-
Chương 57: Người bạn bè trân quý
Đối mặt với ánh mắt Oshitari Yuushi như có thể nhìn thấu tâm tư cô, Takagi Akina bối rối trong nháy mắt, nhưng cô vẫn có thể quản được mình, biết bây giờ mà hoảng thì nhất định sẽ bại trận, cho nên Takagi Akina nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn thấy nhiều người đột nhiên xuất hiện trong phòng. Có Atobe và Yukimura vốn phải đang thi đấu, có cả Shiraishi, hai anh em Oshitari, nhóm người Rikkaidai vốn phải đang xem trận đấu, còn có Sumitobi và Sato Mika vốn có quan hệ rất kém…
Người nên đến hay không nên đến đều có mặt…
Takagi Akina đã thoáng cảm thấy sự tình không bình thường, cho nên khi đảo mắt qua Sato Mika, ánh mắt có chút hận thù, nhưng rất nhanh đã bị cô giấu đi, Takagi Akina cười gượng, sau đó chống lại ánh mắt Oshitari Yuushi: “Oshitari-kun, cậu đang nói gì vậy, tớ chỉ là đến xem phòng Atobe -kun có bút hay không, muốn viết mà thôi, Oshitari-kun, có phải cậu đã hiểu lầm gì không?”
Nói xong chớp mắt to hai cái, làm mình trông oan ức đáng thương, như là một con sơn dương bị người ta chộp tới thế tội, nói xong còn làm ra vẻ suy nghĩ, sau đó cố ý vô tình nhìn Sato Mika: “Oshitari-kun hiểu lầm tớ, có lẽ là vì nghe lời Mika nói đêm qua rồi…”
Kirihara vốn không quá tin tưởng Sato Mika, bản tính lại quá đơn thuần, không có tâm cơ gì, cho nên nhanh chóng vì một lời nói của Takagi Akina cùng với cử chỉ cố ý vô tình đem đầu mũi tên chỉ hướng về phía Sato Mika.
“Quả nhiên là chị mà!”
Takagi Akina thấy Kirihara nhanh chóng bị châm ngòi, đang định tiếp tục cố gắng, ai ngờ Sanada lại đột ngột đánh gãy Kirihara: “Ayaka, em im lặng lại, nghe Oshitari nói!”
Bởi vì phó đội trưởng phát uy, cho nên dù Kirihara tức giận đến mức nào cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng, yên lặng lui ra phía sau Sanada, nhụt chí bĩu môi bất mãn “Hừ” một tiếng, không nói gì nữa.
Oshitari thấy Takagi Akina lấy chuyện ngày hôm qua để làm lá chắn, bất đắc dĩ thở dài, sau đó tiếp tục nói: “Đúng là con vịt chết mạnh miệng, vậy cậu không nói tiếng nào đã vào phòng Atobe, có phải rất vô lễ phép không?”
Takagi Akina có vẻ đột nhiên ý thức được mình vô lễ, vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt Atobe, cung kính cúi mình: “Tớ rất xin lỗi Atobe-kun, tớ thấy các cậu đều đang hưng trí với trận đấu, cho nên không dám đi quấy rầy các cậu, mong cậu bỏ qua cho!”
Atobe cau mày nhìn Takagi Akina từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mất kiên nhẫn trực tiếp nhấc chân vòng qua cô, đi đến trước bàn mình, ngồi xuống ghế, còn nhấc chân lên bắt chéo, trực tiếp ném thẳng cho Oshitari Yuushi một câu: “Nhanh chóng giải quyết!”
Oshitari Yuushi vừa thầm cảm thán Atobe thật trực tiếp, vừa cười cảm thấy đây mới là tác phong của Atobe, vừa định mở miệng lại bị Sumitobi cản lại…
“Khoan đã, để tớ tới hỏi cậu ta!” Sumitobi nói xong, ánh mắt vòng qua Oshitari nhìn Sato Mika cách đó không xa, Sato Mika chú ý tới ánh mắt Sumitobi, ngẩn người, sau đó ngoảnh đi. Sumitobi thấy Sato Mika không nhìn cô, vì thế cũng quay lại nhìn Oshitari Yuushi.
