Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 364: Thiên sứ
Editor: Sunn_t
Mộc Trạch Uyên nhìn Cung Kỳ Diệp gật đầu, hắn rút ra mấy văn kiện đưa cho nhân viên pháp lý bên cạnh.
“Vất vả! Tôi sẽ đi cùng đương sự đến viện điều dưỡng.”
Cộc cộc —
Khi nhân viên cảnh vụ đang chuẩn bị khởi động động xe, hai vị cảnh sát đi lên trước, rút ra túi văn kiện nói, ngữ khí lạnh băng như tháng mười trời đông giá rét.
“Phía trên đã đem nhiệm vụ đưa phạm nhân đi phân công cho chúng tôi, đây là văn kiện!”
Nhân viên cảnh vụ ngồi ở ghế điều khiển có chút kinh ngạc, nhìn Mộc Trạch Uyên khóe miệng hàm chứa ý cười.
“Tốt!”
Xe cảnh vụ chậm rãi chạy ở trên đường, hai cảnh vụ mắt nhìn thẳng.
Mộc Trạch Uyên rút ra trong túi cây bút máy gõ gõ, chỉ thấy biểu tình hoảng hốt của Đoạn Dữ Thanh nháy mắt khôi phục ý thức, hắn hoảng loạn mà nhìn khắp nơi xung quanh, liều mạng dùng còng tay va chạm lan can.
“Ngươi… Các ngươi muốn đưa tôi đi đâu….”
“Mang ngươi đi tìm thiên sứ!”
Mộc Trạch Uyên khóe miệng hàm chứa ý cười, trong mắt tỏa ra một trận băng lãnh.
“Ngươi không hiếu kỳ… Thiên sứ mà ngươi sắp gặp như thế nào sao?”
“Không cần! Không cần! Đừng để thiên sứ nhìn thấy tôi, tôi không có tư cách xuất hiện ở trước mặt cô ấy…. Ô ô…. Tôi thực xin lỗi nàng…. Để tôi chết! Vì sao không cho tôi chết! Tôi gϊếŧ người phụ nữ đó hãy để tôi chết!” Đoạn Dữ Thanh thần sắc điên cuồng mà kêu thảm.
“Chết đối với các ngươi mà nói quá tiện nghi!”
Bàn tay khớp xương rõ ràng véo mạnh xuống yết hầu hắn, dùng mười phần mười lực đạo, hận ý mãnh liệt xuyên qua xương ngón tay quán chú ở cổ hắn, Mộc Trạch Uyên nhìn hắn sắc mặt dần dần phát tím, mắt xanh càng thêm tối tăm, mang theo sát ý lạnh lẽo.
“Mộc tiên sinh!”
Nhân viên cảnh vụ nhìn qua chiếu kính thấp giọng bảo, ý đồ ngăn cản hành vi của hắn.
Nhưng hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, lực đạo càng tăng lớn, hắn lạnh nhạt mà nhìn đồng tử người đàn ông kia đã tuôn ra tơ máu.
Linh —
Tiếng chuông độc đáo vang lên, rốt cuộc mới đem Mộc Trạch Uyên từ trong hận ý kéo ra, hắn bỗng nhiên buông tay ra, nhìn Đoạn Dữ Thanh dồn dập mà há mồm thở dốc, mặt đầy sợ hãi nhìn Mộc Trạch Uyên.
“Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết!”
“Yên tâm, sẽ không làm ngươi chết, phải để ngươi sống thật tốt, như vậy mới có ý tứ!”
Hắn lạnh nhạt mà gợi lên khóe miệng, một sợi tóc mai trượt xuống che dấu tròng mắt hung ác.
“Làm sao vậy?” Hắn mở điện thoại hỏi.
“…Chúng ta đã tới rồi, cẩn thận một chút, đừng đem hắn đùa chết!” Tư Đồ Dịch nhàn nhạt nói.
“Đã biết!”
