Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60 “Huynh đang uy hiếp ta sao?”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Đội trưởng, giết hắn để báo thù cho đội phó đi!”, lúc này, thành viên của đội Thiên Tinh đồng loạt lên tiếng, phẫn nộ chỉ vào Dương Hạo.
Dương Hạo bình tĩnh nói: “Các người là cái thá gì chứ? Còn lảm nhảm nữa thì ta sẽ xử lý cả các người”.
“Ngươi!”, mặt các thành viên trong đội Thiên Tinh đều đỏ bừng vì tức giận, nhưng bọn họ không dám thực sự khiêu chiến với Dương Hạo.
Trong trận chiến sống chết vừa rồi, sự tàn nhẫn của Dương Hạo đã ăn sâu vào đầu mọi người.
“Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!”, Tuần Trung dứt khoát nói, sau đó dẫn đầu đi về phía lối lên tầng bảy.
Hắn không chắc có thể đánh bại Dương Hạo hay không. Vị trí tầng sáu không thể chiếm được nữa. Hắn chỉ có thể nhượng bộ lần này. Lên tầng bảy đọ sức với tiểu đội Sói Ác, chiến phòng tu luyện ở tầng bảy.
Lúc đi qua Dương Hạo, Tuần Trung không hề giấu giếm sát khí, nói: “Hy vọng ngươi có thể đắc ý lâu hơn chút. Nếu không chết rồi sẽ không đắc ý được nữa đâu!”
“Huynh đang uy hiếp ta sao?” Dương Hạo đột nhiên xoay người, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Trước khí thế của Dương Hạo, trong lòng Tuần Trung chợt run sợ, không dám dừng lại nữa mà vội vàng rời đi.
“Đồ vô dụng, thì ra cũng chỉ có chút can đảm đó thôi!”, Dương Hạo nói xong liền cùng Tôn Nham bước vào bên trong cửa đá, trước mặt bọn họ bày ra một dãy sáu gian phòng.
Giết Lục Uy, đuổi Tuần Trung, Tôn Nham đi theo sau Dương Hạo luôn cảm thấy như bản thân đang nằm mơ vậy, không thể tin vào bóng dáng trước mặt.
“Dương Hạo, dù sao Lục Uy cũng là đệ tử chấp pháp, sau này đệ nên cẩn thận hơn”, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói với Dương Hạo.
Dương Hạo mỉm cười, sau đó nhìn sáu gian nhà đá tu luyện, phòng nào cũng đóng kín, không hề có chút linh khí nào lọt ra ngoài.
Cậu phát hiện ra xung quanh có kết giới để ngăn chặn linh khí rò rỉ ra ngoài. Kết giới này có lẽ một trận pháp nào đó.
Ở cửa của sáu gian phòng cũng có một đường rãnh nhỏ, hình dạng của đường rãnh này dường như ăn khớp với ngọc Công Huân.
“Chỗ đó dùng để nhét Công Huân. Ở tầng sáu, mỗi ngày một trăm điểm Công Huân, cái giá này không hề thấp”, Tôn Nham đứng bên cạnh nói.
“Mỗi ngày một trăm điểm Công Huân quả thực là nhiều”, Dương Hạo nói, rồi nhìn Tôn Nham: “Đệ định ở đây tu luyện, sư huynh thì sao?”
Tôn Nham gật đầu cười nói: “Huynh cũng định tu luyện ở đây! Nhưng Công Huân của huynh không nhiều, chỉ có thể tu luyện hơn mười ngày mà thôi”.
Hơn mười ngày đã mất hơn một nghìn điểm Công Huân rồi. Đối với những đệ tử tinh anh của học viện Linh Không mà nói, số Công Huân này không hề ít. Mà Tôn Nham có hơn một nghìn Công Huân cũng khiến Dương Hạo hơi bất ngờ.
Cậu không hỏi nhiều mà đẩy cửa mở một gian phòng đá.