Marui thấy Sumitobi vẫn không nói gì, anh như thấy nhiệt huyết sôi trào lên, nghĩ có phải Sumitobi giống như lần trước thay Setsumiru Rei lật lại bản án rồi phá án hoàn mỹ hay không.
Oshitari Yuushi thấy Sumitobi kiên quyết, thở dài hiểu rõ mở hai tay ra: “Tùy cậu”
Được Oshitari Yuushi đáp ứng, Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn Takagi Akina, chỉ thấy Takagi Akina vẫn mang theo vẻ mặt mà cô không mong muốn nhất, mỉm cười nhìn cô, mở miệng nói: “Sumitobi, cậu muốn hỏi tớ gì à?”
Tuy Sumitobi không am hiểu ứng phó loại hình nữ sinh như Takagi Akina, nhưng dưới tình huống như vậy cũng biết mình không thể không đối mặt, vì thế Sumitobi nghiêm túc nhìn thẳng Takagi Akina: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu ba vấn đề…”
“Thứ nhất, ngày hôm qua cậu có cùng Sato Mika đến cửa hàng đồ uống lạnh không?”
Takagi Akina còn tưởng rằng Sumitobi sẽ hỏi cô chuyện cố ý để Sumitobi bị lạc, hoặc là chuyện vợt Tennis của Yukimura bị phá hỏng, cho nên khi nghe thấy Sumitobi hỏi vậy, cô ngẩn người, lại nghĩ vấn đề này không tất yếu phải giấu diếm, chỉ cần hỏi chủ cửa hàng đồ uống lạnh hoặc là những người khác, ít nhiều sẽ có chút ấn tượng với các cô, cho nên tuy rằng hơi do dự, cô vẫn gật gật đầu với Sumitobi.
Thấy Takagi Akina thành thật trả lời, Sumitobi tiếp tục hỏi: “Vấn đề thứ hai, cậu có nói lời nào quá đáng với Sato không?”
Không biết Sumitobi suy nghĩ gì, luôn hỏi những vấn đề lạ lùng, đối mặt với vấn đề mà mình không thể nắm giữ, Takagi Akina bắt đầu có chút nôn nóng, bởi vì không biết Sumitobi định làm cái gì, vì thế Takagi Akina không còn cười nữa: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Cậu chỉ cần trả lời tôi, có hay không có?” Sumitobi nhíu mày, không nhịn được nói to hơn, làm Takagi Akina ngẩn người. Nhưng cô nhanh nhóng định thần lại, cau mày kiên định nói với Sumitobi: “Tớ không có!”
Nghe xong, trong mắt Sumitobi hiện lên vẻ thất vọng, cúi đầu xuống, làm cho tóc mái che khuất hai mắt của mình, nên Takagi Akina không nhìn ra cô suy nghĩ gì, chỉ nghe thấy Sumitobi tiếp tục hỏi…
“Như vậy, vấn đề cuối cùng, cậu có coi Sato là bạn không?”
Vấn đề này không chỉ làm Takagi Akina ngây ngẩn cả người, cũng làm Sato Mika kinh ngạc nhìn cô, nhưng Sumitobi ngẩng đầu, đôi mắt rất kiên quyết, có vẻ như không nghe được đáp án là không chịu bỏ qua.
“Đủ rồi!!” Takagi Akina không nghe nổi nữa, Sumitobi không chỉ hỏi vấn đề không liên quan, còn luôn chọc vào chỗ đau của cô, làm cô nhớ tới kí ức bi thương ấy, bao nhiêu lần muốn quên nữa, vì thế Takagi Akina rốt cục không nhịn được nổi giận.
