Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15-16
Chương 15: Thiên sứ cũng chia thành nhiều loại
Hai chị em ăn tối ở ngoài, sau đó Mộc Như Lam dẫn Mộc Như Sâm đến Lâu Lan các mua canh gà rồi cùng nhau tới bệnh viện. Mộc Như Sâm biết chị gái muốn đi thăm cái tên khốn Lam Nhất Dương thì sắc mặt rất xấu, nhưng cậu lại lo cô bị người kia bắt nạt hay gì, thế là lập tức theo cô tới phòng bệnh.
Lúc họ đến, Lam Nhất Dương đang nằm trên giường xem tivi, miệng ngon lành nhai táo. Khi thấy Mộc Như Lam đẩy cửa vào, quả táo trên tay liền rớt xuống, lòng bàn tay lại vô cớ đổ một tầng mồ hôi. Mộc Như Sâm nhìn toàn bộ phản ứng đáng khinh của hắn, sắc mặt càng lúc càng xấu.
“Sao bây giờ mới đến…” Câu nói bị bỏ lửng ngay khi Lam Nhất Dương phát hiện bóng dáng của Mộc Như Sâm sau lưng Mộc Như Lam.
Thù đã kết thì tất nhiên không dễ gì biến mất, Mộc Như Lam cũng biết con trai có cách giải quyết ân oán của con trai, cô không nhiều lời làm gì, chỉ lặng lẽ đem canh gà đặt ở cạnh giường Lam Nhất Dương, “Anh chưa ăn gì sao?”
Lam Nhất Dương nhìn vẻ mặt đen sì của Mộc Như Sâm, hắn giảo hoạt mở miệng, “Chưa ăn, tay tôi bị như vậy thì làm sao mà ăn.”
“Thế mấy hôm nay anh ăn kiểu gì?”
“Tất nhiên là có người đút cho tôi,” Mặt Mộc Như Sâm ngày một đen lại, Lam Nhất Dương nhìn mà sướng cả người, “Cũng may cô đến đúng lúc, tôi sắp chết đói đến nơi rồi, mau đút cho tôi đi,” Hắn há miệng, muốn Mộc Như Lam đút canh gà.
Mộc Như Lam liếc bàn tay bị bó bột cùng thân hình đây băng vải của hắn, cô gật đầu, cầm thìa lên đút. Mộc Như Sâm thấy thế thì lập tức xù lông, “Chị!”
“Sao vậy?”
Mộc Như Lam kề muỗng cháo lên môi rồi phù phù thổi, sau đó đút cho Lam Nhất Dương. Chàng trai vốn đang nham hiểm cười khẩy bỗng dưng đỏ hồng hai má, miệng khó khăn nuốt cháo.
Mộc Như Sâm nhìn cảnh này mà trong lòng tức tối. Trước khi cậu được bảy tuổi, Mộc Như Lam vẫn thường xuyên dỗ cậu ăn cơm, chẳng biết từ khi nào mà cô không còn làm như vậy nữa. Quả thật là đủ lớn thì không nên để người khác đút, nhưng bây giờ thấy Mộc Như Lam phải đút cho một tên như Lam Nhất Dương, cậu chỉ có cảm giác muốn đánh người.
“Để em làm cho!” Mộc Như Sâm không một giây đắn đo, lập tức tiến đến giành lấy canh gà trong tay Mộc Như Lam khiến cô kinh ngạc. Cậu hung hăng trừng Lam Nhất Dương, nghiến răng nghiến lợi nói, “Không phải em là người đả thương hắn sao? Em đút hắn ăn, coi như bồi thường.”
“Tôi sợ bị đau lưỡi,” Lam Nhất Dương cũng không thèm nể mặt, ai cần thằng nhóc này đút? Tầm mắt hắn hướng về phía Mộc Như Lam đang lùi lại nhường chỗ, hừ, quả là thương yêu em trai.
“Đau chết mi càng tốt!” Mộc Như Sâm thấp giọng rủa, hận mình không thể phun nước miếng vào bát canh gà.
Mộc Như Lam đi tới chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy vườn hoa phía sau bệnh viện, trên thảm cỏ xanh có người đang tản bộ, nói chuyện phiếm, ráng chiều đỏ thẫm, mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Thật sự…
Người còn sống thật sự rất hạnh phúc.
Cô đặt hai tay lên bệ cửa sổ, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Có làn gió khẽ thổi, lay động vài sợi tóc đen mềm mảnh khảnh của cô, ung dung mà dịu dàng.
Cạch…
Mộc Như Sâm thoáng thất thần, sơ ý làm đổ bát canh gà lên áo Lam Nhất Dương.
“Mẹ kiếp!”
…
Trong chiếc xe màu đen đậu ở một con đường đối diện với cửa sổ nơi Mộc Như Lam đang đứng, Mặc Khiêm Nhân cũng không khỏi giật mình, đôi mắt hắn nheo lại như có điều suy tư.
