Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Nghe thấy đề nghị của chủ nhân chợ yêu, Đông Phương Thanh Thương không hề lay động, hắn buông bàn tay đang bịt miệng, tìm lại khí thế kinh người ban nãy: "Chưa có ai dám bất kính với bổn tọa mà vân có thể nguyên vẹn... ư ư..."
Nghe thấy hai âm tiết cuối cùng phát ra từ miệng mình, gân xanh trên huyệt Thái dương của Đông Phương Thanh Thương giật giật, hắn đưa tay ấn lại: "...Chưa ai có thể nguyên vẹn rút lui... ư a!"
Hồn phách của hoa lan nhỏ đang say ngủ trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, tựa như bị giọng nói của hắn quấy rầy, không ngừng phát ra tiếng ư a. Đông Phương Thanh Thương không thể không bịt miệng lần nữa.
Hành vi cử chỉ của hắn khiến ba người bên cạnh đều nhìn đến ngây người.
Gân xanh trên trán của Đông Phương Thanh Thương lại không kìm được mà co giật, trong lúc hắn đang nhẫn nhịn, hiện trường yên lặng, Thanh xà yêu bỗng nảy ra một ý, bà ta ôm con gái định chạy trốn, đuôi rắn lê dưới đất phát ra một âm thanh ngắn ngủi.
Tà hỏa của Đông Phương Thanh Thương đang không biết phát tiết đi đâu, nghe thấy âm thanh này, hắn ngước mắt lên, bốn bề sát khí tăng vọt, chủ nhân chợ yêu còn chưa kịp ngăn cản thì có một luồng khí cắt "xoẹt" trong không trung, chém đứt một đoạn dài bằng cánh tay trên đuôi Thanh xà yêu!
Thanh xà yêu kêu thảm một tiếng, đoạn đuôi cụt máu tươi đầm đìa, bà ta đau đớn lăn lộn dưới đất mấy vòng.
Ánh mắt của chủ nhân chợ yêu khẽ trầm xuống.
Đông Phương Thanh Thương đen mặt, đưa tay chộp lấy đoạn đuôi rắn cầm trên tay: "Bổn tọa nể mặt ngươi giữ mạng cho ả, bổn tọa không có hứng thú với bảo vật của chợ yêu, tìm cho bổn tọa một người chế tạo bảo vật." Giọng điệu ra lệnh này nói rất nhanh, tựa như chậm thêm một chút nữa thì hắn sẽ không khống chế được bản thân.
Thanh xà yêu đang kêu la thảm thiết, con gái của xà yêu quấn bên cạnh mẫu thân hoảng hốt gào khóc, trong những thanh âm này, chủ nhân chợ yêu yên lặng nhìn Đông Phương Thanh Thương một hồi, nhưng cũng không hề nổi giận. Ánh mắt của hắn đảo qua Sóc Phong trường kiếm giắt trên eo Đông Phương Thanh Thương, giọng nói ôn hòa: "Nếu vậy Ma tôn hãy xuống Thủy tinh thành dưới hồ băng trước đi." Chủ nhân chợ yêu nhẹ đưa tay, một ngọn đèn màu trắng lơ lửng trong không trung, bềnh bồng bay về phía hồ băng.
Đông Phương Thanh Thương mím chặt môi, không nói một lời theo ngọn đèn trắng xuống hồ băng.
Mãi đến khi khí tức của Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn bị nước hồ nhấn chìm, Đôi mắt đen của chủ nhân chợ yêu bỗng lóe sáng, nhìn sang Thanh xà yêu vẫn còn oai oái kêu đau dưới đất: "Các ngươi đã giết không ít người, hành sự ngày càng lão luyện, gan cũng ngày càng to ra, dám động đến cả Ma tôn."
"Tiểu yêu vô tri, tiểu yêu vô tri..." Thanh xà yêu bò dưới đất run cầm cập, con gái bà ta càng không dám ngước lên nhìn chủ nhân chợ yêu.
"Các ngươi đều biết xưa nay ta không thích phạt ai, nhưng quy tắc vẫn phải giữ."
Thanh xà yêu tái mặt, không dám lên tiếng.
