Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3-4
Chương 3: Mọi người đều yêu cô
Ánh mặt trời rạng rỡ phủ lên căn biệt thự màu xám, vào ban đêm nhìn âm trầm khủng bố nhưng bây giờ trông lại rất sạch sẽ. Trước cửa, lá vàng rơi đầy mặt đất, một chiếc xích đu yên lặng nằm dưới tàng cây trụi lá. Phía trước có một bồn phun đã cạn nước từ lâu, trên đó đầy những mảnh lá héo úa quanh một tầng dày nước bùn khô.
Két…
Cánh cửa nặng nề mở, một thiếu nữ mặc đồng phục học viện Lưu Tư Lan màu trắng đi ra. Mái tóc đen đẹp đẽ dợn sóng tự nhiên, khuôn mặt vô cùng tinh xảo bắt mắt, khí chất thập phần thánh thiện.
Một chiếc xe hơi màu đen đậu trước cửa, người lái xe mặc đồng phục phẳng phiu bước xuống xe khẽ khom người, gương mặt luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc cũng dịu dàng lên một chút, “Tiểu thư, đêm qua rất vui à?”
Đây là toà nhà bà ngoại đã mất trước đây tặng cho Mộc Như Lam. Mộc Như Lam vô cùng thích nơi này, đồng thời cũng không cho phép ai vào. Ngay cả hai đứa em trai cô yêu thương nhất cũng không. Mà công chúa Mộc gia từ nhỏ đến lớn đã được mọi người bảo bọc trong lòng bàn tay, nuông chiều vô bờ bến, hiển nhiên chẳng người nào muốn làm cô không vui. Hơn nữa bọn họ thấy Mộc Như Lam mỗi lần từ nơi này trở về tâm trạng đều rất tốt thì càng thêm mặc kệ.
Dù sao ở khu vực này, an ninh vẫn rất bảo đảm.
Mộc Như Lam gật đầu, mỉm cười nói: “Vâng.”
Tài xế giúp Mộc Như Lam mở cửa, nghe vậy nét cười trên mặt lại sâu thêm, “Cô vui là tốt rồi.”
Tài xế tên Trần Hải, là thân tín của ông ngoại Mộc Như Lam, ông biết võ, hơn nữa còn rất đáng tin cậy. Ông ngoại yêu thương Mộc Như Lam, liền điều Trần Hải qua làm tài xế riêng kiêm vệ sĩ cho cô.
“Đi Lâu Lan các ăn bữa sáng trước sao ạ?”
“Đến trường học luôn đi. Đêm qua hơi hưng phấn, quên mất hôm nay học viện bề bộn nhiều việc.” Mộc Như Lam nói, nhẹ nhàng cười ôn hòa. Cô chỉ cần nhìn như thế này, người ta liền có cảm giác như được tắm nắng xuân, ấm áp lại thánh khiết.
Trần Hải hiểu ý, ông liếc nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy Mộc Như Lam đang hướng mắt ra cửa kính, hai má trắng nõn tinh thuần, hàng mi cong khẽ động, trông vô cùng đáng yêu. Nụ cười ấm áp đọng trên môi cô, tựa như thiên sứ…
Đây là công chúa của Mộc gia và Kha gia, thiên sứ trong lòng vô số người. Bọn họ mọi người đều yêu cô.
Học viện Lưu Tư Lan.
Đây là một học viện quý tộc danh tiếng quốc tế, có vốn từ cả trong và ngoài nước, địa vị đứng đầu trong hàng ngũ các học viện.
Mộc Như Lam năm nay mười sáu tuổi, là hội trưởng hội học sinh khối trung học do toàn bộ học sinh Lưu Tư Lan bầu chọn ra. Đúng vậy, là toàn bộ, không có lấy một phiếu chống, cho dù trong khối trung học có rất nhiều người lớn tuổi hơn cô.
Xe dừng trước cánh cổng lớn màu vàng kim hoa lệ của học viện Lưu Tư Lan, Mộc Như Lam xuống xe liền thu hút ánh mắt mọi người, sau đó tất cả vây lên vui vẻ chào hỏi cô. Ở học viện Lưu Tư Lan, thậm chí là ở tam đại học viện quý tộc, thanh danh Mộc Như Lam cực kì vang dội. Đầu tiên là thành tích, thứ hai là nhân phẩm, thứ ba là dung mạo và gia thế. Cho dù vẫn có những đứa con gái vì ghen tị mà ngầm nói xấu sau lưng cô, đem ra so sánh đều kém Mộc Như Lam, cộng thêm không hiểu biết nhân cách Mộc Như Lam thì lấy đâu lá gan mà kiêu ngạo thẳng mặt nói xấu, nếu dám cũng sẽ bị răn dạy thích đáng.
Không hiểu con người Mộc Như Lam, không có tư cách nói xấu cô.
Thứ hai tuần sau là kỷ niệm ngày thành lập học viện Lưu Tư Lan tổ chức ba năm một lần, vô cùng long trọng. Bởi vì Lưu Tư Lan thiên hướng về hệ thống giáo dục nước ngoài nên từ bố trí trường học đến tiết mục, hết thảy đều do hội học sinh tổ chức, sau đó các ban phân sẽ chia nhiệm vụ thực hiện để bồi dưỡng năng lực công tác thực tiễn.
Mộc Như Lam đang ở văn phòng hội trưởng xử lý công vụ thì có người vội vội vàng vàng xông vào. “Hội trưởng!”
Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn người mới tới, mắt đeo cặp kính tròn tinh xảo, cô nhàn nhạt nở nụ cười nhã nhặn, “Làm sao vậy?”
Trần Thanh lúc này mới lấy lại bình tĩnh, ôm đầu sốt rột nói: “Hội trưởng, có người đánh nhau ở sân bóng rổ B. Là Như Sâm, Như Lâm cùng học sinh mới chuyển trường tới hai ngày trước. Đánh rất hăng, ai cũng ngăn không được, hễ lên cản là bị đánh lây! Cậu mau đi xem một chút!”
Người ở Lưu Tư Lan đều biết, hội trưởng Mộc Như Lam rất tốt với hai em trai song sinh, thậm chí có thể nói là vô cùng yêu chiều. Cho nên lời này vừa dứt, Mộc Như Lam liền thay đổi sắc mặt, vội vàng buông sổ sách trong tay chạy ra ngoài.
Sân bóng rổ B là sân bóng rổ thuộc khu nhà B khối trung học. Lúc này nơi đây tụ tập không ít học sinh vây xem, vài học sinh còn cầm hộp, bên trong là băng gạc cùng đồ cứu thương.
Mà trong vòng người, ba thiếu niên xông vào nhau quần ẩu, nói đúng hơn là, một cặp song sinh đang vây đánh một thiếu niên. Những cú đấm không chút kiềm lực, từng cú một hạ xuống không hề lưu tình. Bên cạnh có mấy học sinh mặt bầm tím, đều là người muốn ngăn cản nhưng lại bị đánh oan.
Hai vị thiếu gia họ Mộc này lúc lên cơn, bọn họ e là đến giết người cũng dám.
“Tao đánh chết mày! Chết mẹ mày! Xem mày có còn dám nói bậy hay không!” Lửa giận trong mắt Mộc Như Sâm cơ hồ đều phun ra, đỏ sòng sọc, hận không thể giết người.
Mộc Như Lâm không nói chuyện nhưng cũng mím chặt môi, nắm chặt đấm hết đánh lại đá người phía dưới.
Rất nhanh, Mộc Như Lam đã tới, mọi người vội vàng nhường đường. Mộc Như Lam vừa thấy trận này, băng qua đám học sinh không dám nhúc nhích, vội vàng chạy tới ngăn cản.
“Như Sâm, Như Lâm! Dừng tay! Mau dừng tay!” Mộc Như Lam giữ chặt tay hai người, hai người chưa lấy lại tinh thần nghĩ tới là kẻ phiền phức nào, thiếu chút nữa mỗi người một đấm vào Mộc Như Lam, cũng may phản ứng mau, dừng tay kịp lúc.
Mộc Như Lam vừa kéo cả hai ra vừa nói với học sinh phía sau: “Ai có rảnh mau gọi xe cứu thương.”
Lập tức có học sinh đáp lại, lấy điện thoại di động ra.
Mộc Như Lam đã đến, mọi người đều tự đi làm việc của mình, sân thể dục trống trải liền chỉ còn Mộc Như Lam và hai anh em cùng thiếu niên mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất.
Mặt Mộc Như Sâm bầm tím rất nhiều, khoé miệng còn dính máu. Mộc Như Lâm cũng chẳng khá hơn là bao. Chính là lúc này hai thiếu niên hít sâu, bày ra một bộ dạng quật cường, cứng đầu cứng cổ không nhìn chị gái.
Sắc mặt Mộc Như Lam u ám, cô trầm mặc chờ tới khi xe cứu thương đến thì dẫn bọn họ đến văn phòng hội trưởng kiểm điểm. Mộc Như Lam tự mình đi theo bác sĩ đem người bị thương đưa đến bệnh viện, xác định không có nguy hiểm tính mạng mới trở về, vào văn phòng liền nhìn thấy hai thiếu niên vẫn không nhúc nhích nhìn tường kiểm điểm, trên người bẩn thỉu, tóc rối bù, nhưng khí chất cùng vẻ ngoài vẫn vô cùng hút hồn. Dù gì thì, có người chị hoàn mỹ như vậy, em trai lớn lên có thể kém cỏi sao?
Mộc Như Lam đóng cửa lại. Văn phòng hội trưởng rất lớn, có sô pha, có bàn công tác, còn có máy tính, rèm cửa màu vàng nhạt lặng yên phiêu đãng trong gió, thật sự rất yên tĩnh.
Cô lẳng lặng quan sát hai đứa em trai, ánh mắt sâu kín khiến người nhìn không thấu.
Chương 4: Người chị nguy hiểm
Ai cũng nói Mộc Như Lam vô cùng chiều chuộng hai đứa em trai, nhưng chỉ có hai người họ biết, Mộc Như Lam tuy chiều bọn họ nhưng cũng không phóng túng, thậm chí có đôi khi nghiêm khắc làm bọn họ sợ hãi, sợ hãi cô không cần bọn họ. Cũng vì vậy, cặp song sinh không ai quản được này chỉ đối với chị gái là vâng lời một phép.
Hai thiếu niên thẳng lưng, tựa như oan ức, tựa như giận dỗi, không thèm quay đầu nhìn Mộc Như Lam. Mà Mộc Như Lam cũng không đi dỗ bọn họ, ngồi lại bàn công tác, đeo kính lên chuyên tâm làm việc, thỉnh thoảng nhận điện thoại, ra chỉ thị, hệt một người phụ nữ thành đạt.