Lục Tử Mạnh ngồi ở phía trước, nhìn qua ống nhòm mà ngây người, “Trời ạ, cô gái này không tham gia giới giải trí quả thật uổng phí! Em ấy chỉ cần lẳng lặng đứng trước màn hình thôi cũng đủ khiến người ta ái mộ!” Thiên sứ a, Mộc Như Lam hoàn toàn xứng với cái danh từ hoàn mỹ này!
Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lúc này đã rời khỏi bục cửa sổ nọ, hắn thản nhiên đáp lời, “Thiên sứ cũng chia thành nhiều loại, trong đó có đoạ thiên sứ.”
“Con mẹ cậu! Mặc Khiêm Nhân!” Lục Tử Mạnh ném ống nhòm ra băng ghế sau đồng thời ngoái đầu lại, “Cậu đừng có nói mấy câu gây mất hứng như vậy có được không? Rảnh rỗi như vậy thì đi điều tra án mất tích của Kim Mạt Lỵ đi!” Người xinh đẹp như vậy mà vẫn chưa thể mê hoặc hắn, chẳng lẽ tên này thật sự muốn thanh tâm quả dục cả đời sao?
“Tôi chẳng phải là cảnh sát hay thám tử,” Mặc Khiêm Nhân thu hồi ánh nhìn, tay cầm bút máy viết gì đó vào quyển sổ đặt trên đùi.
Lục Tử Mạnh khịt mũi xem thường, “Thế sao cậu lại bám lấy Mộc Như Lam mãi không buông? Ông đây đã cùng cậu theo dõi người ta cả một ngày rồi! Thời gian đó thà chúng ta đi thư giãn còn hơn là lén lút bám theo một cô gái trẻ đẹp, tôi thấy kẻ biến thái ở đây phải là cậu mới đúng!”
Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng liếc hắn, “Không ai cần cậu đi cùng.”
Lục Tử Mạnh giơ tay đầu hàng, “Được rồi, cứ vậy đi, đến lúc nào chúng ta mới có thể đi uống một chén? Mấy mỹ nữ ngực lớn của tôi tịch mịch lâu ngày sẽ chạy mất.”
Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ thích ra vào những nơi như quán bar. Nếu có thời gian, hắn tình nguyện ngồi nhà xem mấy tập hồ sơ tội phạm trong và ngoài nước, nhưng lại không có cách nào khác với cái tên Lục Tử Mạnh ham vui này, đành phải cố mà cùng hắn đi uống một chén.
…
Hai chị em Mộc Như Lam vừa ra khỏi bệnh viện thì Kha Uyển Tình đã gọi điện đến, nói rằng bà chờ cô ở trung tâm mua sắm để cùng mua một ít đồ dùng thường ngày chuẩn bị cho Bạch Tố Tình, người hiện tại đang ở trên máy bay.
Hai mẹ con dạo phố, Mộc Như Sâm trở về nhà.
Tâm tình Mộc Như Lam rất tốt, người mua sắm xung quanh không nhiều không ít, ai chạm mặt thiên sứ cũng ngoái lại nhìn rồi trong lòng vui vẻ theo.
Kha Uyển Tình tự hào vô cùng, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều chuyện khiến bà không vui, duy chỉ có Mộc Như Lam làm bà hoàn toàn hài lòng, chỉ có đứa con gái thông minh này luôn giúp bà nở mày nở mặt.
Cả hai lên khu đồ gia dụng ở trên tầng bốn, Mộc Như Lam cầm một cái túi nhỏ màu tím nhạt lên, hỏi, “Mẹ, mẹ thấy thế nào? Hương hoa oải hương tự nhiên, liệu em ấy có thích không?”
“Nhất định con bé sẽ rất thích, làm sao không thích cho được? Đồ do bảo bối của mẹ chọn luôn là tốt nhất,” Kha Uyển Tình đã cưng chiều Mộc Như Lam đến độ dù cô có tát người bà cũng sẽ bảo là tốt.
Nụ cười trên miệng Mộc Như Lam rạng rỡ hơn hẳn, đôi mắt cô híp lại vui vẻ, như hai vầng trăng lưỡi liềm, “Toàn bộ mình đều dùng hoa oải hương được không mẹ? Hương rất thanh mát, giúp dễ ngủ, em ấy lúc trước sống ở nước ngoài, có thể không quen múi giờ ở đây.”
“Được.”
Ở đằng xa, có người tách tách bấm máy ảnh, bắt lấy nụ cười của thiên sứ hạ phàm.
…
Vào thời điểm Mộc Như Sâm trở về, trong nhà chỉ có Mộc Như Lâm. Mộc Như Lâm ngồi trên sô pha, mắt đeo một cặp kính đen hơi cũ. Cậu nhìn đống túi trên tay Mộc Như Sâm, “Mua cho Chu Nhã Nhã nhiều đến vậy à?”
“Đừng có giỡn, chỗ này là cho chị Lam,” còn cả bó hoa lớn đang để trên chiếc xe đua cậu thích nhất nữa, làm sao có thể đem tặng toàn bộ cho Chu Nhã Nhã? Vớ vẩn.
