Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29-30
Chương 29: Hai người là một cặp trời sinh
Xe vừa mới khởi động, cô liền nhận được cuộc gọi từ Lam Nhất Dương, hắn hét vào điện thoại một đống đồ ăn rồi tắt máy cái rụp.
Mộc Như Lam ngẩn người một lúc để tiêu hóa lời của Lam Nhất Dương, cô bật cười, “Hải thúc, đến Lâu Lan các.”
“Lại đi đưa cơm cho vị thiếu gia kia nữa à?” Trần Hải thản nhiên hỏi.
Lần đầu tiên chở Mộc Như Lam đến bệnh viện, ông đã báo cáo mọi chuyện với Kha lão gia. Lão gia xót Mộc Như Lam vô cùng, ông hiểu rằng cháu gái cưng lương thiện như thế nào nên đã lập tức điều tra Lam Nhất Dương, khi phát hiện ra hắn là con cháu Lam gia thì đành phải chép miệng cho qua: người thừa kế duy nhất của Lam gia, nhiêu đây thôi cũng đã đủ tư cách để tạo dựng quan hệ với Mộc Như Lam.
Không hiểu Kha lão gia nghĩ gì mà lại có ý định để lại một phần ba tài sản cho cháu gái mình, may là ông chưa tiết lộ chuyện này với ai, nếu không thì Mộc Như Lam cũng khó mà yên ổn qua ngày.
Mộc Như Lam cười cười gật đầu, tất nhiên cô sẽ không đem qua một đống đồ ăn như Lam Nhất Dương nói, mà phải xem xét giá trị dinh dưỡng trước rồi mới quyết định mua.
Đến bệnh viện, cô bước đến cửa thang máy lúc này đang chứa không ít người, bệnh nhân, người nhà, y tá, khi thấy Mộc Như Lam thì tất cả đều tự giác nhường chỗ. Cô mỉm cười nói cám ơn, cả người như đang tỏa ra một vầng sáng mờ ảo, thu hút tất cả mọi người nhưng lại không có ai dám tới gần.
Kẻ phàm trần thô tục sẽ khiến thiên sứ sợ hãi bay đi mất.
Khi còn cách khu phòng bệnh VIP một tầng, trong thang máy chỉ còn Mộc Như Lam, vách tường xám bạc phản chiếu bóng hình một cô gái xinh đẹp tinh tế.
“Đinh!” Cửa thang máy mở ra, một thân hình bất ngờ ngã về phía Mộc Như Lam.
Cô vội vàng đỡ lại nhưng vì đối phương nặng hơn dự đoán nên không kịp phản ứng, cuối cùng bị đẩy ngã theo. Ngay khi sắp đụng phải mặt đất, cô nhanh như chớp vươn tay ra…
“Phịch!” Hai người cùng bị ngã vào trong thang máy, nhưng bởi vì chân người kia vẫn còn thò ra ngoài nên cửa không đóng lại được.
Mộc Như Lam nhíu mày ê ẩm, đầu người đàn ông này đè nặng lên cánh tay cô, chưa kể đến những hạt cát trên sàn thang máy đang găm vào da thịt.
“A… Chết tiệt…” Lục Tử Mạnh đau đến nhe răng trợn mắt, khó khăn chống người ngồi dậy nhưng chậm chạp mãi vẫn không xong. Đến khi được một đôi bàn tay nâng lên thì hắn mới hoàn hồn, chẳng trách cái bi kịch đập đầu chấn thương não không xảy đến, hóa ra là vì có người cứu hắn.
“Cảm ơn…” Lục Tử Mạnh chỉnh lại băng quấn trên đầu, quay sang nhìn người vừa bị hắn liên lụy thì sửng sốt không nói nên lời, đây, đây, đây chẳng phải là…
“Anh ổn chứ?” Mộc Như Lam giúp hắn nhặt cái nạng lên.
Lục Tử Mạnh lúng túng nhận lấy nạng từ tay cô, không hiểu sao lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Tuy rằng trước đây từng nghe nói về Mộc Như Lam nhưng vì hắn không mấy có hứng thú với các bé gái miệng còn hôi sữa nên cũng chẳng để ý nhiều. Những hôm cùng Mặc Khiêm Nhân theo dõi Mộc Như Lam, hắn chỉ cảm thấy rằng cô gái này quả thực không hợp với thế giới của bọn họ, cô được bảo vệ quá kỹ, quá lương thiện.
