Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-221
Chương 254: Bà nội
"Làm sao vậy?" Người đàn ông dùng mắt lạnh nhìn khách không mời mà đến quấy rầy ông thân thiết với phu nhân của mình.
"Ông chủ, phu nhân, thật xin lỗi vì đã quấy rầy hai người, mới vừa rồi chúng tôi nhận được tin tức, cậu chủ và tiểu thư nhà họ Mạc đang chung sống với nhau, hơn nữa, Mạc tiểu thư đã mang thai 6 tháng."
Quý Nguyệt Nhiêu đẩy người đàn ông trước mắt ra, đầy mặt kinh hỉ nhìn Lâm quản gia: "Tôi sắp làm bà nội rồi a, cháu gái nhỏ của tôi đâu, hiện tại như thế nào?"
"..." Bàn tay đỡ cái trán, Diệp Dập Lâm đầy mặt bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ, đáy mắt lại mang chút sủng nịch.
"... Trên thực tế..." Lâm quản gia muốn nói lại thôi. "Mạc tiểu thư còn qua lại gần gũi với 4 ông hoàng khác, thế cho nên... Thai nhi trong bụng chưa xác định được là của ai."
"Từ từ, ý của ông là, cô gái kia ngoài chung sống với con trai tôi ra còn đồng thời ở cùng với bốn người đàn ông khác?" Khuôn mặt kiều diễm trở nên trắng bệch, đáy mắt tràn ngập không thể tin tưởng cùng phẫn nộ.
Đáy mắt Diệp Dập Lâm lướt qua một tia lạnh lẽo:" Vậy bối cảnh gia đình của cô gái kia đâu?"
"Ông chủ, tất cả đều ở trong đây ạ." Lâm quản gia đưa tập hồ sơ trong tay lên.
"Hừ... Một người phụ nữ lại dám chen giữa 5 người đàn ông, tôi không tin vào nhân phẩm của con bé đó, nhìn xem... Đây đều là mấy chuyện gì, vì con bé đó mà làm cho vị hôn phu cũ phá sản, bảo bối thậm chí còn cho con bé đó ở lâu đài cổ?"
"Kêu tên kia quay trở về ngay lập tức!" Diệp Dập Lâm ném văn kiện xuống, ánh mắt lạnh lẽo hỗn loạn lửa giận, rồi sau đó, nhẹ giọng trấn an kiều thê, chỉ sợ vợ bị tăng xông. "Nhiêu Nhiêu, đừng tức giận... Đợi chút nữa, khi tên nhóc thúi kia trở về, anh sẽ giáo huấn nó a."
- - - - - - -
Mà ở ngôi biệt thự nhà Tư Đồ...
Người đàn ông trung niên hết sức chăm chú nhìn bàn cờ, ngón tay vân vê viên cờ trắng rồi nhẹ nhàng buông, thắng bại đã rõ.
"Tôi thua! Thật là cam bái hạ phong nha." Vương tổng liên thanh tán thưởng nói.
"Cốc cốc -"
"Ông chủ, Vương tổng, phu nhân đã chuẩn bị trà xong, bảo tôi mời các ngài xuống dùng."
"Đã biết."
Hai người họ vừa mới tới phòng khách thì liền thấy một người phụ nữ tiếu lệ vội vàng tiến lên chào hỏi trước. "Dạ chào chú Tư Đồ!"
Tư Đồ Kình mỉm cười gật gật đầu: "Ân, thân thể của cháu hiện tại điều dưỡng như thế nào rồi?"
Vương Nhược Tình cười nheo mắt lại: "Rất tốt ạ, cháu có ngoan ngoãn nghe lời anh Dịch nói, bảo trì thể xác và tinh thần vui sướng."
"Vậy là tốt rồi!"
"Còn đứng đó làm cái gì, mau ngồi xuống uống trà đi." Kiều Hi Nhã dịu dàng cười.
"Dì ơi, để cháu giúp dì." Vương Nhược Tình tiếp nhận chén trà từ trong tay Kiều Hi Nhã rồi đặt ở trước mặt mọi người.
"Nhược Tình thật là ngoan ngoãn." Kiều Hi Nhã cười nói, nhìn khuôn mặt Vương Nhược Tình càng thêm thẹn thùng, ý cười nơi khóe miệng bà càng thêm nùng liệt, đáy mắt lại hiện lên một tia sáng chói xong bất chợt trôi đi.
"Dịch nhà anh chị cũng rất thông minh, có khả năng làm việc, đặc biệt hiểu chuyện và thành thục." Vương tổng uống ngụm trà xong liên thanh tán dương.
"Haha, tên nhóc thúi nhà tôi có khi vẫn sẽ làm trái lại lời tôi nói a!" Nói thì nói như vậy nhưng đáy mắt Tư Đồ Kình lại không có chút ý không vui nào.
"Haha, Nhược Tình mới luôn cáu kỉnh với tôi này."
"Ba!" Vương Nhược Tình vểnh môi đỏ lên, bất mãn kháng nghị.
"Con gái nên sủng một chút mới tương đối tốt! Nhược Tình rất ngoan ngoãn hiểu chuyện a!" Kiều Hi Nhã vỗ vỗ mu bàn tay của Vương Nhược Tình rồi trấn an nói.
"Xem đi, dì cũng nói như vậy mà." Vương Nhược Tình lè lưỡi ra xong kiều tiếu nói.
"Con bé này..." Đáy mắt Vương tổng hàm chứa sủng nịch, bất đắc dĩ nói. "À đúng rồi, Dịch hôm nay đi công tác sao?"
"Nó a, hôm nay có việc đi ra ngoài." Tư Đồ Kình đạm cười nói.
"Lộc cộc -"
"Ông chủ, phu nhân!" Ông quản gia bước nhanh đi vào xong cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi với những người trong phòng khách.
"Có chuyện gì vậy?" Tư Đồ Kình kinh ngạc hỏi, quản gia ngày thường luôn rất trấn định.
"Là có chút việc gấp." Quản gia đưa tập tư liệu trong tay cho Tư Đồ Kình.
Tư Đồ Kình lật xem vài tờ, hơi híp mắt, sắc mặt không thay đổi nói với Vương tổng: "Thật ngại quá, hai người hôm nay còn dành riêng thời gian tới thăm nhà chúng tôi mà tôi lại có chút việc gấp cần xử lý trước."
"Không có việc gì, không có việc gì, anh chị bận, chúng tôi cũng gần sắp phải trở về!" Vương tổng xua xua tay nói.
"Hẹn gặp lại chú và dì!" Vương Nhược Tình cười nhu nói.
"Vương tổng, Vương tiểu thư, mời bên này."
"Làm sao vậy?" Người đàn ông dùng mắt lạnh nhìn khách không mời mà đến quấy rầy ông thân thiết với phu nhân của mình.
"Ông chủ, phu nhân, thật xin lỗi vì đã quấy rầy hai người, mới vừa rồi chúng tôi nhận được tin tức, cậu chủ và tiểu thư nhà họ Mạc đang chung sống với nhau, hơn nữa, Mạc tiểu thư đã mang thai 6 tháng."
Quý Nguyệt Nhiêu đẩy người đàn ông trước mắt ra, đầy mặt kinh hỉ nhìn Lâm quản gia: "Tôi sắp làm bà nội rồi a, cháu gái nhỏ của tôi đâu, hiện tại như thế nào?"
"..." Bàn tay đỡ cái trán, Diệp Dập Lâm đầy mặt bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ, đáy mắt lại mang chút sủng nịch.
"... Trên thực tế..." Lâm quản gia muốn nói lại thôi. "Mạc tiểu thư còn qua lại gần gũi với 4 ông hoàng khác, thế cho nên... Thai nhi trong bụng chưa xác định được là của ai."
"Từ từ, ý của ông là, cô gái kia ngoài chung sống với con trai tôi ra còn đồng thời ở cùng với bốn người đàn ông khác?" Khuôn mặt kiều diễm trở nên trắng bệch, đáy mắt tràn ngập không thể tin tưởng cùng phẫn nộ.
Đáy mắt Diệp Dập Lâm lướt qua một tia lạnh lẽo:" Vậy bối cảnh gia đình của cô gái kia đâu?"
"Ông chủ, tất cả đều ở trong đây ạ." Lâm quản gia đưa tập hồ sơ trong tay lên.
"Hừ... Một người phụ nữ lại dám chen giữa 5 người đàn ông, tôi không tin vào nhân phẩm của con bé đó, nhìn xem... Đây đều là mấy chuyện gì, vì con bé đó mà làm cho vị hôn phu cũ phá sản, bảo bối thậm chí còn cho con bé đó ở lâu đài cổ?"