Tròng mắt Mộc Như Lâm xẹt qua một tia sáng kì dị, “Anh chưa mua gì cho Chu Nhã Nhã sao?”
“Không biết phải mua cái gì, mai tính tiếp, phiền.”
Không biết mua cái gì để tặng cô gái trong mộng, vậy mà lại mua cho chị mình hết món này đến món khác?
Mộc Như Lâm nâng gọng kính, “Sâm, thực ra anh không muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã phải không? Nếu đúng là thế, em sẽ ra tay giành lấy.”
Chương 16: Tiểu bạch hoa thuần khiết
Thiên tính của tất cả mọi người là nếu đồ của mình đột nhiên bị kẻ khác dòm ngó đến, trong nháy mắt nó sẽ từ một món đồ không đáng một xu vụt trở thành trân bảo quý giá.
Mộc Như Sâm đang chuẩn bị lên lầu tắm rửa, nghe đến câu nói của Mộc Như Lâm thì dừng bước, nhíu mày nhìn về phía đứa em trai song sinh, “Chú vừa mới nói cái gì?”
“Còn cần em lặp lại nữa sao? Việc gì phải phí thời gian như vậy hả Sâm? Anh không hứng thú nữa thì đừng đứng ngáng đường, em cũng thích Kim Mạt Lỵ,” Mộc Như Lâm thản nhiên nói, trong đôi mắt xẹt qua một tia u tối.
Mộc Như Sâm Lập tức phản đối, “Ai nói anh không thích? Chú đừng có xen vào, Chu Nhã Nhã là của anh!” Cậu tuyên bố theo đuổi Chu Nhã Nhã trước mặt nhiều bạn bè như vậy, nếu giữa chừng bị Mộc Như Lâm giành mất, mặt mũi của cậu biết giấu vào đâu đây?
“Đến cả quà sinh nhật anh còn chưa chuẩn bị thì còn đòi tán tỉnh kiểu gì?”
“Hừ!” Mộc Như Sâm phiền chán gãi đầu, chợt hai mắt sáng lên, “Xin chị Lam một con rối tặng cho cô ấy là được,” Rối của chị con nào cũng rất tinh xảo, lại sống động như thật.
“À…” Mộc Như Lâm nhớ lại mấy con rối trong tủ kính, quả thật rất đẹp, đem tặng sinh nhật con gái là phù hợp nhất.
Nhìn bóng dáng Mộc Như Sâm thoải mái đi lên lầu, ánh mắt của Mộc Như Lâm càng thâm trầm hơn. Đúng rồi đấy, cứ thế tiếp tục đi, tiếp tục ngoan ngoãn theo đuổi Chu Nhã Nhã đi, đừng có bám dính lấy chị ấy, đừng chỉ đem một mình chị ấy đặt trong tim, nếu không… sớm muộn cũng có một ngày mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức không cứu vãn được. Cậu muốn thay anh trai đạp chết cái mầm tai hoạ này! Cũng đồng thời nhắc nhở bản thân…
Tình yêu biến thái này không được phép tồn tại!
Kim Mạt Lỵ đã từng nói với cậu như thế, không biết từ lúc nào cậu bị cô ta phát hiện ra. Sau đó cô ta bắt đầu dây dưa bám lấy cậu, nói rằng muốn giúp cậu cắt đứt cái loại tình cảm biến thái đó. Cậu thẹn quá hoá giận tát cô ta một cái, cuối cùng lại tạo thành nhược điểm để cảnh sát bắt bớ.
Nhưng nhờ có Kim Mạt Lỵ, cậu mới phát hiện vì sao mình lại có ham muốn độc chiếm bất thường đến đáng sợ đối với chị gái ruột. Có lần cậu không khống chế được bản thân, bất giác đặt hai tay lên cổ Mộc Như Sâm khi anh ta đang ngủ, lúc cậu kịp thời tỉnh táo lại thì đã hãi hùng toát mồ hôi lạnh.
Tình yêu biến thái này không được phép tồn tại… Nếu như chị biết, nhất định sẽ bị dọa sợ, chị ấy chắc chắn sẽ không cách nào chấp nhận nổi, chắc chắn sẽ rời xa bọn họ. Vì thế, cậu tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì khiến chị đau lòng, tuyệt đối không!
…
Mười giờ hơn, Mộc Như Lam mới cùng Kha Uyển Tình trở về. Ở phía sau, Trần Hải phụ Mộc Chấn Dương xách đồ cho hai mẹ con. Nghỉ một chút, họ lại đi bố trí phòng ở cho thành viên mới sắp đến, xong được một nửa, Kha Uyển Tình đã bảo Mộc Như Lam đi học bài.
Buổi tối ngày hôm sau, ngoại trừ Mộc Như Sâm đi dự tiệc sinh nhật Chu Nhã Nhã, bốn người còn lại mặc quần áo chỉnh tề, trong lòng có đủ loại cảm xúc, cùng chờ đợi thành viên mới của gia đình mình.
