Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 359: Mất trí nhớ 5
Editor: Dâu
"Nghiên nhi, đây là phòng của con! Thế nào? Con có ấn tượng gì không?"
Mạnh Hinh dẫn Mạc Nghiên vào phòng. Từ khi con gái bà sống trong lâu đài cổ, thỉnh thoảng có một số tranh chấp nhỏ giữa vợ chồng, nhưng bà không nói nên lời chính là, tính khí của con gái bà đã bị nửa kia vô pháp chiều chuộng, cuối cùng lại là bọn họ chạy tới dỗ dành cô trở về.
Không! Bà, bà không nhận ra năm con sói này đáng ghét như thế nào!
Kết quả là, bà yêu cầu người làm phải lau dọn đều đặn hàng ngày, đề phòng con gái thỉnh thoảng về nghỉ.
Bà nhìn Mạc Nghiên ngoan ngoãn lắc đầu, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, không sao, bà không thể nóng vội!
"Vậy thì Nghiên Nghiên, mẹ đi thu dọn hành lý trước, con mệt thì nên nhanh nghỉ ngơi đi! Nhân tiện, vết thương của con ... không thể chạm nước, con có muốn mẹ giúp không?"
Mạc Nghiên hơi xấu hổ khi nghe điều này, cô hơi ấn bụng sang một bên.
"Không cần ... Tôi sẽ tự mình làm ... Cảm ơn ..."
Cô nhìn bà thất vọng bước ra khỏi phòng, đem cửa đóng lại giúp cô, cô quay đầu nhìn căn phòng, dáo dác nhìn xung quanh, rồi ngồi phịch xuống giường vò đầu.
"Ừm… sao tôi không có trí nhớ?"
+++
[Mẹ… Con có thai…
Con không biết phải làm sao… ]
+++
Trong đầu chợt thoáng qua một khoảnh khắc, cô nhìn vào bụng mình, thẫn thờ, trong trí nhớ hình như cô rất thương tâm.
Vậy là cô đã thực sự có thai? Những đứa trẻ đó là con trai của cô?
Cô đứng dậy và cố gắng tìm kiếm thêm manh mối, cô đã sống như thế nào trong 5 năm qua?
Bàn đã được dọn dẹp gọn gàng, cô mở ngăn kéo ra thì thấy một cuốn sách bị khóa, mật khẩu?
Cô đánh một loạt mật khẩu vẫn không mở ra được.
+++
[He he.. Họ chắc chắn sẽ không biết mật khẩu này.]
+++
Kí ức về cô nằm trên giường cười khúc khích trong tâm trí.
Họ là ai?
Cô nhập số 1010 trong tiềm thức, tim cô nhảy loạn xạ vì một lý do nào đó, như thể cô đã khám phá ra một điều gì đó bí mật.
+++
[5/10: Họ lại làm tôi bực mình, tôi thu dọn vài túi rồi chạy về nhà bố mẹ đẻ. Tôi ngạc nhiên, họ thực sự về nhà sớm hơn tôi? Nhóm đàn ông này thật là khó chịu, họ ăn chực đồ ăn của gia đình tôi, ngủ trên giường của tôi, thậm chí muốn lẻn vào phòng tôi vào nửa đêm. khịt mũi! Đừng có mơ tôi tha thứ cho họ.
5/13: Thôi thì giận cũng đủ rồi, ai mà ngày ngày khiến họ trở nên đáng thương, chán nản như vậy, hả, tôi chỉ mềm lòng mà thôi!
30/5: Hôm nay là sinh nhật của Diệp, tôi quyết định thưởng cho anh ấy một phần thưởng xứng đáng. Ai bảo anh ấy dùng khuôn mặt lạnh lùng đó để nói những điều đáng thương? Thật đáng yêu! ....]
+++
Ngón tay vặn tờ giấy và lật từng trang, khóe môi cô nhếch lên.
cạch—
"Nghiên Nghiên, bữa tối đã sẵn sàng ... và ...Mục Thần, những người khác và con của họ cũng ở đây ..."