"Kêu tên kia quay trở về ngay lập tức!" Diệp Dập Lâm ném văn kiện xuống, ánh mắt lạnh lẽo hỗn loạn lửa giận, rồi sau đó, nhẹ giọng trấn an kiều thê, chỉ sợ vợ bị tăng xông. "Nhiêu Nhiêu, đừng tức giận... Đợi chút nữa, khi tên nhóc thúi kia trở về, anh sẽ giáo huấn nó a."
- - - - - - -
Mà ở ngôi biệt thự nhà Tư Đồ...
Người đàn ông trung niên hết sức chăm chú nhìn bàn cờ, ngón tay vân vê viên cờ trắng rồi nhẹ nhàng buông, thắng bại đã rõ.
"Tôi thua! Thật là cam bái hạ phong nha." Vương tổng liên thanh tán thưởng nói.
"Cốc cốc -"
"Ông chủ, Vương tổng, phu nhân đã chuẩn bị trà xong, bảo tôi mời các ngài xuống dùng."
"Đã biết."
Hai người họ vừa mới tới phòng khách thì liền thấy một người phụ nữ tiếu lệ vội vàng tiến lên chào hỏi trước. "Dạ chào chú Tư Đồ!"
Tư Đồ Kình mỉm cười gật gật đầu: "Ân, thân thể của cháu hiện tại điều dưỡng như thế nào rồi?"
Vương Nhược Tình cười nheo mắt lại: "Rất tốt ạ, cháu có ngoan ngoãn nghe lời anh Dịch nói, bảo trì thể xác và tinh thần vui sướng."
"Vậy là tốt rồi!"
"Còn đứng đó làm cái gì, mau ngồi xuống uống trà đi." Kiều Hi Nhã dịu dàng cười.
"Dì ơi, để cháu giúp dì." Vương Nhược Tình tiếp nhận chén trà từ trong tay Kiều Hi Nhã rồi đặt ở trước mặt mọi người.
"Nhược Tình thật là ngoan ngoãn." Kiều Hi Nhã cười nói, nhìn khuôn mặt Vương Nhược Tình càng thêm thẹn thùng, ý cười nơi khóe miệng bà càng thêm nùng liệt, đáy mắt lại hiện lên một tia sáng chói xong bất chợt trôi đi.
"Dịch nhà anh chị cũng rất thông minh, có khả năng làm việc, đặc biệt hiểu chuyện và thành thục." Vương tổng uống ngụm trà xong liên thanh tán dương.
"Haha, tên nhóc thúi nhà tôi có khi vẫn sẽ làm trái lại lời tôi nói a!" Nói thì nói như vậy nhưng đáy mắt Tư Đồ Kình lại không có chút ý không vui nào.
"Haha, Nhược Tình mới luôn cáu kỉnh với tôi này."
"Ba!" Vương Nhược Tình vểnh môi đỏ lên, bất mãn kháng nghị.
"Con gái nên sủng một chút mới tương đối tốt! Nhược Tình rất ngoan ngoãn hiểu chuyện a!" Kiều Hi Nhã vỗ vỗ mu bàn tay của Vương Nhược Tình rồi trấn an nói.
"Xem đi, dì cũng nói như vậy mà." Vương Nhược Tình lè lưỡi ra xong kiều tiếu nói.
"Con bé này..." Đáy mắt Vương tổng hàm chứa sủng nịch, bất đắc dĩ nói. "À đúng rồi, Dịch hôm nay đi công tác sao?"
"Nó a, hôm nay có việc đi ra ngoài." Tư Đồ Kình đạm cười nói.
"Lộc cộc -"
"Ông chủ, phu nhân!" Ông quản gia bước nhanh đi vào xong cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi với những người trong phòng khách.
"Có chuyện gì vậy?" Tư Đồ Kình kinh ngạc hỏi, quản gia ngày thường luôn rất trấn định.
"Là có chút việc gấp." Quản gia đưa tập tư liệu trong tay cho Tư Đồ Kình.
Tư Đồ Kình lật xem vài tờ, hơi híp mắt, sắc mặt không thay đổi nói với Vương tổng: "Thật ngại quá, hai người hôm nay còn dành riêng thời gian tới thăm nhà chúng tôi mà tôi lại có chút việc gấp cần xử lý trước."
"Không có việc gì, không có việc gì, anh chị bận, chúng tôi cũng gần sắp phải trở về!" Vương tổng xua xua tay nói.
"Hẹn gặp lại chú và dì!" Vương Nhược Tình cười nhu nói.
"Vương tổng, Vương tiểu thư, mời bên này."
Bình luận facebook