Giọng nói dịu dàng khiến người ta có cảm giác lòng mềm tâm ngứa, nghe thực thoải mái, cho dù mắng người cũng vô cùng nhẹ nhàng. Hai thiếu niên bị Mộc Như Lam bắt kiểm điểm trong lòng cực kỳ khó chịu, nắm tay siết chặt. Thời gian từ từ trôi qua, Mộc Như Lam vẫn không để ý đến hai người. Cho nên, Mộc Như Lâm – người luôn có vẻ lý trí nhưng thực ra vô cùng non nớt – cử động.
Cậu xoay người đi sang chỗ Mộc Như Lam, trên mặt dù có vết thương nhưng vẫn như trước đẹp đẽ lại thoáng nét trẻ con. Môi mỏng mấp máy, “Chị, đừng giận nữa, em sai rồi.”
Mộc Như Sâm ở bên kia giận dữ. Mộc Như Lâm cái thằng quỷ! Phải để cho chị ấy đến dỗ chúng ta chứ! Mộc Như Sâm tính tình hơi hướng nội lại quật cường, khi thực sự tức giận có thể lờ người ta mấy ngày mấy đêm. Nhưng khổ nỗi cậu không dám tỏ vẻ hờn dỗi với Mộc Như Lam. Cậu sợ Mộc Như Lam không thương mình, sợ Mộc Như Lam không thích mình, lại càng sợ yêu thương dành cho mình bị đứa em song sinh giành mất.
Cho nên, cậu cũng xoay người chạy thẳng đến bên Mộc Như Lam, ôm lấy cổ cô. Một mỹ thiếu niên mười lăm tuổi vóc người đẹp mắt – cao hơn 1m7, lại đi làm nũng, “Chị, xin lỗi mà, đừng giận nữa, bọn em chỉ hơi nóng thôi mà, chị, chị~”
Mộc Như Lâm đứng đối diện bàn công tác thấy hành động của anh trai thì lặng thinh, đôi mắt đang đeo kinh hơi tối lại, môi mỏng mím thành một đường.
Mộc Như Lam bị Mộc Như Sâm lắc đến váng đầu, không thể không buông bút nhìn hai anh em, “Được, vậy hai đứa nói xem, Lam Nhất Dương kia mới chuyển trường đến đây có hai ngày làm sao chọc được hai đứa, lại đánh người ta đến nông nỗi đó?”
Nhắc tới học sinh chuyển trường kia, sắc mặt Mộc Như Sâm liền trầm xuống, “Cái tên đê tiện…”
“Hả?”
Mộc Như Sâm vội vàng sửa miệng, “Tên học sinh chuyển trường kia rất đáng ghét! Chị không biết đâu, hắn đã nói… Không có gì, hắn mắng bọn em vài câu.” Mộc Như Sâm nhớ tới cái gì đó, ủ rũ liếc nhìn Mộc Như Lam, cúi đầu rầu rĩ nói.
Mộc như Lam thở dài, cúi người xuống bàn lấy thuốc bôi, đứng lên chấm nước thuốc, nâng cằm Mộc Như Sâm lên, động tác hết sức thành thạo, thân thiết đến mức chỉ có người nhà mới có thể làm. Ai không biết còn tưởng hai người là người yêu mà không phải chị em.
Mộc Như Sâm bị nâng cằm lên, trái tim cũng muốn bay lên theo,”Chị…”
Mộc Như Lam để Mộc Như Sâm ngồi lên ghế làm việc, đứa em trai nhỏ hơn cô chỉ một tuổi nhưng lại cao hơn cô rất nhiều, có như vậy mới tiện bôi thuốc. Mộc Như Lam vừa bôi thuốc cho Mộc Như Sâm vừa một bên nhẹ giọng răn dạy: “Chỉ biết cáu kỉnh, cũng không nghĩ lại sắp kỷ niệm thành lập trường, đánh nhau trong trường học sẽ không tốt, chưa nói hai đứa còn đánh người ta đến mức nằm viện. May là không có nguy hiểm tính mạng, bằng không trời biết ba mẹ dạy dỗ hai đứa thế nào… Có đau không?”
Mộc Như Sâm vừa nghe, chàng thiếu niên bình thường đánh nhau luôn đi tiên phong lập tức nhăn mày trợn mắt, “Đau, đau chết người. Chị, đau muốn chết rồi, nhanh nhanh thổi cho em.”
Mộc Như Lam nhất thời đau lòng nhíu mi, động tác càng thêm nhẹ nhàng, vừa làm vừa thổi cho đứa em trai.
Mộc Như Sâm ngửa đầu nhìn Mộc Như Lam, Mộc Như Lam cúi dầu bôi thuốc cho cậu. Từ góc độ này quan sát, Mộc Như Sâm cảm thấy chị mình thật sự phi thường tốt đẹp. Chị của cậu đã đẹp, tính tình lại tốt, thỉnh thoảng vô cùng đáng yêu. Cậu thường xuyên nghĩ nhất định phải giấu chị trong nhà cả đời, ai cũng đừng nghĩ lấy cô. Ai dám đoạt cô đi, cậu sẽ liều mạng! Mộc Như Lam là của cậu. Càng trưởng thành, ý nghĩ như vậy chỉ có càng trở nên mãnh liệt chứ chẳng hề cảm thấy kì quái, cho dù cô có là chị ruột thịt đi nữa.