Bảy giờ đúng, người kia đến.
Một thân váy liền màu trắng, một mái tóc nâu gọn gàng, mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt to tròn long lanh, cô gái nhỏ tuy phong độ không bằng tiểu thư quyền quý, nhưng lại thắng thế về phần đáng yêu điềm đạm. Đoá sen trắng mong manh luôn làm cho người ta có cảm giác muốn che chở.
Tên cũng như người, không phải sao?
Bạch Tố Tình a.
Kiếp trước, Mộc Như Lam đã bị cái dáng vẻ yếu đuối này che mắt.
Cô đưa mắt quan sát, Mộc Chấn Dương đang ngắm Bạch Tố Tình, trên mặt tràn đầy yêu thích. Người đàn ông này bị Kha Uyển Tình áp chế đã lâu, cực kì yêu những đoá tiểu bạch hoa dễ thương nhu nhược chỉ có thể dựa vào đàn ông mà sống. Nếu không phải do ngại thế lực Kha gia quá lớn mạnh, phỏng chừng ông ta đã tự kiếm cho mình vài bông hoa như thế.
Kha Uyển Tình thì ngược lại, bà thuộc tuýp người mạnh mẽ, gặp những cô gái ôn nhu yếu đuối như vậy sẽ không có ấn tượng tốt, nhưng vì đây là con của bạn tri kỷ của bà, bà yêu ai yêu cả đường đi.
“Là Tình Tình phải không? Hoan nghênh cháu đến đây, dì là dì Kha,” Kha Uyển Tình vừa thấy Bạch Tố Tình xuống xe thì vội vàng đi đến, đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng thật ngoan hiền.
Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm lẳng lặng đứng một bên xem bố mẹ ân cần hỏi han người mới, đến khi cùng ngồi vào bàn ăn mới có chân nói.
Bạch Tố Tình nhút nhát trò chuyện với hai vợ chồng Mộc gia, một lúc sau mới dám nhìn sang hai người một nam một nữ đồng trang lứa, nhỏ giọng nói, “Xin chào.”
Kha Uyển Tình lúc này mới nhớ tới, vội nói, “Đây là đứa con thứ ba của dì, tên Mộc Như Lâm, nó bằng tuổi cháu. Còn đây là con gái bảo bối của dì – Mộc Như Lam, lớn hơn cháu một tuổi. Sau này học hành có gì khó hiểu thì cứ hỏi chị, Mộc Như Lam không thua kém gì giáo viên dạy phụ đạo đâu,” Kha Uyển Tình nói xong thì tự hào nhìn Mộc Như Lam, cô dịu dàng mỉm cười đáp lại.
Chú ý điểm này, Bạch Tố Tình hơi nheo mắt, sau đó ngượng ngùng cười với Mộc Như Lam, “Từ nay xin được chị chiếu cố nhiều hơn.”
Mộc Như Lam nhẹ nhàng gật đầu, ôn hoà nói, “Về sau cũng xin chiếu cố nhiều hơn, em gái.”
Đôi mày ẩn dưới lớp tóc của Bạch Tố Tình nhíu lại, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất khó chịu. Chắc nhầm thôi, đứa con gái tên Mộc Như Lam này trông cũng không khó đối phó, theo tư liệu điều tra được thì cùng lắm chỉ là loại mọt sách tốt bụng.
Lý tẩu rất nhanh đã bưng đồ ăn lên. Kha Uyển Tình gắp cho Mộc Như Lam một miếng thịt, “Ăn nhiều thịt một chút, trông con gầy quá,” Hỏi han con gái người khác xong thì bảo bối nhà mình vẫn là quan trọng nhất.
Mộc Chấn Dương cũng gấp cho Bạch Tố Tình một miếng rau. Bạch Tố Tình thầm ghét bỏ, ai thèm miếng rau của ông, gớm muốn chết, nói cho cùng thì chủ nhân Mộc gia là Kha Uyển Tình chứ không phải Mộc Chấn Dương!
Cô ta đột nhiên nhìn về đĩa tôm, thỏ thẻ, “Đây là món mà mẹ thích nhất…”
Sự chú ý của Kha Uyển Tình lập tức bị dời đi, bà an ủi Bạch Tố Tình. Cô ta lập tức hoàn hồn, vờ lắc đầu ra vẻ kiên cường, khóe mắt lại hồng hồng. Bộ dạng đó, không thể không thừa nhận là đã đánh vào tim hai người lớn ngồi cạnh, dễ dàng khiến bọn họ phải quan tâm lo lắng đến cô ta.
Mộc Như Lâm thấy vậy thì thiện cảm dành cho Bạch Tố Tình tụt xuống âm. Vốn cậu đã không đồng ý để một đứa con gái xa lạ ở nhờ trong nhà, bây giờ lại còn nhìn thấy cô ta đoạt đi sự quan tâm đáng lẽ thuộc về Mộc Như Lam, bàn tay cậu vô thức siết chặt đôi đũa.
