Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-649
Chương 649
Chương 649: Thích Ngữ Anh kiếm chuyện
Anh đã tìm cho mình một cái cớ vô cùng hoàn hảo.
Hai đứa bé đứa này nhìn đứa kia, đứa kia ngó đứa này, sau đó không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Mộ Thiển.
Ánh mắt như thiêu đốt nọ khiến Mộ Thiển có chút không kịp thích ứng, lúc này ngoảnh đi nhìn về phía khác, cũng không nói gì.
Nghiên Nghiên giương mắt nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, há miệng một cái, muốn nói lại thôi, mở cửa xe lên xe.
Tiểu Bảo mặc dù rất nhỏ, nhưng rất thông minh lại hiểu Mặc Cảnh Thâm, chẳng qua là rũ đầu như đang suy nghĩ cái gì, sau đó lên xe.
Mộ Thiển thân là mẹ của hai đứa con, tự nhiên có thể cảm nhận được loại thương cảm ưu tư từ trong ánh mắt bọn nhỏ, nhưng cô không dám để ý quá.
Không nhìn Mặc Cảnh Thâm mà mở cửa lên xe, đi thẳng một đường.
Dật Phong nhìn Mặc Cảnh Thâm một cái, rồi cũng lái xe của mình rời đi theo.
Chỉ có Mặc Cảnh Thâm và Hàn Triết đứng tại chỗ, nhìn chăm chú bên kia càng lúc càng xa, cho đến khi hai chiếc xe biến mất không nhìn thấy nữa, trầm mặc một lúc lâu mới vừa lên xe quay về.
Quyền nuôi con để cho Mộ Thiển, như vậy từ hôm nay trở đi Mặc Cảnh Thâm anh thật sự không còn lý do gì để đi gặp Mộ Thiển nữa.
Khóe môi Mặc Cảnh Thâm nâng lên cong cong, lãnh đạm cười một tiếng.
. . .
Bên này Mộ Thiển mang hai đứa con về nhà cũng đã trễ lắm rồi. Cùng nhau xem TV một lúc rồi để hai đứa bé đi tắm, rồi nói hai đứa đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, bởi vì là cuối tuần, Mộ Thiển để cho hai đứa bé ngủ muộn hơn một chút. Buổi sáng, sau khi dặn dò cẩn thận xong cô đến công ty ngay. Thời gian gần đây có tương đối nhiều chuyện xảy ra, trong công ty cũng chất đống không ít công việc, rất là khó giải quyết.
Bận bịu một lúc, thư ký trưởng An Nhiên gõ cửa đi vào.
“Tổng Giám đốc Mộ, cô Thích tới.”
“Thích Ngữ Anh?”
“Dạ.”
Dẫu sao nhà họ Thích ở Hải Thành là đại nhân vật có máu mặt. An Nhiên biết Thích Ngữ Anh cũng là chuyện bình thường.
“Để cô ấy vào đây.”
“Được.”
Thư kí đi ra khỏi phòng làm việc, một lát sau dẫn theo Thích Ngữ Anh đi vào:
“Mọi người nói chuyện đi.”
An Nhiên rất thức thời xoay người rời phòng làm việc.
Mộ Thiển khép báo cáo lại, nhìn Thích Ngữ Anh từ từ đi về phía mình, hôm nay cô ấy mặc áo khoác màu hồng, mái tóc dài búi gọn trên đầu, phối hợp với đôi giày cổ cao màu đen. Không thể không nói, rất đẹp mắt. Chẳng qua đôi gò má xinh đẹp của cô thể hiện rõ sự tức giận.
“Đã lâu không gặp.”
Mộ Thiển đứng dậy, chỉ chỉ ghế sa lon bên kia, mời cô ấy qua đó ngồi.
Thích Ngữ Anh tay xách túi xách Hermes bản hạn chế của mình đi qua bên đó, khí thế mười phần nhìn chăm chú Mộ Thiển, lạnh giọng chất vấn: “Tại sao cô lại trả thù tôi?”
“Cô Thích nói vậy là ý gì?”
Mộ Thiển biết nhưng giả bộ hồ đồ.
(Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter)
Tất nhiên cô biết Thích Ngữ Anh là đang nói đến chuyện trước đó cô để cho Hạ Khiêm tấn công vào công ty trò chơi của cô ấy.
