-
Chương 8: Chân tướng
Đi theo Sumisaku vào nhà, Sumitobi nhìn xung quanh một lượt, Sumisaku chú ý tới hành động của Sumitobi, liền mở miệng nói: “Yên tâm đi, bố còn chưa tan tầm.”
Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, mở miệng hỏi: “Em muốn nói chuyện gì?”
Thấy Sumitobi đi thẳng vào vấn đề, Sumisaku cũng không quanh co lòng vòng: “Rốt cuộc chị và Yukimura-senpai sao lại thế này?”
Câu hỏi này lại khiến Sumitobi khó hiểu: “Cái gì mà sao lại thế này?”
“Chẳng phải đáng lẽ ra Yukimura-senpai chán ghét chị mới đúng sao? Hai người làm sao có thể cùng nhau trở về?” trong mắt Sumisaku lộ vẻ châm chọc với Sumitobi, cũng với chính mình.
“Hôm nay là chị nhờ cậu ấy.” Đoán trước được Sumisaku sẽ nói ra một ít nguyên nhân tại sao Watanabe Sumitobi bị tai nạn xe cộ, Sumitobi cũng thêm nghiêm túc lên.
“Chị nhờ anh ấy?” hình như Sumisaku có chút không thể tin được, trên mặt càng lộ vẻ châm chọc: “Watanabe Sumitobi, rốt cuộc thì chị thật sự mất trí nhớ hay là da mặt dày thế, dám đi tìm Yukimura Seiichi, chị cho là chiếc vợt Tennis trên tay chị là của ai?!”
Nghe xong Sumisaku nói, Sumitobi giật mình, một suy đoán hiện lên trong đầu cô, chỉ là cô còn có chút không thể tin được.
“Yukimura…” Thấy Sumitobi không nói gì, Sumisaku nói tiếp: “Trên thân vợt còn viết tên của anh ấy, chị thật sự không nhìn thấy sao?”
Sumitobi nhìn vợt Tennis, trên thân vợt đúng là có một chữ “Y” rất rõ ràng.
“Xem ra chị thật sự mất trí nhớ, vậy thì để tôi nói cho chị chân tướng, đây là vợt Tennis mà Yukimura-senpai đã dùng lúc vừa học tennis, Yukimura-senpai luôn luôn trân trọng nó, mà chị, lại tự tay phá hủy nó! Lúc đó Yukimura-senpai rất tức giận, đẩy chị ra, còn cảnh cáo chị không được đến gần câu lạc bộ Tennis nữa, giờ chị lại đi chọc vào người câu lạc bộ Tennis làm gì.”
Nghe đến đó, tim Sumitobi đột nhiên thắt chặt lại, cô nhớ tới ánh mắt Yukimura nhìn cô hồi chuyện Setsumiru Rei nhảy lầu, khi đó cô không rõ có ý gì, nhưng giờ nghĩ lại, đó là xin lỗi…
“Chị có biết trong trường học, người ta nói chị như thế nào không, họ đều nói chị ỷ vào chuyện tai nạn xe cộ làm Yukimura-senpai cảm thấy áy náy với chị, cho nên chị liền quấn lấy người câu lạc bộ Tennis, bởi vì sẽ không ai dám nói chị thế nào!”
“Người khác nói thế nào không liên quan đến chị, nhưng còn em, em luôn miệng nói là chị làm hỏng vợt Tennis của Yukimura, em có tận mắt thấy không?” Sumitobi thấy Watanabe Sumisaku nói nhiều như vậy, nhưng lời nói lại không hoàn toàn chống đối lại cô, cho nên Sumitobi đột nhiên nghĩ kỳ thật không phải là Watanabe Sumisaku chán ghét chị mình, mà chỉ là giữa hai chị em có một ranh giới, ai cũng không muốn vượt qua, cho nên dần dần xa lạ nhau.
“Cái đó không liên quan đến vấn đề chúng ta nói hôm nay!” Watanabe Sumisaku nghẹn lời, trên thực tế ngày đó quả thật không ai thấy vợt Tennis là do Sumitobi phá hỏng, nhưng lúc ấy vợt Tennis bị phá hỏng đang nằm trong tay Sumitobi, Sumitobi cũng không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch.
