Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76 "Nơi này không tồi”,
Dương Hạo kìm nén cảm giác xao xuyến trong lòng, ngạc nhiên nói: “Sư muội nhận ra ta sao?”
“Huynh quả nhiên là Dương Hạo!”, thiếu nữ vuốt sợi tơ xanh trước trán nói: “Tô Nhã sư tỷ bảo ta đến tìm huynh. Sư tỷ nói cuộc kiểm tra và cuộc thi của học viện sẽ cùng tổ chức vào ngày mai, chúng ta không thể tách rời nhau để tránh chuyện ngoài ý muốn”.
“Ha ha! Đúng lúc ta cũng đang định đi tìm sư tỷ, xin nhờ sư muội dẫn đường cho ta!”, Dương Hạo nở nụ cười dịu dàng.
Trong lòng cậu đang thầm nghĩ Tô Nhã tìm đâu ra một vị sư muội thế này? Cô gái này có tràn đầy khí tức, lúc ẩn lúc hiện, dường như trong cơ thể có một cỗ năng lượng cực kỳ mãnh liệt, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bằng cảm giác, Dương Hạo nhận ra mình cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô gái này.
Đi bên cạnh cô gái, Dương Hạo bình tĩnh lại, nghĩ cách đối phó với đệ tử chấp pháp và tên Văn Khâm xếp thứ tám trong bảng đệ tử tinh anh.
Lúc này, cô gái kinh ngạc nhìn Dương Hạo bằng đôi mắt sâu thẳm. Chàng trai này chỉ nhìn một cái rồi không quan tâm đến cô ta nữa, điều này khiến cô ta cảm thấy không vui lắm.
Cô ta vô cùng xinh đẹp, đáng được chú ý tới, vậy mà chàng trai này không thèm nói với cô ta một lời nào.
“Nghe nói sư huynh rất lợi hại, hay là hôm nào đó chúng ta đấu thử đi?”, cô gái bĩu môi nhìn Dương Hạo nói.
Dương Hạo hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn cô gái với vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Sư muội vừa nói gì? Xin lỗi, vừa rồi ta không để ý. Muội có thể nói lại lần nữa được không?”
Khuôn mặt cô gái chợt đỏ bừng, đây không phải là đỏ vì xấu hổ mà là vì tức giận. Quả nhiên Dương Hạo hoàn toàn không thèm để ý tới cô ta.
"Dương Hạo, huynh đứng lại cho ta”, cô gái liếc nhìn cậu rồi tức giận bước nhanh lên phía trước.
Dương Hạo khó hiểu nhìn bóng lưng của cô gái, không nhịn được sờ sờ đầu: "Mình đắc tội với cô ấy rồi sao? Hình như đâu có!"
Hai người một trước một sau đi đến trước một tiểu viện yên tĩnh, cô gái quay đầu lạnh lùng quét mắt qua Dương Hạo, sau đó đẩy cửa bước vào.
Theo cô ta vào trong tiểu viện, Dương Hạo ngửi thấy hương hoa xông vào mũi. Khu vườn tràn ngập sắc xuân, hoa cỏ nở rộ, cây cối xanh tươi, thiên nhiên trong lành.
Trong lòng hơi ngạc nhiên, tiểu viện này giống như chốn bồng lai tiên cảnh. Hoa cỏ tốt tươi, còn có một cây cầu bắc qua dòng suối nhỏ, đâu đâu cũng tràn trề sức sống.
Không chỉ có vậy, linh khí ở đây cũng vô cùng nhiều. Trong hương hoa trong mũi còn mang theo luồng linh khí khiến người ta cảm giác thoải mái khoan khoái.
"Nơi này không tồi”, hít một hơi thật sâu, cậu nhấc chân bước vào trong.
Ngôi nhà không rộng lắm vừa nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn được hết gian nhà đá này. Trước cửa nhà có một khuôn mặt dịu dàng đang mỉm cười nhìn Dương Hạo, cô gái này chính là Tô Nhã.
