• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mặc Diên (2 Viewers)

  • Chương 47: Nghỉ hè khẩn cấp huấn luyện

“Hả?”

Vốn tính cứ thế ở nhà Watanabe Osamu ở Osaka một ngày, sau đó sắp xếp hành lý về Kanagawa, Sumitobi lại nghe thấy Shiraishi nói một câu chấn động như vậy, cô sửng sốt nửa ngày không phản ứng lại được.

“Dù sao cậu về nhà cũng rảnh rỗi, không bằng đi theo bọn tớ đi huấn luyện đi!” Shiraishi nói xong quay đầu nhìn Watanabe Osamu, ánh mắt kia rõ ràng là đang tìm kiếm ý kiến.

Sumitobi nghĩ đến Watanabe Osamu nhất định sẽ lấy cớ “Em lại muốn cướp cháu của thầy đi đâu” v.v… để hất Shiraishi ra, ai ngờ Watanabe Osamu nâng một bàn tay lên sờ sờ cằm, trầm tư trong chốc lát, rồi mở miệng nói: “Cũng được, Sumitobi cứ đi chơi đi, chú sẽ nói với anh trai chú sau, Sumisaku cũng đi đi! Nghe nói địa điểm huấn luyện lần này là biệt thự bên bờ biển đấy!”

Biệt thự bên bờ biển?!!

Vốn đang do dự, Sumitobi nghe thấy năm chữ kia liền mắt sáng lên, ánh mắt chờ mong quay đầu nhìn Sumisaku, nhưng Sumisaku tuyệt không muốn đi, giơ tay lên ngăn trở mặt mình, ngăn mắt sao của Sumitobi, kiên định lập trường của mình:

“Không không không! Em không đi đâu, chị cứ đi theo các anh ấy đi, ngày mai em về Kanagawa!”

Sumitobi thấy Sumisaku không đi, lập tức mất mát, cảm thấy em gái không đi, cô là chị thì đương nhiên không thể để em gái về một mình còn mình lại ở Osaka chơi…

Vì thế lòng trách nhiệm của Sumitobi quấy phá, đang định mở miệng cự tuyệt, Watanabe Osamu có vẻ nhìn ra Sumitobi do dự, vươn tay kéo kéo vành nón, chủ động mở miệng: “Nếu Sumisaku không muốn đi, vậy thì Sumitobi đi với nhóm Shiraishi đi, chú sẽ phụ trách đưa Sumisaku về nhà, cũng vừa lúc chú tìm anh trai chú có việc!”

Sumisaku biết Sumitobi rất muốn đi, vì thế cũng đồng ý với Watanabe Osamu: “Chị cứ yên tâm đi chơi đi, dù sao chị về nhà cũng chỉ biết lăn lộn trên sofa, chi bằng bồi bọn họ đi luyện tập, chú cũng đã nói sẽ đưa em về, chị còn lo lắng cái gì?!”

Tuy rằng câu “chỉ biết lăn lộn trên sofa” của Sumisaku làm Sumitobi hơi khó chịu, nhưng Sumisaku đều nói thật, vì thế dưới sự khuyên bảo của Sumisaku và Watanabe Osamu, Sumitobi vẫn quyết định đi theo nhóm Shiraishi huấn luyện, biệt thự bên bờ biển đối với cô mà nói đúng là vẫn còn có lực hấp dẫn rất lớn!

Vì thế Sumitobi thu xếp xong đồ đạc, tạm biệt Sumisaku và Watanabe Osamu, Watanabe Osamu cũng dặn dò Shiraishi mãi, mang Sumitobi đi ra ngoài như thế nào thì phải mang về như thế ấy, sau khi được Shiraishi khẳng định, mới yên tâm cho đi, Shiraishi hỗ trợ xách hành lý, Sumitobi đi theo sau, hai người nhanh chóng đi tới cổng trường Shitenhoji, những người khác của Shitenhoji đều đã chuẩn bị xong đứng ở cửa, chỉ chờ hai người đến là lên xe. Koharu phát hiện thấy Sumitobi và Shiraishi, vẫy vẫy tay với hai người từ xa.

