Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Là... ảo giác sao?
"Chỉ tiếc những bảo vật bị đánh cướp đi kia, bao nhiêu năm nay bất kể ta tìm kiếm thế nào cũng không tìm lại đủ"
Hoa Lan nhỏ nuốt miếng bánh, nhìn xung quanh: "Nhưng chỗ ngài vốn có rất nhiều bảo vật rồi mà". Nàng chỉ lư hương trên bàn "Lư hương có thể báo 12 canh giờ, hòn đá Âm dương có thể dự báo thời tiết trong sân nè, hồi nãy trên đường tới đây ta còn thấy Thượng trì thuỷ trong hồ của ngài... nhưng thứ đó tốt nhất là làm ít thôi, bôi lên mắt sẽ nhìn thấy những thứ không sạch sẽ"
Thiên Ẩn lang quân nghe Hoa Lan nói, nụ cười trên mặt dần tắt đi, nụ cười trên mắt có phần ngớ ngẩn "Nàng...biết hết sao?"
Hoa Lan nhỏ gật đầu "Ưm, biết một ít nhưng chỗ ngài có nhiều thứ kì lạ cổ quái, ta cũng không biết hết, có điều..."
Thiên Ẩn lang quân bỗng nắm tay Hoa Lan nhỏ, ánh mắt nóng bỏng "Nàng đi theo ta".Y có vẻ hưng phấn, thật sự như nhặt được bảo vật. Y kéo tay Hoa Lan nhỏ ra khỏi đình nhưng chưa đi được mấy bước có bóng đen chắn trước mặt họ.
"Lang quân, không được"
Hoa Lan nhỏ nhận ra giọng nói này, lúc ở thành Lâm Hải, Thiên Ẩn lang quân muốn đưa nàng về núi Thiên Ẩn giọng nói này cũng ngăn cản. Lúc đó nàng chỉ thấy một bóng đen, lúc này cũng chỉ thấy...một bóng đen.
Người này dùng vải đen bọc kín toàn thân từ trên xuống dưới ngay cả mặt cũng nhìn không rõ.
Thiên Ẩn lang quân né tránh, kéo tay Hoa Lan nhỏ bước tiếp "không sao, không sao, tiểu tiên linh này tâm tình đơn thuần"
"Lang..."
Người phía sau còn muốn nói gì nữa nhưng Hoa Lan nhỏ không nghe rõ.
Đến cuối cùng Hoa Lan nhỏ không ăn được gì, bị Thiên Ẩn lang quân kéo vào một gian phòng. Y ấn vào một chỗ trên kệ sách, kệ sách chuyển động, một cửa ngầm xuất hiện trước mặt.
Hoa Lan nhỏ vội bịt mặt "Ta không nhìn ta không nhìn, chủ nhân nói nhìn thấy bí mật sẽ chết nhanh"
Thiên Ẩn lang quân bật cười: "Ta bảo vệ nàng, đảm bảo không để nàng chết". Y nói rất tự nhiên khiến Hoa Lan nhỏ sửng sốt, trong khoảnh khắc này hắn nắm tay nàng dắt đi "Nào ta đưa nàng đi"
Y đưa Hoa Lan nhỏ đi xuống lòng đất, bên trong tối om, chỉ có đèn do Thiên Ẩn lang quân đốt là ánh sáng duy nhất, thông đạo phía dưới có rất nhiều ngã rẽ, mới đầu Hoa Lan nhỏ còn nhớ rẽ phải hay rẽ trái nhưng về sau đầu nàng hoa lên đành để mặc Thiên Ẩn lang quân dẫn đường phía trước.
Thiên Ẩn lang quân vô cùng tỉ mỉ, đi một lúc thì quay đầu nói với Hoa Lan nhỏ "Nàng có sợ không, sợ thì nắm lấy cánh tay ta"
Đương nhiên Hoa Lan nhỏ không ôm nhưng nàng rất cảm động trước sự tỉ mỉ của y.
Đi đến cuối đường, Thiên Ẩn lang quân mở một cánh cửa, ngọc ngà châu báu lập tức toả ánh sáng rực rỡ một vùng.
