Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285: Đoạt đồ ăn (H)
Editor:wgdou Sunn_t
Mạcpnspj Nghiênxnboy mớiyogdd vừawuvek tiễnazxmd xongnlmmd ngườinbfyo nhàlbmcg bọnlfsym họ,dvoaf quayssdzn đầumpzjt lạicigae liềnlumlb đâmylmax sầmgdzfm vàocpanz trongmtssr ngựcnejlu mộtsname người đàn ông, hơi thở quen thuộc làm cô lập tức nhận ra.
”Dịch… Bảo bảo đâu?”
“ Hai tiểu tử bị ba ba bọn họ ôm lên trên lầu ngủ!” Tư Đồ Dịch đặt một nụ hôn, hít hít mùi hương, đuôi lông mày nhếch lên mang theo thỏa mãn.
”Anh thấy em vội cả ngày, đi lên nghỉ một lát đi.”
“Ân… Ôm em đi lên, em lười động! Ha hả -”
Cánh tay trắng nõn để trên cổ Tư Đồ Dịch, cô cười duyên dán người lên hắn, hé mở môi đỏ, hàm răng gợi cảm ở hầu kết cắn nhẹ nhàng, đầu lưỡi như có như không mà nhẹ quét qua.
“Em chơi với lửa….”
Con ngươi u ám lướt qua một tia tình dục, hầu kết gợi cảm lên xuống, phát ra tiếng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello, cánh tay dài chế trụ eo liễu cô, bước nhanh tiến vào phòng, khuôn mặt tuấn tú vùi đầu ở cổ cô, tham lam mà hít hương thơm thanh nhã từ trên người cô tản ra.
“Khanh khách -”
Mạc Nghiên nghiêng đầu cười duyên, cái lưỡi nghịch ngợm phác hoạ hình dáng lỗ tai hắn, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi liếm láp, còn hung hăng cắn xuống một ngụm.
Tê -
Tiếng hít thở bên tai, nhân lúc cô đang khiêu khích có chút hỗn loạn, môi mỏng ở cổ Nghiên Nhi lướt qua để lại vài dấu vết cực ái muội, bàn tay nóng bỏng thăm dò tiến vào váy cô, lòng bàn tay đi thẳng một đường xuống dưới vuốt ve, cảm thụ da thịt từng chút từng chút một, khiến người khác mê muội phát cuồng.
Trên người hắn mang theo một cỗ hơi thở nồng đậm xạ hương, khiến Mạc Nghiên không thể chống đỡ được, da thịt mẫn cảm bị hắn một lần lại một lần âu yếm, dần dần chìm đắm trong đó, thân thể càng ngày càng nhũn ra, đôi tay vô lực để ở trước ngực hắn.
Tình cảm mãnh liệt nháy mắt thiêu đốt, hô hấp hai người đều càng thêm dồn dập, Tư Đồ Dịch tay lần mò tìm được khóa kéo,” bá” một tiếng, thân thể trắng như tuyết bại lộ trong không khí.
Tư Đồ Dịch nheo lại cặp mắt phượng sắc bén, cánh môi khẽ cong lên, lộ ra một trận cười tà mị, nhìn môi hồng cô, mùi thơm cơ thể ngào ngạt tỏa ra, cặp vú no đủ, thân thể yêu kiều mà mềm mại, này hết thảy đều như anh túc ( thuốc phiện ) hấp dẫn hắn, bàn tay bao lấy nắm nụ hồng mai hơi hơi nhô lên nhẹ nhàng xoa bóp, đầu vú vì tiểu xảo của hắn thực mau thẳng đứng, sữa trắng bị hắn miết chảy ra, chảy xuống thân thể cô, lưỡi dài nhanh nhẹn liếm đi nhũ thủy thơm ngọt.
“Hừnfinl ân…kkalr Dịch…oebhw Đừng…ekvay Đừngqctgw niết…”jtoxg Đôivyshg taylvdfo khẩnfkrdv trươngisgog nắmcpyhs garypjj giường,qoyyu miệngzamic khôngswszb rõmrvuo phátezhno ratmmlz từngduftw tiếng ngâm mất hồn, toàn bộ thân thể đều nhiễm một tầng màu hồng phấn.