Hai chị em ăn tối ở ngoài, sau đó Mộc Như Lam dẫn Mộc Như Sâm đến Lâu Lan các mua canh gà rồi cùng nhau tới bệnh viện. Mộc Như Sâm biết chị gái muốn đi thăm cái tên khốn Lam Nhất Dương thì sắc mặt rất xấu, nhưng cậu lại lo cô bị người kia bắt nạt hay gì, thế là lập tức theo cô tới phòng bệnh.
Lúc họ đến, Lam Nhất Dương đang nằm trên giường xem tivi, miệng ngon lành nhai táo. Khi thấy Mộc Như Lam đẩy cửa vào, quả táo trên tay liền rớt xuống, lòng bàn tay lại vô cớ đổ một tầng mồ hôi. Mộc Như Sâm nhìn toàn bộ phản ứng đáng khinh của hắn, sắc mặt càng lúc càng xấu.
“Sao bây giờ mới đến…” Câu nói bị bỏ lửng ngay khi Lam Nhất Dương phát hiện bóng dáng của Mộc Như Sâm sau lưng Mộc Như Lam.
Thù đã kết thì tất nhiên không dễ gì biến mất, Mộc Như Lam cũng biết con trai có cách giải quyết ân oán của con trai, cô không nhiều lời làm gì, chỉ lặng lẽ đem canh gà đặt ở cạnh giường Lam Nhất Dương, “Anh chưa ăn gì sao?”
Lam Nhất Dương nhìn vẻ mặt đen sì của Mộc Như Sâm, hắn giảo hoạt mở miệng, “Chưa ăn, tay tôi bị như vậy thì làm sao mà ăn.”
“Thế mấy hôm nay anh ăn kiểu gì?”
“Tất nhiên là có người đút cho tôi,” Mặt Mộc Như Sâm ngày một đen lại, Lam Nhất Dương nhìn mà sướng cả người, “Cũng may cô đến đúng lúc, tôi sắp chết đói đến nơi rồi, mau đút cho tôi đi,” Hắn há miệng, muốn Mộc Như Lam đút canh gà.
Mộc Như Lam liếc bàn tay bị bó bột cùng thân hình đây băng vải của hắn, cô gật đầu, cầm thìa lên đút. Mộc Như Sâm thấy thế thì lập tức xù lông, “Chị!”
“Sao vậy?”
Mộc Như Lam kề muỗng cháo lên môi rồi phù phù thổi, sau đó đút cho Lam Nhất Dương. Chàng trai vốn đang nham hiểm cười khẩy bỗng dưng đỏ hồng hai má, miệng khó khăn nuốt cháo.
Mộc Như Sâm nhìn cảnh này mà trong lòng tức tối. Trước khi cậu được bảy tuổi, Mộc Như Lam vẫn thường xuyên dỗ cậu ăn cơm, chẳng biết từ khi nào mà cô không còn làm như vậy nữa. Quả thật là đủ lớn thì không nên để người khác đút, nhưng bây giờ thấy Mộc Như Lam phải đút cho một tên như Lam Nhất Dương, cậu chỉ có cảm giác muốn đánh người.
“Để em làm cho!” Mộc Như Sâm không một giây đắn đo, lập tức tiến đến giành lấy canh gà trong tay Mộc Như Lam khiến cô kinh ngạc. Cậu hung hăng trừng Lam Nhất Dương, nghiến răng nghiến lợi nói, “Không phải em là người đả thương hắn sao? Em đút hắn ăn, coi như bồi thường.”
“Tôi sợ bị đau lưỡi,” Lam Nhất Dương cũng không thèm nể mặt, ai cần thằng nhóc này đút? Tầm mắt hắn hướng về phía Mộc Như Lam đang lùi lại nhường chỗ, hừ, quả là thương yêu em trai.
“Đau chết mi càng tốt!” Mộc Như Sâm thấp giọng rủa, hận mình không thể phun nước miếng vào bát canh gà.
Mộc Như Lam đi tới chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy vườn hoa phía sau bệnh viện, trên thảm cỏ xanh có người đang tản bộ, nói chuyện phiếm, ráng chiều đỏ thẫm, mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Thật sự…
Người còn sống thật sự rất hạnh phúc.
Cô đặt hai tay lên bệ cửa sổ, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Có làn gió khẽ thổi, lay động vài sợi tóc đen mềm mảnh khảnh của cô, ung dung mà dịu dàng.
Cạch…
Mộc Như Sâm thoáng thất thần, sơ ý làm đổ bát canh gà lên áo Lam Nhất Dương.
“Mẹ kiếp!”
…
Trong chiếc xe màu đen đậu ở một con đường đối diện với cửa sổ nơi Mộc Như Lam đang đứng, Mặc Khiêm Nhân cũng không khỏi giật mình, đôi mắt hắn nheo lại như có điều suy tư.