Mộc Như Lam nghĩ có thể người này bị thương khá nặng, “Phòng bệnh của anh ở đâu? Tôi đưa anh trở về?”
“Không cần,” Lục Tử Mạnh chưa kịp gật đầu thì một giọng nói xa cách đã truyền tới, ngẩng lên liền thấy Mặc Khiêm Nhân đứng gần đó, sắc mặt hắn nhợt nhạt, lạnh lùng thanh tao tựa ánh trăng.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam.
Lục Tử Mạnh dò xét nhìn hai người, nếu nói Khiêm Nhân giống như con suối mát thì Mộc Như Lam chính là dòng nước ấm. Ai, giả sử không phải lúc nào hắn cũng gắt gao truy cứu cô thì có lẽ Lục Tử Mạnh đã cho rằng họ là một cặp trời sinh.
Giày da chậm rãi ma sát mặt đất, Mặc Khiêm Nhân đi đến đỡ lấy Lục Tử Mạnh đang tựa vào Mộc Như Lam, liếc nhìn cánh tay trái của cô một cái rồi im lặng đỡ Lục Tử Mạnh rời đi.
Mộc Như Lam cúi người nhặt đồ rơi trên đất lên, tay trái vừa mới dùng sức một chút đã đau nhức không thôi, đành phải đổi sang tay phải.
Chậc, lại bất cẩn làm người tốt rồi…
…
Hôm đó Lục Tử Mạnh gọi điện cầu cứu Mặc Khiêm Nhân là bởi vì xui xẻo gặp phải một gã điên say xỉn tại quán bar. Hắn ta đi loạng choạng va vào Lục Tử Mạnh nhưng lại bảo Lục Tử Mạnh cố tình đụng hắn, thế là cãi nhau ầm ĩ dẫn đến ẩu đả, cuối cùng hai nhân vật chính đều phải vào bệnh viện.
Lục Tử Mạnh bị chấn thương nhẹ ở não, gãy xương chân trái. Hắn nằm trong phòng chán quá nên chống nạng ra ngoài tản bộ mà không biết việc này bất tiện và mất sức như thế nào. Đến lúc không còn cố được nữa, hắn đành dựa vào cửa thang máy nghỉ một chút, khi thang máy báo đến cũng không mấy để ý, hậu quả là bị ngã vào trong, liên lụy đến cả Mộc Như Lam.
“Mẹ nó, đau chết ông rồi,” Lục Tử Mạnh khoác vai Mặc Khiêm Nhân, bực mình chửi thề. Thấy Mặc Khiêm Nhân chẳng thèm phản ứng, hắn nghiêng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân đang ngẩn người, “Cậu lại nghĩ đến mấy thứ đáng sợ đấy à?”
Lục Tử Mạnh vốn không tin Mộc Như Lam là tội phạm giết người, qua chuyện vừa rồi lại càng không tin.
Mặc Khiêm Nhân im lặng không đáp, lúc nãy hắn chưa kịp ra tay nhưng đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, bao gồm việc Mộc Như Lam đỡ lấy Lục Tử Mạnh, và cả việc cô để cho đầu của Lục Tử Mạnh nện lên cánh tay mình.
Là vì không muốn Lục Tử Mạnh bị thương?
Kỳ quái, thật sự quá kỳ quái, nếu Mộc Như Lam đúng là một tên cuồng sát biến thái lại giỏi ngụy trang thì lòng phòng bị của cô ta hẳn cũng phải cực kỳ cao. Gặp tình huống như thế, theo tiềm thức phòng bị và phản xạ có điều kiện, người bình thường ai cũng sẽ nhanh chóng lùi khỏi phạm vi nguy hiểm, huống gì là một tên tội phạm. Đằng này, cô ta lại tiến tới đỡ lấy, thậm chí còn vì bảo vệ người khác mà làm bản thân bị thương…
Chương 30: Mọi người đều rất độc
Mộc Như Lam không biết mình đã khiến cho Mặc Khiêm Nhân rối rắm như thế nào, cô mang thức ăn đến trước cửa phòng Lam Nhất Dương, gõ cửa vài cái rồi bước vào.