Sumitobi lại có chút hồ đồ, rất rõ rằng quan hệ của họ hiện tại căng thẳng như vậy hiển nhiên là từ chuyện này bắt đầu, nhưng tại sao Watanabe Sumisaku lại không tin người chị ở chung với mình nhiều năm, ngược lại lại tin tưởng lời đồn đãi này, ngay cả cô cũng không tin Watanabe Sumitobi nhát gan yếu đuối kia có lá gan này, đi làm hỏng vợt Tennis của Yukimura, căn cứ vào chuyện Watanabe Sumitobi luôn gắt gao ôm vợt Tennis hỏng khi bị tai nạn xe cộ, cô đã sớm hoài nghi Watanabe Sumitobi thích Yukimura Seiichi, nếu là như thế thì sao cô ấy lại có thể đi làm chuyện khiến anh chán ghét?
Lại nhìn Watanabe Sumisaku từ trên xuống dưới, Sumitobi lại có một cái suy đoán: “Em bị những người khác ở trường học xa lánh?”
Nghe xong lời của cô, Watanabe Sumisaku rõ ràng giật mình, lập tức càng thêm phẫn nộ lên, nhưng lại chứng minh suy đoán của Sumitobi.
“Đó cũng là tại chị mà ra, vì sao chị lại là chị của tôi chứ, vì sao chị của tôi lại yếu đuối đến thế, tôi quả thật không tin chị lại làm chuyện đó, vậy vì sao chị không dám phản bác bọn họ?!”
“Em cho là Watanabe Sumitobi lúc trước đứng ở lập trường gì để phản bác chứ, hơn nữa càng phản bác, ngược lại càng làm người ta hoài nghi, tuy rằng lúc trước chị trốn tránh, nhưng Watanabe Sumitobi mới là người bị người khác hiểu lầm, Watanabe Sumisaku em đang êm đẹp thì trốn tránh cái gì?” Sumitobi đột nhiên cảm thấy Watanabe Sumisaku không chỉ ngốc, mà còn thích để tâm vào chuyện vụn vặt…
“Tôi trốn tránh…” Sumisaku ngẩn người, lập tức đôi mắt lóe lên: “Tôi không hề…”
“Em có!” Watanabe Sumitobi hận không thể lập tức đánh cho cô ấy tỉnh lại: “Ngay lúc chị không phản bác, em là em gái của chị, lại tin tưởng chuyện này không phải chị làm, vậy vì sao em không phản bác. Huống hồ, cho dù là bởi vì Watanabe Sumitobi trước kia khiến em phải khổ sở oan ức, em có bị đánh ngã không? Sao không tự mình đứng lên, hay là em định cứ thế cả đời? Dù sao thì chị sẽ không phản bác, thanh giả tự thanh*, tuy rằng không biết rốt cuộc là ai làm, dù sao cũng không phải chị, chị không tất yếu phải chột dạ, huống hồ bây giờ chị càng không thể tự làm mình loạn để kẻ chủ mưu vui mừng.” Hơn nữa con người làm chuyện xấu một lần không bị phát hiện, thì sẽ luôn ôm lấy sự may mắn trong lòng, nếu Sumitobi đoán đúng, thì chuyện Setsumiru Rei chính là minh chứng tốt nhất, chỉ cần cô không có hành động gì, địch nhân tự nhiên sẽ không chịu nổi, sẽ lại ra tay, vốn đang nghĩ dù sao cũng không liên quan đến cô, cô cũng sẽ không nóng nảy, chỉ là… cô không nóng nảy, không có nghĩa là Watanabe Sumisaku cũng không.
(Tojikachan: thanh giả tự thanh* nghĩa là người ngay thẳng thì cho dù không giải thích hay biện hộ, sự thật sẽ cũng có ngày được phơi bày)
Cũng may kiếp trước cô ở trong bệnh viện nhàn rỗi đọc rất nhiều sách, cũng bao gồm “Binh pháp Tôn Tử”, mới tạo nên tính tình ‘gặp nguy không loạn’, chỉ có một điều là cô chỉ tò mò đọc thôi, không nghĩ tới càng đọc càng thấy như đang đánh giặc, làm cô thật bất đắc dĩ…
“Chị chỉ nói như vậy thôi, muốn nghĩ như thế nào là chuyện của em, gặp lại sau!” Nói xong, Sumitobi xoay người lên tầng, trở lại phòng, vừa muốn đóng cửa lại, chợt nghe thấy dưới tầng truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng gọi của Watanabe Koji.
