Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Mạc Nghiên duỗi tay lấy đôi giày lên rồi túm chặt và ôm trước ngực giống như chỉ cần Bạch Hổ nếu dám tiến lên trước một bước thì cô liền sẽ hung hăng xông tới đánh nó túi bụi. Mỗi một bước Bạch Hổ đi đều giống như đang đạp ở trên đầu quả tim của cô, tiếng tim đập bùm bùm điếc tai như sấm. Mạc Nghiên chỉ có thể cuộn thân mình lại ở trong góc.
Huhu... Diệp Hàn Ngự, Tư Đồ Dịch, Cung Kỳ Diệp, Mộc Trạch Uyên, Tiêu Mục Thần, các anh ở đâu... Chẳng phải đã nói là sẽ bảo vệ tôi sao... 5 người các anh đều đang nói dối gạt người....
Thân hổ khổng lồ thoáng cái đã lấp kín toàn bộ không gian trong cái đình hóng gió, từng vệt hoa văn tô điểm thêm cho toàn thân tuyết trắng có vẻ nguy hiểm mà mỹ lệ, mắt xanh như lưu li tham lam nhìn chăm chú vào cô gái đang run bần bật trước mắt, hương thơm ngọt ngào chui vào mũi Bạch Hổ khiến nó không nhịn được mà gầm nhẹ một tiếng và để lộ ra chiếc lưỡi dài đỏ tươi cùng với răng nanh bén nhọn. "Ngao ô..."
Đang lúc Mạc Nghiên muốn dùng đôi giày trong tay giày để công kích thì lại bị móng vuốt của Hổ nhanh chóng ngăn chặn bụng, lực đạo nặng như ngàn cân cản hết mọi hành động của cô. Cảm giác tuyệt vọng và bất lực không ngừng nảy lên trong lòng, Mạc Nghiên chỉ có thể nhắm chặt hai tròng mắt để khỏi phải nhìn chăm chú vào cái mồm to đầy máu tươi kia. Đầu hổ chậm rãi dán sát gần mặt Mạc Nghiên, lưỡi to thô lệ liếm qua cần cổ cô. Khi Bạch Hổ đang chuẩn bị hưởng dụng mỹ vị là cô thì một mùi hương quen thuộc hư vô mờ ảo chui vào mũi nó. Bạch Hổ tạm ngừng dục vọng muốn gặm nhấm cô gái trước mặt rồi không ngừng ngửi ngửi mùi trên thân thể cô.
Đột nhiên, Mạc Nghiên phát hiện ra con Bạch Hổ trước mắt dừng lại động tác nhưng móng vuốt vẫn còn ép chặt bụng cô và liên tục ngửi ngửi khắp người cô. Hai mắt màu lam mang cổ phệ huyết mới vài giây trước giờ đây lại dị thường ôn thuần, lưỡi dài không ngừng liếm láp cánh tay của cô. Nó hoàn toàn khác biệt một trời một vực cùng với tình cảnh muốn nuốt cô vào bụng hồi nãy. Thân mình run rẩy của Mạc Nghiên hơi hơi bình tĩnh lại, trái tim đập mạnh liên hồi vẫn không ngừng reo vang. Không biết qua bao lâu, cô thử đặt tay lên đầu của Bạch Hổ rồi vuốt vuốt, thấy nó thoải mái mà híp cặp mắt lam thì trái tim đập mạnh điên cuồng mới bình tĩnh trở lại.
"Sao đột nhiên... Lại không ăn tao..."
Cảm giác đói khát làm Bạch Hổ bực bội đi qua đi lại nhưng mùi hương quen thuộc ở trên người Mạc Nghiên dường như đang cảnh cáo nó không được ra tay, nếu không thì sẽ có ngày nó phải hối hận, nó chỉ đành phải kêu rên một tiếng rồi cọ cọ đầu mình trong lòng ngực cô để nín nhịn cơn đói bụng đang hò vang.
Bất chợt, một tiếng "ngao ô" nhỏ yếu chui vào tai của Mạc Nghiên, chỉ thấy bên ngoài đình hóng gió có một Tiểu Bạch Hổ xinh xắn lanh lợi đang đứng, nó bước nhanh nhảy vào đình hóng gió rồi nhào lên ngực Mạc Nghiên và ngửi ngửi, hương vị điềm mỹ ngon miệng làm nó vừa há mồm liền muốn cắn tay cô nhưng ngay sau đó liền bị con Bạch Hổ to ngậm lấy da lông rồi ném ra bên ngoài. Bạch Hổ hung mãnh gầm nhẹ cảnh cáo Tiểu Bạch Hổ không được tiến lên.
Đang lúc Mạc Nghiên nghi hoặc thì đột nhiên có hai thanh âm quen thuộc vang lên ở cách đó không xa. "Nghiên Nhi!" Lúc cô quay đầu thì liền thấy Cung Kỳ Diệp và Tư Đồ Dịch nôn nóng xông lên trước ôm chặt lấy mình.
Nỗi sợ hãi hốt hoảng nơi đáy lòng ngay khoảnh khắc được nhìn thấy Mạc Nghiên nhanh chóng được xoa dịu. Cung Kỳ Diệp nhẹ giọng an ủi. "Nghiên Nhi, em không sao chứ? Em có khỏe không? Thực xin lỗi... Bọn anh không bảo vệ được tốt cho em..."
Hơi thở quen thuộc chui vào xoang mũi làm tinh thần vốn căng chặt của cô được thả lỏng, nước mắt ngay lập tức vỡ đê mà ra, Mạc Nghiên không ngừng nói năng lộn xộn. "Không khỏe... Các anh đều đang gạt tôi... Lúc cần các anh thì các anh lại đều không ở... Huhh... Huhu.... Tôi còn bị người ta lừa tới đây... Thiếu chút nữa đã bị ăn luôn... Huhu... Tại sao các anh lại nuôi hổ ở trong nhà... Huhu..."
"Thực xin lỗi... Nghiên Nhi... May mắn là em không có việc gì... Đừng khóc... Mọi chuyện đều ổn rồi...." Tư Đồ Dịch kiểm tra thân mình cô, sau khi bảo đảm không phát hiện bất kỳ miệng vết thương nào thì trái tim lo lắng mới được thả lỏng.
Mạc Nghiên đẩy hai người đàn ông ra, con ngươi ngân ngấn nước mang chút phẫn hận: "Tránh ra... Huhu... Tôi không cần các anh an ủi... May mắn là nó không cắn tôi, nếu không thì tôi đã sớm chết..."
"Chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước được không... Chắc em cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đi thôi." Cung Kỳ Diệp thấp giọng trấn an. Anh uyển chuyển nhẹ nhàng ôm thân mình cô vào trong lòng ngực rồi bước nhanh ra khỏi tòa nhà phía Bắc.
Tư Đồ Dịch đi được vài bước rồi xoay người vỗ vỗ đầu hổ và nói: "Cảm ơn mày, Bạch Túc, chờ lát nữa tao sẽ cho mày ăn ngon."
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
Bình luận facebook