Vậy mà tên học sinh chuyển trường chết tiệt kia dám có ý nghĩ đồi bại với chị gái bảo bối của cậu, còn dám giữa thanh thiên bạch nhật nói muốn “mây mưa” với cô! Cậu và Mộc Như Lâm vừa lúc đi ngang qua nghe thấy, lập tức không hề nghĩ ngợi chạy sang đánh người. Bọn họ lúc đó đều tức giận, hận không thể giết chết Lam Nhất Dương!
Mộc Như Lâm lẳng lặng đứng bên bàn công tác nhìn một màn này, đáy lòng hơi không thoải mái. Tuy cậu quen ẩn nhẫn lại bình tĩnh, nhưng việc hôm nay làm cậu không thể nào tỉnh táo được. Nghe thấy một câu kia của Lam Nhất Dương, cậu đã muốn giết người. Chị gái thiện lương tinh thuần của bọn họ không thể bị vấy bẩn!
“Như Lâm, còn không mau lại đây.” Mộc Như Lam thoa thuốc cho Mộc Như Sâm xong đuổi cậu ra chỗ khác. Mộc Như Sâm không tình nguyện đứng lên, còn không quên trừng Mộc Như Lâm một cái.
Mộc Như Lâm làm như không thấy, không cần nghĩ ngợi bước tới, ngồi xuống, cánh môi vốn đang mím lại khẽ thả lỏng thành một nụ cười nhẹ. Đột nhiên, cậu nhớ ra, “Chị, Sâm yêu rồi.”
Mộc Như Lam kinh ngạc, Mộc Như Sâm liền đỏ mặt rống lên, “Thằng khốn này nói bậy bạ gì đó?!” Cậu có chút kinh hoảng, mặt đỏ liếc nhìn Mộc Như Lam. Chính cậu cũng không biết vì sao mình lại hoảng hốt như vậy.
“Chính miệng anh bảo coi trọng Chu Nhã Nhã còn gì?” Chu Nhã Nhã là học sinh mới chuyển đến lớp kế bên bọn họ học kỳ này, tựa như một nữ vương, tuổi còn nhỏ đã có khí thế bất phàm, lạnh lùng cao quý, đi lại rất có sức hút, phong cách cô đặc biệt, nhưng luôn lánh xa nam sinh. Mộc Như Sâm nhất thời hứng lên huýt sáo gọi Chu Nhã Nhã, kết quả bị Chu Nhã Nhã lạnh lùng liếc một cái. Vì thế, thiếu niên mười lăm tuổi bị cái liếc mắt kia gợi lên hứng thú.
Mộc Như Sâm sắc mặt cứng đờ, sờ sờ ngón tay nhìn Mộc Như Lam lại nhìn Mộc Như Lâm, trong đầu nhớ tới cái liếc mắt của Chu Nhã Nhã, cảm thấy vô cùng sắc bén lạnh lùng chẳng khác gì núi băng trong truyền thuyết, nhất tiễn xuyên tim cậu. Có lẽ… cậu thật sự yêu rồi cũng không chừng.
“Chị…” Cậu sợ Mộc Như Lam không thích cậu yêu sớm. Tuy rằng người nổi tiếng trong tầng lớp quý tộc như bọn họ, mười lăm tuổi căn bản không tính là yêu sớm, nhưng cậu vẫn để ý Mộc Như Lam, chỉ cần cô nói một câu không thích, cậu có thể lập tức thôi ngay ý định trong đầu.
Mộc Như Lam giật mình, khoé miệng hiện lên nụ cười, “Không sao cả, em trai thấy vui là được, chị chỉ sợ em không vui.”
Mộc Như Sâm thực cảm động, vòng qua hộp thuốc chạy đến ôm lấy eo Mộc Như Lam. Cảm giác ấm áp làm cậu không cách nào buông tay, muốn làm nũng, muốn chị gái vĩnh viễn thương cậu yêu cậu, vĩnh viễn không rời xa cậu, “Chị…”
“Nhưng mà Chu Nhã Nhã có tiếng là băng nữ vương, Sâm khẳng định với không tới.” Mộc Như Lâm liếc nhìn cái tay ôm eo Mộc Như Lam nói.
Mộc Như Sâm vừa nghe, ngẩng đầu bĩu môi nói: “Chị, chị phải giúp em, bằng không em sẽ bị mất mặt trước đám bạn.”
Mộc Như Lam thương yêu sờ sờ đầu cậu, “Được.”
Mộc Như Sâm nghe thấy, gương mặt đẹp cười thật vui vẻ, phía sau đuôi chó vẫy vẫy, “Đã biết chị cái gì cũng đều đáp ứng em mà!”
Mộc Như Lam không nói, chỉ là tiếp tục xoa đầu, nụ cười dịu dàng, tinh khiết mà ấm áp, khiến người trầm luân vào đó.
Đúng vậy, cô cái gì cũng đều đáp ứng ngươi, cho ngươi thương yêu cùng bao dung vô bờ bến, hễ là thứ ngươi muốn, cô nhất định sẽ đưa cho ngươi.
Bởi vì…
—— Vào thời điểm yếu ớt của một người, cho hắn cái hắn cần, làm hắn ỷ lại cô, tin tưởng cô, khiến hắn không thể không có cô.
