Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311: Tâm lí trị liệu (3)
Editor: Dâu
"Cho nên Nghiên nhi có thể cảm nhận được nhu cầu của các con và sẽ đáp ứng chúng ngay lập tức, đúng không?"
"ừm…"
Sau khi Mạc Nghiên gật đầu, Tư Đồ Dịch tiếp tục hỏi:
"Hiện tại khi bé con bị bắt cóc, anh nhớ Nghiên nhi đã nói em có thể cảmnhận thấy con đang khóc, liền kêu bọn anh đưa ngươi đi tìm con đúng không? "
"Ừm ... "
Linh tính mách bảo cô sẽ mất bé con, khiến ngực khó chịu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt trong vô thức.
Tư Đồ Dịch nhếch môi, chậm rãi nói: "Vậy Nghiên nhi thực sự có khả năng bảo vệ các con rồi!"
"Hả? Em có năng lực?" Mạc Nghiên khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không giấu được vẻ tự trách cùng ưu thương.
"Vì chính thần giao cách cảm, sự cảnh giác và tình yêu thương của Nghiên nhi dành cho bé con, khiến em phát hiện ra nhóm kẻ xấu này đã bắt cóc bé con! Vì vậy, năm người bọn anh mới phát hiện kịp thời bắt được kẻ xấu!" Tư Đồ Dịch cười và nói.
Nhìn vẻ tự trách cùng ưu thương dưới mắt Mạc Nghiên từ từ biến mất, thay vào đó là hy vọng vô tận, đôi mắt u buồn của cô từ từ hiện lên tia sáng rực rỡ.
"Em có thể bảo vệ các con! Em không phải là một người mẹ bất tài ...!"
"Đúng vậy! Bé con phải may mắn cỡ nào mới có một người mẹ yêu thương chúng rất nhiều nên chúng mới thoát khỏi kẻ xấu!" Tư Đồ Dịch mỉm cười gật đầu.
Mấy người bọn anh cảm giác được sự phiền muộn trong lòng Mạc Nghiên từ từ biến mất, biến thành vui vẻ bình tĩnh, có chút vui mừng mà khóe miệng bất giác đều cong lên, nhưng vẫn không dám nói lời nào.
"Vậy Nghiên nhi, em muốn điều chỉnh mối quan hệ với năm người bọn anh và bảo vệ bé con như thế nào?" Tư đồ Dịch tiếp tục hỏi.
Mạc Nghiên trầm mặc nghĩ: "Em hy vọng anh xử lý mối quan hệ cá nhân trước, sau đó mới nói đến chuyện tình cảm, em và con không muốn gặp nguy hiểm nữa!"
"Nếu bọn anh không xử lý tốt thì sẽ thế nào? Em sẽ làm sao, Nghiên nhi?" Tư Đồ Dịch hỏi.
Ở những nơi mà Mạc Nghiên không thể nhìn thấy, các anh đều nắm chặt tay thành quyền, cảm giác sợ hãi mất đi người mình yêu không ngừng phóng đại, gần như khiến bọn anh phát điên, nhưng bọn anh chỉ có thể áp chế con dã thú đang bồn chồn trong lòng, sợ ảnh hưởng đến Nghiên nhi.
"Em... em sẽ rời xa các anh! Vì em ở bên cạnh các anh sẽ bị tổn thương, vậy thì em sẽ đem các con rời đi, rời xa các anh!" Mạc Nghiên ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt kiên định, không dao động.
Phụ nữ vốn dĩ rất yếu đuối, nhưng trách nhiệm của người mẹ buộc họ phải mạnh mẽ!
Vì sự an toàn của các con, ngay cả khi bắt cô rời khỏi nhóm những người đàn ông quyền lực và xuất chúng này, cô vẫn nguyện ý!
"Vậy thì ... chúng ta phải chăm sóc tốt cho Nghiên nhi và các con! Đây là cơ hội cuối cùng cho chúng ta!"
Tư Đồ Dịch gật đầu nhẹ, đôi mắt đen của anh nhẹ nhàng cúi xuống vuốt ve mái tóc của Mạc Nghiên, sự dịu dàng trong mắt anh chỉ dành cho cho cô, một mình cô, anh lặng lẽ liếc nhìn những người khác.
Khi nhận được ám chỉ từ Tư Đồ Dịch, một cánh tay vững chãi giơ ra sau vòng eo thon thả của Mạc Nghiên, ôm lấy cô trong vòng tay.
Cung Kỳ Diệp đặt cằm lên vai Mạc Nghiên, giọng nói của anh hơi trầm xuống.
"Nghiên nhi, xin lỗi! Bọn anh đã làm tổn thương mẹ con em, bọn anh hứa! Bọn anh sẽ xử lí mọi chuyện và bảo vệ mẹ con em thật tốt, đừng bỏ rơi bọn anh ..."
Cô xaoy người lại, nhìn thấy trong mắt anh hiện lên vẻ khẩn cầu. Mạc Nghiên im lặng một lúc, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nói, khiến sự kiên định trong mắt anh không ngừng sáng lên.
"Còn phụ thuộc vào biểu hiện của các anh!"