Trong phòng, ngoài Lam Nhất Dương ra còn có hai người nữa – một phụ nữ trung niên và một cậu con trai khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Sắc mặt Lam Nhất Dương rất tệ, như thể đang kiềm nén một trận lửa giận, hắn nhìn Mộc Như Lam không nói, sợ mình mở miệng là sẽ tuôn ra toàn lời thô tục.
Trong vài giây đó, Mộc Như Lam nhanh chóng phân tích không khí căng thẳng này, còn chưa kịp nói gì thì cậu con trai mặc đồng phục của học viện Tử Viên đã thốt lên.
“Mộc Như Lam?” Lam Bỉnh Lân kinh ngạc đứng thẳng dậy, trừng mắt khó tin. Tiếng lành đồn xa, người trong các học viện quý tộc không ai không biết Mộc Như Lam, huống chi hiệu trưởng Tử Viên còn ba lần bốn lượt nhắc đến cô.
“Xin chào,” Mộc Như Lam hết nhìn Lam Bỉnh Lân lại nhìn sang Lam Nhất Dương, “Lát nữa tôi quay lại…”
“Khỏi cần,” Lam Nhất Dương cắt ngang, lạnh lùng đảo mắt về phía hai người kia, “Kẻ không phận sự mau cút ra ngoài.”
“Mày…”
“Mẹ!” Lam Bỉnh Lân ý nhị liếc nhìn gói đồ Mộc Như Lam đặt trên bàn, ghé miệng thì thầm cái gì đó vào tai Lý Diễm. Bà ta nghe xong thì kinh ngạc, trong lòng lạnh lùng cười.
Mộc Như Lam lấy đồ từ trong túi bỏ lên bàn, vì không thể dùng tay trái nên động tác của cô khá chậm chạp. Cử chỉ dịu dàng này khiến cơn giận của Lam Nhất Dương tan đi không ít, nhìn đến hai mẹ con kia thì hắn lại thấy kinh tởm, “Còn chưa cút đi?”
“Lam Nhất Dương, bà ấy là mẹ của mày!” Lam Bỉnh Lân gắt lên, đồng thời kín đáo quan sát phản ứng của Mộc Như Lam.
Lam Nhất Dương khinh thường nhếch môi, nhìn về phía người phụ nữ đang ra vẻ đau lòng gạt nước mắt, “Mẹ tao không có cái mùi hồ ly thối tha trên người, cũng không sinh ra một thằng oắt ti tiện như mày!”
Sắc mặt Lam Bỉnh Lân trầm xuống, hắn không ngờ ở trước mặt Mộc Như Lam mà Lam Nhất Dương vẫn có thể thô bỉ đến vậy. Tuy không biết tại sao bọn họ quen nhau, nhưng hễ là đồ của Lam Nhất Dương thì hắn đều muốn cướp đi, yêu thương, quan tâm, khen ngợi,… hắn sẽ không để Lam Nhất Dương có bất cứ thứ gì. Chỉ cần Lam Nhất Dương để ý thì cho dù đó có là rác, Lam Bỉnh Lân hắn cũng sẽ đến cướp đoạt!
“Bỏ đi, Bỉnh Lân,” Lý Diễm lắc đầu, bà ta nhìn Lam Nhất Dương bằng ánh mắt hiền lành mà khổ sở, “Con không chịu nhận mẹ cũng được, nhưng con không thể làm bố và ông lo lắng như vậy. Vừa mới trở về đã tự hại mình ra nông nỗi này, Bỉnh Lân đã phải làm hộ việc bố giao cho con. Nhiều lần như vậy, cấp trên sẽ nghĩ rằng con không có năng lực, làm sao có thể đồng ý với bố để con thừa kế công ty? Con đã mười chín tuổi, cũng lớn rồi, Nhất Dương, coi như mẹ xin con, đừng tuỳ tiện nữa có được không? Cũng đừng dính đến thuốc phiện lần thứ hai, khó khăn lắm con mới có thể ra khỏi trại cai nghiện…”
“Cút xéo đi!” Kí ức màu đen tựa một con rắn độc lao đến nuốt chửng Lam Nhất Dương, hắn kích động rống lên khiến động tác của Mộc Như Lam khựng lại. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, Lam Nhất Dương phẫn nộ trừng Lý Diễm và Lam Bỉnh Lân như thể chỉ một giây nữa thôi, hắn sẽ xông lên giết chết bọn họ.