Mạnh Hinh đứng ngoài cửa một chút do dự, bà không xác định con gái có kháng cự hay không? Trong một lúc lâu không thấy phản hồi, khi bà thở dài chuẩn bị rời đi, thì cánh cửa từ bên trong mở ra.
Mạc Nghiên nhìn mẹ Mạc, cô gật đầu và bước ra ngoài.
Mẹ Mạc cô đơn rũ mắt xuống, Nghiên Nghiên trở nên trầm lặng hơn kể từ khi con bé mất trí nhớ ... lồng ngực đột nhiên thắt lại.
"Mẹ ơi!"
Giọng nói trẻ con thu hút sự chú ý của Mạc Nghiên, giọng nói nhẹ nhàng không giấu được sự kích động, bọn họ vừa muốn xông lên phía trước, nhưng giây tiếp theo đã bị đám người bắt lấy, đáng thương chớp mắt nhìn cô.
Không hiểu vì sao, cô như nhớ ra điều gì đó, trong tiềm thức trách móc: "Đã nói đừng ôm bọn trẻ như thế này! Cẩn thận làm chúng bị thương, buông ra!"
Ngón tay của người đàn ông buông lỏng ra, họ sững sờ tại chỗ với vẻ ngạc nhiên.
"Mẹ, ôm!" Năm đứa trẻ xúm lại, chiếm vị trí đẹp nhất, nỗi sợ hãi mấy ngày nay khiến chúng không dám dễ dàng dám gần.
Mạc Nghiên đột nhiên hoàn hồn và trong tiềm thức phủ nhận thân phận của mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt của bọn trẻ đầy rụt rè và có chút ham muốn, cô chậm rãi ngồi xổm bên cạnh chúng, dùng lòng bàn tay mềm mại chạm nhẹ lên đầu chúng.
"Xin lỗi! Cục cưng ... chị vẫn là không nhớ ra được, nhưng sẽ có ngày nào đó nhớ ra thôi!"
"Nghiên nhi, đây là phòng của con! Thế nào? Con có ấn tượng gì không?"
Mạnh Hinh dẫn Mạc Nghiên vào phòng. Từ khi con gái bà sống trong lâu đài cổ, thỉnh thoảng có một số tranh chấp nhỏ giữa vợ chồng, nhưng bà không nói nên lời chính là, tính khí của con gái bà đã bị nửa kia vô pháp chiều chuộng, cuối cùng lại là bọn họ chạy tới dỗ dành cô trở về.
Không! Bà, bà không nhận ra năm con sói này đáng ghét như thế nào!
Kết quả là, bà yêu cầu người làm phải lau dọn đều đặn hàng ngày, đề phòng con gái thỉnh thoảng về nghỉ.
Bà nhìn Mạc Nghiên ngoan ngoãn lắc đầu, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, không sao, bà không thể nóng vội!
"Vậy thì Nghiên Nghiên, mẹ đi thu dọn hành lý trước, con mệt thì nên nhanh nghỉ ngơi đi! Nhân tiện, vết thương của con ... không thể chạm nước, con có muốn mẹ giúp không?"
Mạc Nghiên hơi xấu hổ khi nghe điều này, cô hơi ấn bụng sang một bên.
"Không cần ... Tôi sẽ tự mình làm ... Cảm ơn ..."
Cô nhìn bà thất vọng bước ra khỏi phòng, đem cửa đóng lại giúp cô, cô quay đầu nhìn căn phòng, dáo dác nhìn xung quanh, rồi ngồi phịch xuống giường vò đầu.
"Ừm… sao tôi không có trí nhớ?"
+++
[Mẹ… Con có thai…
Con không biết phải làm sao… ]
+++
Trong đầu chợt thoáng qua một khoảnh khắc, cô nhìn vào bụng mình, thẫn thờ, trong trí nhớ hình như cô rất thương tâm.
Vậy là cô đã thực sự có thai? Những đứa trẻ đó là con trai của cô?