“Mộ Thiển, năm đó ở núi Tề Minh, là cô nổ súng bắn bị thương Mặc Tiêu Tiêu cũng chính bởi tôi nói lời thật lòng. Trong lòng cô vẫn còn bất mãn, ôm hận đến bây giờ trả thù tôi?”
Thích Ngữ Anh tướng mạo hòa đồng khả ái, rất dễ khiến người khác có cảm tình.
Nếu là lúc trước, Mộ Thiển sẽ rất thích. Nhưng bây giờ nhìn cô ấy lại tự nhiên nhớ đến Thích Ngôn Thương, lại thêm cả chuyện năm đó thì làm sao mà còn có thể nói thích được nữa?
“Núi Tề Minh… ”
Mộ Thiển lẩm bẩm, xoay người đi tới bên ghế salon, ưu nhã ngồi xuống, “Chuyện năm đó tôi đã sớm quên mất không còn một chút nào. Làm sao có thể vì một chuyện không hề rõ ràng mà trả thù cô cho được? Cô Thích, tôi không có nhỏ mọn như vậy đâu.”
“Còn nói không phải trả thù? Ngươi nữ giả nam trở thành Tần Cửu. Để người của thuộc hạ của cô dùng sức chèn ép công ty tôi, chưa hết, còn giở cả thủ đoạn đen tối hèn hạ bỉ ổi với công ty tôi nữa. Cô cho rằng tôi không biết hay sao? Chưa nói tới chuyện lúc đầu cô nhốt tôi vào tù! Mộ Thiển, tôi hận cô thấu xương!”
Thích Ngữ Anh càng nói càng kích động, đem từng chuyện từng chuyện một từ bé đến lớn nói hết ra một lần.
Mộ Thiển biết sớm muộn có một ngày sẽ phải đối diện cùng Thích Ngữ Anh, chẳng qua là ngày này chậm rất nhiều so với dự đoán của cô.
“Cho nên, cô Thích hôm nay đặc biệt tới chính là nói cho tôi biết là cô hận tôi thấu xương?”
Cô vuốt tay, không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như đặc biệt tới nói những thứ này chứng tỏ quá đỗi ngây thơ.
Nhưng có điều, ra tay giở thủ đoạn với công ty trò chơi là ý của ông cụ Cố, không liên quan gì đến Mộ Thiển.
“Tôi. . .”
Thích Ngữ Anh nhất thời cứng họng, “Mộ Thiển, đừng tưởng rằng ngươi bây giờ lắc mình một cái, thì thành phượng hoàng bay lên đậu cành cao rồi. Tôi cảnh cáo cô, đừng có mà giở trò với công ty của tôi nữa. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Cô ấy thở phì phò chỉ vào Mộ Thiển, cảnh cáo.
“Vậy tôi mỏi mắt mong chờ.” Mộ Thiển không muốn cùng cô đấu khẩu.
“Cô…cô…cô thật là quá đáng!”
Thích Ngữ Anh tức giận giẫm chân huỳnh huỵch, “Mộ Thiển cô bây giờ thật khiến cho người ta chán ghét. Nhìn bộ dạng cao ngạo của cô kìa, cho là thân phận thay đổi rồi thì liền có thể không chút kiêng kỵ gì hay sao?”
Thích Ngữ Anh nói chuyện càng lúc càng khó nghe.
“Tôi như này mà nói là không chút kiêng kỵ? Vậy cảm phiền cô đi về hỏi anh cô đã làm ra những loại chuyện gì khiến anh ta không dám nhìn mặt ai xem sao!”
Mấy ngày trước rảnh rỗi không có gì làm, cô để Dật Phong điều tra chuyện của Phương Nhu và nhà họ Thích. Kết quả năm đó, tin tức bị bưng bít quá mức nghiêm ngặt, anh ta không tra được tin gì quan trọng cả.
Nhưng mặc cho Phương Nhu và nhà họ Thích có gì mâu thuẫn, đều không thể là lý do cho việc Thích Ngôn Thương làm nhục Phương Nhu được.
“Cô nói anh tôi và người đàn bà tên Phương Nhu kia? À, bởi vì thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi của cô, lừa của nhà chúng tôi bao nhiêu là tiền. Phương Nhu sau một đêm bỗng giàu sụ, cô ta mừng thầm mới đúng. Cô còn không biết xấu hổ mà nói mấy lời này với tôi?”
Hiển nhiên, nhà họ Thích không nói hết mọi chuyện cho Thích Ngữ Anh. Có điều, trong mắt người có tiền, đồng tiền là thứ vạn năng có thể mua được tất thảy. Kể cả mạng người.