Ánh mặt trời rạng rỡ phủ lên căn biệt thự màu xám, vào ban đêm nhìn âm trầm khủng bố nhưng bây giờ trông lại rất sạch sẽ. Trước cửa, lá vàng rơi đầy mặt đất, một chiếc xích đu yên lặng nằm dưới tàng cây trụi lá. Phía trước có một bồn phun đã cạn nước từ lâu, trên đó đầy những mảnh lá héo úa quanh một tầng dày nước bùn khô.
Két…
Cánh cửa nặng nề mở, một thiếu nữ mặc đồng phục học viện Lưu Tư Lan màu trắng đi ra. Mái tóc đen đẹp đẽ dợn sóng tự nhiên, khuôn mặt vô cùng tinh xảo bắt mắt, khí chất thập phần thánh thiện.
Một chiếc xe hơi màu đen đậu trước cửa, người lái xe mặc đồng phục phẳng phiu bước xuống xe khẽ khom người, gương mặt luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc cũng dịu dàng lên một chút, “Tiểu thư, đêm qua rất vui à?”
Đây là toà nhà bà ngoại đã mất trước đây tặng cho Mộc Như Lam. Mộc Như Lam vô cùng thích nơi này, đồng thời cũng không cho phép ai vào. Ngay cả hai đứa em trai cô yêu thương nhất cũng không. Mà công chúa Mộc gia từ nhỏ đến lớn đã được mọi người bảo bọc trong lòng bàn tay, nuông chiều vô bờ bến, hiển nhiên chẳng người nào muốn làm cô không vui. Hơn nữa bọn họ thấy Mộc Như Lam mỗi lần từ nơi này trở về tâm trạng đều rất tốt thì càng thêm mặc kệ.
Dù sao ở khu vực này, an ninh vẫn rất bảo đảm.
Mộc Như Lam gật đầu, mỉm cười nói: “Vâng.”
Tài xế giúp Mộc Như Lam mở cửa, nghe vậy nét cười trên mặt lại sâu thêm, “Cô vui là tốt rồi.”
Tài xế tên Trần Hải, là thân tín của ông ngoại Mộc Như Lam, ông biết võ, hơn nữa còn rất đáng tin cậy. Ông ngoại yêu thương Mộc Như Lam, liền điều Trần Hải qua làm tài xế riêng kiêm vệ sĩ cho cô.
“Đi Lâu Lan các ăn bữa sáng trước sao ạ?”
“Đến trường học luôn đi. Đêm qua hơi hưng phấn, quên mất hôm nay học viện bề bộn nhiều việc.” Mộc Như Lam nói, nhẹ nhàng cười ôn hòa. Cô chỉ cần nhìn như thế này, người ta liền có cảm giác như được tắm nắng xuân, ấm áp lại thánh khiết.
Trần Hải hiểu ý, ông liếc nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy Mộc Như Lam đang hướng mắt ra cửa kính, hai má trắng nõn tinh thuần, hàng mi cong khẽ động, trông vô cùng đáng yêu. Nụ cười ấm áp đọng trên môi cô, tựa như thiên sứ…
Đây là công chúa của Mộc gia và Kha gia, thiên sứ trong lòng vô số người. Bọn họ mọi người đều yêu cô.
Học viện Lưu Tư Lan.
Đây là một học viện quý tộc danh tiếng quốc tế, có vốn từ cả trong và ngoài nước, địa vị đứng đầu trong hàng ngũ các học viện.
Mộc Như Lam năm nay mười sáu tuổi, là hội trưởng hội học sinh khối trung học do toàn bộ học sinh Lưu Tư Lan bầu chọn ra. Đúng vậy, là toàn bộ, không có lấy một phiếu chống, cho dù trong khối trung học có rất nhiều người lớn tuổi hơn cô.
Xe dừng trước cánh cổng lớn màu vàng kim hoa lệ của học viện Lưu Tư Lan, Mộc Như Lam xuống xe liền thu hút ánh mắt mọi người, sau đó tất cả vây lên vui vẻ chào hỏi cô. Ở học viện Lưu Tư Lan, thậm chí là ở tam đại học viện quý tộc, thanh danh Mộc Như Lam cực kì vang dội. Đầu tiên là thành tích, thứ hai là nhân phẩm, thứ ba là dung mạo và gia thế. Cho dù vẫn có những đứa con gái vì ghen tị mà ngầm nói xấu sau lưng cô, đem ra so sánh đều kém Mộc Như Lam, cộng thêm không hiểu biết nhân cách Mộc Như Lam thì lấy đâu lá gan mà kiêu ngạo thẳng mặt nói xấu, nếu dám cũng sẽ bị răn dạy thích đáng.
Không hiểu con người Mộc Như Lam, không có tư cách nói xấu cô.
Thứ hai tuần sau là kỷ niệm ngày thành lập học viện Lưu Tư Lan tổ chức ba năm một lần, vô cùng long trọng. Bởi vì Lưu Tư Lan thiên hướng về hệ thống giáo dục nước ngoài nên từ bố trí trường học đến tiết mục, hết thảy đều do hội học sinh tổ chức, sau đó các ban phân sẽ chia nhiệm vụ thực hiện để bồi dưỡng năng lực công tác thực tiễn.
Mộc Như Lam đang ở văn phòng hội trưởng xử lý công vụ thì có người vội vội vàng vàng xông vào. “Hội trưởng!”
Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn người mới tới, mắt đeo cặp kính tròn tinh xảo, cô nhàn nhạt nở nụ cười nhã nhặn, “Làm sao vậy?”
Trần Thanh lúc này mới lấy lại bình tĩnh, ôm đầu sốt rột nói: “Hội trưởng, có người đánh nhau ở sân bóng rổ B. Là Như Sâm, Như Lâm cùng học sinh mới chuyển trường tới hai ngày trước. Đánh rất hăng, ai cũng ngăn không được, hễ lên cản là bị đánh lây! Cậu mau đi xem một chút!”
Người ở Lưu Tư Lan đều biết, hội trưởng Mộc Như Lam rất tốt với hai em trai song sinh, thậm chí có thể nói là vô cùng yêu chiều. Cho nên lời này vừa dứt, Mộc Như Lam liền thay đổi sắc mặt, vội vàng buông sổ sách trong tay chạy ra ngoài.
Sân bóng rổ B là sân bóng rổ thuộc khu nhà B khối trung học. Lúc này nơi đây tụ tập không ít học sinh vây xem, vài học sinh còn cầm hộp, bên trong là băng gạc cùng đồ cứu thương.
Mà trong vòng người, ba thiếu niên xông vào nhau quần ẩu, nói đúng hơn là, một cặp song sinh đang vây đánh một thiếu niên. Những cú đấm không chút kiềm lực, từng cú một hạ xuống không hề lưu tình. Bên cạnh có mấy học sinh mặt bầm tím, đều là người muốn ngăn cản nhưng lại bị đánh oan.
Hai vị thiếu gia họ Mộc này lúc lên cơn, bọn họ e là đến giết người cũng dám.
“Tao đánh chết mày! Chết mẹ mày! Xem mày có còn dám nói bậy hay không!” Lửa giận trong mắt Mộc Như Sâm cơ hồ đều phun ra, đỏ sòng sọc, hận không thể giết người.
Mộc Như Lâm không nói chuyện nhưng cũng mím chặt môi, nắm chặt đấm hết đánh lại đá người phía dưới.
Rất nhanh, Mộc Như Lam đã tới, mọi người vội vàng nhường đường. Mộc Như Lam vừa thấy trận này, băng qua đám học sinh không dám nhúc nhích, vội vàng chạy tới ngăn cản.
“Như Sâm, Như Lâm! Dừng tay! Mau dừng tay!” Mộc Như Lam giữ chặt tay hai người, hai người chưa lấy lại tinh thần nghĩ tới là kẻ phiền phức nào, thiếu chút nữa mỗi người một đấm vào Mộc Như Lam, cũng may phản ứng mau, dừng tay kịp lúc.
Mộc Như Lam vừa kéo cả hai ra vừa nói với học sinh phía sau: “Ai có rảnh mau gọi xe cứu thương.”
Lập tức có học sinh đáp lại, lấy điện thoại di động ra.
Mộc Như Lam đã đến, mọi người đều tự đi làm việc của mình, sân thể dục trống trải liền chỉ còn Mộc Như Lam và hai anh em cùng thiếu niên mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất.
Mặt Mộc Như Sâm bầm tím rất nhiều, khoé miệng còn dính máu. Mộc Như Lâm cũng chẳng khá hơn là bao. Chính là lúc này hai thiếu niên hít sâu, bày ra một bộ dạng quật cường, cứng đầu cứng cổ không nhìn chị gái.
Sắc mặt Mộc Như Lam u ám, cô trầm mặc chờ tới khi xe cứu thương đến thì dẫn bọn họ đến văn phòng hội trưởng kiểm điểm. Mộc Như Lam tự mình đi theo bác sĩ đem người bị thương đưa đến bệnh viện, xác định không có nguy hiểm tính mạng mới trở về, vào văn phòng liền nhìn thấy hai thiếu niên vẫn không nhúc nhích nhìn tường kiểm điểm, trên người bẩn thỉu, tóc rối bù, nhưng khí chất cùng vẻ ngoài vẫn vô cùng hút hồn. Dù gì thì, có người chị hoàn mỹ như vậy, em trai lớn lên có thể kém cỏi sao?
Mộc Như Lam đóng cửa lại. Văn phòng hội trưởng rất lớn, có sô pha, có bàn công tác, còn có máy tính, rèm cửa màu vàng nhạt lặng yên phiêu đãng trong gió, thật sự rất yên tĩnh.
Cô lẳng lặng quan sát hai đứa em trai, ánh mắt sâu kín khiến người nhìn không thấu.
Chương 4: Người chị nguy hiểm
Ai cũng nói Mộc Như Lam vô cùng chiều chuộng hai đứa em trai, nhưng chỉ có hai người họ biết, Mộc Như Lam tuy chiều bọn họ nhưng cũng không phóng túng, thậm chí có đôi khi nghiêm khắc làm bọn họ sợ hãi, sợ hãi cô không cần bọn họ. Cũng vì vậy, cặp song sinh không ai quản được này chỉ đối với chị gái là vâng lời một phép.
Hai thiếu niên thẳng lưng, tựa như oan ức, tựa như giận dỗi, không thèm quay đầu nhìn Mộc Như Lam. Mà Mộc Như Lam cũng không đi dỗ bọn họ, ngồi lại bàn công tác, đeo kính lên chuyên tâm làm việc, thỉnh thoảng nhận điện thoại, ra chỉ thị, hệt một người phụ nữ thành đạt.