Cô đứng dậy và cố gắng tìm kiếm thêm manh mối, cô đã sống như thế nào trong 5 năm qua?
Bàn đã được dọn dẹp gọn gàng, cô mở ngăn kéo ra thì thấy một cuốn sách bị khóa, mật khẩu?
Cô đánh một loạt mật khẩu vẫn không mở ra được.
+++
[He he.. Họ chắc chắn sẽ không biết mật khẩu này.]
+++
Kí ức về cô nằm trên giường cười khúc khích trong tâm trí.
Họ là ai?
Cô nhập số 1010 trong tiềm thức, tim cô nhảy loạn xạ vì một lý do nào đó, như thể cô đã khám phá ra một điều gì đó bí mật.
+++
[5/10: Họ lại làm tôi bực mình, tôi thu dọn vài túi rồi chạy về nhà bố mẹ đẻ. Tôi ngạc nhiên, họ thực sự về nhà sớm hơn tôi? Nhóm đàn ông này thật là khó chịu, họ ăn chực đồ ăn của gia đình tôi, ngủ trên giường của tôi, thậm chí muốn lẻn vào phòng tôi vào nửa đêm. khịt mũi! Đừng có mơ tôi tha thứ cho họ.
5/13: Thôi thì giận cũng đủ rồi, ai mà ngày ngày khiến họ trở nên đáng thương, chán nản như vậy, hả, tôi chỉ mềm lòng mà thôi!
30/5: Hôm nay là sinh nhật của Diệp, tôi quyết định thưởng cho anh ấy một phần thưởng xứng đáng. Ai bảo anh ấy dùng khuôn mặt lạnh lùng đó để nói những điều đáng thương? Thật đáng yêu! ....]
+++
Ngón tay vặn tờ giấy và lật từng trang, khóe môi cô nhếch lên.
cạch—
"Nghiên Nghiên, bữa tối đã sẵn sàng ... và ...Mục Thần, những người khác và con của họ cũng ở đây ..."
Mạnh Hinh đứng ngoài cửa một chút do dự, bà không xác định con gái có kháng cự hay không? Trong một lúc lâu không thấy phản hồi, khi bà thở dài chuẩn bị rời đi, thì cánh cửa từ bên trong mở ra.
Mạc Nghiên nhìn mẹ Mạc, cô gật đầu và bước ra ngoài.
Mẹ Mạc cô đơn rũ mắt xuống, Nghiên Nghiên trở nên trầm lặng hơn kể từ khi con bé mất trí nhớ ... lồng ngực đột nhiên thắt lại.
"Mẹ ơi!"
Giọng nói trẻ con thu hút sự chú ý của Mạc Nghiên, giọng nói nhẹ nhàng không giấu được sự kích động, bọn họ vừa muốn xông lên phía trước, nhưng giây tiếp theo đã bị đám người bắt lấy, đáng thương chớp mắt nhìn cô.
Không hiểu vì sao, cô như nhớ ra điều gì đó, trong tiềm thức trách móc: "Đã nói đừng ôm bọn trẻ như thế này! Cẩn thận làm chúng bị thương, buông ra!"
Ngón tay của người đàn ông buông lỏng ra, họ sững sờ tại chỗ với vẻ ngạc nhiên.
"Mẹ, ôm!" Năm đứa trẻ xúm lại, chiếm vị trí đẹp nhất, nỗi sợ hãi mấy ngày nay khiến chúng không dám dễ dàng dám gần.
Mạc Nghiên đột nhiên hoàn hồn và trong tiềm thức phủ nhận thân phận của mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt của bọn trẻ đầy rụt rè và có chút ham muốn, cô chậm rãi ngồi xổm bên cạnh chúng, dùng lòng bàn tay mềm mại chạm nhẹ lên đầu chúng.
"Xin lỗi! Cục cưng ... chị vẫn là không nhớ ra được, nhưng sẽ có ngày nào đó nhớ ra thôi!"
Bình luận facebook