"Hổ mang vẩy xanh ba ngàn năm rất bổ..." Ánh mắt của chủ chợ yêu rơi ở phía chân trời xa xa, đó là hướng của núi Côn Luân, "Vậy thì giữ lại đi." Hắn nhẹ giọng gọi, "Điệp Y." Một cánh bướm màu tím lập tức bay ra từ sau xe lăn của hắn, đáp bên phải phía sau xe lăn, hào quang xoay chuyển, biến thành một nữ nhân áo tím đứng cúi đầu.
"Ép cạn máu bà ta cất lại." Hắn nói rất nhẹ nhàng, nữ nhân bên cạnh cũng đáp gọn gàng dứt khoát, bất kể Thanh xà yêu dưới đất giãy dụa cầu xin thế nào, nữ nhân áo tím chỉ lạnh lùng bước tới trước mặt bà ta, chìa tay ra.
"Điện hạ! Điện hạ, tiểu yêu không xin tha cho mình, chỉ xin Điện hạ tha cho tiểu nữ..."
Ánh mắt của chủ nhân chợ yêu hờ hững rơi trên người nữ yêu đầu người đuôi rắn: "Cô ta à, tạm thời cô ta vẫn được sống, còn có công dụng khác."
Hoa lan nhỏ không biết mình đã mơ màng ngủ trong bóng tối bao lâu, đến khi nàng dần dần khôi phục tinh thần tỉnh giấc, hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn biến đổi.
Đáy nước, không có ánh sáng, chỉ có một ngọn đèn quỷ dị đang bay trước mặt, đong đưa dẫn đường.
"Đây là đâu?" Hoa lan nhỏ lên tiếng, tròng mắt đảo quanh đảo quất, còn chưa chờ Đông Phương Thanh Thương đáp, ánh mắt hoa lan nhỏ bỗng dừng trên tay phải của hắn, hắn đang cầm đoạn đuôi cụt của Thanh xà yêu, đuôi rắn vẫn đang không ngừng nhúc nhích, miệng vết thương đầm đìa máu tươi, hoa lan nhỏ giật thót, vô thức muốn ném đuôi rắn đi, nhưng tay phải không chịu sự khống chế của nàng, nàng chỉ đành gắng sức nghiêng đầu về phía sau: "Đây là cái gì? Thứ này ghê tởm quá! Đông Phương Thanh Thương, ngươi đừng có nhặt đồ bừa bãi chứ!"
Đông Phương Thanh Thương gắng sức nghiêng đầu lại, vừa mở miệng đã phải nhẫn nhịn nộ khí: "Im miệng cho bổn tọa."
Hoa lan nhỏ tiếp tục ngửa cổ về phía sau: "Ngươi vứt thứ gì đó đi đã!"
Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt hít một hơi, tựa như muốn cùng chết chung với nàng: "Ngươi còn ồn ào nữa thì bổn tọa sẽ cho ngươi uống thuốc X."
Hoa lan nhỏ đờ người, tiếp đó hoảng hốt: "Lòng dạ ngươi thật độc ác."
"Không tin à?"
Hoa lan nhỏ nghiến răng, nàng cảm thấy với tính tình của Đông Phương Thanh Thương, nói không chừng sẽ thật sự làm những chuyện như vậy, hoa lan nhỏ không nhớ cụ thể sau khi mình uống thuốc X đã làm những gì, nhưng cảm giác nóng nực không thể giải tỏa đó thật sự khiến nàng rất khó chịu, nàng không muốn phải chịu thêm lần thứ hai. Vậy là nàng không dám cứng cổ nữa, hậm hực quay đầu lại, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Ngươi cầm đuôi rắn để dọa ta chứ gì, đồ xấu xa!"
Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh một tiếng, không đếm xỉa đến nàng nữa.
Trong lúc họ tạm ngừng tranh cãi, ngọn đèn lơ lửng trước mặt bỗng dừng lại, chỉ nghe "két" một tiếng, một tia sáng lóe lên trong bóng tối, cửa mở ra, thanh âm náo nhiệt tràn vào tai, ngoài thanh âm còn có một luồng khí tức kỳ quái xộc tới, hoa lan nhỏ tu vi không đủ, chưa bao giờ cảm nhận được khí tức này, nhưng Đông Phương Thanh Thương biết, đây là đấu khí.
Là khí tức lạnh lùng hùng hậu của vũ khí từng nhuốm máu mới có.