“Hai con gái thân yêu của bố ơi, bố đã về rồi! Ủa? Sao Sumisaku-chan lại đứng ở đó…”
Nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phía sau, Sumitobi cảm thấy thật mệt mỏi, mới hai ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm cô không ứng phó nổi, người lợi hại đến thế nào cũng sẽ mệt, huống chi cô lại chỉ là người thường…
Sumitobi ngã vào giường lớn của mình, muốn làm mình thả lỏng chút, nhưng trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh Yukimura tươi cười, cùng với câu “xin lỗi” của anh lúc trong thang máy sau khi Setsumiru Rei gặp chuyện.
Ngày đó, Watanabe Sumitobi chạy từ trong trường học ra liền bị tai nạn xe cộ, hẳn là Yukimura cảm thấy có phần lỗi tại anh, lại nghĩ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Yukimura, cảm giác đầu tiên của Sumitobi đó là kinh diễm, cho tới bây giờ cô cũng chưa thấy nam sinh nào xinh đẹp đến thế, quan trọng nhất là sau hai ngày trò chuyện với nhau, Sumitobi phát hiện ra tuy Yukimura ôn hòa khiêm tốn, nhưng đối với người mà mình không thân thì không hề có suy nghĩ dư thừa và biểu cảm gì khác ngoài nụ cười xa cách, một người vĩ đại như vậy, không có cô gái nào lại không động tâm, có lẽ sẽ có người cho rằng đây là hành vi háo sắc, nhưng Sumitobi cảm thấy đó là bản năng của con gái, luôn sùng bái hoặc ngưỡng mộ những người đẹp trai vĩ đại, Trung Quốc có câu ngạn ngữ nói rất đúng, “Người nào cũng thích chưng diện”, nhưng Sumitobi đối với Yukimura nhiều lắm cũng chỉ là thưởng thức, giống như mọi cô gái vây quanh sân Tennis thét chói tai hò hét mà thôi, chỉ là họ coi sự thưởng thức này là thích, cho nên mù quáng theo đuổi, cũng không cần phải nói rõ với họ, khi họ gặp được người trong lòng thjwc sự, họ sẽ biết đó là cảm giác như thế nào, giờ chỉ là chưa phân biệt được cái gì là thưởng thức, cái gì là thích mà thôi.
Đối với Yukimura Seiichi, Sumitobi rất thưởng thức, nhưng cũng mâu thuẫn, cảm giác được anh vừa xa cách lại vừa muốn tới gần, lúc trước Sumitobi không nghĩ ra nguyên nhân, hiện tại cô đã biết, đó là Yukimura đang biểu đạt sự xin lỗi của mình đối với cô.
Không hiểu sao, Sumitobi cảm thấy tâm tình phiền chán, cô không thích người khác cứ mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn mình, dù người Yukimura nói xin lỗi không phải cô mà là Watanabe Sumitobi…
Ngày hôm sau, Watanabe Sumisaku vẫn một mình đến trường học trước, Sumitobi ngoài bất đắc dĩ ra cũng không nói gì, Watanabe Koji lúc ăn bữa sáng liếc cô mấy lần, hình như đang do dự có chuyện muốn nói, nhưng mãi đến khi cô phải đến trường, Watanabe Koji mới nói: “Sumisaku-chan… chỉ là hơi nóng nảy, Sumi-chan, con đừng so đo với con bé.”
Sumitobi ngẩn người, thầm cảm thán, đây còn là gia đình sao, bố lại vì em gái mà xin lỗi với người chị…
“Em ấy là em gái của con, con sẽ không so đo gì với em ấy!” Sumitobi nói rất kiên định, từ khi có được sinh mệnh mới, cô vừa quý trọng sinh mệnh đồng thời cũng biết phải quý trọng những người bên cạnh mình, đã từng mất người thân một lần, cho nên càng hiểu phải quý trọng.
Nhưng lại khiến Watanabe Koji cảm thấy kinh ngạc, ông cứ tưởng rằng Sumitobi sẽ giận Sumisaku, thậm chí không chấp nhận người em gái này, dù sao ngay cả ông cũng cực kỳ tức giận, lúc Sumitobi đang nằm viện, Sumisaku không hề đến thăm chị mình dù chỉ một lần, cho dù ông đã khuyên Sumisaku, nhưng con bé cũng không chịu đi, thật sự không nghĩ tới Sumitobi lại rộng lượng như vậy…
“Con không còn nhỏ nữa rồi…” Watanabe Koji yêu chiều nhu nhu đầu Sumitobi, cảm thấy rất vui mừng, xem ra ông đã quá lo lắng Sumisaku, bỏ qua cảm nhận và suy nghĩ của Sumitobi. Ông cũng biết, ông làm bố rất thất bại, nhưng hai đứa đều là con gái của ông, đứa nào bị thương, ông cũng đều đau lòng.