“Đội trưởng, giết hắn để báo thù cho đội phó đi!”, lúc này, thành viên của đội Thiên Tinh đồng loạt lên tiếng, phẫn nộ chỉ vào Dương Hạo.
Dương Hạo bình tĩnh nói: “Các người là cái thá gì chứ? Còn lảm nhảm nữa thì ta sẽ xử lý cả các người”.
“Ngươi!”, mặt các thành viên trong đội Thiên Tinh đều đỏ bừng vì tức giận, nhưng bọn họ không dám thực sự khiêu chiến với Dương Hạo.
Trong trận chiến sống chết vừa rồi, sự tàn nhẫn của Dương Hạo đã ăn sâu vào đầu mọi người.
“Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!”, Tuần Trung dứt khoát nói, sau đó dẫn đầu đi về phía lối lên tầng bảy.
Hắn không chắc có thể đánh bại Dương Hạo hay không. Vị trí tầng sáu không thể chiếm được nữa. Hắn chỉ có thể nhượng bộ lần này. Lên tầng bảy đọ sức với tiểu đội Sói Ác, chiến phòng tu luyện ở tầng bảy.
Lúc đi qua Dương Hạo, Tuần Trung không hề giấu giếm sát khí, nói: “Hy vọng ngươi có thể đắc ý lâu hơn chút. Nếu không chết rồi sẽ không đắc ý được nữa đâu!”
“Huynh đang uy hiếp ta sao?” Dương Hạo đột nhiên xoay người, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Trước khí thế của Dương Hạo, trong lòng Tuần Trung chợt run sợ, không dám dừng lại nữa mà vội vàng rời đi.
“Đồ vô dụng, thì ra cũng chỉ có chút can đảm đó thôi!”, Dương Hạo nói xong liền cùng Tôn Nham bước vào bên trong cửa đá, trước mặt bọn họ bày ra một dãy sáu gian phòng.
Giết Lục Uy, đuổi Tuần Trung, Tôn Nham đi theo sau Dương Hạo luôn cảm thấy như bản thân đang nằm mơ vậy, không thể tin vào bóng dáng trước mặt.
“Dương Hạo, dù sao Lục Uy cũng là đệ tử chấp pháp, sau này đệ nên cẩn thận hơn”, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói với Dương Hạo.
Dương Hạo mỉm cười, sau đó nhìn sáu gian nhà đá tu luyện, phòng nào cũng đóng kín, không hề có chút linh khí nào lọt ra ngoài.
Cậu phát hiện ra xung quanh có kết giới để ngăn chặn linh khí rò rỉ ra ngoài. Kết giới này có lẽ một trận pháp nào đó.
Ở cửa của sáu gian phòng cũng có một đường rãnh nhỏ, hình dạng của đường rãnh này dường như ăn khớp với ngọc Công Huân.
“Chỗ đó dùng để nhét Công Huân. Ở tầng sáu, mỗi ngày một trăm điểm Công Huân, cái giá này không hề thấp”, Tôn Nham đứng bên cạnh nói.
“Mỗi ngày một trăm điểm Công Huân quả thực là nhiều”, Dương Hạo nói, rồi nhìn Tôn Nham: “Đệ định ở đây tu luyện, sư huynh thì sao?”
Tôn Nham gật đầu cười nói: “Huynh cũng định tu luyện ở đây! Nhưng Công Huân của huynh không nhiều, chỉ có thể tu luyện hơn mười ngày mà thôi”.
Hơn mười ngày đã mất hơn một nghìn điểm Công Huân rồi. Đối với những đệ tử tinh anh của học viện Linh Không mà nói, số Công Huân này không hề ít. Mà Tôn Nham có hơn một nghìn Công Huân cũng khiến Dương Hạo hơi bất ngờ.
Cậu không hỏi nhiều mà đẩy cửa mở một gian phòng đá.
Bình luận facebook