Mặt Hoa Lan nhỏ cũng bị chiếu sáng, há miệng nhìn hồi lâu cũng chỉ nói một chữ "Oa..."
Giống như một núi bảo vật, còn khí thế hơn cả Thiên cung.Có thứ Hoa Lan nhỏ biết nhưng có thứ ngay cả chủ nhân nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Hoa Lan nhỏ kinh ngạc nhìn Thiên Ẩn lang quân "Ngài... làm sao ngài có được những thứ này?"
Thiên Ẩn lang quân cười nhạt "Bởi vậy ta mới nói ta rất thích sưu tập bảo vật". Hắn đi vào "Những thứ trong này có hơn nửa là ta không biết, nhưng có lẽ do trực giác trời sinh, bảo vật đều có khí tức riêng, lúc ta du ngoạn Nhân gian thấy những thứ này bèn thu về". Hă quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ "Nếu biết thứ gì nàng nói cho ta biết được không? Ngày nào ta cũng sẽ cho người làm món ngon cho nàng"
Mắt Hoa Lan nhỏ sáng rực"
Vậy là ngày hôm đó, Thiên Ẩn lang quân đưa cho nàng cây bút, một quyển vở, ghi lại tên, lai lịch, tác dụng của những bảo vật nàng nhận ra. Lúc mới đầu y còn hưng phấn, ánh mắt di chuyển theo bảo vật, nhận ra món nào y cũng vui mừng thật lâu.
Nhưng càng về sau, Thiên Ẩn lang quân không còn nhìn vào bảo vật nữa mà nhìn Hoa Lan nhỏ, sau đó mỉm cười thật lâu.
Đúng lúc đó, Hoa Lan nhỏ cầm một hạt châu, suy nghĩ thật lâu "Hạt châu này trông rất quen mắt, tên gì ấy nhỉ?"
Thiên Ẩn lang quân cười nhẹ "Nàng cứ ở đây suy nghĩ trước đi, ta sẽ cho người đi làm món ngon cho nàng". Hoa Lan nhỏ cắn đầu bút, không biết óc nghe thấy lời hắn nói không. Thiên Ẩn lang quân cười yêu chiều rối xách lồng đèn ra ngoài, để lại một mình Hoa Lan nhỏ một mình trầm tư trong đống bảo vật.
Cửa đã khép lại, một bóng đen xuật hiện "Thiên Ẩn lang quân, sao ngài có thể để cô ta một mình torng đó?"
Ánh sáng đèn lồng chiếu lên khuôn mặt ấm áp của Thiên Ẩn lang quân "Bảo vật đương nhiên phải đặt chung với bảo vật, có gì không d8ung1". Y nói: "Cô nương này rơi vào tay kẻ khác sẽ đáng tiếc lắm" Y cất bước bỏ đi.
Bóng đen nhìn của đá một lát rồi cũng biến mất.
Hoa Lan nhỏ vẫn ngồi trong đống bảo vật, vắt óc nhớ lại, nàng cầm bút đứng lên, vừa đi vừa lẩm bẩm " Tên gì ấy nhỉ...". Nàng đến bên tường, đầu tựa vào tường "Haiz... Nhìn nhiều qua loạn hết rồi"
Bỗng nhiên Hoa Lan nhỏ cảm thấy bức tường đằng sau chuyển động.
Nàng nhất thời vẫn chưa có gì khác thường, đến khi dưới chân "rắc" một tiếng, Hoa Lan nhỏ nhả đầu bút trong miệng "Chết rồi...". Hai chữ còn chưa dứt, cảm giác mất trọng lực đã ập tới.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đến khi mông đau nhói nàng mới biệt mình ngã xuống đất. Nhưng lúc này, cuối cùng nàng cũng nhớ ra viên châu trong tay mình tên là gì- Dạ quang châu. Nhưng bình thường Dạ quang châu chỉ to bằng ngón tay cái, viên này to bằng nắm tay, chả trách nàng cầm nắm một hồi, thấy quen mắt nhưng lại không nhớ ra tên.