Lý Diễm bị doạ sợ đến mức tim đập thình thịch. Bà ta nhìn đống đồ ăn bị đánh rơi dưới chân Mộc Như Lam, thầm nghĩ đã đạt được mục đích rồi thì không việc gì phải ở lại. Thế nên sau khi buồn bã nhìn Lam Nhất Dương một cái, bà ta gật đầu chào Mộc Như Lam, đến khi cô mỉm cười đáp lại thì Lý Diễm mới vui vẻ cùng Lam Bỉnh Lân đi ra ngoài.
Cánh cửa hết mở lại đóng, trong phòng chỉ còn mỗi Mộc Như Lam và Lam Nhất Dương.
Ánh chiều tà le lói qua khung cửa sổ, làn gió thu nhẹ nhàng lay động chiếc chuông gió treo nơi cửa sổ, leng keng một điệp khúc thanh thuý.
Lam Nhất Dương cúi đầu, mái tóc rũ xuống phủ lên gương mặt hắn một khoảng đen u buồn, yếu ớt và bất lực.
Lam Nhất Dương, mười chín tuổi mới chỉ học năm hai, hắn bị đưa vào trại cai nghiện vì hít thuốc phiện nên đã phải lưu ban ba năm. Ở Úc không có trường học nào muốn nhận hắn nên Lam Nhất Dương mới bị đuổi về đây – nơi mà thế lực của Lam gia đủ mạnh để có thể bưng bít chuyện này.
Đó là cơn ác mộng mà Lam Nhất Dương không bao giờ muốn nhớ tới, miệng vết thương vừa mới đóng vảy nay lại bị xé toác ra, chảy máu đầm đìa. Khi nãy hắn không giữ nổi bình tĩnh mà phát hoả ngay trước mặt Mộc Như Lam, bây giờ không biết phải đối mặt với cô như thế nào, chỉ biết hối hận vì đã gọi cô đến.
Hắn chợt hiểu ra tại sao mình bống muốn gần gũi với Mộc Như Lam, cô là thiên sứ thuần khiết, yêu thương cả thế gian, hắn lại là kẻ sống trong bóng tối lạnh lẽo, trước giờ không hề biết đến cảm giác ấm áp, tới khi gặp được ánh mặt trời thì liền không muốn để vuột mất.
Người bên cạnh vẫn không nói gì, hô hấp của Lam Nhất Dương bắt đầu trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau đó, Mộc Như Lam rời khỏi phòng.
Lam Nhất Dương ngẩng đầu nhìn cánh cửa đã đóng lại im lìm, trong lòng có thứ gì đó vụt tắt.
Người kia từng nói thế nào nhỉ? Quá khứ sai lầm luôn để lại những vệt đen bất hoại, cũng giống việc một tên tội phạm vẫn mãi mãi là một tên tội phạm, tiền án của hắn sẽ không bao giờ bị xoá bỏ.
Lam Nhất Dương vừa mới nhếch môi cười tự giễu thì Mộc Như Lam đã đẩy cửa bước vào, trên tay cầm cây lau nhà, cô lẳng lặng dọn sạch đống thức ăn vương vãi trên sàn.
“Cô…” Cổ họng Lam Nhất Dương nghẹn lại, hắn nhìn Mộc Như Lam trân trối.
“Ừ?” Mộc Như Lam ngẩng đầu cười nhu hoà, như thể vừa rồi chẳng có vấn đề gì xảy ra, cô cũng chẳng nghe được chuyện xấu nào cả.
Lam Nhất Dương thở phào một hơi nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Trầm mặc cả buổi, hắn mới mở miệng, “Tôi bị hãm hại.”
“Ừ,” Mộc Như Lam đem thức ăn bị đổ cho vào thùng rác.
Lam Nhất Dương giật mình, “Cô tin tôi?”
“Ừ.”
“Kể cả khi tôi nói kẻ hãm hại tôi chính là hai mẹ con kia?” Lam Nhất Dương hoàn toàn không biết lúc này ánh mắt của hắn tràn ngập hy vọng đến mức nào.
Mộc Như Lam đặt cây lau sàn vào ô vắt rồi đẩy xuống, nước rơi lách tách từng giọt, cô thản nhiên trả lời, “Ừ.”
