Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82 Đây chính là sự khác biệt!
*Chương có nội dung hình ảnh
Dương Hạo xua tay, không thèm tính toán với cô gái này.
Tô Nhã đưa Phù Nguyệt về phòng, để lại Dương hạo và Tô Khanh đứng trong sân. Dương Hạo đi lên cây cầy nước trong sân rồi ngồi xuống bên cầu.
Cậu nhắm mắt lại, trong đầu hết lần này đến lần khác biểu diễn kiếm thuật. Ngộ Kiếm Thuật cần không ngừng ngộ kiếm, không ngừng tu luyện.
Dương Hạo biết kiếm thuật hiện tại của mình còn quá đơn giản. Mặc dù uy lực khá tốt, nhưng không là gì so với cao thủ thực sự. Vì vậy cậu phải liên tục học hỏi để trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tỷ phu, anh đang làm gì vậy?”, lúc này, Tô Khanh đi đến bên cạnh cậu, ngượng ngùng cười nói.
Dương Hạo nhướng mi, liếc mắt nhìn Tô Khanh rồi nói: “Đệ gọi ta là tỷ phu, không sợ tỷ tỷ đánh đệ à?”
“Ha ha!” Tô Khanh bật cười, sau đó tiến lại gần nói: “Đừng nói đến chuyện đó nữa, dù sao ta cũng có dự cảm huynh và tỷ tỷ của ta sẽ thành một đôi”.
Dương Hạo bật cười, trong đầu nghĩ đến Tô Nhã, trái tim lại thổn thức.
“À, huynh vẫn chưa nói cho ta biết huynh đang làm gì?”, Tô Khanh lại hỏi.
“Ngộ kiếm”, Dương Hạo nói ra hai chữ đơn giản.
“Ngộ kiếm?”, Tô Khanh trợn tròn mắt, hoài nghi hỏi: “Tỷ phu, lẽ nào đó là cách ngộ kiếm của huynh sao? Không cần ngồi xếp bằng, không cần chỗ tu luyện, mà có thể ngộ kiếm mọi lúc mọi nơi sao?”
“Tại sao không?”, Dương Hạo thản nhiên nói.
Lời này của cậu khiến Tô Khanh vô cùng kinh ngạc. Việc ngộ kiếm hay tu luyện mọi lúc mọi nơi là không thể. Muốn tu luyện thì trước tiên phải ngồi xếp bằng, tu luyện võ công hay ngộ kiếm cũng vậy. Theo hiểu biết của Tô Khanh thì là như vậy.
“Sao có thể chứ? Lẽ nào huynh không sợ bị người khác quấy rầy sẽ dẫn đến thất bại, thậm chí là bị phản vệ sao?”, Tô Khanh hỏi tiếp.
Dương Hạo mỉm cười lắc đầu, không nói thêm nữa. Thực ra, cậu cũng không thể giải thích. Bởi vì ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu được tình huống quái đản này.
Quả thực, cậu có thể tu luyện mọi lúc mọi nơi, luôn tĩnh tâm, không bị gì cản trở. Đây là điều không thể nếu là ở trước đâu. Điều này chỉ xảy ra kể từ khi tái sinh sau khi chết.
“A! Đây chính là sự khác biệt! Tỷ phu, sau này huynh phải dạy cho ta đấy. Huynh nhất định phải giúp ta đánh bại nha đầu kia. Gần đây ta tức sắp chết rồi”, Tô Khanh giận dữ nói.
Dương Hạo mỉm cười, không đồng ý cũng không từ chối. Nói thật là cậu cũng thích cậu nhóc này. Đến lúc thích hợp giúp cậu ta một chút cũng không sao.
Tiểu đội Nguyệt Quang là tiểu đội mới thành lập ở học viện Linh Không. Cho nên thành viên không đông, chỉ có bốn người mà thôi. Nhưng bốn người này lại khiến rất nhiều người không dám coi thường.
Phù Nguyệt là đệ tử tinh anh xếp thứ năm, Tô Nhã là đệ tử chấp pháp. Còn Tô Khanh là đứng trong top năm mươi đệ tử tinh anh.