Giọng nói dịu dàng khiến người ta có cảm giác lòng mềm tâm ngứa, nghe thực thoải mái, cho dù mắng người cũng vô cùng nhẹ nhàng. Hai thiếu niên bị Mộc Như Lam bắt kiểm điểm trong lòng cực kỳ khó chịu, nắm tay siết chặt. Thời gian từ từ trôi qua, Mộc Như Lam vẫn không để ý đến hai người. Cho nên, Mộc Như Lâm – người luôn có vẻ lý trí nhưng thực ra vô cùng non nớt – cử động.
Cậu xoay người đi sang chỗ Mộc Như Lam, trên mặt dù có vết thương nhưng vẫn như trước đẹp đẽ lại thoáng nét trẻ con. Môi mỏng mấp máy, “Chị, đừng giận nữa, em sai rồi.”
Mộc Như Sâm ở bên kia giận dữ. Mộc Như Lâm cái thằng quỷ! Phải để cho chị ấy đến dỗ chúng ta chứ! Mộc Như Sâm tính tình hơi hướng nội lại quật cường, khi thực sự tức giận có thể lờ người ta mấy ngày mấy đêm. Nhưng khổ nỗi cậu không dám tỏ vẻ hờn dỗi với Mộc Như Lam. Cậu sợ Mộc Như Lam không thương mình, sợ Mộc Như Lam không thích mình, lại càng sợ yêu thương dành cho mình bị đứa em song sinh giành mất.
Cho nên, cậu cũng xoay người chạy thẳng đến bên Mộc Như Lam, ôm lấy cổ cô. Một mỹ thiếu niên mười lăm tuổi vóc người đẹp mắt – cao hơn 1m7, lại đi làm nũng, “Chị, xin lỗi mà, đừng giận nữa, bọn em chỉ hơi nóng thôi mà, chị, chị~”
Mộc Như Lâm đứng đối diện bàn công tác thấy hành động của anh trai thì lặng thinh, đôi mắt đang đeo kinh hơi tối lại, môi mỏng mím thành một đường.
Mộc Như Lam bị Mộc Như Sâm lắc đến váng đầu, không thể không buông bút nhìn hai anh em, “Được, vậy hai đứa nói xem, Lam Nhất Dương kia mới chuyển trường đến đây có hai ngày làm sao chọc được hai đứa, lại đánh người ta đến nông nỗi đó?”
Nhắc tới học sinh chuyển trường kia, sắc mặt Mộc Như Sâm liền trầm xuống, “Cái tên đê tiện…”
“Hả?”
Mộc Như Sâm vội vàng sửa miệng, “Tên học sinh chuyển trường kia rất đáng ghét! Chị không biết đâu, hắn đã nói… Không có gì, hắn mắng bọn em vài câu.” Mộc Như Sâm nhớ tới cái gì đó, ủ rũ liếc nhìn Mộc Như Lam, cúi đầu rầu rĩ nói.
Mộc như Lam thở dài, cúi người xuống bàn lấy thuốc bôi, đứng lên chấm nước thuốc, nâng cằm Mộc Như Sâm lên, động tác hết sức thành thạo, thân thiết đến mức chỉ có người nhà mới có thể làm. Ai không biết còn tưởng hai người là người yêu mà không phải chị em.
Mộc Như Sâm bị nâng cằm lên, trái tim cũng muốn bay lên theo,”Chị…”
Mộc Như Lam để Mộc Như Sâm ngồi lên ghế làm việc, đứa em trai nhỏ hơn cô chỉ một tuổi nhưng lại cao hơn cô rất nhiều, có như vậy mới tiện bôi thuốc. Mộc Như Lam vừa bôi thuốc cho Mộc Như Sâm vừa một bên nhẹ giọng răn dạy: “Chỉ biết cáu kỉnh, cũng không nghĩ lại sắp kỷ niệm thành lập trường, đánh nhau trong trường học sẽ không tốt, chưa nói hai đứa còn đánh người ta đến mức nằm viện. May là không có nguy hiểm tính mạng, bằng không trời biết ba mẹ dạy dỗ hai đứa thế nào… Có đau không?”
Mộc Như Sâm vừa nghe, chàng thiếu niên bình thường đánh nhau luôn đi tiên phong lập tức nhăn mày trợn mắt, “Đau, đau chết người. Chị, đau muốn chết rồi, nhanh nhanh thổi cho em.”
Mộc Như Lam nhất thời đau lòng nhíu mi, động tác càng thêm nhẹ nhàng, vừa làm vừa thổi cho đứa em trai.
Mộc Như Sâm ngửa đầu nhìn Mộc Như Lam, Mộc Như Lam cúi dầu bôi thuốc cho cậu. Từ góc độ này quan sát, Mộc Như Sâm cảm thấy chị mình thật sự phi thường tốt đẹp. Chị của cậu đã đẹp, tính tình lại tốt, thỉnh thoảng vô cùng đáng yêu. Cậu thường xuyên nghĩ nhất định phải giấu chị trong nhà cả đời, ai cũng đừng nghĩ lấy cô. Ai dám đoạt cô đi, cậu sẽ liều mạng! Mộc Như Lam là của cậu. Càng trưởng thành, ý nghĩ như vậy chỉ có càng trở nên mãnh liệt chứ chẳng hề cảm thấy kì quái, cho dù cô có là chị ruột thịt đi nữa.