———————————
“Diệp Linh! Có người tìm cô.”
Sợi tóc không còn mềm mại nhưu trước nữa, giờ đây đã khô khốc, đã từng là người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều chỉ qua 5 năm tra tấn mà làn da vàng như nến, gầy ốm như cốt nhìn như bộ xương di động thiếu dinh dưỡng.
Ả ngẩng đầu, mắt dại ra mà nhìn trước mắt bốn người đàn ông anh vũ phi phàm.
“A a a a! Tôi muốn gϊếŧ các anh!”
Rất nhiều ký ức phủ đầy bụi bị khai quật ra, sắc mặt ả dữ tợn mà xông lên trước, bỗng chốc, bị nhân viên y tế dẫn đầu ấn trên mặt đất.
“Đoạn Dữ Thanh, ngươi quen biết sao?” Cung Kỳ Diệp đem ảnh chụp để ở trước mặt ả, đáy mắt tỏa ra sát ý khiến người khác phát lạnh.
“Nếu không phối hợp… Nói vậy ngươi cũng không hy vọng thiếu một cánh tay hay là đôi mắt đâu phải không?”
Diệp Hàn Ngự giơ lên ý cười như hồ ly, từ trong túi rút ra một lưỡi dao sắc bén, đặt ở má ả đang khoa tay múa chân.
“Tôi nói! Tôi biết…. Nhưng tôi đã 5 năm không có liên lạc! A a a!” Lời nói vừa rơi xuống, bên má đến từng trận đau đớn, nước mũi ả giàn giụa xin tha.
“Tôi nói chính là sự thật! Đừng thương tổn tôi… Cầu xin các anh, tôi đã hối cải để làm người tốt!”
“A! Ta đây muốn hỏi, một tháng trước ngươi đã từng động kinh phát tác, ở phòng y tế nghỉ ngơi một ngày, lúc ấy chỉ có một vị nhân viên y tế, ngươi cùng hắn nói gì đó?”
Mộc Trạch Uyên nhìn Cung Kỳ Diệp gật đầu, hắn rút ra mấy văn kiện đưa cho nhân viên pháp lý bên cạnh.
“Vất vả! Tôi sẽ đi cùng đương sự đến viện điều dưỡng.”
Cộc cộc —
Khi nhân viên cảnh vụ đang chuẩn bị khởi động động xe, hai vị cảnh sát đi lên trước, rút ra túi văn kiện nói, ngữ khí lạnh băng như tháng mười trời đông giá rét.
“Phía trên đã đem nhiệm vụ đưa phạm nhân đi phân công cho chúng tôi, đây là văn kiện!”
Nhân viên cảnh vụ ngồi ở ghế điều khiển có chút kinh ngạc, nhìn Mộc Trạch Uyên khóe miệng hàm chứa ý cười.
“Tốt!”
Xe cảnh vụ chậm rãi chạy ở trên đường, hai cảnh vụ mắt nhìn thẳng.
Mộc Trạch Uyên rút ra trong túi cây bút máy gõ gõ, chỉ thấy biểu tình hoảng hốt của Đoạn Dữ Thanh nháy mắt khôi phục ý thức, hắn hoảng loạn mà nhìn khắp nơi xung quanh, liều mạng dùng còng tay va chạm lan can.
“Ngươi… Các ngươi muốn đưa tôi đi đâu….”
“Mang ngươi đi tìm thiên sứ!”
Mộc Trạch Uyên khóe miệng hàm chứa ý cười, trong mắt tỏa ra một trận băng lãnh.
“Ngươi không hiếu kỳ… Thiên sứ mà ngươi sắp gặp như thế nào sao?”
“Không cần! Không cần! Đừng để thiên sứ nhìn thấy tôi, tôi không có tư cách xuất hiện ở trước mặt cô ấy…. Ô ô…. Tôi thực xin lỗi nàng…. Để tôi chết! Vì sao không cho tôi chết! Tôi gϊếŧ người phụ nữ đó hãy để tôi chết!” Đoạn Dữ Thanh thần sắc điên cuồng mà kêu thảm.