Cô từng coi Sato Mika là người bạn tốt nhất, là chị em tốt của cô, bởi vì Sato Mika luôn luôn giúp cô, nhưng ngày hôm sau xảy ra chuyện bức ảnh, Sato Mika lại đột nhiên yêu cầu cô xin lỗi Sumitobi và Yukimura vì chuyện mình từng phạm, làm cô không thể hiểu nổi tại sao chỉ trong một đêm, bạn thân của mình lại thay đổi lớn như thế, không còn giúp cô nữa…
Vì thế Takagi Akina thừa dịp Sato Mika nói đến lúc kích động nhất mà vươn tay ra, tương kế tựu kế tự ngã xuống cầu thang, muốn quên chuyện này đi không còn một mảnh, ai biết, vừa nghĩ đến đã bỏ qua cô được rồi, cô lại trở lại, hơn nữa lại đối nghịch mình…
“Tôi có coi cậu ta là bạn, còn cậu ta thì sao? Sao cậu không hỏi xem cậu ta có coi tôi là bạn hay không?!” Takagi Akina trợn trừng mắt với Sato Mika, Sato Mika cảm thấy được lửa giận của Takagi Akina, không khỏi cảm thấy thất vọng, chỉ ngoảnh mặt đi không nhìn cô nữa…
Nhưng Sumitobi lại rất tức giận, bởi vì đáp án của Takagi Akina…
“Cậu có biết ý nghĩa của từ ‘bạn bè’ không?”
Sumitobi mở miệng kéo lại sự chú ý của Takagi Akina, cũng tức giận nói: “Bạn bè là cho dù cãi nhau chia lìa, nhưng vẫn bất tri bất giác lại nhớ tới nhau, bạn bè không phải người giúp mình làm chuyện xấu, mà là tại lúc phát hiện mình đi lầm đường, đúng lúc kéo mình trở về!”
Sumitobi nói xong, nhìn Sato Mika, dù Sato Mika ngoảnh mặt đi, không nhìn tới mặt cô, nhưng Sumitobi cảm thấy mình có thể cảm giác được tâm tình của cô…
“Người rất trân quý mà cậu có được, chính là cho dù bị cậu lừa, bị cậu làm thương tổn, nhưng vẫn tin tưởng cậu như trước, người từng cãi nhau chia lìa với cậu, lại bất tri bất giác trở lại bên cạnh cậu, vì sao cậu không nhìn thấy?”
…
Takagi Akina nghe Sumitobi nói vậy, cô sửng sốt, gần như không thể tin nổi nhìn Sato Mika, đột nhiên nhớ tới lúc hai người từng ngoéo tay thề, muốn cả đời làm bạn, tuy rằng rất nhiều người khi trưởng thành luôn coi lời nói hồi nhỏ là vui đùa, cho rằng chỉ nói linh tinh không tính, nhưng cô lại vẫn nhớ kỹ, họ đã hẹn nhau, đó không phải vui đùa, cô thật sự nghiêm túc, cả hai người đều thật sự nghiêm túc, nhưng thời gian luôn tận dụng mọi thứ, một khi bị rách ra một khe hở, khe hở ấy sẽ càng ngày càng rộng, càng ngày càng sâu…
Nói đến nói đi, vẫn là tại mình không đủ kiên định…
Takagi Akina lại liếc Sato Mika một cái, nước mắt đột nhiên rơi xuống, đây không phải nước mắt dối trá, mà là chân thật, Takagi Akina đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cho dù hôm nay nhìn thấy khoảng cách giữa Sumitobi và Yukimura càng ngày càng gần, cô cũng không khó chịu đến thế, trái tim như là bị cắt bỏ một miếng lớn vậy…
Takagi Akina cảm thấy bộ dạng mình bây giờ rất xấu xí, đặc biệt lại lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt Sumitobi và Yukimura, nhưng cô cũng không thể giống mọi khi, muốn cười là cười, muốn khóc là khóc…
Cuối cùng không đứng đây nổi nữa, Takagi Akina hét “Mika là ngu ngốc!” với Sato Mika, rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, Sato Mika sửng sốt, bởi vì quá quen thuộc nhau, cho nên cô biết, đó là cách xin lỗi riêng của Takagi Akina…
Cúi người một cái với những người trong phòng, xem như xin lỗi, Sato Mika cũng đi theo ra ngoài, thấy bóng dáng hai người đều biến mất khỏi cửa phòng, Oshitari Yuushi không nhịn được lại hít một hơi sâu, quay đầu nhìn về phía Sumitobi, hỏi: “Không vạch trần cậu ta à?”