Vậy mà tên học sinh chuyển trường chết tiệt kia dám có ý nghĩ đồi bại với chị gái bảo bối của cậu, còn dám giữa thanh thiên bạch nhật nói muốn “mây mưa” với cô! Cậu và Mộc Như Lâm vừa lúc đi ngang qua nghe thấy, lập tức không hề nghĩ ngợi chạy sang đánh người. Bọn họ lúc đó đều tức giận, hận không thể giết chết Lam Nhất Dương!
Mộc Như Lâm lẳng lặng đứng bên bàn công tác nhìn một màn này, đáy lòng hơi không thoải mái. Tuy cậu quen ẩn nhẫn lại bình tĩnh, nhưng việc hôm nay làm cậu không thể nào tỉnh táo được. Nghe thấy một câu kia của Lam Nhất Dương, cậu đã muốn giết người. Chị gái thiện lương tinh thuần của bọn họ không thể bị vấy bẩn!
“Như Lâm, còn không mau lại đây.” Mộc Như Lam thoa thuốc cho Mộc Như Sâm xong đuổi cậu ra chỗ khác. Mộc Như Sâm không tình nguyện đứng lên, còn không quên trừng Mộc Như Lâm một cái.
Mộc Như Lâm làm như không thấy, không cần nghĩ ngợi bước tới, ngồi xuống, cánh môi vốn đang mím lại khẽ thả lỏng thành một nụ cười nhẹ. Đột nhiên, cậu nhớ ra, “Chị, Sâm yêu rồi.”
Mộc Như Lam kinh ngạc, Mộc Như Sâm liền đỏ mặt rống lên, “Thằng khốn này nói bậy bạ gì đó?!” Cậu có chút kinh hoảng, mặt đỏ liếc nhìn Mộc Như Lam. Chính cậu cũng không biết vì sao mình lại hoảng hốt như vậy.
“Chính miệng anh bảo coi trọng Chu Nhã Nhã còn gì?” Chu Nhã Nhã là học sinh mới chuyển đến lớp kế bên bọn họ học kỳ này, tựa như một nữ vương, tuổi còn nhỏ đã có khí thế bất phàm, lạnh lùng cao quý, đi lại rất có sức hút, phong cách cô đặc biệt, nhưng luôn lánh xa nam sinh. Mộc Như Sâm nhất thời hứng lên huýt sáo gọi Chu Nhã Nhã, kết quả bị Chu Nhã Nhã lạnh lùng liếc một cái. Vì thế, thiếu niên mười lăm tuổi bị cái liếc mắt kia gợi lên hứng thú.
Mộc Như Sâm sắc mặt cứng đờ, sờ sờ ngón tay nhìn Mộc Như Lam lại nhìn Mộc Như Lâm, trong đầu nhớ tới cái liếc mắt của Chu Nhã Nhã, cảm thấy vô cùng sắc bén lạnh lùng chẳng khác gì núi băng trong truyền thuyết, nhất tiễn xuyên tim cậu. Có lẽ… cậu thật sự yêu rồi cũng không chừng.
“Chị…” Cậu sợ Mộc Như Lam không thích cậu yêu sớm. Tuy rằng người nổi tiếng trong tầng lớp quý tộc như bọn họ, mười lăm tuổi căn bản không tính là yêu sớm, nhưng cậu vẫn để ý Mộc Như Lam, chỉ cần cô nói một câu không thích, cậu có thể lập tức thôi ngay ý định trong đầu.
Mộc Như Lam giật mình, khoé miệng hiện lên nụ cười, “Không sao cả, em trai thấy vui là được, chị chỉ sợ em không vui.”
Mộc Như Sâm thực cảm động, vòng qua hộp thuốc chạy đến ôm lấy eo Mộc Như Lam. Cảm giác ấm áp làm cậu không cách nào buông tay, muốn làm nũng, muốn chị gái vĩnh viễn thương cậu yêu cậu, vĩnh viễn không rời xa cậu, “Chị…”
“Nhưng mà Chu Nhã Nhã có tiếng là băng nữ vương, Sâm khẳng định với không tới.” Mộc Như Lâm liếc nhìn cái tay ôm eo Mộc Như Lam nói.
Mộc Như Sâm vừa nghe, ngẩng đầu bĩu môi nói: “Chị, chị phải giúp em, bằng không em sẽ bị mất mặt trước đám bạn.”
Mộc Như Lam thương yêu sờ sờ đầu cậu, “Được.”
Mộc Như Sâm nghe thấy, gương mặt đẹp cười thật vui vẻ, phía sau đuôi chó vẫy vẫy, “Đã biết chị cái gì cũng đều đáp ứng em mà!”
Mộc Như Lam không nói, chỉ là tiếp tục xoa đầu, nụ cười dịu dàng, tinh khiết mà ấm áp, khiến người trầm luân vào đó.
Đúng vậy, cô cái gì cũng đều đáp ứng ngươi, cho ngươi thương yêu cùng bao dung vô bờ bến, hễ là thứ ngươi muốn, cô nhất định sẽ đưa cho ngươi.
Bởi vì…
—— Vào thời điểm yếu ớt của một người, cho hắn cái hắn cần, làm hắn ỷ lại cô, tin tưởng cô, khiến hắn không thể không có cô.
Bình luận facebook