Xe vừa mới khởi động, cô liền nhận được cuộc gọi từ Lam Nhất Dương, hắn hét vào điện thoại một đống đồ ăn rồi tắt máy cái rụp.
Mộc Như Lam ngẩn người một lúc để tiêu hóa lời của Lam Nhất Dương, cô bật cười, “Hải thúc, đến Lâu Lan các.”
“Lại đi đưa cơm cho vị thiếu gia kia nữa à?” Trần Hải thản nhiên hỏi.
Lần đầu tiên chở Mộc Như Lam đến bệnh viện, ông đã báo cáo mọi chuyện với Kha lão gia. Lão gia xót Mộc Như Lam vô cùng, ông hiểu rằng cháu gái cưng lương thiện như thế nào nên đã lập tức điều tra Lam Nhất Dương, khi phát hiện ra hắn là con cháu Lam gia thì đành phải chép miệng cho qua: người thừa kế duy nhất của Lam gia, nhiêu đây thôi cũng đã đủ tư cách để tạo dựng quan hệ với Mộc Như Lam.
Không hiểu Kha lão gia nghĩ gì mà lại có ý định để lại một phần ba tài sản cho cháu gái mình, may là ông chưa tiết lộ chuyện này với ai, nếu không thì Mộc Như Lam cũng khó mà yên ổn qua ngày.
Mộc Như Lam cười cười gật đầu, tất nhiên cô sẽ không đem qua một đống đồ ăn như Lam Nhất Dương nói, mà phải xem xét giá trị dinh dưỡng trước rồi mới quyết định mua.
Đến bệnh viện, cô bước đến cửa thang máy lúc này đang chứa không ít người, bệnh nhân, người nhà, y tá, khi thấy Mộc Như Lam thì tất cả đều tự giác nhường chỗ. Cô mỉm cười nói cám ơn, cả người như đang tỏa ra một vầng sáng mờ ảo, thu hút tất cả mọi người nhưng lại không có ai dám tới gần.
Kẻ phàm trần thô tục sẽ khiến thiên sứ sợ hãi bay đi mất.
Khi còn cách khu phòng bệnh VIP một tầng, trong thang máy chỉ còn Mộc Như Lam, vách tường xám bạc phản chiếu bóng hình một cô gái xinh đẹp tinh tế.
“Đinh!” Cửa thang máy mở ra, một thân hình bất ngờ ngã về phía Mộc Như Lam.
Cô vội vàng đỡ lại nhưng vì đối phương nặng hơn dự đoán nên không kịp phản ứng, cuối cùng bị đẩy ngã theo. Ngay khi sắp đụng phải mặt đất, cô nhanh như chớp vươn tay ra…
“Phịch!” Hai người cùng bị ngã vào trong thang máy, nhưng bởi vì chân người kia vẫn còn thò ra ngoài nên cửa không đóng lại được.
Mộc Như Lam nhíu mày ê ẩm, đầu người đàn ông này đè nặng lên cánh tay cô, chưa kể đến những hạt cát trên sàn thang máy đang găm vào da thịt.
“A… Chết tiệt…” Lục Tử Mạnh đau đến nhe răng trợn mắt, khó khăn chống người ngồi dậy nhưng chậm chạp mãi vẫn không xong. Đến khi được một đôi bàn tay nâng lên thì hắn mới hoàn hồn, chẳng trách cái bi kịch đập đầu chấn thương não không xảy đến, hóa ra là vì có người cứu hắn.
“Cảm ơn…” Lục Tử Mạnh chỉnh lại băng quấn trên đầu, quay sang nhìn người vừa bị hắn liên lụy thì sửng sốt không nói nên lời, đây, đây, đây chẳng phải là…
“Anh ổn chứ?” Mộc Như Lam giúp hắn nhặt cái nạng lên.
Lục Tử Mạnh lúng túng nhận lấy nạng từ tay cô, không hiểu sao lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Tuy rằng trước đây từng nghe nói về Mộc Như Lam nhưng vì hắn không mấy có hứng thú với các bé gái miệng còn hôi sữa nên cũng chẳng để ý nhiều. Những hôm cùng Mặc Khiêm Nhân theo dõi Mộc Như Lam, hắn chỉ cảm thấy rằng cô gái này quả thực không hợp với thế giới của bọn họ, cô được bảo vệ quá kỹ, quá lương thiện.