Sumitobi không nhìn Oshitari, mà quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ phía sau Atobe, ngay tại khi Oshitari Yuushi nghĩ Sumitobi không định trả lời anh, Sumitobi lại mở miệng nói: “Như vậy là đủ rồi, lúc mọi người đều hiểu cả trong lòng, điều chúng ta phải làm, không phải vạch trần ngay lập tức, mà là làm cho cậu ấy hiểu được mình sai ở chỗ nào…”
Oshitari Yuushi ngẩn người, không nghĩ tới Sumitobi lại trả lời như vậy, cũng không nghĩ tới Sumitobi lại rộng rãi như vậy, sau khi định thần lại, Oshitari Yuushi khẽ mỉm cười, nói với Sumitobi: “Bây giờ tớ đã biết rõ vì sao người nào đó bị Peter cắn một cái lại ngược lại quyến luyến không quên, tớ nghĩ tớ cũng sẽ…”
Nhưng Oshitari Yuushi còn chưa nói xong, Sumitobi đã bị Yukimura kéo ra phía sau, sau đó Oshitari Yuushi vừa nhấc đầu đã đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Yukimura, đâu thể đùa được, đối với sói Kansai Oshitari Yuushi có tiếng này, anh cực kỳ cảnh giác…
Vì thế Oshitari Yuushi cười gượng hai tiếng, nói “Tớ chỉ nói đùa thôi”, đổi lấy cái xem thường của Oshitari Kenya, cùng với tiếng cười của Shiraishi.
Còn Sumitobi thì lại cảm thấy lạ lùng, nói thật, đến bây giờ cô vẫn không biết Peter rốt cuộc là cái gì…
Thứ nên làm đều đã làm xong, mọi người cũng tan, Yukimura đưa Sumitobi trở về phòng, trên đường, Sumitobi suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định nói với Yukimura, vì thế dừng chân lại, Yukimura chú ý tới Sumitobi muốn nói lại thôi, liền chủ động mở miệng hỏi.
Sumitobi nhìn thấy Yukimura tươi cười, tuy rằng cảm thấy tim đập rất nhanh, nhưng vẫn cảm thấy mình có gì muốn nói thì hẳn là cứ nói ra mới đúng, liền mở miệng: “Tớ nói với Takagi Akina, người tớ trân quý, tớ cũng có, Seiichi, là cậu…”
Yukimura ngẩn người, tuy rằng biết vì sao Sumitobi lại đột nhiên nói như vậy, nhưng Yukimura biết Sumitobi vẫn hay lẫn lộn các vấn đề với nhau, bất đắc dĩ thở dài, Yukimura thu liễm tươi cười, sắc mặt nghiêm túc lại, nói với Sumitobi: “Nhưng Sumitobi, cậu phải biết rằng, không phải tất cả những người trân quý đều là bạn bè…”
Người nên đến hay không nên đến đều có mặt…
Takagi Akina đã thoáng cảm thấy sự tình không bình thường, cho nên khi đảo mắt qua Sato Mika, ánh mắt có chút hận thù, nhưng rất nhanh đã bị cô giấu đi, Takagi Akina cười gượng, sau đó chống lại ánh mắt Oshitari Yuushi: “Oshitari-kun, cậu đang nói gì vậy, tớ chỉ là đến xem phòng Atobe -kun có bút hay không, muốn viết mà thôi, Oshitari-kun, có phải cậu đã hiểu lầm gì không?”
Nói xong chớp mắt to hai cái, làm mình trông oan ức đáng thương, như là một con sơn dương bị người ta chộp tới thế tội, nói xong còn làm ra vẻ suy nghĩ, sau đó cố ý vô tình nhìn Sato Mika: “Oshitari-kun hiểu lầm tớ, có lẽ là vì nghe lời Mika nói đêm qua rồi…”
Kirihara vốn không quá tin tưởng Sato Mika, bản tính lại quá đơn thuần, không có tâm cơ gì, cho nên nhanh chóng vì một lời nói của Takagi Akina cùng với cử chỉ cố ý vô tình đem đầu mũi tên chỉ hướng về phía Sato Mika.
“Quả nhiên là chị mà!”
Takagi Akina thấy Kirihara nhanh chóng bị châm ngòi, đang định tiếp tục cố gắng, ai ngờ Sanada lại đột ngột đánh gãy Kirihara: “Ayaka, em im lặng lại, nghe Oshitari nói!”
Bởi vì phó đội trưởng phát uy, cho nên dù Kirihara tức giận đến mức nào cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng, yên lặng lui ra phía sau Sanada, nhụt chí bĩu môi bất mãn “Hừ” một tiếng, không nói gì nữa.