Sumitobi ngồi trên xe ôtô, không nhịn được cảm thán câu lạc bộ Tennis của Shitenhoji có đãi ngộ rất tốt, đi huấn luyện cũng có xe đặc biệt đưa đón, sau đó bởi vì đêm qua mất ngủ, trong sự xóc nảy của ôtô, Sumitobi mơ mơ màng màng ngủ, Shiraishi ngồi ở bên cạnh Sumitobi thấy Sumitobi có vẻ rất mệt mỏi, cũng để cô ngủ, khi nào đến biệt thự thì đánh thức cô vậy…

Nhưng Atobe cũng thật là, sao lại bỗng dưng thay đổi thời gian huấn luyện, hại bọn họ hoang mang rối loạn vội vàng, nhưng Atobe lại phái hẳn xe ôtô tới đón bọn họ, cũng thật tốt…

Nói nhanh cũng nhanh, xe ôtô của họ đứng ở cửa biệt thự, Shiraishi lay lay bả vai Sumitobi, đánh thức Sumitobi: “Sumitobi, mau dậy đi, chúng ta đã đến nơi rồi…”

Sumitobi đang ngủ say, lại bị Shiraishi lay tỉnh, nâng tay dụi hai mắt, Sumitobi cảm thấy đầu vẫn choáng váng, rất muốn đi ngủ, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, Sumitobi vốn muốn nhìn biển, lại bởi vì đột nhiên liếc thấy người nào đó ngoài cửa sổ xe mà lập tức tỉnh táo lại…

Chỉ thấy Atobe khoanh hai tay, tựa vào cửa biệt thự, ánh mắt thẳng tắp xuyên qua những người hầu đang hỗ trợ, cùng với nhóm chính tuyển Hyoutei, nhìn thẳng về phía cô, khóe miệng còn mang theo độ cong kiệt ngạo bất tuân, làm Sumitobi cảm thấy da đầu tê dại, cứng ngắc xoay mặt đi, nhìn về phía Shiraishi, vươn tay chỉ vào Atobe hỏi: “Cậu ta… sao lại ở đây?!”

Shiraishi nhìn theo phương hướng ngón tay Sumitobi chỉ, cười cười nói: “Sao? Cậu nói Atobe à, là cậu ấy đưa ra lời mời luyện tập, còn có căn biệt thự bên bờ biển này cũng là cậu ấy cung cấp đấy”

Tim Sumitobi rầm rầm nát bấy, vừa rồi cô quả nhiên nên kiên định, không nên bị biệt thự bên bờ biển hấp dẫn mà nên đi theo Sumisaku trở về, giờ xem như báo ứng sao? Hối hận cũng không kịp…

Không biết Sumitobi suy nghĩ gì, Shiraishi nói tiếp: “Được rồi, Sumitobi cũng nhanh chóng chuẩn bị xuống xe đi”

Nghe Shiraishi nói vậy, Sumitobi lại cẩn thận liếc Atobe một cái, khi nhìn thấy ý cười bên khóe miệng Atobe càng ngày càng sâu, phút chốc bỗng nhớ đến tiếng gầm gừ trong điện thoại tối hôm qua, sau đó Sumitobi nuốt nước miếng một cái, dũng cảm theo Shiraishi xuống xe.

Oshitari Yuushi mắt sắc chú ý tới Atobe mỉm cười, sau đó nhìn theo tầm mắt Atobe, sau khi thấy Sumitobi đi theo phía sau Shiraishi, không nhịn được cười quỷ dị, dùng giọng Kansai dày, lẩm bẩm nói: “Cái gì chứ, thì ra Peter cũng đến đây à, chuyện này càng ngày càng trở nên thú vị”

Dứt lời, xoay người đi vào biệt thự, lưu lại Mukahi Gakuto đang khó hiểu vì vô ý nghe thấy Oshitari Yuushi lẩm bẩm, Mukahi gãi gãi đầu, nhìn khắp nơi, nghi hoặc nói: “Peter? Đó không phải là tên của chó nhà Atobe sao? Atobe mang chó đến đây à?”