Máu toàn thân Đông Phương Thanh Thương dường như vô thức chảy nhanh hơn: "Chủ chợ yêu nói đúng. Ở đây đích thực có rất nhiều bảo bối."
Hoa lan nhỏ đã nghe chủ nhân nói từ lâu, Ma tôn Đông Phương Thanh Thương rất thích đả đấu, năm xưa đấu hết với người ở Ma giới lại đấu đến Thiên giới, phàm là Võ tướng có chút danh tiếng, không một ai chưa bị Đông Phương Thanh Thương đánh bại, mãi đến khi hắn tự nhận khắp Tam giới không còn địch thủ, đến Diệm sơn làm Độc Cô Cầu Bại, cuối cùng bại dưới tay Xích Địa nử tử.
Hoa lan nhỏ vẫn không hiểu tại sao Đông Phương Thanh Thương lại như vậy, mãi đến khi cảm nhận được khí tức sục sôi trong cơ thể hắn hiện giờ, hoa lan nhỏ mới biết, có một thứ gọi là bản tính trời sinh.
Thủy tinh thành dưới đáy hồ băng thật ra chỉ là một cung điện dưới nước, cung điện dường như làm bằng thủy tinh, có bày kết giới, khiến trong điện không thấm vào một giọt nước nào.
Trong đại điện rộng lớn có đủ các loại yêu quái đang mua bán, cũng giống như chợ yêu trên mặt đất, nhưng nơi đây mức độ nặng hơn, rất ít dùng vàng bạc thanh toán giao dịch mà chỉ dùng những kỳ trân dị bảo như giao châu, ngọc trấn hồn.
Ngọn đèn màu trắng vẫn bay trước mặt Đông Phương Thanh Thương, đưa hắn đến nơi của người chế tạo bảo vật, nhưng lúc này hoa lan nhỏ đã bị bảo vật bên đường hấp dẫn, nào còn chịu dễ dàng đi theo ngọn đèn trắng.
Trên quầy hàng bên cạnh này thì có trang sức lấp lánh vô cùng bắt mắt, còn trong cửa tiệm trước mặt thì có ám khí tinh xảo, đặc biệt thích hợp để nữ nhân mang theo phòng thân lúc cần. Còn cái kia nữa!
Ánh mắt của hoa lan nhỏ bỗng bị một cửa tiệm treo đầy yếm thu hút, nàng gần như cưỡng ép, lê nửa thân phải của Đông Phương Thanh Thương khập khiễng lếch tới bên cạnh cửa tiệm, nàng sờ lên chiếc yếm đỏ thêu hoa tinh xảo, lộ ra ánh mắt "muốn mua".
Bà chủ bán yếm nguyên hình là cá nheo tinh, hai sợi râu cá dài của bà ta thòng xuống, thấy ánh mắt lấp lánh của Đông Phương Thanh Thương, bà ta lập tức nhiệt tình dùng râu gỡ chiếc yếm treo trên quầy xuống, đưa cho Đông Phương Thanh Thương, miệng đon đả: "Tiểu ca, mua mặc hay mua cho nương tử?"
Đông Phương Thanh Thương nghe thấy câu này sắc mặt đen đi một nửa, nửa còn lại là hoa lan nhỏ, ngược lại càng rạng rỡ hơn: "Mua mặ..." Đông Phương Thanh Thương bịt miệng mình lại đánh "bốp" một tiếng khiến người đi đường xung quanh đều kinh ngạc.
Bà chủ cười đầy thâm ý: "Tiểu ca, làm ăn bao nhiêu năm nay rồi, ta hiểu mà, hôm nay nam nữ gì ta cũng bán được không ít rồi. Ta nói nhé, thời buổi này cũng chỉ mua được yếm Thiên hương ta dệt ở Thủy tinh thành này thôi, chả trách tiểu ca lại bị hấp dẫn, yếm của ta là đồ tốt, nhìn màu sắc tươi sáng chưa, sờ vào chất liệu cũng thoải mái, quan trọng nhất là yếm này bình thường không ngửi thấy mùi gì hết, nhưng đến khi cơ thể hơi ấm lên một chút, trong vải này có hương thầm, ôi chao! Đúng là câu hồn đoạt phách! Mà quan trọng hơn nữa là..."
Bà chủ chọc chọc vào y phục, lập tức một mùi hương lạ bay ra, hoa lan nhỏ ngửi thử, quả nhiên là câu hồn đoạt phách, ngay cả Đông Phương hanh Thương cũng nhướng mày vì mùi thơm này.
Bà chủ cười gian: "Tiểu ca chỉ cần xoa một chút thôi đã câu hồn rồi, nếu vò mạnh chút nữa thì lấy mạng người ta cũng không chừng. Thủy tinh thành của bọn ta chỉ bán vũ khí, yếm này cũng là vũ khí phòng thân nữa đó!"
Mắt hoa lan nhỏ không kìm được mà sáng rực, bất chấp tay phải của Đông Phương Thanh Thương bịt miệng chặt dường nào, nàng vẫn rít ra một chữ từ khe hở: "Mua!" Nàng nói, "Mua mua!"
Mặt Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn đen sì.
Hắn đường đường là Ma tôn, nếu mua yếm đỏ của nữ nhân ở chợ yêu này, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa! Hắn gắng sức kéo nửa thân trái của mình đi, hoa lan nhỏ cũng liều mình đứng lại quầy yếm, hai hồn phách giằng co khiến cơ thể sắp rách thành hai nửa.
Nhưng vào lúc này, một mùi thơm quyến rũ bỗng truyền đến mũi hoa lan nhỏ, là mùi thức ăn!
Hoa lan nhỏ nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn thấy một ông chủ đang dùng xẻng xào thuốc viên màu trắng, ông chủ lớn tiếng rao: "Ăn một viên máu toàn thân sẽ biến thành máu độc đây! Vũ khí phòng thân không ai dám đụng vào, không ai dám cắn đây! Có thêm tác dụng phụ to ngực đẹp da bồi bổ dưỡng sinh đây! Mua một tặng một đây!"
To ngực đẹp da!
Mắt hoa lan nhỏ lại sáng lên, trong phút chốc nghị lực bùng phát, kéo cả cơ thể Đông Phương Thanh Thương đi, tới đứng trước quầy bán thuốc, nàng hào sảng đập bàn, học theo giọng Đông Phương Thanh Thương nói: "Bán cho bổn tọa một viên!"
Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh, Đông Phương Thanh Thương không biết đã là lần thứ mấy có tâm trạng xấu hổ muốn chết rồi...
Nghe thấy hai âm tiết cuối cùng phát ra từ miệng mình, gân xanh trên huyệt Thái dương của Đông Phương Thanh Thương giật giật, hắn đưa tay ấn lại: "...Chưa ai có thể nguyên vẹn rút lui... ư a!"
Hồn phách của hoa lan nhỏ đang say ngủ trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, tựa như bị giọng nói của hắn quấy rầy, không ngừng phát ra tiếng ư a. Đông Phương Thanh Thương không thể không bịt miệng lần nữa.
Hành vi cử chỉ của hắn khiến ba người bên cạnh đều nhìn đến ngây người.
Gân xanh trên trán của Đông Phương Thanh Thương lại không kìm được mà co giật, trong lúc hắn đang nhẫn nhịn, hiện trường yên lặng, Thanh xà yêu bỗng nảy ra một ý, bà ta ôm con gái định chạy trốn, đuôi rắn lê dưới đất phát ra một âm thanh ngắn ngủi.
Tà hỏa của Đông Phương Thanh Thương đang không biết phát tiết đi đâu, nghe thấy âm thanh này, hắn ngước mắt lên, bốn bề sát khí tăng vọt, chủ nhân chợ yêu còn chưa kịp ngăn cản thì có một luồng khí cắt "xoẹt" trong không trung, chém đứt một đoạn dài bằng cánh tay trên đuôi Thanh xà yêu!
Thanh xà yêu kêu thảm một tiếng, đoạn đuôi cụt máu tươi đầm đìa, bà ta đau đớn lăn lộn dưới đất mấy vòng.
Ánh mắt của chủ nhân chợ yêu khẽ trầm xuống.
Đông Phương Thanh Thương đen mặt, đưa tay chộp lấy đoạn đuôi rắn cầm trên tay: "Bổn tọa nể mặt ngươi giữ mạng cho ả, bổn tọa không có hứng thú với bảo vật của chợ yêu, tìm cho bổn tọa một người chế tạo bảo vật." Giọng điệu ra lệnh này nói rất nhanh, tựa như chậm thêm một chút nữa thì hắn sẽ không khống chế được bản thân.