Oshitari thấy Takagi Akina lấy chuyện ngày hôm qua để làm lá chắn, bất đắc dĩ thở dài, sau đó tiếp tục nói: “Đúng là con vịt chết mạnh miệng, vậy cậu không nói tiếng nào đã vào phòng Atobe, có phải rất vô lễ phép không?”
Takagi Akina có vẻ đột nhiên ý thức được mình vô lễ, vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt Atobe, cung kính cúi mình: “Tớ rất xin lỗi Atobe-kun, tớ thấy các cậu đều đang hưng trí với trận đấu, cho nên không dám đi quấy rầy các cậu, mong cậu bỏ qua cho!”
Atobe cau mày nhìn Takagi Akina từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mất kiên nhẫn trực tiếp nhấc chân vòng qua cô, đi đến trước bàn mình, ngồi xuống ghế, còn nhấc chân lên bắt chéo, trực tiếp ném thẳng cho Oshitari Yuushi một câu: “Nhanh chóng giải quyết!”
Oshitari Yuushi vừa thầm cảm thán Atobe thật trực tiếp, vừa cười cảm thấy đây mới là tác phong của Atobe, vừa định mở miệng lại bị Sumitobi cản lại…
“Khoan đã, để tớ tới hỏi cậu ta!” Sumitobi nói xong, ánh mắt vòng qua Oshitari nhìn Sato Mika cách đó không xa, Sato Mika chú ý tới ánh mắt Sumitobi, ngẩn người, sau đó ngoảnh đi. Sumitobi thấy Sato Mika không nhìn cô, vì thế cũng quay lại nhìn Oshitari Yuushi.
Marui thấy Sumitobi vẫn không nói gì, anh như thấy nhiệt huyết sôi trào lên, nghĩ có phải Sumitobi giống như lần trước thay Setsumiru Rei lật lại bản án rồi phá án hoàn mỹ hay không.
Oshitari Yuushi thấy Sumitobi kiên quyết, thở dài hiểu rõ mở hai tay ra: “Tùy cậu”
Được Oshitari Yuushi đáp ứng, Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn Takagi Akina, chỉ thấy Takagi Akina vẫn mang theo vẻ mặt mà cô không mong muốn nhất, mỉm cười nhìn cô, mở miệng nói: “Sumitobi, cậu muốn hỏi tớ gì à?”
Tuy Sumitobi không am hiểu ứng phó loại hình nữ sinh như Takagi Akina, nhưng dưới tình huống như vậy cũng biết mình không thể không đối mặt, vì thế Sumitobi nghiêm túc nhìn thẳng Takagi Akina: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu ba vấn đề…”
“Thứ nhất, ngày hôm qua cậu có cùng Sato Mika đến cửa hàng đồ uống lạnh không?”
Takagi Akina còn tưởng rằng Sumitobi sẽ hỏi cô chuyện cố ý để Sumitobi bị lạc, hoặc là chuyện vợt Tennis của Yukimura bị phá hỏng, cho nên khi nghe thấy Sumitobi hỏi vậy, cô ngẩn người, lại nghĩ vấn đề này không tất yếu phải giấu diếm, chỉ cần hỏi chủ cửa hàng đồ uống lạnh hoặc là những người khác, ít nhiều sẽ có chút ấn tượng với các cô, cho nên tuy rằng hơi do dự, cô vẫn gật gật đầu với Sumitobi.
Thấy Takagi Akina thành thật trả lời, Sumitobi tiếp tục hỏi: “Vấn đề thứ hai, cậu có nói lời nào quá đáng với Sato không?”
Không biết Sumitobi suy nghĩ gì, luôn hỏi những vấn đề lạ lùng, đối mặt với vấn đề mà mình không thể nắm giữ, Takagi Akina bắt đầu có chút nôn nóng, bởi vì không biết Sumitobi định làm cái gì, vì thế Takagi Akina không còn cười nữa: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Cậu chỉ cần trả lời tôi, có hay không có?” Sumitobi nhíu mày, không nhịn được nói to hơn, làm Takagi Akina ngẩn người. Nhưng cô nhanh nhóng định thần lại, cau mày kiên định nói với Sumitobi: “Tớ không có!”