Nghe bảo bối cất tiếng kêu tựa vui thích tựa thống khổ, Tư Đồ Dịch thấp giọng cười khẽ:” Ha hả… Tiểu yêu tinh….”
Há mồm ngậm lấy đầu vú, bàn tay không quên chiếu cố một bên khác bị vắng vẻ, liếm mút chậm rãi, sữa thơm ngọt không ngừng tiến vào trong cổ họng, phát ra tiếng than nhẹ tán thưởng.
“Không…. Đừng cùng bảo bảo… Đoạt ăn… Anh… Vật…. Ha a…” Mạc Nghiên kêu lên một tiếng, cả người run rẩy, hàm răng khẽ cắn ngón tay, ban đầu búi tóc tinh xảo, hiện giờ sớm đã tán loạn, duy nhất còn sót lại một cây cây trâm lỏng lẻo chế trụ.
Lời nói hỗn loạn dẫn đến một tia ghen ghét, Tư Đồ Dịch trừng phạt cắn xuống đầu vú, bàn tay chậm rãi đi xuống lướt qua rừng rậm, thẳng tới chỗ phấn hồng tít trong.
“Bọn họ đã ăn no…. Nên đến lượt anh!” Vừa mới dứt lời, ngón tay thon dài chui vào tiểu huyệt hồng nộn, nơi đó đã tràn ngập mật hoa, ngón tay bỗng chốc một mảnh ướt, đưa đẩy khiến mật hoa ào ạt chảy ra tẩm ướt lòng bàn tay hắn.
Hai mắt ngập nước như có sương mù bao quanh tản ra yêu mị, môi hắn cùng ngón tay không ngừng xôn xao kích thích thần kinh cô.
”A…. Ân hừ…. A a….”
Tiếng kêu rên rỉ kéo dài thật dài, uyển chuyển vang lên khắp trong phòng.
Mạcpnspj Nghiênxnboy mớiyogdd vừawuvek tiễnazxmd xongnlmmd ngườinbfyo nhàlbmcg bọnlfsym họ,dvoaf quayssdzn đầumpzjt lạicigae liềnlumlb đâmylmax sầmgdzfm vàocpanz trongmtssr ngựcnejlu mộtsname người đàn ông, hơi thở quen thuộc làm cô lập tức nhận ra.
”Dịch… Bảo bảo đâu?”
“ Hai tiểu tử bị ba ba bọn họ ôm lên trên lầu ngủ!” Tư Đồ Dịch đặt một nụ hôn, hít hít mùi hương, đuôi lông mày nhếch lên mang theo thỏa mãn.
”Anh thấy em vội cả ngày, đi lên nghỉ một lát đi.”
“Ân… Ôm em đi lên, em lười động! Ha hả -”
Cánh tay trắng nõn để trên cổ Tư Đồ Dịch, cô cười duyên dán người lên hắn, hé mở môi đỏ, hàm răng gợi cảm ở hầu kết cắn nhẹ nhàng, đầu lưỡi như có như không mà nhẹ quét qua.
“Em chơi với lửa….”
Con ngươi u ám lướt qua một tia tình dục, hầu kết gợi cảm lên xuống, phát ra tiếng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello, cánh tay dài chế trụ eo liễu cô, bước nhanh tiến vào phòng, khuôn mặt tuấn tú vùi đầu ở cổ cô, tham lam mà hít hương thơm thanh nhã từ trên người cô tản ra.
“Khanh khách -”
Mạc Nghiên nghiêng đầu cười duyên, cái lưỡi nghịch ngợm phác hoạ hình dáng lỗ tai hắn, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi liếm láp, còn hung hăng cắn xuống một ngụm.