Shiraishi giao hành lý của Sumitobi cho người hầu đến hỗ trợ, nói cảm ơn đối phương xong, đi về phía Atobe định chào một câu, Sumitobi ngẩn người, không đi theo Shiraishi, xoay người chạy đến đứng bên cạnh Oshitari Kenya, vẫn đưa lưng về phía Atobe, Oshitari Kenya thấy Sumitobi đột nhiên không nói lời nào đứng bên cạnh mình, buồn bực trong chốc lát, liếc Sumitobi vài cái, cuối cùng vẫn không nói gì.

Không qua bao lâu, quản gia cung kính bước đến trước mặt Atobe, cung kính nói: ““Thiếu gia Atobe, phòng của khách đã được chuẩn bị tốt, bây giờ sắp xếp các bạn bè của thiếu gia vào nghỉ ngơi không ạ?”

Atobe gật gật đầu với quản gia tỏ vẻ tán thưởng đối với hiệu suất làm việc của bọn họ, sau đó quay đầu nói với Shiraishi: “Các cậu đi đến đây vất vả, bây giờ đến phòng nghỉ xem thế nào, thiếu cái gì có thể nói cho tớ biết, tớ sẽ phân phó bọn họ chuẩn bị…”

“Đã làm phiền Atobe rồi, lần nào cũng đều chuẩn bị chu toàn như thế, vậy bọn tớ đi vào trước” Shiraishi gãi gãi đầu, nói với Atobe, sau đó tiếp đón người Shitenhoji đi vào, thấy Oshitari Kenya mại bước đi, Sumitobi cũng chạy nhanh đi theo.

Lúc đi ngang qua Atobe, Atobe đột nhiên mở miệng nói với cô: “Bổn đại gia sẽ tìm thời gian từ từ nói chuyện với cậu!”

Lúc nói, anh còn nhấn mạnh âm điệu hai chữ “từ từ”, làm tim Sumitobi “Lộp bộp” nhảy mạnh một cái, Shiraishi và Oshitari Kenya đều dừng lại, nghi hoặc liếc Sumitobi và Atobe hai vòng, không nhìn ra manh mối gì, hai người hình như cũng không nói gì nữa, Shiraishi liền bảo Sumitobi một tiếng, ba người cùng nhau vào biệt thự…

Phòng Sumitobi được sắp xếp ở cạnh biển, điều này làm Sumitobi lúc đi theo người hầu vào phòng mình không nhịn được thầm kinh ngạc…

“Cô Watanabe, gian phòng này là thiếu gia sắp xếp, ngài có vừa lòng không?” nữ giúp việc còn đứng ở cửa thấy Sumitobi ngốc nghếch nhìn phòng, không nhịn được cười cười, hỏi.

“Vâng, tôi rất thích!” Sumitobi định thần lại, gật gật đầu với nữ giúp việc.

Thấy Sumitobi có vẻ rất vừa lòng, nữ giúp việc lại không nhịn được cười cười, nói “Có việc có thể tìm tôi” rồi yên lặng rời khỏi phòng, trước khi đi còn săn sóc thay Sumitobi đóng cửa lại.

Người hầu vừa đi, Sumitobi vội vàng mở cửa ban công ra, chạy tới ban công, một trận gió biển ùa tới, thổi bay mái tóc dài của Sumitobi lên, cảm giác giống như ở bờ biển Kanagawa lần trước, làm Sumitobi lại bắt đầu hưng phấn lên, ngay cả chuyện phòng này là Atobe chuẩn bị cho cô cũng đã quên…

Bị gió thổi, Sumitobi cảm thấy hơi mệt rã rời, ngáp một cái, Sumitobi xoay người vào phòng, cách lúc ăn trưa hình như còn một khoảng thời gian, hay là ngủ một lát, nghĩ vậy, Sumitobi không chút do dự đổ người về phía giường lớn, giường rất mềm, vì thế Sumitobi nhanh chóng bước vào mộng đẹp, đi gặp Chu công…

Không biết ngủ bao lâu, Sumitobi chỉ biết là trong mộng, cô đang cùng Chu công chơi cờ, nhưng mặt Chu công đột nhiên biến thành Atobe, chỉ thấy Atobe lấy di động ra quơ quơ trước mặt cô, sau đó âm hiểm cười nói: “Đến đây đi, chúng ta đến nói chuyện! Cái này nên giải thích như thế nào đây, nếu không làm bổn đại gia vừa lòng, bổn đại gia sẽ giao thứ này cho Yukimura! Moa ha ha ha…”

Vì thế Sumitobi bị sốc, mạnh mở mắt, lập tức bắn ra khỏi giường, không thấy rõ trước mặt có người, vì thế trực tiếp va phải cái trán của người tới, sau đó ôm đầu mình lại đổ trở lại giường.