Mộc Như Lam nghĩ có thể người này bị thương khá nặng, “Phòng bệnh của anh ở đâu? Tôi đưa anh trở về?”
“Không cần,” Lục Tử Mạnh chưa kịp gật đầu thì một giọng nói xa cách đã truyền tới, ngẩng lên liền thấy Mặc Khiêm Nhân đứng gần đó, sắc mặt hắn nhợt nhạt, lạnh lùng thanh tao tựa ánh trăng.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam.
Lục Tử Mạnh dò xét nhìn hai người, nếu nói Khiêm Nhân giống như con suối mát thì Mộc Như Lam chính là dòng nước ấm. Ai, giả sử không phải lúc nào hắn cũng gắt gao truy cứu cô thì có lẽ Lục Tử Mạnh đã cho rằng họ là một cặp trời sinh.
Giày da chậm rãi ma sát mặt đất, Mặc Khiêm Nhân đi đến đỡ lấy Lục Tử Mạnh đang tựa vào Mộc Như Lam, liếc nhìn cánh tay trái của cô một cái rồi im lặng đỡ Lục Tử Mạnh rời đi.
Mộc Như Lam cúi người nhặt đồ rơi trên đất lên, tay trái vừa mới dùng sức một chút đã đau nhức không thôi, đành phải đổi sang tay phải.
Chậc, lại bất cẩn làm người tốt rồi…
…
Hôm đó Lục Tử Mạnh gọi điện cầu cứu Mặc Khiêm Nhân là bởi vì xui xẻo gặp phải một gã điên say xỉn tại quán bar. Hắn ta đi loạng choạng va vào Lục Tử Mạnh nhưng lại bảo Lục Tử Mạnh cố tình đụng hắn, thế là cãi nhau ầm ĩ dẫn đến ẩu đả, cuối cùng hai nhân vật chính đều phải vào bệnh viện.
Lục Tử Mạnh bị chấn thương nhẹ ở não, gãy xương chân trái. Hắn nằm trong phòng chán quá nên chống nạng ra ngoài tản bộ mà không biết việc này bất tiện và mất sức như thế nào. Đến lúc không còn cố được nữa, hắn đành dựa vào cửa thang máy nghỉ một chút, khi thang máy báo đến cũng không mấy để ý, hậu quả là bị ngã vào trong, liên lụy đến cả Mộc Như Lam.
“Mẹ nó, đau chết ông rồi,” Lục Tử Mạnh khoác vai Mặc Khiêm Nhân, bực mình chửi thề. Thấy Mặc Khiêm Nhân chẳng thèm phản ứng, hắn nghiêng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân đang ngẩn người, “Cậu lại nghĩ đến mấy thứ đáng sợ đấy à?”
Lục Tử Mạnh vốn không tin Mộc Như Lam là tội phạm giết người, qua chuyện vừa rồi lại càng không tin.
Mặc Khiêm Nhân im lặng không đáp, lúc nãy hắn chưa kịp ra tay nhưng đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, bao gồm việc Mộc Như Lam đỡ lấy Lục Tử Mạnh, và cả việc cô để cho đầu của Lục Tử Mạnh nện lên cánh tay mình.
Là vì không muốn Lục Tử Mạnh bị thương?
Kỳ quái, thật sự quá kỳ quái, nếu Mộc Như Lam đúng là một tên cuồng sát biến thái lại giỏi ngụy trang thì lòng phòng bị của cô ta hẳn cũng phải cực kỳ cao. Gặp tình huống như thế, theo tiềm thức phòng bị và phản xạ có điều kiện, người bình thường ai cũng sẽ nhanh chóng lùi khỏi phạm vi nguy hiểm, huống gì là một tên tội phạm. Đằng này, cô ta lại tiến tới đỡ lấy, thậm chí còn vì bảo vệ người khác mà làm bản thân bị thương…
Chương 30: Mọi người đều rất độc
Mộc Như Lam không biết mình đã khiến cho Mặc Khiêm Nhân rối rắm như thế nào, cô mang thức ăn đến trước cửa phòng Lam Nhất Dương, gõ cửa vài cái rồi bước vào.