“Con đi học đây” Sumitobi nói tạm biệt với Watanabe Koji, rồi đến đi trường.
Sumitobi sao có thể không hiểu suy nghĩ của Watanabe Koji, ông chỉ là đang biểu đạt tình thương của bố mà thôi, vấn đề vẫn là ở cô và Sumisaku, cô và Sumisaku đã nói rõ ràng với nhau, giờ chỉ xem cô ấy có thể suy nghĩ cẩn thận hay không, mà tình huống của Sumisaku quả thật là do Watanabe Sumitobi yếu đuối mà ra, cô cần phải thay Watanabe Sumitobi nhắn câu “xin lỗi” cho Watanabe Sumisaku mới được…
Một đường đi theo những người mặc đồng phục Rikkaidai, Sumitobi không bị lạc đường, trực tiếp đi tới trường học, đây là biện pháp cô nghĩ ra đêm qua, rất hữu dụng, nhưng tan học về nhà như thế nào thì cô vẫn chưa nghĩ ra, dù sao thời gian giải tán của các câu lạc bộ đều không giống nhau, hơn nữa phương hướng về nhà của mọi người cũng không giống nhau, thật đau đầu, không lẽ cô lại phải chạy tới cổng trường chặn Yukimura Seiichi sao…
Còn nữa, chuyện Sumitobi đau đầu nhất chính là Watanabe Sumitobi thuộc câu lạc bộ Mỹ Thuật Tạo Hình, nhưng cô thì một chút tế bào nghệ thuật cũng không có, cho nên cô chuẩn bị… rút tên!
Sau đó, hôm nay còn có một việc quan trọng nhất, nghĩ đến đây, Sumitobi liếc cặp sách một cái, ở bên trong, vợt Tennis quá lớn nên lộ ra ngoài chuôi vợt.
Chuyện này cũng phải nhanh chóng giải quyết mới được…
Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, mở miệng hỏi: “Em muốn nói chuyện gì?”
Thấy Sumitobi đi thẳng vào vấn đề, Sumisaku cũng không quanh co lòng vòng: “Rốt cuộc chị và Yukimura-senpai sao lại thế này?”
Câu hỏi này lại khiến Sumitobi khó hiểu: “Cái gì mà sao lại thế này?”
“Chẳng phải đáng lẽ ra Yukimura-senpai chán ghét chị mới đúng sao? Hai người làm sao có thể cùng nhau trở về?” trong mắt Sumisaku lộ vẻ châm chọc với Sumitobi, cũng với chính mình.
“Hôm nay là chị nhờ cậu ấy.” Đoán trước được Sumisaku sẽ nói ra một ít nguyên nhân tại sao Watanabe Sumitobi bị tai nạn xe cộ, Sumitobi cũng thêm nghiêm túc lên.
“Chị nhờ anh ấy?” hình như Sumisaku có chút không thể tin được, trên mặt càng lộ vẻ châm chọc: “Watanabe Sumitobi, rốt cuộc thì chị thật sự mất trí nhớ hay là da mặt dày thế, dám đi tìm Yukimura Seiichi, chị cho là chiếc vợt Tennis trên tay chị là của ai?!”
Nghe xong Sumisaku nói, Sumitobi giật mình, một suy đoán hiện lên trong đầu cô, chỉ là cô còn có chút không thể tin được.
“Yukimura…” Thấy Sumitobi không nói gì, Sumisaku nói tiếp: “Trên thân vợt còn viết tên của anh ấy, chị thật sự không nhìn thấy sao?”
Sumitobi nhìn vợt Tennis, trên thân vợt đúng là có một chữ “Y” rất rõ ràng.
“Xem ra chị thật sự mất trí nhớ, vậy thì để tôi nói cho chị chân tướng, đây là vợt Tennis mà Yukimura-senpai đã dùng lúc vừa học tennis, Yukimura-senpai luôn luôn trân trọng nó, mà chị, lại tự tay phá hủy nó! Lúc đó Yukimura-senpai rất tức giận, đẩy chị ra, còn cảnh cáo chị không được đến gần câu lạc bộ Tennis nữa, giờ chị lại đi chọc vào người câu lạc bộ Tennis làm gì.”