Hoa Lan hỏ phủi mông đứng dậy, cầm Dạ quang châu soi lên đầu, phát hiện đây là huyệt động tối đen, trân đầu là vách đá phong kín, thông đạo nàng rơi xuống cũng không thấy đâu "Lại là gì nữa đây..."
Nàng hươ Dạ quang châu ra bên cạnh, ánh sáng lục lam mờ mờ bỗng chiếu lên một mặt người, Hoa Lan nhỏ bỗng ngây ra, sợ hãi hít mấy hơi lạnh, ném Dạ quang châu đi, ôm mặt hét lên liên tiếp "ma, ma, ma..."
Hoa Lan nhỏ ôm mặt run rẩy hồi lâu, không thấy động tĩnh gì nàng bèn chỉ tay về hướng đó.
Trong ánh sáng mờ mờ của Dạ quang châu, ở đó có một người đang đứng, ánh mắt đang quan sát nàng từ trên xuống dưới. Vẫn là bộ hắc bào đó, vẫn là tóc dài đó, vẫn là khuôn mặt chê bai không bao giờ thay đổi.
"Đai... đại ma đầu!" Hoa Lan nhỏ hoảng hốt kêu lên.
Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng bật hừ rồi nhếch môi cười, vừa nham hiểm vừa đáng ghét "Là ngươi đó à tiểu hoa yêu"
Hoa Lan nhỏ chỉ hắn "Ngươi ngươi ngươi... sao ngươi lại ở đây?"
"Câu này ta nên hỏi ngươi đó chứ" Đông Phương Thanh thương nói "Sao ngươi vẫn còn sống như âm hồn không tan vậy?"
Hắn quả nhiên biết cơ thể đó có vấn đề! Hoa Lan nhỏ nghiến răng ken két "Ngươi mới là âm hồn không tan ấy!"
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Tác giả Cửu: "Chúng ta cùng nắm tay phá Huyễn trận này đi!"
Hoa Lan nhỏ "...."
Đông Phương Thanh Thương "..."
d59fKOG8P{
"Chỉ tiếc những bảo vật bị đánh cướp đi kia, bao nhiêu năm nay bất kể ta tìm kiếm thế nào cũng không tìm lại đủ"
Hoa Lan nhỏ nuốt miếng bánh, nhìn xung quanh: "Nhưng chỗ ngài vốn có rất nhiều bảo vật rồi mà". Nàng chỉ lư hương trên bàn "Lư hương có thể báo 12 canh giờ, hòn đá Âm dương có thể dự báo thời tiết trong sân nè, hồi nãy trên đường tới đây ta còn thấy Thượng trì thuỷ trong hồ của ngài... nhưng thứ đó tốt nhất là làm ít thôi, bôi lên mắt sẽ nhìn thấy những thứ không sạch sẽ"
Thiên Ẩn lang quân nghe Hoa Lan nói, nụ cười trên mặt dần tắt đi, nụ cười trên mắt có phần ngớ ngẩn "Nàng...biết hết sao?"
Hoa Lan nhỏ gật đầu "Ưm, biết một ít nhưng chỗ ngài có nhiều thứ kì lạ cổ quái, ta cũng không biết hết, có điều..."
Thiên Ẩn lang quân bỗng nắm tay Hoa Lan nhỏ, ánh mắt nóng bỏng "Nàng đi theo ta".Y có vẻ hưng phấn, thật sự như nhặt được bảo vật. Y kéo tay Hoa Lan nhỏ ra khỏi đình nhưng chưa đi được mấy bước có bóng đen chắn trước mặt họ.
"Lang quân, không được"
Hoa Lan nhỏ nhận ra giọng nói này, lúc ở thành Lâm Hải, Thiên Ẩn lang quân muốn đưa nàng về núi Thiên Ẩn giọng nói này cũng ngăn cản. Lúc đó nàng chỉ thấy một bóng đen, lúc này cũng chỉ thấy...một bóng đen.
Người này dùng vải đen bọc kín toàn thân từ trên xuống dưới ngay cả mặt cũng nhìn không rõ.