Dương Hạo xua tay, không thèm tính toán với cô gái này.
Tô Nhã đưa Phù Nguyệt về phòng, để lại Dương hạo và Tô Khanh đứng trong sân. Dương Hạo đi lên cây cầy nước trong sân rồi ngồi xuống bên cầu.
Cậu nhắm mắt lại, trong đầu hết lần này đến lần khác biểu diễn kiếm thuật. Ngộ Kiếm Thuật cần không ngừng ngộ kiếm, không ngừng tu luyện.
Dương Hạo biết kiếm thuật hiện tại của mình còn quá đơn giản. Mặc dù uy lực khá tốt, nhưng không là gì so với cao thủ thực sự. Vì vậy cậu phải liên tục học hỏi để trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tỷ phu, anh đang làm gì vậy?”, lúc này, Tô Khanh đi đến bên cạnh cậu, ngượng ngùng cười nói.
Dương Hạo nhướng mi, liếc mắt nhìn Tô Khanh rồi nói: “Đệ gọi ta là tỷ phu, không sợ tỷ tỷ đánh đệ à?”
“Ha ha!” Tô Khanh bật cười, sau đó tiến lại gần nói: “Đừng nói đến chuyện đó nữa, dù sao ta cũng có dự cảm huynh và tỷ tỷ của ta sẽ thành một đôi”.
Dương Hạo bật cười, trong đầu nghĩ đến Tô Nhã, trái tim lại thổn thức.
“À, huynh vẫn chưa nói cho ta biết huynh đang làm gì?”, Tô Khanh lại hỏi.
“Ngộ kiếm”, Dương Hạo nói ra hai chữ đơn giản.
“Ngộ kiếm?”, Tô Khanh trợn tròn mắt, hoài nghi hỏi: “Tỷ phu, lẽ nào đó là cách ngộ kiếm của huynh sao? Không cần ngồi xếp bằng, không cần chỗ tu luyện, mà có thể ngộ kiếm mọi lúc mọi nơi sao?”
“Tại sao không?”, Dương Hạo thản nhiên nói.
Lời này của cậu khiến Tô Khanh vô cùng kinh ngạc. Việc ngộ kiếm hay tu luyện mọi lúc mọi nơi là không thể. Muốn tu luyện thì trước tiên phải ngồi xếp bằng, tu luyện võ công hay ngộ kiếm cũng vậy. Theo hiểu biết của Tô Khanh thì là như vậy.
“Sao có thể chứ? Lẽ nào huynh không sợ bị người khác quấy rầy sẽ dẫn đến thất bại, thậm chí là bị phản vệ sao?”, Tô Khanh hỏi tiếp.
Dương Hạo mỉm cười lắc đầu, không nói thêm nữa. Thực ra, cậu cũng không thể giải thích. Bởi vì ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu được tình huống quái đản này.
Quả thực, cậu có thể tu luyện mọi lúc mọi nơi, luôn tĩnh tâm, không bị gì cản trở. Đây là điều không thể nếu là ở trước đâu. Điều này chỉ xảy ra kể từ khi tái sinh sau khi chết.
“A! Đây chính là sự khác biệt! Tỷ phu, sau này huynh phải dạy cho ta đấy. Huynh nhất định phải giúp ta đánh bại nha đầu kia. Gần đây ta tức sắp chết rồi”, Tô Khanh giận dữ nói.
Dương Hạo mỉm cười, không đồng ý cũng không từ chối. Nói thật là cậu cũng thích cậu nhóc này. Đến lúc thích hợp giúp cậu ta một chút cũng không sao.
Tiểu đội Nguyệt Quang là tiểu đội mới thành lập ở học viện Linh Không. Cho nên thành viên không đông, chỉ có bốn người mà thôi. Nhưng bốn người này lại khiến rất nhiều người không dám coi thường.
Phù Nguyệt là đệ tử tinh anh xếp thứ năm, Tô Nhã là đệ tử chấp pháp. Còn Tô Khanh là đứng trong top năm mươi đệ tử tinh anh.
Bình luận facebook