Nghe đến đó, tim Sumitobi đột nhiên thắt chặt lại, cô nhớ tới ánh mắt Yukimura nhìn cô hồi chuyện Setsumiru Rei nhảy lầu, khi đó cô không rõ có ý gì, nhưng giờ nghĩ lại, đó là xin lỗi…
“Chị có biết trong trường học, người ta nói chị như thế nào không, họ đều nói chị ỷ vào chuyện tai nạn xe cộ làm Yukimura-senpai cảm thấy áy náy với chị, cho nên chị liền quấn lấy người câu lạc bộ Tennis, bởi vì sẽ không ai dám nói chị thế nào!”
“Người khác nói thế nào không liên quan đến chị, nhưng còn em, em luôn miệng nói là chị làm hỏng vợt Tennis của Yukimura, em có tận mắt thấy không?” Sumitobi thấy Watanabe Sumisaku nói nhiều như vậy, nhưng lời nói lại không hoàn toàn chống đối lại cô, cho nên Sumitobi đột nhiên nghĩ kỳ thật không phải là Watanabe Sumisaku chán ghét chị mình, mà chỉ là giữa hai chị em có một ranh giới, ai cũng không muốn vượt qua, cho nên dần dần xa lạ nhau.
“Cái đó không liên quan đến vấn đề chúng ta nói hôm nay!” Watanabe Sumisaku nghẹn lời, trên thực tế ngày đó quả thật không ai thấy vợt Tennis là do Sumitobi phá hỏng, nhưng lúc ấy vợt Tennis bị phá hỏng đang nằm trong tay Sumitobi, Sumitobi cũng không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch.
Sumitobi lại có chút hồ đồ, rất rõ rằng quan hệ của họ hiện tại căng thẳng như vậy hiển nhiên là từ chuyện này bắt đầu, nhưng tại sao Watanabe Sumisaku lại không tin người chị ở chung với mình nhiều năm, ngược lại lại tin tưởng lời đồn đãi này, ngay cả cô cũng không tin Watanabe Sumitobi nhát gan yếu đuối kia có lá gan này, đi làm hỏng vợt Tennis của Yukimura, căn cứ vào chuyện Watanabe Sumitobi luôn gắt gao ôm vợt Tennis hỏng khi bị tai nạn xe cộ, cô đã sớm hoài nghi Watanabe Sumitobi thích Yukimura Seiichi, nếu là như thế thì sao cô ấy lại có thể đi làm chuyện khiến anh chán ghét?
Lại nhìn Watanabe Sumisaku từ trên xuống dưới, Sumitobi lại có một cái suy đoán: “Em bị những người khác ở trường học xa lánh?”
Nghe xong lời của cô, Watanabe Sumisaku rõ ràng giật mình, lập tức càng thêm phẫn nộ lên, nhưng lại chứng minh suy đoán của Sumitobi.
“Đó cũng là tại chị mà ra, vì sao chị lại là chị của tôi chứ, vì sao chị của tôi lại yếu đuối đến thế, tôi quả thật không tin chị lại làm chuyện đó, vậy vì sao chị không dám phản bác bọn họ?!”