Thiên Ẩn lang quân né tránh, kéo tay Hoa Lan nhỏ bước tiếp "không sao, không sao, tiểu tiên linh này tâm tình đơn thuần"
"Lang..."
Người phía sau còn muốn nói gì nữa nhưng Hoa Lan nhỏ không nghe rõ.
Đến cuối cùng Hoa Lan nhỏ không ăn được gì, bị Thiên Ẩn lang quân kéo vào một gian phòng. Y ấn vào một chỗ trên kệ sách, kệ sách chuyển động, một cửa ngầm xuất hiện trước mặt.
Hoa Lan nhỏ vội bịt mặt "Ta không nhìn ta không nhìn, chủ nhân nói nhìn thấy bí mật sẽ chết nhanh"
Thiên Ẩn lang quân bật cười: "Ta bảo vệ nàng, đảm bảo không để nàng chết". Y nói rất tự nhiên khiến Hoa Lan nhỏ sửng sốt, trong khoảnh khắc này hắn nắm tay nàng dắt đi "Nào ta đưa nàng đi"
Y đưa Hoa Lan nhỏ đi xuống lòng đất, bên trong tối om, chỉ có đèn do Thiên Ẩn lang quân đốt là ánh sáng duy nhất, thông đạo phía dưới có rất nhiều ngã rẽ, mới đầu Hoa Lan nhỏ còn nhớ rẽ phải hay rẽ trái nhưng về sau đầu nàng hoa lên đành để mặc Thiên Ẩn lang quân dẫn đường phía trước.
Thiên Ẩn lang quân vô cùng tỉ mỉ, đi một lúc thì quay đầu nói với Hoa Lan nhỏ "Nàng có sợ không, sợ thì nắm lấy cánh tay ta"
Đương nhiên Hoa Lan nhỏ không ôm nhưng nàng rất cảm động trước sự tỉ mỉ của y.
Đi đến cuối đường, Thiên Ẩn lang quân mở một cánh cửa, ngọc ngà châu báu lập tức toả ánh sáng rực rỡ một vùng.
Mặt Hoa Lan nhỏ cũng bị chiếu sáng, há miệng nhìn hồi lâu cũng chỉ nói một chữ "Oa..."
Giống như một núi bảo vật, còn khí thế hơn cả Thiên cung.Có thứ Hoa Lan nhỏ biết nhưng có thứ ngay cả chủ nhân nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Hoa Lan nhỏ kinh ngạc nhìn Thiên Ẩn lang quân "Ngài... làm sao ngài có được những thứ này?"
Thiên Ẩn lang quân cười nhạt "Bởi vậy ta mới nói ta rất thích sưu tập bảo vật". Hắn đi vào "Những thứ trong này có hơn nửa là ta không biết, nhưng có lẽ do trực giác trời sinh, bảo vật đều có khí tức riêng, lúc ta du ngoạn Nhân gian thấy những thứ này bèn thu về". Hă quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ "Nếu biết thứ gì nàng nói cho ta biết được không? Ngày nào ta cũng sẽ cho người làm món ngon cho nàng"
Mắt Hoa Lan nhỏ sáng rực"
Vậy là ngày hôm đó, Thiên Ẩn lang quân đưa cho nàng cây bút, một quyển vở, ghi lại tên, lai lịch, tác dụng của những bảo vật nàng nhận ra. Lúc mới đầu y còn hưng phấn, ánh mắt di chuyển theo bảo vật, nhận ra món nào y cũng vui mừng thật lâu.
Nhưng càng về sau, Thiên Ẩn lang quân không còn nhìn vào bảo vật nữa mà nhìn Hoa Lan nhỏ, sau đó mỉm cười thật lâu.
Đúng lúc đó, Hoa Lan nhỏ cầm một hạt châu, suy nghĩ thật lâu "Hạt châu này trông rất quen mắt, tên gì ấy nhỉ?"
Thiên Ẩn lang quân cười nhẹ "Nàng cứ ở đây suy nghĩ trước đi, ta sẽ cho người đi làm món ngon cho nàng". Hoa Lan nhỏ cắn đầu bút, không biết óc nghe thấy lời hắn nói không. Thiên Ẩn lang quân cười yêu chiều rối xách lồng đèn ra ngoài, để lại một mình Hoa Lan nhỏ một mình trầm tư trong đống bảo vật.
Cửa đã khép lại, một bóng đen xuật hiện "Thiên Ẩn lang quân, sao ngài có thể để cô ta một mình torng đó?"
Ánh sáng đèn lồng chiếu lên khuôn mặt ấm áp của Thiên Ẩn lang quân "Bảo vật đương nhiên phải đặt chung với bảo vật, có gì không d8ung1". Y nói: "Cô nương này rơi vào tay kẻ khác sẽ đáng tiếc lắm" Y cất bước bỏ đi.
Bóng đen nhìn của đá một lát rồi cũng biến mất.
Hoa Lan nhỏ vẫn ngồi trong đống bảo vật, vắt óc nhớ lại, nàng cầm bút đứng lên, vừa đi vừa lẩm bẩm " Tên gì ấy nhỉ...". Nàng đến bên tường, đầu tựa vào tường "Haiz... Nhìn nhiều qua loạn hết rồi"
Bỗng nhiên Hoa Lan nhỏ cảm thấy bức tường đằng sau chuyển động.
Nàng nhất thời vẫn chưa có gì khác thường, đến khi dưới chân "rắc" một tiếng, Hoa Lan nhỏ nhả đầu bút trong miệng "Chết rồi...". Hai chữ còn chưa dứt, cảm giác mất trọng lực đã ập tới.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đến khi mông đau nhói nàng mới biệt mình ngã xuống đất. Nhưng lúc này, cuối cùng nàng cũng nhớ ra viên châu trong tay mình tên là gì- Dạ quang châu. Nhưng bình thường Dạ quang châu chỉ to bằng ngón tay cái, viên này to bằng nắm tay, chả trách nàng cầm nắm một hồi, thấy quen mắt nhưng lại không nhớ ra tên.
Hoa Lan hỏ phủi mông đứng dậy, cầm Dạ quang châu soi lên đầu, phát hiện đây là huyệt động tối đen, trân đầu là vách đá phong kín, thông đạo nàng rơi xuống cũng không thấy đâu "Lại là gì nữa đây..."
Nàng hươ Dạ quang châu ra bên cạnh, ánh sáng lục lam mờ mờ bỗng chiếu lên một mặt người, Hoa Lan nhỏ bỗng ngây ra, sợ hãi hít mấy hơi lạnh, ném Dạ quang châu đi, ôm mặt hét lên liên tiếp "ma, ma, ma..."
Hoa Lan nhỏ ôm mặt run rẩy hồi lâu, không thấy động tĩnh gì nàng bèn chỉ tay về hướng đó.
Trong ánh sáng mờ mờ của Dạ quang châu, ở đó có một người đang đứng, ánh mắt đang quan sát nàng từ trên xuống dưới. Vẫn là bộ hắc bào đó, vẫn là tóc dài đó, vẫn là khuôn mặt chê bai không bao giờ thay đổi.
"Đai... đại ma đầu!" Hoa Lan nhỏ hoảng hốt kêu lên.
Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng bật hừ rồi nhếch môi cười, vừa nham hiểm vừa đáng ghét "Là ngươi đó à tiểu hoa yêu"
Hoa Lan nhỏ chỉ hắn "Ngươi ngươi ngươi... sao ngươi lại ở đây?"
"Câu này ta nên hỏi ngươi đó chứ" Đông Phương Thanh thương nói "Sao ngươi vẫn còn sống như âm hồn không tan vậy?"
Hắn quả nhiên biết cơ thể đó có vấn đề! Hoa Lan nhỏ nghiến răng ken két "Ngươi mới là âm hồn không tan ấy!"
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Tác giả Cửu: "Chúng ta cùng nắm tay phá Huyễn trận này đi!"
Hoa Lan nhỏ "...."
Đông Phương Thanh Thương "..."
d59fKOG8P{
Bình luận facebook