Lục Tử Mạnh ngồi ở phía trước, nhìn qua ống nhòm mà ngây người, “Trời ạ, cô gái này không tham gia giới giải trí quả thật uổng phí! Em ấy chỉ cần lẳng lặng đứng trước màn hình thôi cũng đủ khiến người ta ái mộ!” Thiên sứ a, Mộc Như Lam hoàn toàn xứng với cái danh từ hoàn mỹ này!
Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lúc này đã rời khỏi bục cửa sổ nọ, hắn thản nhiên đáp lời, “Thiên sứ cũng chia thành nhiều loại, trong đó có đoạ thiên sứ.”
“Con mẹ cậu! Mặc Khiêm Nhân!” Lục Tử Mạnh ném ống nhòm ra băng ghế sau đồng thời ngoái đầu lại, “Cậu đừng có nói mấy câu gây mất hứng như vậy có được không? Rảnh rỗi như vậy thì đi điều tra án mất tích của Kim Mạt Lỵ đi!” Người xinh đẹp như vậy mà vẫn chưa thể mê hoặc hắn, chẳng lẽ tên này thật sự muốn thanh tâm quả dục cả đời sao?
“Tôi chẳng phải là cảnh sát hay thám tử,” Mặc Khiêm Nhân thu hồi ánh nhìn, tay cầm bút máy viết gì đó vào quyển sổ đặt trên đùi.
Lục Tử Mạnh khịt mũi xem thường, “Thế sao cậu lại bám lấy Mộc Như Lam mãi không buông? Ông đây đã cùng cậu theo dõi người ta cả một ngày rồi! Thời gian đó thà chúng ta đi thư giãn còn hơn là lén lút bám theo một cô gái trẻ đẹp, tôi thấy kẻ biến thái ở đây phải là cậu mới đúng!”
Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng liếc hắn, “Không ai cần cậu đi cùng.”
Lục Tử Mạnh giơ tay đầu hàng, “Được rồi, cứ vậy đi, đến lúc nào chúng ta mới có thể đi uống một chén? Mấy mỹ nữ ngực lớn của tôi tịch mịch lâu ngày sẽ chạy mất.”
Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ thích ra vào những nơi như quán bar. Nếu có thời gian, hắn tình nguyện ngồi nhà xem mấy tập hồ sơ tội phạm trong và ngoài nước, nhưng lại không có cách nào khác với cái tên Lục Tử Mạnh ham vui này, đành phải cố mà cùng hắn đi uống một chén.
…
Hai chị em Mộc Như Lam vừa ra khỏi bệnh viện thì Kha Uyển Tình đã gọi điện đến, nói rằng bà chờ cô ở trung tâm mua sắm để cùng mua một ít đồ dùng thường ngày chuẩn bị cho Bạch Tố Tình, người hiện tại đang ở trên máy bay.
Hai mẹ con dạo phố, Mộc Như Sâm trở về nhà.
Tâm tình Mộc Như Lam rất tốt, người mua sắm xung quanh không nhiều không ít, ai chạm mặt thiên sứ cũng ngoái lại nhìn rồi trong lòng vui vẻ theo.
Kha Uyển Tình tự hào vô cùng, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều chuyện khiến bà không vui, duy chỉ có Mộc Như Lam làm bà hoàn toàn hài lòng, chỉ có đứa con gái thông minh này luôn giúp bà nở mày nở mặt.
Cả hai lên khu đồ gia dụng ở trên tầng bốn, Mộc Như Lam cầm một cái túi nhỏ màu tím nhạt lên, hỏi, “Mẹ, mẹ thấy thế nào? Hương hoa oải hương tự nhiên, liệu em ấy có thích không?”
“Nhất định con bé sẽ rất thích, làm sao không thích cho được? Đồ do bảo bối của mẹ chọn luôn là tốt nhất,” Kha Uyển Tình đã cưng chiều Mộc Như Lam đến độ dù cô có tát người bà cũng sẽ bảo là tốt.
Nụ cười trên miệng Mộc Như Lam rạng rỡ hơn hẳn, đôi mắt cô híp lại vui vẻ, như hai vầng trăng lưỡi liềm, “Toàn bộ mình đều dùng hoa oải hương được không mẹ? Hương rất thanh mát, giúp dễ ngủ, em ấy lúc trước sống ở nước ngoài, có thể không quen múi giờ ở đây.”
“Được.”
Ở đằng xa, có người tách tách bấm máy ảnh, bắt lấy nụ cười của thiên sứ hạ phàm.
…
Vào thời điểm Mộc Như Sâm trở về, trong nhà chỉ có Mộc Như Lâm. Mộc Như Lâm ngồi trên sô pha, mắt đeo một cặp kính đen hơi cũ. Cậu nhìn đống túi trên tay Mộc Như Sâm, “Mua cho Chu Nhã Nhã nhiều đến vậy à?”
“Đừng có giỡn, chỗ này là cho chị Lam,” còn cả bó hoa lớn đang để trên chiếc xe đua cậu thích nhất nữa, làm sao có thể đem tặng toàn bộ cho Chu Nhã Nhã? Vớ vẩn.