Trong phòng, ngoài Lam Nhất Dương ra còn có hai người nữa – một phụ nữ trung niên và một cậu con trai khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Sắc mặt Lam Nhất Dương rất tệ, như thể đang kiềm nén một trận lửa giận, hắn nhìn Mộc Như Lam không nói, sợ mình mở miệng là sẽ tuôn ra toàn lời thô tục.
Trong vài giây đó, Mộc Như Lam nhanh chóng phân tích không khí căng thẳng này, còn chưa kịp nói gì thì cậu con trai mặc đồng phục của học viện Tử Viên đã thốt lên.
“Mộc Như Lam?” Lam Bỉnh Lân kinh ngạc đứng thẳng dậy, trừng mắt khó tin. Tiếng lành đồn xa, người trong các học viện quý tộc không ai không biết Mộc Như Lam, huống chi hiệu trưởng Tử Viên còn ba lần bốn lượt nhắc đến cô.
“Xin chào,” Mộc Như Lam hết nhìn Lam Bỉnh Lân lại nhìn sang Lam Nhất Dương, “Lát nữa tôi quay lại…”
“Khỏi cần,” Lam Nhất Dương cắt ngang, lạnh lùng đảo mắt về phía hai người kia, “Kẻ không phận sự mau cút ra ngoài.”
“Mày…”
“Mẹ!” Lam Bỉnh Lân ý nhị liếc nhìn gói đồ Mộc Như Lam đặt trên bàn, ghé miệng thì thầm cái gì đó vào tai Lý Diễm. Bà ta nghe xong thì kinh ngạc, trong lòng lạnh lùng cười.
Mộc Như Lam lấy đồ từ trong túi bỏ lên bàn, vì không thể dùng tay trái nên động tác của cô khá chậm chạp. Cử chỉ dịu dàng này khiến cơn giận của Lam Nhất Dương tan đi không ít, nhìn đến hai mẹ con kia thì hắn lại thấy kinh tởm, “Còn chưa cút đi?”
“Lam Nhất Dương, bà ấy là mẹ của mày!” Lam Bỉnh Lân gắt lên, đồng thời kín đáo quan sát phản ứng của Mộc Như Lam.
Lam Nhất Dương khinh thường nhếch môi, nhìn về phía người phụ nữ đang ra vẻ đau lòng gạt nước mắt, “Mẹ tao không có cái mùi hồ ly thối tha trên người, cũng không sinh ra một thằng oắt ti tiện như mày!”
Sắc mặt Lam Bỉnh Lân trầm xuống, hắn không ngờ ở trước mặt Mộc Như Lam mà Lam Nhất Dương vẫn có thể thô bỉ đến vậy. Tuy không biết tại sao bọn họ quen nhau, nhưng hễ là đồ của Lam Nhất Dương thì hắn đều muốn cướp đi, yêu thương, quan tâm, khen ngợi,… hắn sẽ không để Lam Nhất Dương có bất cứ thứ gì. Chỉ cần Lam Nhất Dương để ý thì cho dù đó có là rác, Lam Bỉnh Lân hắn cũng sẽ đến cướp đoạt!
“Bỏ đi, Bỉnh Lân,” Lý Diễm lắc đầu, bà ta nhìn Lam Nhất Dương bằng ánh mắt hiền lành mà khổ sở, “Con không chịu nhận mẹ cũng được, nhưng con không thể làm bố và ông lo lắng như vậy. Vừa mới trở về đã tự hại mình ra nông nỗi này, Bỉnh Lân đã phải làm hộ việc bố giao cho con. Nhiều lần như vậy, cấp trên sẽ nghĩ rằng con không có năng lực, làm sao có thể đồng ý với bố để con thừa kế công ty? Con đã mười chín tuổi, cũng lớn rồi, Nhất Dương, coi như mẹ xin con, đừng tuỳ tiện nữa có được không? Cũng đừng dính đến thuốc phiện lần thứ hai, khó khăn lắm con mới có thể ra khỏi trại cai nghiện…”
“Cút xéo đi!” Kí ức màu đen tựa một con rắn độc lao đến nuốt chửng Lam Nhất Dương, hắn kích động rống lên khiến động tác của Mộc Như Lam khựng lại. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, Lam Nhất Dương phẫn nộ trừng Lý Diễm và Lam Bỉnh Lân như thể chỉ một giây nữa thôi, hắn sẽ xông lên giết chết bọn họ.