“Sumitobi, cậu không sao chứ!”

Nghe thấy giọng nói ôn nhuận quen thuộc, Sumitobi ngẩn người, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn thấy Yukimura đang ngồi ở bên giường lo lắng nhìn cô, cảm thấy thật không thể tin nổi…

“Seiichi?” Sumitobi hơi khó tin, gọi một tiếng, vẫn nghĩ rằng người trước mặt là ảo giác của cô.

Yukimura mang theo câu lạc bộ Tennis của Rikkaidai ngồi trên xe mà Atobe phái đến để tới biệt thự nhà Atobe, sau khi gặp được Shiraishi, Shiraishi còn chưa kịp nói gì, Oshitari Kenya đã thần thần bí bí cộng thêm đắc ý nói “Shiraishi lừa Sumitobi đến đây đấy”, làm anh ngẩn người, sau đó nhanh chóng cám ơn Shiraishi và Oshitari, đi tới phòng Sumitobi, gõ cửa không có ai trả lời, sau đó Yukimura phát hiện cửa không khóa, vừa đẩy cửa ra liền thấy Sumitobi đang nằm ngủ say ở trên giường…

Yukimura bất đắc dĩ thở dài, Sumitobi thật vô tâm, nơi này đều là nam sinh mà cô ngủ lại không khóa cửa, một chút tự giác của nữ sinh cũng không có, Yukimura lắc lắc đầu, đi đến bên giường, thấy Sumitobi cau mày thoạt nhìn rất khổ, hẳn là bị ác mộng, đang định ngồi xuống đánh thức Sumitobi, bởi vì cũng sắp đến thời gian ăn cơm trưa, đúng lúc đó, Sumitobi lại tỉnh lại, bật dậy.

Giờ thấy Sumitobi ngơ ngác, Yukimura vừa bực mình vừa buồn cười, cố ý nghiêm mặt, muốn dọa cô một cái: “Sao thế, hơn mười ngày không gặp, Sumitobi đã không biết tớ rồi?”

Thấy Yukimura nói vậy, Sumitobi khẳng định là Yukimura có thật, lại một lần nữa tọa đứng lên, nghi hoặc hỏi: “Sao Seiichi lại ở đây?”

“Chẳng phải tớ đã nói với cậu là nghỉ hè, Rikkaidai sẽ tham gia huấn luyện rồi sao?” Yukimura thật bội phục trí nhớ của Sumitobi, chẳng lẽ là trí nhớ của Sumitobi quá kém, mới không biết đường?

“A!” Sumitobi nghĩ hình như là có chuyện như vậy, gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới giấc mộng vừa rồi, cẩn thận liếc Yukimura một cái, đột nhiên bắt đầu lo lắng nếu cái mộng kia thành sự thật thì làm sao bây giờ…

Yukimura thấy Sumitobi lại bắt đầu thất thần, vội vàng vươn tay quơ quơ trước mặt Sumitobi, mở miệng nói: “Lại nghĩ gì vậy? Mau chuẩn bị đứng dậy ăn cơm đi”

Nói xong Yukimura vươn tay với Sumitobi, Sumitobi cũng rất tự giác đưa tay mình cho Yukimura, sau đó nhờ Yukimura dậy khỏi giường, sau đó đi theo Yukimura đi ra phòng.

Yukimura cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ vậy, bây giờ anh có thể cùng Sumitobi sống dưới một mái hiên một tuần sao? Nghĩ đến đây, Yukimura không nhịn được quay đầu lại liếc Sumitobi mấy lần, đúng lúc chống lại ánh mắt của Sumitobi, sau đó hai người đều sửng sốt…

Lúc này bỗng vang lên tiếng đóng cửa “cạch” một cái, Sumitobi và Yukimura đều hồi thần, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn về phía phòng đối diện, sau đó Sumitobi sửng sốt, bởi vì người đi ra từ phòng đối diện lại là…

Sato Mika?!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom