Edit & Beta: Su Bà Bà
Ánh sáng mỏng manh tràn từ kẽ rèm vào phòng trong, Mạc Nghiên xoa xoa đôi mắt rồi nhìn quanh bốn phía. Cô đã về nhà, ngày hôm qua... Là ai ôm cô vào phòng? Là bọn họ sao?
"Cốc cốc."
"Nghiên nghiên, mẹ có thể vào trong không?" Giọng điệu mềm nhẹ vang lên từ ngoài cửa, chỉ thấy một người phụ nữ ung dung hoa quý nở nụ cười ôn nhu.
Ngón tay theo bản năng nắm chặt chăn bông, Mạc Nghiên ra vẻ trấn định mà vuốt vuốt sợi tóc: "Dạ..."
Bàn tay mềm mại vuốt ve mái tóc của đứa con gái bảo bối, đáy mắt toàn là nỗi niềm nhớ nhung không thể hòa tan được. "Còn nhớ rõ con lúc mới vừa được sinh ra thì nho nhỏ một đoàn, vừa non vừa mềm, chỉ sợ ôm con sẽ ngã, mà thời gian cũng trôi qua quá nhanh. Trong nháy mắt mà đã hơn 20 trôi qua, con cũng trưởng thành một thiếu nữ, còn sắp trở thành mẹ...."
Nghe Mạnh Hinh nói về hồi ức cũ, Mạc Nghiên nhịn không được mà rũ mắt xuống. Đợi đến khi nghe được câu nói cuối cùng của bà, cô sợ hãi mà nói lắp. "Con... Con..."
Đáy lòng tràn ngập khủng hoảng, Mạc Nghiên sợ hãi mẹ sẽ thất vọng về cô, sợ hãi cô đã cô phụ sự kỳ vọng của mẹ. Mới vừa ngẩng đầu thì liền nhìn thấy tươi cười cưng chiều của Mạnh Hinh, hốc mắt ngay lập tức tràn đầy hơi nước, từng giọt nước mắt lăn xuống dọc theo gò má xinh đẹp. "Con... Con không biết mình nên làm cái gì bây giờ.... Mẹ...."
"Aizz... Con cái thật đúng là nợ kiếp trước của người làm cha làm mẹ, cũng là gánh nặng ngọt ngào nhất trong kiếp này. Cho dù con có quyết định như thế nào đi chăng nữa thì ba mẹ cũng vẫn sẽ ủng hộ con. Nhưng phải nhớ kỹ một điều, nếu đã quyết định thì về sau không được hối hận a." Đôi tay mềm mại nhẹ nhàng chà lau nước mắt trên mặt con gái, môi đỏ mềm nhẹ mà in lên giữa trán Mạc Nghiên một nụ hôn.
"Nói cho mẹ biết, ba của đứa bé là ai? Cậu ta biết việc này sao?"
Nghe thấy thế, Mạc Nghiên rũ mắt xuống dấu đi sự hoảng loạn nơi đáy mắt rồi trầm mặc không nói.
"Đứa nhỏ ngốc!" Trong giọng điệu của Mạnh Hinh mang theo ý hận sắt không thành thép. Còn chưa kết hôn mà con gái bà đã liền bắt đầu che chở cho một nửa kia, rốt cuộc là tên nhóc thúi nào dám cuỗm con gái bảo bối nhà bà đi a?
Đột nhiên, dì quản gia xuất hiện ở cạnh cửa rồi hơi hơi gật đầu với hai mẹ con cô: "Bà chủ, cô chủ, có khách khứa tới chơi, ông chủ bảo tôi lên mời hai mẹ con bà xuống."
"Đã biết!" Mạnh Hinh đáp, sau đó bất chợt nhẹ nhàng xoa nhẹ mái tóc của Mạc Nghiên: "Mẹ xuống dưới trước, con rửa mặt chải đầu lại xong rồi hãy xuống."
Mới vừa đi ra khỏi phòng, Mạnh Hinh liền dò hỏi dì quản gia: " Người tới chơi là ai?"