Nghe xong, trong mắt Sumitobi hiện lên vẻ thất vọng, cúi đầu xuống, làm cho tóc mái che khuất hai mắt của mình, nên Takagi Akina không nhìn ra cô suy nghĩ gì, chỉ nghe thấy Sumitobi tiếp tục hỏi…
“Như vậy, vấn đề cuối cùng, cậu có coi Sato là bạn không?”
Vấn đề này không chỉ làm Takagi Akina ngây ngẩn cả người, cũng làm Sato Mika kinh ngạc nhìn cô, nhưng Sumitobi ngẩng đầu, đôi mắt rất kiên quyết, có vẻ như không nghe được đáp án là không chịu bỏ qua.
“Đủ rồi!!” Takagi Akina không nghe nổi nữa, Sumitobi không chỉ hỏi vấn đề không liên quan, còn luôn chọc vào chỗ đau của cô, làm cô nhớ tới kí ức bi thương ấy, bao nhiêu lần muốn quên nữa, vì thế Takagi Akina rốt cục không nhịn được nổi giận.
Cô từng coi Sato Mika là người bạn tốt nhất, là chị em tốt của cô, bởi vì Sato Mika luôn luôn giúp cô, nhưng ngày hôm sau xảy ra chuyện bức ảnh, Sato Mika lại đột nhiên yêu cầu cô xin lỗi Sumitobi và Yukimura vì chuyện mình từng phạm, làm cô không thể hiểu nổi tại sao chỉ trong một đêm, bạn thân của mình lại thay đổi lớn như thế, không còn giúp cô nữa…
Vì thế Takagi Akina thừa dịp Sato Mika nói đến lúc kích động nhất mà vươn tay ra, tương kế tựu kế tự ngã xuống cầu thang, muốn quên chuyện này đi không còn một mảnh, ai biết, vừa nghĩ đến đã bỏ qua cô được rồi, cô lại trở lại, hơn nữa lại đối nghịch mình…
“Tôi có coi cậu ta là bạn, còn cậu ta thì sao? Sao cậu không hỏi xem cậu ta có coi tôi là bạn hay không?!” Takagi Akina trợn trừng mắt với Sato Mika, Sato Mika cảm thấy được lửa giận của Takagi Akina, không khỏi cảm thấy thất vọng, chỉ ngoảnh mặt đi không nhìn cô nữa…
Nhưng Sumitobi lại rất tức giận, bởi vì đáp án của Takagi Akina…
“Cậu có biết ý nghĩa của từ ‘bạn bè’ không?”
Sumitobi mở miệng kéo lại sự chú ý của Takagi Akina, cũng tức giận nói: “Bạn bè là cho dù cãi nhau chia lìa, nhưng vẫn bất tri bất giác lại nhớ tới nhau, bạn bè không phải người giúp mình làm chuyện xấu, mà là tại lúc phát hiện mình đi lầm đường, đúng lúc kéo mình trở về!”
Sumitobi nói xong, nhìn Sato Mika, dù Sato Mika ngoảnh mặt đi, không nhìn tới mặt cô, nhưng Sumitobi cảm thấy mình có thể cảm giác được tâm tình của cô…
“Người rất trân quý mà cậu có được, chính là cho dù bị cậu lừa, bị cậu làm thương tổn, nhưng vẫn tin tưởng cậu như trước, người từng cãi nhau chia lìa với cậu, lại bất tri bất giác trở lại bên cạnh cậu, vì sao cậu không nhìn thấy?”