Tê -
Tiếng hít thở bên tai, nhân lúc cô đang khiêu khích có chút hỗn loạn, môi mỏng ở cổ Nghiên Nhi lướt qua để lại vài dấu vết cực ái muội, bàn tay nóng bỏng thăm dò tiến vào váy cô, lòng bàn tay đi thẳng một đường xuống dưới vuốt ve, cảm thụ da thịt từng chút từng chút một, khiến người khác mê muội phát cuồng.
Trên người hắn mang theo một cỗ hơi thở nồng đậm xạ hương, khiến Mạc Nghiên không thể chống đỡ được, da thịt mẫn cảm bị hắn một lần lại một lần âu yếm, dần dần chìm đắm trong đó, thân thể càng ngày càng nhũn ra, đôi tay vô lực để ở trước ngực hắn.
Tình cảm mãnh liệt nháy mắt thiêu đốt, hô hấp hai người đều càng thêm dồn dập, Tư Đồ Dịch tay lần mò tìm được khóa kéo,” bá” một tiếng, thân thể trắng như tuyết bại lộ trong không khí.
Tư Đồ Dịch nheo lại cặp mắt phượng sắc bén, cánh môi khẽ cong lên, lộ ra một trận cười tà mị, nhìn môi hồng cô, mùi thơm cơ thể ngào ngạt tỏa ra, cặp vú no đủ, thân thể yêu kiều mà mềm mại, này hết thảy đều như anh túc ( thuốc phiện ) hấp dẫn hắn, bàn tay bao lấy nắm nụ hồng mai hơi hơi nhô lên nhẹ nhàng xoa bóp, đầu vú vì tiểu xảo của hắn thực mau thẳng đứng, sữa trắng bị hắn miết chảy ra, chảy xuống thân thể cô, lưỡi dài nhanh nhẹn liếm đi nhũ thủy thơm ngọt.
“Hừnfinl ân…kkalr Dịch…oebhw Đừng…ekvay Đừngqctgw niết…”jtoxg Đôivyshg taylvdfo khẩnfkrdv trươngisgog nắmcpyhs garypjj giường,qoyyu miệngzamic khôngswszb rõmrvuo phátezhno ratmmlz từngduftw tiếng ngâm mất hồn, toàn bộ thân thể đều nhiễm một tầng màu hồng phấn.
Nghe bảo bối cất tiếng kêu tựa vui thích tựa thống khổ, Tư Đồ Dịch thấp giọng cười khẽ:” Ha hả… Tiểu yêu tinh….”
Há mồm ngậm lấy đầu vú, bàn tay không quên chiếu cố một bên khác bị vắng vẻ, liếm mút chậm rãi, sữa thơm ngọt không ngừng tiến vào trong cổ họng, phát ra tiếng than nhẹ tán thưởng.
“Không…. Đừng cùng bảo bảo… Đoạt ăn… Anh… Vật…. Ha a…” Mạc Nghiên kêu lên một tiếng, cả người run rẩy, hàm răng khẽ cắn ngón tay, ban đầu búi tóc tinh xảo, hiện giờ sớm đã tán loạn, duy nhất còn sót lại một cây cây trâm lỏng lẻo chế trụ.
Lời nói hỗn loạn dẫn đến một tia ghen ghét, Tư Đồ Dịch trừng phạt cắn xuống đầu vú, bàn tay chậm rãi đi xuống lướt qua rừng rậm, thẳng tới chỗ phấn hồng tít trong.
“Bọn họ đã ăn no…. Nên đến lượt anh!” Vừa mới dứt lời, ngón tay thon dài chui vào tiểu huyệt hồng nộn, nơi đó đã tràn ngập mật hoa, ngón tay bỗng chốc một mảnh ướt, đưa đẩy khiến mật hoa ào ạt chảy ra tẩm ướt lòng bàn tay hắn.
Hai mắt ngập nước như có sương mù bao quanh tản ra yêu mị, môi hắn cùng ngón tay không ngừng xôn xao kích thích thần kinh cô.
”A…. Ân hừ…. A a….”
Tiếng kêu rên rỉ kéo dài thật dài, uyển chuyển vang lên khắp trong phòng.
Bình luận facebook