“Em cho là Watanabe Sumitobi lúc trước đứng ở lập trường gì để phản bác chứ, hơn nữa càng phản bác, ngược lại càng làm người ta hoài nghi, tuy rằng lúc trước chị trốn tránh, nhưng Watanabe Sumitobi mới là người bị người khác hiểu lầm, Watanabe Sumisaku em đang êm đẹp thì trốn tránh cái gì?” Sumitobi đột nhiên cảm thấy Watanabe Sumisaku không chỉ ngốc, mà còn thích để tâm vào chuyện vụn vặt…
“Tôi trốn tránh…” Sumisaku ngẩn người, lập tức đôi mắt lóe lên: “Tôi không hề…”
“Em có!” Watanabe Sumitobi hận không thể lập tức đánh cho cô ấy tỉnh lại: “Ngay lúc chị không phản bác, em là em gái của chị, lại tin tưởng chuyện này không phải chị làm, vậy vì sao em không phản bác. Huống hồ, cho dù là bởi vì Watanabe Sumitobi trước kia khiến em phải khổ sở oan ức, em có bị đánh ngã không? Sao không tự mình đứng lên, hay là em định cứ thế cả đời? Dù sao thì chị sẽ không phản bác, thanh giả tự thanh*, tuy rằng không biết rốt cuộc là ai làm, dù sao cũng không phải chị, chị không tất yếu phải chột dạ, huống hồ bây giờ chị càng không thể tự làm mình loạn để kẻ chủ mưu vui mừng.” Hơn nữa con người làm chuyện xấu một lần không bị phát hiện, thì sẽ luôn ôm lấy sự may mắn trong lòng, nếu Sumitobi đoán đúng, thì chuyện Setsumiru Rei chính là minh chứng tốt nhất, chỉ cần cô không có hành động gì, địch nhân tự nhiên sẽ không chịu nổi, sẽ lại ra tay, vốn đang nghĩ dù sao cũng không liên quan đến cô, cô cũng sẽ không nóng nảy, chỉ là… cô không nóng nảy, không có nghĩa là Watanabe Sumisaku cũng không.
(Tojikachan: thanh giả tự thanh* nghĩa là người ngay thẳng thì cho dù không giải thích hay biện hộ, sự thật sẽ cũng có ngày được phơi bày)
Cũng may kiếp trước cô ở trong bệnh viện nhàn rỗi đọc rất nhiều sách, cũng bao gồm “Binh pháp Tôn Tử”, mới tạo nên tính tình ‘gặp nguy không loạn’, chỉ có một điều là cô chỉ tò mò đọc thôi, không nghĩ tới càng đọc càng thấy như đang đánh giặc, làm cô thật bất đắc dĩ…
“Chị chỉ nói như vậy thôi, muốn nghĩ như thế nào là chuyện của em, gặp lại sau!” Nói xong, Sumitobi xoay người lên tầng, trở lại phòng, vừa muốn đóng cửa lại, chợt nghe thấy dưới tầng truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng gọi của Watanabe Koji.
“Hai con gái thân yêu của bố ơi, bố đã về rồi! Ủa? Sao Sumisaku-chan lại đứng ở đó…”
Nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phía sau, Sumitobi cảm thấy thật mệt mỏi, mới hai ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm cô không ứng phó nổi, người lợi hại đến thế nào cũng sẽ mệt, huống chi cô lại chỉ là người thường…
Sumitobi ngã vào giường lớn của mình, muốn làm mình thả lỏng chút, nhưng trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh Yukimura tươi cười, cùng với câu “xin lỗi” của anh lúc trong thang máy sau khi Setsumiru Rei gặp chuyện.
Ngày đó, Watanabe Sumitobi chạy từ trong trường học ra liền bị tai nạn xe cộ, hẳn là Yukimura cảm thấy có phần lỗi tại anh, lại nghĩ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Yukimura, cảm giác đầu tiên của Sumitobi đó là kinh diễm, cho tới bây giờ cô cũng chưa thấy nam sinh nào xinh đẹp đến thế, quan trọng nhất là sau hai ngày trò chuyện với nhau, Sumitobi phát hiện ra tuy Yukimura ôn hòa khiêm tốn, nhưng đối với người mà mình không thân thì không hề có suy nghĩ dư thừa và biểu cảm gì khác ngoài nụ cười xa cách, một người vĩ đại như vậy, không có cô gái nào lại không động tâm, có lẽ sẽ có người cho rằng đây là hành vi háo sắc, nhưng Sumitobi cảm thấy đó là bản năng của con gái, luôn sùng bái hoặc ngưỡng mộ những người đẹp trai vĩ đại, Trung Quốc có câu ngạn ngữ nói rất đúng, “Người nào cũng thích chưng diện”, nhưng Sumitobi đối với Yukimura nhiều lắm cũng chỉ là thưởng thức, giống như mọi cô gái vây quanh sân Tennis thét chói tai hò hét mà thôi, chỉ là họ coi sự thưởng thức này là thích, cho nên mù quáng theo đuổi, cũng không cần phải nói rõ với họ, khi họ gặp được người trong lòng thjwc sự, họ sẽ biết đó là cảm giác như thế nào, giờ chỉ là chưa phân biệt được cái gì là thưởng thức, cái gì là thích mà thôi.