"Là bạn trai của cô chủ a! Ngày hôm qua là chính cậu ta đưa cô chủ về nhà, còn có 4 người khác là bạn của cậu ấy." Dì quản gia đầy mặt kinh hỉ nói, đáy mắt hàm chứa nồng đậm vừa lòng.
Mạnh Hinh nhăn mi lại, đáy mắt ẩn chứa tức giận. Bà nghĩ thầm: "Chắc là tên đàn ông đáng chết làm bảo bối nhà mình mang thai đây mà, còn dẫn theo 4 người bạn? Như thế nào, dẫn người tới chống lưng sao? Đây cũng không phải là chỗ có công chúng, loại đàn ông này đúng là không tốt."
Bà nện bước dồn dập đi xuống lầu thì liền nghe thấy trong phòng khách một mảnh hoà thuận vui vẻ, mà Mạc Vũ Hạo còn đang sung sướng không ngừng cười to haha. Mạnh Hinh híp đôi mắt hạnh lại. Chả nhẽ ông xã não tàn của mình chưa phát hiện là chính tên đàn ông trước mắt này đã bắt cóc bảo bối nhà mình đi sao?! Mà khi bà nhìn thấy chính diện 5 người đàn ông kia, trái tim dường như bị người vỗ một kích thật mạnh, bà nỗ lực nở nụ cười.
"Chào Mạc phu nhân!"
"Chào các cậu, không biết 5 ông hoàng Đế Đô đến đây nên không thể tiếp đón từ xa."
Mạc Vũ Hạo nhìn bộ dánh bà xã nhà mình ngoài cười nhưng trong không cười, trong đầu chỉ hiện lên một dấu chấm hỏi, chẳng nhẽ có người chọc vợ ông bực sao?
"Không có việc gì! Chúng cháu hôm nay tới là để riêng thăm hỏi hai người!" Cung Kỳ Diệp thành khẩn nói, rồi sau đó, cả 5 người đàn ông nhẹ nhàng dâng lễ gặp mặt lên.
"Haha, cảm ơn các cậu, còn đặc biệt mang theo quà nữa chứ!" Mạc Vũ Hạo cười nói, bỗng chốc, phần thịt mềm sau eo cảm giác đau đớn làm ông trộm hít sâu mộy hơi, ông nỗ lực nhếch tươi cười rồi quay đầu lại mờ mịt nhìn Mạnh Hinh bên cạnh, đáy mắt tràn ngập nghi vấn cùng ủy khuất.
Thu hết hành động của 2 người họ vào đáy mắt, Mộc Trạch Uyên nhẹ nhàng nhấp miếng trà, đáy mắt hiện lên một tia nhu tình: "Sẽ không, 2 bác đừng khách khí như vậy, cứ kêu tên của chúng cháu là được." Quả nhiên là di truyền sao? Nghiên Nhi cũng giống như mẹ vợ, đều thích nhéo phần thịt nơi kiện eo của bọn anh a, chậc chậc, thật sự là một hồi ức ngọt ngào.
"Được được!" Mạc Vũ Hạo liên tục gật đầu. "À đúng rồi, Mục Thần, trong khoảng thời gian này, bảo bối nhà tôi đã nhận được sự chiếu cố từ cậu, cậu thấy con bé ra sao, thái độ làm việc của nó có tốt không?"
Tiêu Mục Thần nở nụ cười: "Năng lực làm việc của cô ấy phi thường tốt. Mà trên thực tế, hôm nay chúng cháu tới đây là muốn nói chuyện về Nghiên Nhi với 2 bác."
"Nghiên... Nghiên Nhi? Khụ khụ, không biết..." Đáy lòng của Mạc Vũ Hạo hiện lên một tia dự cảm không tốt.
"Ba vợ, mẹ vợ, chào 2 người, chúng cháu là bạn trai của Nghiên Nhi!"
Kỳ này bác Hạo hết cười nhé 5a dọa 2 bác Mạc rồi
Mà truyện này team không dám in sách đâu tại vì sợ vi phạm bản quyền nên đừng hỏi nữa nhé ahuhu ^^
Bình luận facebook