Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 281: Người Thừa Kế
Người thừa kế tương lai của Diệp gia? Ai, hắn như thế nào không biết việc này…
“Hừ! Dám can đảm động thủ với người của chúng ta, hậu quả có thể nghĩ.” Diệp Hàn Ngự đem tư liệu ném đến trước mặt nhà họ Vương, nhìn sắc mặt bọn họ trắng bệch, đôi mắt hàm chứa một tia trào phúng.
Vương tổng run rẩy mà lật xem tư liệu, trong lòng run sợ, nha đầu thúi kia như thế nào liền không điều tra rõ ràng liền động thủ, quả nhiên nó là cái nghiệp chướng, lúc trước ở tã lót nên bóp chết nó, nếu không phải Tiêu gia bởi vì huyết thống ba đời đều không có sinh ra cháu gái, còn đến phiên nó sao!
Vương phu nhân nhìn thấy lão công nhà mình đáy mắt quyết đoán, trong lòng căng thẳng, hắn muốn từ bỏ Viện Viện, không được! Con gái bảo bối còn trẻ tuổi, tại sao lại phải chấm dứt nửa đời sau, đừng tưởng rằng mình không biết, hắn có tình nhân bên ngoài cùng đứa nhỏ, nếu Viện Viện bị gia tộc vứt bỏ, địa vị của mình đều khó giữ được.
Vương phu nhân một phen nhào vào Vương lão gia bên cạnh, rơi lệ kêu thảm:” Cha! Ta biết Viện Viện làm sai, ngài xem Viện Viện lớn lên suốt hơn 20 năm qua có nhiều yêu thương, ngài sao nỡ để cháu gái bồi thường nửa đời sau?”
Chợt, quay đầu đối với đám người Diệp Hàn Ngự dập đầu:” Diệp lão gia, con gái chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, thỉnh ngài rộng lượng mà tha thứ cho Viện Viện nhà chúng ta đi!”
Vương lão gia mặt đầy hổ thẹn nhìn bằng hữu, thở dài một tiếng, lưng phảng phất còng xuống, trong nháy mắt già hơn chục tuổi.
“A thương, ta thực xin lỗi ngươi, Viện Viện nó chính là bị lão già này sủng hư, hôm nay ta hướng các ngươi bồi tội.”
Nhìn ban tốt ngày xưa, hiện giờ quỳ trên mặt đất khẩn cầu tha thứ, Tiêu lão gia nội tâm có chút không đành lòng, vừa định mở miệng, lại bị người tới cản lại.
“Nếu phạm xong tội lại đến nói tiếng thực xin lỗi, thế giới này liền không cần có pháp luật.”
Tiêu Mục Thần lạnh lùng nhìn mấy người Vương gia, nhìn bọn họ nhảy nhót như hề làm bộ làm tịch, trong lòng liền cảm thấy hung ác, cũng không biết dùng danh nghĩa Tiêu gia làm ra bảo nhiêu sự tình.
”Mục Thần, hai người các con từ nhỏ lơn sleen cùng nhau, tha thứ cho nó đi!” Vương phu nhân che mặt khóc thút thít.
“Tha thứ? Vương phu nhân ta tưởng ngươi đã lầm! Ta đã từng năm lần bảy lượt cảnh cáo cô ta đừng sinh mơ tưởng suy nghĩ bậy bạ, xem ra nhiều năm như vậy, đầu óc vẫn là có chút bã đậu! Nếu hôm nay Vương gia các ngươi có đâm tường tự sát tại đây, chúng ta cũng không có khả năng buông tha cô ta, mời trở về đi!” Tiêu Mục Thần phất nhẹ bàn tay.
Nhìn lão gia cùng lão công có ý muốn từ bỏ bảo bối của mình, tức khắc tâm như tro tàn, Vương phu nhân mặt trầm xuống, âm hiểm nói ra lời uy hiếp bén nhọn:” Tiêu tổng không sợ bí mật của các ngươi bị người ngoài biết sao?”
Thật ngu xuẩn! đáy lòng Vương tổng không ngừng tức giận mắng, vợ hắn nói lời ngu ngốc, nha đầu thúi hại nhà bọn họ còn chưa đủ sao, quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con gái có dạng gì sẽ có dạng mẹ như thế.
Mộc Trạch Uyên đẩy mắt kính xuống, mắt xanh phảng phất bịt kín một tầng sương mù, làm người khó có thể biết được suy nghĩ của hắn: “Nga! Nói đến nghe một chút, ta khá tò mò!”
“Hừ, hai đứa nghiệt chủng mới sinh kia bất quá là do mấy người các ngươi cưỡng gian mà có, cái gì người thứa kế của Diệp gia, ta khinh! Cũng không biết tiện nhân kia bị nhiều người đàn ông dùng qua, vậy mà các ngươi đem ả làm như bảo bối!”
Vương phu nhân không lựa lời mắng, từng câu từng chữ ác độc phát ra, trong lòng liền cảm thấy vô cùng vui sướng, đó là bí mật Viện Viện nói cho mình, chính là vì ngày nào đó cần thiết dùng đến để bảo hộ hai người bọn họ.
Nếu Viện Viện ngã xuống, địa vị ở Vương gia của mình sẽ bị lung lay, tuyệt đối không thể để đôi mẹ con kia cướp đi vị trí của mình, nếu lão gia cùng lão công đều không muốn ra tay, vậy ngọc nát đá tan, mọi người đều không có kết cục tốt.