Dương Hạo mỉm cười đáp lại, đi về phía Tô Nhã.
“Huynh quả nhiên là Dương Hạo!”, thiếu nữ vuốt sợi tơ xanh trước trán nói: “Tô Nhã sư tỷ bảo ta đến tìm huynh. Sư tỷ nói cuộc kiểm tra và cuộc thi của học viện sẽ cùng tổ chức vào ngày mai, chúng ta không thể tách rời nhau để tránh chuyện ngoài ý muốn”.
“Ha ha! Đúng lúc ta cũng đang định đi tìm sư tỷ, xin nhờ sư muội dẫn đường cho ta!”, Dương Hạo nở nụ cười dịu dàng.
Trong lòng cậu đang thầm nghĩ Tô Nhã tìm đâu ra một vị sư muội thế này? Cô gái này có tràn đầy khí tức, lúc ẩn lúc hiện, dường như trong cơ thể có một cỗ năng lượng cực kỳ mãnh liệt, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bằng cảm giác, Dương Hạo nhận ra mình cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô gái này.
Đi bên cạnh cô gái, Dương Hạo bình tĩnh lại, nghĩ cách đối phó với đệ tử chấp pháp và tên Văn Khâm xếp thứ tám trong bảng đệ tử tinh anh.
Lúc này, cô gái kinh ngạc nhìn Dương Hạo bằng đôi mắt sâu thẳm. Chàng trai này chỉ nhìn một cái rồi không quan tâm đến cô ta nữa, điều này khiến cô ta cảm thấy không vui lắm.
Cô ta vô cùng xinh đẹp, đáng được chú ý tới, vậy mà chàng trai này không thèm nói với cô ta một lời nào.
“Nghe nói sư huynh rất lợi hại, hay là hôm nào đó chúng ta đấu thử đi?”, cô gái bĩu môi nhìn Dương Hạo nói.
Dương Hạo hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn cô gái với vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Sư muội vừa nói gì? Xin lỗi, vừa rồi ta không để ý. Muội có thể nói lại lần nữa được không?”
Khuôn mặt cô gái chợt đỏ bừng, đây không phải là đỏ vì xấu hổ mà là vì tức giận. Quả nhiên Dương Hạo hoàn toàn không thèm để ý tới cô ta.
"Dương Hạo, huynh đứng lại cho ta”, cô gái liếc nhìn cậu rồi tức giận bước nhanh lên phía trước.
Dương Hạo khó hiểu nhìn bóng lưng của cô gái, không nhịn được sờ sờ đầu: "Mình đắc tội với cô ấy rồi sao? Hình như đâu có!"
Hai người một trước một sau đi đến trước một tiểu viện yên tĩnh, cô gái quay đầu lạnh lùng quét mắt qua Dương Hạo, sau đó đẩy cửa bước vào.
Theo cô ta vào trong tiểu viện, Dương Hạo ngửi thấy hương hoa xông vào mũi. Khu vườn tràn ngập sắc xuân, hoa cỏ nở rộ, cây cối xanh tươi, thiên nhiên trong lành.
Trong lòng hơi ngạc nhiên, tiểu viện này giống như chốn bồng lai tiên cảnh. Hoa cỏ tốt tươi, còn có một cây cầu bắc qua dòng suối nhỏ, đâu đâu cũng tràn trề sức sống.
Không chỉ có vậy, linh khí ở đây cũng vô cùng nhiều. Trong hương hoa trong mũi còn mang theo luồng linh khí khiến người ta cảm giác thoải mái khoan khoái.
"Nơi này không tồi”, hít một hơi thật sâu, cậu nhấc chân bước vào trong.
Ngôi nhà không rộng lắm vừa nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn được hết gian nhà đá này. Trước cửa nhà có một khuôn mặt dịu dàng đang mỉm cười nhìn Dương Hạo, cô gái này chính là Tô Nhã.
Dương Hạo mỉm cười đáp lại, đi về phía Tô Nhã.
Bình luận facebook