Tròng mắt Mộc Như Lâm xẹt qua một tia sáng kì dị, “Anh chưa mua gì cho Chu Nhã Nhã sao?”
“Không biết phải mua cái gì, mai tính tiếp, phiền.”
Không biết mua cái gì để tặng cô gái trong mộng, vậy mà lại mua cho chị mình hết món này đến món khác?
Mộc Như Lâm nâng gọng kính, “Sâm, thực ra anh không muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã phải không? Nếu đúng là thế, em sẽ ra tay giành lấy.”
Chương 16: Tiểu bạch hoa thuần khiết
Thiên tính của tất cả mọi người là nếu đồ của mình đột nhiên bị kẻ khác dòm ngó đến, trong nháy mắt nó sẽ từ một món đồ không đáng một xu vụt trở thành trân bảo quý giá.
Mộc Như Sâm đang chuẩn bị lên lầu tắm rửa, nghe đến câu nói của Mộc Như Lâm thì dừng bước, nhíu mày nhìn về phía đứa em trai song sinh, “Chú vừa mới nói cái gì?”
“Còn cần em lặp lại nữa sao? Việc gì phải phí thời gian như vậy hả Sâm? Anh không hứng thú nữa thì đừng đứng ngáng đường, em cũng thích Kim Mạt Lỵ,” Mộc Như Lâm thản nhiên nói, trong đôi mắt xẹt qua một tia u tối.
Mộc Như Sâm Lập tức phản đối, “Ai nói anh không thích? Chú đừng có xen vào, Chu Nhã Nhã là của anh!” Cậu tuyên bố theo đuổi Chu Nhã Nhã trước mặt nhiều bạn bè như vậy, nếu giữa chừng bị Mộc Như Lâm giành mất, mặt mũi của cậu biết giấu vào đâu đây?
“Đến cả quà sinh nhật anh còn chưa chuẩn bị thì còn đòi tán tỉnh kiểu gì?”
“Hừ!” Mộc Như Sâm phiền chán gãi đầu, chợt hai mắt sáng lên, “Xin chị Lam một con rối tặng cho cô ấy là được,” Rối của chị con nào cũng rất tinh xảo, lại sống động như thật.
“À…” Mộc Như Lâm nhớ lại mấy con rối trong tủ kính, quả thật rất đẹp, đem tặng sinh nhật con gái là phù hợp nhất.
Nhìn bóng dáng Mộc Như Sâm thoải mái đi lên lầu, ánh mắt của Mộc Như Lâm càng thâm trầm hơn. Đúng rồi đấy, cứ thế tiếp tục đi, tiếp tục ngoan ngoãn theo đuổi Chu Nhã Nhã đi, đừng có bám dính lấy chị ấy, đừng chỉ đem một mình chị ấy đặt trong tim, nếu không… sớm muộn cũng có một ngày mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức không cứu vãn được. Cậu muốn thay anh trai đạp chết cái mầm tai hoạ này! Cũng đồng thời nhắc nhở bản thân…
Tình yêu biến thái này không được phép tồn tại!
Kim Mạt Lỵ đã từng nói với cậu như thế, không biết từ lúc nào cậu bị cô ta phát hiện ra. Sau đó cô ta bắt đầu dây dưa bám lấy cậu, nói rằng muốn giúp cậu cắt đứt cái loại tình cảm biến thái đó. Cậu thẹn quá hoá giận tát cô ta một cái, cuối cùng lại tạo thành nhược điểm để cảnh sát bắt bớ.
Nhưng nhờ có Kim Mạt Lỵ, cậu mới phát hiện vì sao mình lại có ham muốn độc chiếm bất thường đến đáng sợ đối với chị gái ruột. Có lần cậu không khống chế được bản thân, bất giác đặt hai tay lên cổ Mộc Như Sâm khi anh ta đang ngủ, lúc cậu kịp thời tỉnh táo lại thì đã hãi hùng toát mồ hôi lạnh.
Tình yêu biến thái này không được phép tồn tại… Nếu như chị biết, nhất định sẽ bị dọa sợ, chị ấy chắc chắn sẽ không cách nào chấp nhận nổi, chắc chắn sẽ rời xa bọn họ. Vì thế, cậu tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì khiến chị đau lòng, tuyệt đối không!
…
Mười giờ hơn, Mộc Như Lam mới cùng Kha Uyển Tình trở về. Ở phía sau, Trần Hải phụ Mộc Chấn Dương xách đồ cho hai mẹ con. Nghỉ một chút, họ lại đi bố trí phòng ở cho thành viên mới sắp đến, xong được một nửa, Kha Uyển Tình đã bảo Mộc Như Lam đi học bài.
Buổi tối ngày hôm sau, ngoại trừ Mộc Như Sâm đi dự tiệc sinh nhật Chu Nhã Nhã, bốn người còn lại mặc quần áo chỉnh tề, trong lòng có đủ loại cảm xúc, cùng chờ đợi thành viên mới của gia đình mình.