Thanh xà yêu đang kêu la thảm thiết, con gái của xà yêu quấn bên cạnh mẫu thân hoảng hốt gào khóc, trong những thanh âm này, chủ nhân chợ yêu yên lặng nhìn Đông Phương Thanh Thương một hồi, nhưng cũng không hề nổi giận. Ánh mắt của hắn đảo qua Sóc Phong trường kiếm giắt trên eo Đông Phương Thanh Thương, giọng nói ôn hòa: "Nếu vậy Ma tôn hãy xuống Thủy tinh thành dưới hồ băng trước đi." Chủ nhân chợ yêu nhẹ đưa tay, một ngọn đèn màu trắng lơ lửng trong không trung, bềnh bồng bay về phía hồ băng.
Đông Phương Thanh Thương mím chặt môi, không nói một lời theo ngọn đèn trắng xuống hồ băng.
Mãi đến khi khí tức của Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn bị nước hồ nhấn chìm, Đôi mắt đen của chủ nhân chợ yêu bỗng lóe sáng, nhìn sang Thanh xà yêu vẫn còn oai oái kêu đau dưới đất: "Các ngươi đã giết không ít người, hành sự ngày càng lão luyện, gan cũng ngày càng to ra, dám động đến cả Ma tôn."
"Tiểu yêu vô tri, tiểu yêu vô tri..." Thanh xà yêu bò dưới đất run cầm cập, con gái bà ta càng không dám ngước lên nhìn chủ nhân chợ yêu.
"Các ngươi đều biết xưa nay ta không thích phạt ai, nhưng quy tắc vẫn phải giữ."
Thanh xà yêu tái mặt, không dám lên tiếng.
"Hổ mang vẩy xanh ba ngàn năm rất bổ..." Ánh mắt của chủ chợ yêu rơi ở phía chân trời xa xa, đó là hướng của núi Côn Luân, "Vậy thì giữ lại đi." Hắn nhẹ giọng gọi, "Điệp Y." Một cánh bướm màu tím lập tức bay ra từ sau xe lăn của hắn, đáp bên phải phía sau xe lăn, hào quang xoay chuyển, biến thành một nữ nhân áo tím đứng cúi đầu.
"Ép cạn máu bà ta cất lại." Hắn nói rất nhẹ nhàng, nữ nhân bên cạnh cũng đáp gọn gàng dứt khoát, bất kể Thanh xà yêu dưới đất giãy dụa cầu xin thế nào, nữ nhân áo tím chỉ lạnh lùng bước tới trước mặt bà ta, chìa tay ra.
"Điện hạ! Điện hạ, tiểu yêu không xin tha cho mình, chỉ xin Điện hạ tha cho tiểu nữ..."
Ánh mắt của chủ nhân chợ yêu hờ hững rơi trên người nữ yêu đầu người đuôi rắn: "Cô ta à, tạm thời cô ta vẫn được sống, còn có công dụng khác."
Hoa lan nhỏ không biết mình đã mơ màng ngủ trong bóng tối bao lâu, đến khi nàng dần dần khôi phục tinh thần tỉnh giấc, hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn biến đổi.
Đáy nước, không có ánh sáng, chỉ có một ngọn đèn quỷ dị đang bay trước mặt, đong đưa dẫn đường.
"Đây là đâu?" Hoa lan nhỏ lên tiếng, tròng mắt đảo quanh đảo quất, còn chưa chờ Đông Phương Thanh Thương đáp, ánh mắt hoa lan nhỏ bỗng dừng trên tay phải của hắn, hắn đang cầm đoạn đuôi cụt của Thanh xà yêu, đuôi rắn vẫn đang không ngừng nhúc nhích, miệng vết thương đầm đìa máu tươi, hoa lan nhỏ giật thót, vô thức muốn ném đuôi rắn đi, nhưng tay phải không chịu sự khống chế của nàng, nàng chỉ đành gắng sức nghiêng đầu về phía sau: "Đây là cái gì? Thứ này ghê tởm quá! Đông Phương Thanh Thương, ngươi đừng có nhặt đồ bừa bãi chứ!"