Đối với Yukimura Seiichi, Sumitobi rất thưởng thức, nhưng cũng mâu thuẫn, cảm giác được anh vừa xa cách lại vừa muốn tới gần, lúc trước Sumitobi không nghĩ ra nguyên nhân, hiện tại cô đã biết, đó là Yukimura đang biểu đạt sự xin lỗi của mình đối với cô.
Không hiểu sao, Sumitobi cảm thấy tâm tình phiền chán, cô không thích người khác cứ mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn mình, dù người Yukimura nói xin lỗi không phải cô mà là Watanabe Sumitobi…
Ngày hôm sau, Watanabe Sumisaku vẫn một mình đến trường học trước, Sumitobi ngoài bất đắc dĩ ra cũng không nói gì, Watanabe Koji lúc ăn bữa sáng liếc cô mấy lần, hình như đang do dự có chuyện muốn nói, nhưng mãi đến khi cô phải đến trường, Watanabe Koji mới nói: “Sumisaku-chan… chỉ là hơi nóng nảy, Sumi-chan, con đừng so đo với con bé.”
Sumitobi ngẩn người, thầm cảm thán, đây còn là gia đình sao, bố lại vì em gái mà xin lỗi với người chị…
“Em ấy là em gái của con, con sẽ không so đo gì với em ấy!” Sumitobi nói rất kiên định, từ khi có được sinh mệnh mới, cô vừa quý trọng sinh mệnh đồng thời cũng biết phải quý trọng những người bên cạnh mình, đã từng mất người thân một lần, cho nên càng hiểu phải quý trọng.
Nhưng lại khiến Watanabe Koji cảm thấy kinh ngạc, ông cứ tưởng rằng Sumitobi sẽ giận Sumisaku, thậm chí không chấp nhận người em gái này, dù sao ngay cả ông cũng cực kỳ tức giận, lúc Sumitobi đang nằm viện, Sumisaku không hề đến thăm chị mình dù chỉ một lần, cho dù ông đã khuyên Sumisaku, nhưng con bé cũng không chịu đi, thật sự không nghĩ tới Sumitobi lại rộng lượng như vậy…
“Con không còn nhỏ nữa rồi…” Watanabe Koji yêu chiều nhu nhu đầu Sumitobi, cảm thấy rất vui mừng, xem ra ông đã quá lo lắng Sumisaku, bỏ qua cảm nhận và suy nghĩ của Sumitobi. Ông cũng biết, ông làm bố rất thất bại, nhưng hai đứa đều là con gái của ông, đứa nào bị thương, ông cũng đều đau lòng.
“Con đi học đây” Sumitobi nói tạm biệt với Watanabe Koji, rồi đến đi trường.
Sumitobi sao có thể không hiểu suy nghĩ của Watanabe Koji, ông chỉ là đang biểu đạt tình thương của bố mà thôi, vấn đề vẫn là ở cô và Sumisaku, cô và Sumisaku đã nói rõ ràng với nhau, giờ chỉ xem cô ấy có thể suy nghĩ cẩn thận hay không, mà tình huống của Sumisaku quả thật là do Watanabe Sumitobi yếu đuối mà ra, cô cần phải thay Watanabe Sumitobi nhắn câu “xin lỗi” cho Watanabe Sumisaku mới được…
Một đường đi theo những người mặc đồng phục Rikkaidai, Sumitobi không bị lạc đường, trực tiếp đi tới trường học, đây là biện pháp cô nghĩ ra đêm qua, rất hữu dụng, nhưng tan học về nhà như thế nào thì cô vẫn chưa nghĩ ra, dù sao thời gian giải tán của các câu lạc bộ đều không giống nhau, hơn nữa phương hướng về nhà của mọi người cũng không giống nhau, thật đau đầu, không lẽ cô lại phải chạy tới cổng trường chặn Yukimura Seiichi sao…
Còn nữa, chuyện Sumitobi đau đầu nhất chính là Watanabe Sumitobi thuộc câu lạc bộ Mỹ Thuật Tạo Hình, nhưng cô thì một chút tế bào nghệ thuật cũng không có, cho nên cô chuẩn bị… rút tên!
Sau đó, hôm nay còn có một việc quan trọng nhất, nghĩ đến đây, Sumitobi liếc cặp sách một cái, ở bên trong, vợt Tennis quá lớn nên lộ ra ngoài chuôi vợt.
Chuyện này cũng phải nhanh chóng giải quyết mới được…
Bình luận facebook