…
Takagi Akina nghe Sumitobi nói vậy, cô sửng sốt, gần như không thể tin nổi nhìn Sato Mika, đột nhiên nhớ tới lúc hai người từng ngoéo tay thề, muốn cả đời làm bạn, tuy rằng rất nhiều người khi trưởng thành luôn coi lời nói hồi nhỏ là vui đùa, cho rằng chỉ nói linh tinh không tính, nhưng cô lại vẫn nhớ kỹ, họ đã hẹn nhau, đó không phải vui đùa, cô thật sự nghiêm túc, cả hai người đều thật sự nghiêm túc, nhưng thời gian luôn tận dụng mọi thứ, một khi bị rách ra một khe hở, khe hở ấy sẽ càng ngày càng rộng, càng ngày càng sâu…
Nói đến nói đi, vẫn là tại mình không đủ kiên định…
Takagi Akina lại liếc Sato Mika một cái, nước mắt đột nhiên rơi xuống, đây không phải nước mắt dối trá, mà là chân thật, Takagi Akina đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cho dù hôm nay nhìn thấy khoảng cách giữa Sumitobi và Yukimura càng ngày càng gần, cô cũng không khó chịu đến thế, trái tim như là bị cắt bỏ một miếng lớn vậy…
Takagi Akina cảm thấy bộ dạng mình bây giờ rất xấu xí, đặc biệt lại lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt Sumitobi và Yukimura, nhưng cô cũng không thể giống mọi khi, muốn cười là cười, muốn khóc là khóc…
Cuối cùng không đứng đây nổi nữa, Takagi Akina hét “Mika là ngu ngốc!” với Sato Mika, rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, Sato Mika sửng sốt, bởi vì quá quen thuộc nhau, cho nên cô biết, đó là cách xin lỗi riêng của Takagi Akina…
Cúi người một cái với những người trong phòng, xem như xin lỗi, Sato Mika cũng đi theo ra ngoài, thấy bóng dáng hai người đều biến mất khỏi cửa phòng, Oshitari Yuushi không nhịn được lại hít một hơi sâu, quay đầu nhìn về phía Sumitobi, hỏi: “Không vạch trần cậu ta à?”
Sumitobi không nhìn Oshitari, mà quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ phía sau Atobe, ngay tại khi Oshitari Yuushi nghĩ Sumitobi không định trả lời anh, Sumitobi lại mở miệng nói: “Như vậy là đủ rồi, lúc mọi người đều hiểu cả trong lòng, điều chúng ta phải làm, không phải vạch trần ngay lập tức, mà là làm cho cậu ấy hiểu được mình sai ở chỗ nào…”
Oshitari Yuushi ngẩn người, không nghĩ tới Sumitobi lại trả lời như vậy, cũng không nghĩ tới Sumitobi lại rộng rãi như vậy, sau khi định thần lại, Oshitari Yuushi khẽ mỉm cười, nói với Sumitobi: “Bây giờ tớ đã biết rõ vì sao người nào đó bị Peter cắn một cái lại ngược lại quyến luyến không quên, tớ nghĩ tớ cũng sẽ…”
Nhưng Oshitari Yuushi còn chưa nói xong, Sumitobi đã bị Yukimura kéo ra phía sau, sau đó Oshitari Yuushi vừa nhấc đầu đã đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Yukimura, đâu thể đùa được, đối với sói Kansai Oshitari Yuushi có tiếng này, anh cực kỳ cảnh giác…
Vì thế Oshitari Yuushi cười gượng hai tiếng, nói “Tớ chỉ nói đùa thôi”, đổi lấy cái xem thường của Oshitari Kenya, cùng với tiếng cười của Shiraishi.
Còn Sumitobi thì lại cảm thấy lạ lùng, nói thật, đến bây giờ cô vẫn không biết Peter rốt cuộc là cái gì…
Thứ nên làm đều đã làm xong, mọi người cũng tan, Yukimura đưa Sumitobi trở về phòng, trên đường, Sumitobi suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định nói với Yukimura, vì thế dừng chân lại, Yukimura chú ý tới Sumitobi muốn nói lại thôi, liền chủ động mở miệng hỏi.
Sumitobi nhìn thấy Yukimura tươi cười, tuy rằng cảm thấy tim đập rất nhanh, nhưng vẫn cảm thấy mình có gì muốn nói thì hẳn là cứ nói ra mới đúng, liền mở miệng: “Tớ nói với Takagi Akina, người tớ trân quý, tớ cũng có, Seiichi, là cậu…”
Yukimura ngẩn người, tuy rằng biết vì sao Sumitobi lại đột nhiên nói như vậy, nhưng Yukimura biết Sumitobi vẫn hay lẫn lộn các vấn đề với nhau, bất đắc dĩ thở dài, Yukimura thu liễm tươi cười, sắc mặt nghiêm túc lại, nói với Sumitobi: “Nhưng Sumitobi, cậu phải biết rằng, không phải tất cả những người trân quý đều là bạn bè…”
Bình luận facebook