Đông Phương Thanh Thương gắng sức nghiêng đầu lại, vừa mở miệng đã phải nhẫn nhịn nộ khí: "Im miệng cho bổn tọa."
Hoa lan nhỏ tiếp tục ngửa cổ về phía sau: "Ngươi vứt thứ gì đó đi đã!"
Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt hít một hơi, tựa như muốn cùng chết chung với nàng: "Ngươi còn ồn ào nữa thì bổn tọa sẽ cho ngươi uống thuốc X."
Hoa lan nhỏ đờ người, tiếp đó hoảng hốt: "Lòng dạ ngươi thật độc ác."
"Không tin à?"
Hoa lan nhỏ nghiến răng, nàng cảm thấy với tính tình của Đông Phương Thanh Thương, nói không chừng sẽ thật sự làm những chuyện như vậy, hoa lan nhỏ không nhớ cụ thể sau khi mình uống thuốc X đã làm những gì, nhưng cảm giác nóng nực không thể giải tỏa đó thật sự khiến nàng rất khó chịu, nàng không muốn phải chịu thêm lần thứ hai. Vậy là nàng không dám cứng cổ nữa, hậm hực quay đầu lại, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Ngươi cầm đuôi rắn để dọa ta chứ gì, đồ xấu xa!"
Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh một tiếng, không đếm xỉa đến nàng nữa.
Trong lúc họ tạm ngừng tranh cãi, ngọn đèn lơ lửng trước mặt bỗng dừng lại, chỉ nghe "két" một tiếng, một tia sáng lóe lên trong bóng tối, cửa mở ra, thanh âm náo nhiệt tràn vào tai, ngoài thanh âm còn có một luồng khí tức kỳ quái xộc tới, hoa lan nhỏ tu vi không đủ, chưa bao giờ cảm nhận được khí tức này, nhưng Đông Phương Thanh Thương biết, đây là đấu khí.
Là khí tức lạnh lùng hùng hậu của vũ khí từng nhuốm máu mới có.
Máu toàn thân Đông Phương Thanh Thương dường như vô thức chảy nhanh hơn: "Chủ chợ yêu nói đúng. Ở đây đích thực có rất nhiều bảo bối."
Hoa lan nhỏ đã nghe chủ nhân nói từ lâu, Ma tôn Đông Phương Thanh Thương rất thích đả đấu, năm xưa đấu hết với người ở Ma giới lại đấu đến Thiên giới, phàm là Võ tướng có chút danh tiếng, không một ai chưa bị Đông Phương Thanh Thương đánh bại, mãi đến khi hắn tự nhận khắp Tam giới không còn địch thủ, đến Diệm sơn làm Độc Cô Cầu Bại, cuối cùng bại dưới tay Xích Địa nử tử.
Hoa lan nhỏ vẫn không hiểu tại sao Đông Phương Thanh Thương lại như vậy, mãi đến khi cảm nhận được khí tức sục sôi trong cơ thể hắn hiện giờ, hoa lan nhỏ mới biết, có một thứ gọi là bản tính trời sinh.
Thủy tinh thành dưới đáy hồ băng thật ra chỉ là một cung điện dưới nước, cung điện dường như làm bằng thủy tinh, có bày kết giới, khiến trong điện không thấm vào một giọt nước nào.
Trong đại điện rộng lớn có đủ các loại yêu quái đang mua bán, cũng giống như chợ yêu trên mặt đất, nhưng nơi đây mức độ nặng hơn, rất ít dùng vàng bạc thanh toán giao dịch mà chỉ dùng những kỳ trân dị bảo như giao châu, ngọc trấn hồn.
Ngọn đèn màu trắng vẫn bay trước mặt Đông Phương Thanh Thương, đưa hắn đến nơi của người chế tạo bảo vật, nhưng lúc này hoa lan nhỏ đã bị bảo vật bên đường hấp dẫn, nào còn chịu dễ dàng đi theo ngọn đèn trắng.
Trên quầy hàng bên cạnh này thì có trang sức lấp lánh vô cùng bắt mắt, còn trong cửa tiệm trước mặt thì có ám khí tinh xảo, đặc biệt thích hợp để nữ nhân mang theo phòng thân lúc cần. Còn cái kia nữa!