Lý Diễm bị doạ sợ đến mức tim đập thình thịch. Bà ta nhìn đống đồ ăn bị đánh rơi dưới chân Mộc Như Lam, thầm nghĩ đã đạt được mục đích rồi thì không việc gì phải ở lại. Thế nên sau khi buồn bã nhìn Lam Nhất Dương một cái, bà ta gật đầu chào Mộc Như Lam, đến khi cô mỉm cười đáp lại thì Lý Diễm mới vui vẻ cùng Lam Bỉnh Lân đi ra ngoài.
Cánh cửa hết mở lại đóng, trong phòng chỉ còn mỗi Mộc Như Lam và Lam Nhất Dương.
Ánh chiều tà le lói qua khung cửa sổ, làn gió thu nhẹ nhàng lay động chiếc chuông gió treo nơi cửa sổ, leng keng một điệp khúc thanh thuý.
Lam Nhất Dương cúi đầu, mái tóc rũ xuống phủ lên gương mặt hắn một khoảng đen u buồn, yếu ớt và bất lực.
Lam Nhất Dương, mười chín tuổi mới chỉ học năm hai, hắn bị đưa vào trại cai nghiện vì hít thuốc phiện nên đã phải lưu ban ba năm. Ở Úc không có trường học nào muốn nhận hắn nên Lam Nhất Dương mới bị đuổi về đây – nơi mà thế lực của Lam gia đủ mạnh để có thể bưng bít chuyện này.
Đó là cơn ác mộng mà Lam Nhất Dương không bao giờ muốn nhớ tới, miệng vết thương vừa mới đóng vảy nay lại bị xé toác ra, chảy máu đầm đìa. Khi nãy hắn không giữ nổi bình tĩnh mà phát hoả ngay trước mặt Mộc Như Lam, bây giờ không biết phải đối mặt với cô như thế nào, chỉ biết hối hận vì đã gọi cô đến.
Hắn chợt hiểu ra tại sao mình bống muốn gần gũi với Mộc Như Lam, cô là thiên sứ thuần khiết, yêu thương cả thế gian, hắn lại là kẻ sống trong bóng tối lạnh lẽo, trước giờ không hề biết đến cảm giác ấm áp, tới khi gặp được ánh mặt trời thì liền không muốn để vuột mất.
Người bên cạnh vẫn không nói gì, hô hấp của Lam Nhất Dương bắt đầu trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau đó, Mộc Như Lam rời khỏi phòng.
Lam Nhất Dương ngẩng đầu nhìn cánh cửa đã đóng lại im lìm, trong lòng có thứ gì đó vụt tắt.
Người kia từng nói thế nào nhỉ? Quá khứ sai lầm luôn để lại những vệt đen bất hoại, cũng giống việc một tên tội phạm vẫn mãi mãi là một tên tội phạm, tiền án của hắn sẽ không bao giờ bị xoá bỏ.
Lam Nhất Dương vừa mới nhếch môi cười tự giễu thì Mộc Như Lam đã đẩy cửa bước vào, trên tay cầm cây lau nhà, cô lẳng lặng dọn sạch đống thức ăn vương vãi trên sàn.
“Cô…” Cổ họng Lam Nhất Dương nghẹn lại, hắn nhìn Mộc Như Lam trân trối.
“Ừ?” Mộc Như Lam ngẩng đầu cười nhu hoà, như thể vừa rồi chẳng có vấn đề gì xảy ra, cô cũng chẳng nghe được chuyện xấu nào cả.
Lam Nhất Dương thở phào một hơi nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Trầm mặc cả buổi, hắn mới mở miệng, “Tôi bị hãm hại.”
“Ừ,” Mộc Như Lam đem thức ăn bị đổ cho vào thùng rác.
Lam Nhất Dương giật mình, “Cô tin tôi?”
“Ừ.”
“Kể cả khi tôi nói kẻ hãm hại tôi chính là hai mẹ con kia?” Lam Nhất Dương hoàn toàn không biết lúc này ánh mắt của hắn tràn ngập hy vọng đến mức nào.
Mộc Như Lam đặt cây lau sàn vào ô vắt rồi đẩy xuống, nước rơi lách tách từng giọt, cô thản nhiên trả lời, “Ừ.”
Bình luận facebook