá chìa khóa Vĩnh Dạ Ma Cung đã tăng vọt, đạt mức 200.000 với tốc độ điên cuồng.
200.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm, cho dù là hạ phẩm, cũng không phải là thứ mà Thiên Quân bình thường có thể lấy ra được.
Ví dụ, Phong Hành Tử, khi ai đó hét 100.000, thì không còn nghe thấy giọng của ông ta nữa. Ngay cả với khoản tích trữ của người anh họ Thái Uy, ông ta cũng chả đào đâu ra được con số này.
Và con số 200.000 là cái giá mà Ma Lạc đưa ra. Về phần bước tiếp theo, đối thủ mà ông ta sẽ đối mặt về cơ bản đã được định hình. Ngoại trừ Sơn Lam Thiên Quân, còn có Mộng Cảnh Thiên Quân chưa một lần ra giá, gần như không ai có thể tranh được với ông ta nữa.
“220.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm”, quả nhiên, Sơn Lam Thiên Quân nhàn nhạt nói, và giá lại tăng thêm 20.000 nữa.
Có một dấu vết tàn nhẫn trong mắt Ma Lạc Thiên Quân, con ngươi màu máu của ông ta ánh lên dưới chiếc mũ trùm đầu màu đen.
Ông ta hét lên: "250.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm”.
Sơn Lam Thiên Quân cũng rơi vào tình trạng do dự, 250.000 đã gần đạt đến giới hạn của ông ta rồi. Nếu cần nhiều hơn, ông ta cũng không có.
"Haha! Mọi người, mọi người đừng phiền phức như vậy”, lúc này, Mộng Cảnh Thiên Quân vốn chưa ra giá đột nhiên lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh không ngờ.
Bình luận facebook