“Chết đối với các ngươi mà nói quá tiện nghi!”
Bàn tay khớp xương rõ ràng véo mạnh xuống yết hầu hắn, dùng mười phần mười lực đạo, hận ý mãnh liệt xuyên qua xương ngón tay quán chú ở cổ hắn, Mộc Trạch Uyên nhìn hắn sắc mặt dần dần phát tím, mắt xanh càng thêm tối tăm, mang theo sát ý lạnh lẽo.
“Mộc tiên sinh!”
Nhân viên cảnh vụ nhìn qua chiếu kính thấp giọng bảo, ý đồ ngăn cản hành vi của hắn.
Nhưng hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, lực đạo càng tăng lớn, hắn lạnh nhạt mà nhìn đồng tử người đàn ông kia đã tuôn ra tơ máu.
Linh —
Tiếng chuông độc đáo vang lên, rốt cuộc mới đem Mộc Trạch Uyên từ trong hận ý kéo ra, hắn bỗng nhiên buông tay ra, nhìn Đoạn Dữ Thanh dồn dập mà há mồm thở dốc, mặt đầy sợ hãi nhìn Mộc Trạch Uyên.
“Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết!”
“Yên tâm, sẽ không làm ngươi chết, phải để ngươi sống thật tốt, như vậy mới có ý tứ!”
Hắn lạnh nhạt mà gợi lên khóe miệng, một sợi tóc mai trượt xuống che dấu tròng mắt hung ác.
“Làm sao vậy?” Hắn mở điện thoại hỏi.
“…Chúng ta đã tới rồi, cẩn thận một chút, đừng đem hắn đùa chết!” Tư Đồ Dịch nhàn nhạt nói.
“Đã biết!”
———————————
“Diệp Linh! Có người tìm cô.”
Sợi tóc không còn mềm mại nhưu trước nữa, giờ đây đã khô khốc, đã từng là người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều chỉ qua 5 năm tra tấn mà làn da vàng như nến, gầy ốm như cốt nhìn như bộ xương di động thiếu dinh dưỡng.
Ả ngẩng đầu, mắt dại ra mà nhìn trước mắt bốn người đàn ông anh vũ phi phàm.
“A a a a! Tôi muốn gϊếŧ các anh!”
Rất nhiều ký ức phủ đầy bụi bị khai quật ra, sắc mặt ả dữ tợn mà xông lên trước, bỗng chốc, bị nhân viên y tế dẫn đầu ấn trên mặt đất.
“Đoạn Dữ Thanh, ngươi quen biết sao?” Cung Kỳ Diệp đem ảnh chụp để ở trước mặt ả, đáy mắt tỏa ra sát ý khiến người khác phát lạnh.
“Nếu không phối hợp… Nói vậy ngươi cũng không hy vọng thiếu một cánh tay hay là đôi mắt đâu phải không?”
Diệp Hàn Ngự giơ lên ý cười như hồ ly, từ trong túi rút ra một lưỡi dao sắc bén, đặt ở má ả đang khoa tay múa chân.
“Tôi nói! Tôi biết…. Nhưng tôi đã 5 năm không có liên lạc! A a a!” Lời nói vừa rơi xuống, bên má đến từng trận đau đớn, nước mũi ả giàn giụa xin tha.
“Tôi nói chính là sự thật! Đừng thương tổn tôi… Cầu xin các anh, tôi đã hối cải để làm người tốt!”
“A! Ta đây muốn hỏi, một tháng trước ngươi đã từng động kinh phát tác, ở phòng y tế nghỉ ngơi một ngày, lúc ấy chỉ có một vị nhân viên y tế, ngươi cùng hắn nói gì đó?”
Bình luận facebook