“Hừ! Dám can đảm động thủ với người của chúng ta, hậu quả có thể nghĩ.” Diệp Hàn Ngự đem tư liệu ném đến trước mặt nhà họ Vương, nhìn sắc mặt bọn họ trắng bệch, đôi mắt hàm chứa một tia trào phúng.
Vương tổng run rẩy mà lật xem tư liệu, trong lòng run sợ, nha đầu thúi kia như thế nào liền không điều tra rõ ràng liền động thủ, quả nhiên nó là cái nghiệp chướng, lúc trước ở tã lót nên bóp chết nó, nếu không phải Tiêu gia bởi vì huyết thống ba đời đều không có sinh ra cháu gái, còn đến phiên nó sao!
Vương phu nhân nhìn thấy lão công nhà mình đáy mắt quyết đoán, trong lòng căng thẳng, hắn muốn từ bỏ Viện Viện, không được! Con gái bảo bối còn trẻ tuổi, tại sao lại phải chấm dứt nửa đời sau, đừng tưởng rằng mình không biết, hắn có tình nhân bên ngoài cùng đứa nhỏ, nếu Viện Viện bị gia tộc vứt bỏ, địa vị của mình đều khó giữ được.
Vương phu nhân một phen nhào vào Vương lão gia bên cạnh, rơi lệ kêu thảm:” Cha! Ta biết Viện Viện làm sai, ngài xem Viện Viện lớn lên suốt hơn 20 năm qua có nhiều yêu thương, ngài sao nỡ để cháu gái bồi thường nửa đời sau?”
Chợt, quay đầu đối với đám người Diệp Hàn Ngự dập đầu:” Diệp lão gia, con gái chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, thỉnh ngài rộng lượng mà tha thứ cho Viện Viện nhà chúng ta đi!”
Vương lão gia mặt đầy hổ thẹn nhìn bằng hữu, thở dài một tiếng, lưng phảng phất còng xuống, trong nháy mắt già hơn chục tuổi.
“A thương, ta thực xin lỗi ngươi, Viện Viện nó chính là bị lão già này sủng hư, hôm nay ta hướng các ngươi bồi tội.”
Nhìn ban tốt ngày xưa, hiện giờ quỳ trên mặt đất khẩn cầu tha thứ, Tiêu lão gia nội tâm có chút không đành lòng, vừa định mở miệng, lại bị người tới cản lại.
“Nếu phạm xong tội lại đến nói tiếng thực xin lỗi, thế giới này liền không cần có pháp luật.”
Tiêu Mục Thần lạnh lùng nhìn mấy người Vương gia, nhìn bọn họ nhảy nhót như hề làm bộ làm tịch, trong lòng liền cảm thấy hung ác, cũng không biết dùng danh nghĩa Tiêu gia làm ra bảo nhiêu sự tình.
”Mục Thần, hai người các con từ nhỏ lơn sleen cùng nhau, tha thứ cho nó đi!” Vương phu nhân che mặt khóc thút thít.
“Tha thứ? Vương phu nhân ta tưởng ngươi đã lầm! Ta đã từng năm lần bảy lượt cảnh cáo cô ta đừng sinh mơ tưởng suy nghĩ bậy bạ, xem ra nhiều năm như vậy, đầu óc vẫn là có chút bã đậu! Nếu hôm nay Vương gia các ngươi có đâm tường tự sát tại đây, chúng ta cũng không có khả năng buông tha cô ta, mời trở về đi!” Tiêu Mục Thần phất nhẹ bàn tay.
Nhìn lão gia cùng lão công có ý muốn từ bỏ bảo bối của mình, tức khắc tâm như tro tàn, Vương phu nhân mặt trầm xuống, âm hiểm nói ra lời uy hiếp bén nhọn:” Tiêu tổng không sợ bí mật của các ngươi bị người ngoài biết sao?”
Thật ngu xuẩn! đáy lòng Vương tổng không ngừng tức giận mắng, vợ hắn nói lời ngu ngốc, nha đầu thúi hại nhà bọn họ còn chưa đủ sao, quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con gái có dạng gì sẽ có dạng mẹ như thế.
Mộc Trạch Uyên đẩy mắt kính xuống, mắt xanh phảng phất bịt kín một tầng sương mù, làm người khó có thể biết được suy nghĩ của hắn: “Nga! Nói đến nghe một chút, ta khá tò mò!”
“Hừ, hai đứa nghiệt chủng mới sinh kia bất quá là do mấy người các ngươi cưỡng gian mà có, cái gì người thứa kế của Diệp gia, ta khinh! Cũng không biết tiện nhân kia bị nhiều người đàn ông dùng qua, vậy mà các ngươi đem ả làm như bảo bối!”
Vương phu nhân không lựa lời mắng, từng câu từng chữ ác độc phát ra, trong lòng liền cảm thấy vô cùng vui sướng, đó là bí mật Viện Viện nói cho mình, chính là vì ngày nào đó cần thiết dùng đến để bảo hộ hai người bọn họ.
Nếu Viện Viện ngã xuống, địa vị ở Vương gia của mình sẽ bị lung lay, tuyệt đối không thể để đôi mẹ con kia cướp đi vị trí của mình, nếu lão gia cùng lão công đều không muốn ra tay, vậy ngọc nát đá tan, mọi người đều không có kết cục tốt.
Bình luận facebook