Bảy giờ đúng, người kia đến.
Một thân váy liền màu trắng, một mái tóc nâu gọn gàng, mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt to tròn long lanh, cô gái nhỏ tuy phong độ không bằng tiểu thư quyền quý, nhưng lại thắng thế về phần đáng yêu điềm đạm. Đoá sen trắng mong manh luôn làm cho người ta có cảm giác muốn che chở.
Tên cũng như người, không phải sao?
Bạch Tố Tình a.
Kiếp trước, Mộc Như Lam đã bị cái dáng vẻ yếu đuối này che mắt.
Cô đưa mắt quan sát, Mộc Chấn Dương đang ngắm Bạch Tố Tình, trên mặt tràn đầy yêu thích. Người đàn ông này bị Kha Uyển Tình áp chế đã lâu, cực kì yêu những đoá tiểu bạch hoa dễ thương nhu nhược chỉ có thể dựa vào đàn ông mà sống. Nếu không phải do ngại thế lực Kha gia quá lớn mạnh, phỏng chừng ông ta đã tự kiếm cho mình vài bông hoa như thế.
Kha Uyển Tình thì ngược lại, bà thuộc tuýp người mạnh mẽ, gặp những cô gái ôn nhu yếu đuối như vậy sẽ không có ấn tượng tốt, nhưng vì đây là con của bạn tri kỷ của bà, bà yêu ai yêu cả đường đi.
“Là Tình Tình phải không? Hoan nghênh cháu đến đây, dì là dì Kha,” Kha Uyển Tình vừa thấy Bạch Tố Tình xuống xe thì vội vàng đi đến, đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng thật ngoan hiền.
Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm lẳng lặng đứng một bên xem bố mẹ ân cần hỏi han người mới, đến khi cùng ngồi vào bàn ăn mới có chân nói.
Bạch Tố Tình nhút nhát trò chuyện với hai vợ chồng Mộc gia, một lúc sau mới dám nhìn sang hai người một nam một nữ đồng trang lứa, nhỏ giọng nói, “Xin chào.”
Kha Uyển Tình lúc này mới nhớ tới, vội nói, “Đây là đứa con thứ ba của dì, tên Mộc Như Lâm, nó bằng tuổi cháu. Còn đây là con gái bảo bối của dì – Mộc Như Lam, lớn hơn cháu một tuổi. Sau này học hành có gì khó hiểu thì cứ hỏi chị, Mộc Như Lam không thua kém gì giáo viên dạy phụ đạo đâu,” Kha Uyển Tình nói xong thì tự hào nhìn Mộc Như Lam, cô dịu dàng mỉm cười đáp lại.
Chú ý điểm này, Bạch Tố Tình hơi nheo mắt, sau đó ngượng ngùng cười với Mộc Như Lam, “Từ nay xin được chị chiếu cố nhiều hơn.”
Mộc Như Lam nhẹ nhàng gật đầu, ôn hoà nói, “Về sau cũng xin chiếu cố nhiều hơn, em gái.”
Đôi mày ẩn dưới lớp tóc của Bạch Tố Tình nhíu lại, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất khó chịu. Chắc nhầm thôi, đứa con gái tên Mộc Như Lam này trông cũng không khó đối phó, theo tư liệu điều tra được thì cùng lắm chỉ là loại mọt sách tốt bụng.
Lý tẩu rất nhanh đã bưng đồ ăn lên. Kha Uyển Tình gắp cho Mộc Như Lam một miếng thịt, “Ăn nhiều thịt một chút, trông con gầy quá,” Hỏi han con gái người khác xong thì bảo bối nhà mình vẫn là quan trọng nhất.
Mộc Chấn Dương cũng gấp cho Bạch Tố Tình một miếng rau. Bạch Tố Tình thầm ghét bỏ, ai thèm miếng rau của ông, gớm muốn chết, nói cho cùng thì chủ nhân Mộc gia là Kha Uyển Tình chứ không phải Mộc Chấn Dương!
Cô ta đột nhiên nhìn về đĩa tôm, thỏ thẻ, “Đây là món mà mẹ thích nhất…”
Sự chú ý của Kha Uyển Tình lập tức bị dời đi, bà an ủi Bạch Tố Tình. Cô ta lập tức hoàn hồn, vờ lắc đầu ra vẻ kiên cường, khóe mắt lại hồng hồng. Bộ dạng đó, không thể không thừa nhận là đã đánh vào tim hai người lớn ngồi cạnh, dễ dàng khiến bọn họ phải quan tâm lo lắng đến cô ta.
Mộc Như Lâm thấy vậy thì thiện cảm dành cho Bạch Tố Tình tụt xuống âm. Vốn cậu đã không đồng ý để một đứa con gái xa lạ ở nhờ trong nhà, bây giờ lại còn nhìn thấy cô ta đoạt đi sự quan tâm đáng lẽ thuộc về Mộc Như Lam, bàn tay cậu vô thức siết chặt đôi đũa.
Bình luận facebook