"Cho nên Nghiên nhi có thể cảm nhận được nhu cầu của các con và sẽ đáp ứng chúng ngay lập tức, đúng không?"
"ừm…"
Sau khi Mạc Nghiên gật đầu, Tư Đồ Dịch tiếp tục hỏi:
"Hiện tại khi bé con bị bắt cóc, anh nhớ Nghiên nhi đã nói em có thể cảmnhận thấy con đang khóc, liền kêu bọn anh đưa ngươi đi tìm con đúng không? "
"Ừm ... "
Linh tính mách bảo cô sẽ mất bé con, khiến ngực khó chịu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt trong vô thức.
Tư Đồ Dịch nhếch môi, chậm rãi nói: "Vậy Nghiên nhi thực sự có khả năng bảo vệ các con rồi!"
"Hả? Em có năng lực?" Mạc Nghiên khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không giấu được vẻ tự trách cùng ưu thương.
"Vì chính thần giao cách cảm, sự cảnh giác và tình yêu thương của Nghiên nhi dành cho bé con, khiến em phát hiện ra nhóm kẻ xấu này đã bắt cóc bé con! Vì vậy, năm người bọn anh mới phát hiện kịp thời bắt được kẻ xấu!" Tư Đồ Dịch cười và nói.
Nhìn vẻ tự trách cùng ưu thương dưới mắt Mạc Nghiên từ từ biến mất, thay vào đó là hy vọng vô tận, đôi mắt u buồn của cô từ từ hiện lên tia sáng rực rỡ.
"Em có thể bảo vệ các con! Em không phải là một người mẹ bất tài ...!"
"Đúng vậy! Bé con phải may mắn cỡ nào mới có một người mẹ yêu thương chúng rất nhiều nên chúng mới thoát khỏi kẻ xấu!" Tư Đồ Dịch mỉm cười gật đầu.
Mấy người bọn anh cảm giác được sự phiền muộn trong lòng Mạc Nghiên từ từ biến mất, biến thành vui vẻ bình tĩnh, có chút vui mừng mà khóe miệng bất giác đều cong lên, nhưng vẫn không dám nói lời nào.
"Vậy Nghiên nhi, em muốn điều chỉnh mối quan hệ với năm người bọn anh và bảo vệ bé con như thế nào?" Tư đồ Dịch tiếp tục hỏi.
Mạc Nghiên trầm mặc nghĩ: "Em hy vọng anh xử lý mối quan hệ cá nhân trước, sau đó mới nói đến chuyện tình cảm, em và con không muốn gặp nguy hiểm nữa!"
"Nếu bọn anh không xử lý tốt thì sẽ thế nào? Em sẽ làm sao, Nghiên nhi?" Tư Đồ Dịch hỏi.
Ở những nơi mà Mạc Nghiên không thể nhìn thấy, các anh đều nắm chặt tay thành quyền, cảm giác sợ hãi mất đi người mình yêu không ngừng phóng đại, gần như khiến bọn anh phát điên, nhưng bọn anh chỉ có thể áp chế con dã thú đang bồn chồn trong lòng, sợ ảnh hưởng đến Nghiên nhi.
"Em... em sẽ rời xa các anh! Vì em ở bên cạnh các anh sẽ bị tổn thương, vậy thì em sẽ đem các con rời đi, rời xa các anh!" Mạc Nghiên ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt kiên định, không dao động.
Phụ nữ vốn dĩ rất yếu đuối, nhưng trách nhiệm của người mẹ buộc họ phải mạnh mẽ!
Vì sự an toàn của các con, ngay cả khi bắt cô rời khỏi nhóm những người đàn ông quyền lực và xuất chúng này, cô vẫn nguyện ý!
"Vậy thì ... chúng ta phải chăm sóc tốt cho Nghiên nhi và các con! Đây là cơ hội cuối cùng cho chúng ta!"
Tư Đồ Dịch gật đầu nhẹ, đôi mắt đen của anh nhẹ nhàng cúi xuống vuốt ve mái tóc của Mạc Nghiên, sự dịu dàng trong mắt anh chỉ dành cho cho cô, một mình cô, anh lặng lẽ liếc nhìn những người khác.
Khi nhận được ám chỉ từ Tư Đồ Dịch, một cánh tay vững chãi giơ ra sau vòng eo thon thả của Mạc Nghiên, ôm lấy cô trong vòng tay.
Cung Kỳ Diệp đặt cằm lên vai Mạc Nghiên, giọng nói của anh hơi trầm xuống.
"Nghiên nhi, xin lỗi! Bọn anh đã làm tổn thương mẹ con em, bọn anh hứa! Bọn anh sẽ xử lí mọi chuyện và bảo vệ mẹ con em thật tốt, đừng bỏ rơi bọn anh ..."
Cô xaoy người lại, nhìn thấy trong mắt anh hiện lên vẻ khẩn cầu. Mạc Nghiên im lặng một lúc, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nói, khiến sự kiên định trong mắt anh không ngừng sáng lên.
"Còn phụ thuộc vào biểu hiện của các anh!"
Bình luận facebook