Ánh mắt của hoa lan nhỏ bỗng bị một cửa tiệm treo đầy yếm thu hút, nàng gần như cưỡng ép, lê nửa thân phải của Đông Phương Thanh Thương khập khiễng lếch tới bên cạnh cửa tiệm, nàng sờ lên chiếc yếm đỏ thêu hoa tinh xảo, lộ ra ánh mắt "muốn mua".
Bà chủ bán yếm nguyên hình là cá nheo tinh, hai sợi râu cá dài của bà ta thòng xuống, thấy ánh mắt lấp lánh của Đông Phương Thanh Thương, bà ta lập tức nhiệt tình dùng râu gỡ chiếc yếm treo trên quầy xuống, đưa cho Đông Phương Thanh Thương, miệng đon đả: "Tiểu ca, mua mặc hay mua cho nương tử?"
Đông Phương Thanh Thương nghe thấy câu này sắc mặt đen đi một nửa, nửa còn lại là hoa lan nhỏ, ngược lại càng rạng rỡ hơn: "Mua mặ..." Đông Phương Thanh Thương bịt miệng mình lại đánh "bốp" một tiếng khiến người đi đường xung quanh đều kinh ngạc.
Bà chủ cười đầy thâm ý: "Tiểu ca, làm ăn bao nhiêu năm nay rồi, ta hiểu mà, hôm nay nam nữ gì ta cũng bán được không ít rồi. Ta nói nhé, thời buổi này cũng chỉ mua được yếm Thiên hương ta dệt ở Thủy tinh thành này thôi, chả trách tiểu ca lại bị hấp dẫn, yếm của ta là đồ tốt, nhìn màu sắc tươi sáng chưa, sờ vào chất liệu cũng thoải mái, quan trọng nhất là yếm này bình thường không ngửi thấy mùi gì hết, nhưng đến khi cơ thể hơi ấm lên một chút, trong vải này có hương thầm, ôi chao! Đúng là câu hồn đoạt phách! Mà quan trọng hơn nữa là..."
Bà chủ chọc chọc vào y phục, lập tức một mùi hương lạ bay ra, hoa lan nhỏ ngửi thử, quả nhiên là câu hồn đoạt phách, ngay cả Đông Phương hanh Thương cũng nhướng mày vì mùi thơm này.
Bà chủ cười gian: "Tiểu ca chỉ cần xoa một chút thôi đã câu hồn rồi, nếu vò mạnh chút nữa thì lấy mạng người ta cũng không chừng. Thủy tinh thành của bọn ta chỉ bán vũ khí, yếm này cũng là vũ khí phòng thân nữa đó!"
Mắt hoa lan nhỏ không kìm được mà sáng rực, bất chấp tay phải của Đông Phương Thanh Thương bịt miệng chặt dường nào, nàng vẫn rít ra một chữ từ khe hở: "Mua!" Nàng nói, "Mua mua!"
Mặt Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn đen sì.
Hắn đường đường là Ma tôn, nếu mua yếm đỏ của nữ nhân ở chợ yêu này, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa! Hắn gắng sức kéo nửa thân trái của mình đi, hoa lan nhỏ cũng liều mình đứng lại quầy yếm, hai hồn phách giằng co khiến cơ thể sắp rách thành hai nửa.
Nhưng vào lúc này, một mùi thơm quyến rũ bỗng truyền đến mũi hoa lan nhỏ, là mùi thức ăn!
Hoa lan nhỏ nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn thấy một ông chủ đang dùng xẻng xào thuốc viên màu trắng, ông chủ lớn tiếng rao: "Ăn một viên máu toàn thân sẽ biến thành máu độc đây! Vũ khí phòng thân không ai dám đụng vào, không ai dám cắn đây! Có thêm tác dụng phụ to ngực đẹp da bồi bổ dưỡng sinh đây! Mua một tặng một đây!"
To ngực đẹp da!
Mắt hoa lan nhỏ lại sáng lên, trong phút chốc nghị lực bùng phát, kéo cả cơ thể Đông Phương Thanh Thương đi, tới đứng trước quầy bán thuốc, nàng hào sảng đập bàn, học theo giọng Đông Phương Thanh Thương nói: "Bán cho bổn tọa một viên!"
Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh, Đông Phương Thanh Thương không biết đã là lần thứ mấy có tâm trạng xấu hổ muốn chết rồi...
Bình luận facebook