Mộ Thiển không muốn tranh chấp cùng Thích Ngữ Anh ở công ty, hết sức bình tĩnh nói: “Cô Thích, còn việc gì không? Không còn việc gì thì mời về cho, không tiễn.” Cô hạ lệnh đuổi khách.
“Không nói lại à? Mộ Thiển, cô quá tự cho mình là đúng! Cho dù cô là cháu gái của nhà họ Cố thì thế nào chứ? Cũng chẳng phải đối thủ của nhà họ Thích chúng tôi!”
Thái độ của cô ấy lộ ra mấy phần phách lối.
Mộ Thiển bật cười: “Nếu tôi không phải đối thủ của nhà họ Thích, vậy hôm nay cô tới đây để làm gì? Người mới vừa rồi nói không để cho tôi yên nếu tôi lại hạ thủ với công ty trò chơi của mình là ai thế?”
“Cô Thích, nếu như cô cảm thấy tôi là người tấn công vào trang web trò chơi của công ty cô, cô cứ việc báo cảnh sát xử lý. Nhưng nói lời mà không có bằng chứng, tôi có thể không chấp nhận tố cáo của cô!”
Mộ Thiển nói xong, gọi với ra bên ngoài, “An Nhiên, đưa cô Thích ra ngoài.”
Dứt lời, An Nhiên lập tức đi vào, nói với Thích Ngữ Anh: “Cô Thích, xin mời.”
Thích Ngữ Anh lâm vào tình cảnh lúng túng, cảm thấy Mộ Thiển quả thực không hề nể mặt cô:
“Được, Mộ Thiển, cô chờ đấy. Thích Ngữ Anh tôi hôm nay chính thức tuyên chiến với cô! Còn nữa, tôi nói cho cô biết, đừng có mà giở trò với mối quan hệ giữa tôi và Mộ Ngạn Minh. Mặc dù cô là em gái của anh ấy nhưng anh ấy không phải là anh ruột của cô. Cô không có tư cách nhúng tay vào chuyện của tôi và anh ấy.”
Thích Ngữ Anh hôm nay tới đây chủ yếu chính là nói hai chuyện này.
“Cô Thích cứ tự lo cho thân mình trước đi đã.”
Mộ Thiển đi tới trước ghế Tổng giám đốc, nhìn cô ấy một cái sâu xa rồi chậm rãi ngồi xuống.
Thích Ngữ Anh bị chọc giận đến mặt mũi nhăn nhó biến sắc, tức tối bất bình đi ra khỏi phòng làm việc, một bụng đầy căm hờn không có chỗ xả.’
Chương 649: Thích Ngữ Anh kiếm chuyện
Anh đã tìm cho mình một cái cớ vô cùng hoàn hảo.
Hai đứa bé đứa này nhìn đứa kia, đứa kia ngó đứa này, sau đó không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Mộ Thiển.
Ánh mắt như thiêu đốt nọ khiến Mộ Thiển có chút không kịp thích ứng, lúc này ngoảnh đi nhìn về phía khác, cũng không nói gì.
Nghiên Nghiên giương mắt nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, há miệng một cái, muốn nói lại thôi, mở cửa xe lên xe.
Tiểu Bảo mặc dù rất nhỏ, nhưng rất thông minh lại hiểu Mặc Cảnh Thâm, chẳng qua là rũ đầu như đang suy nghĩ cái gì, sau đó lên xe.
Mộ Thiển thân là mẹ của hai đứa con, tự nhiên có thể cảm nhận được loại thương cảm ưu tư từ trong ánh mắt bọn nhỏ, nhưng cô không dám để ý quá.
Không nhìn Mặc Cảnh Thâm mà mở cửa lên xe, đi thẳng một đường.
Dật Phong nhìn Mặc Cảnh Thâm một cái, rồi cũng lái xe của mình rời đi theo.
Chỉ có Mặc Cảnh Thâm và Hàn Triết đứng tại chỗ, nhìn chăm chú bên kia càng lúc càng xa, cho đến khi hai chiếc xe biến mất không nhìn thấy nữa, trầm mặc một lúc lâu mới vừa lên xe quay về.
Quyền nuôi con để cho Mộ Thiển, như vậy từ hôm nay trở đi Mặc Cảnh Thâm anh thật sự không còn lý do gì để đi gặp Mộ Thiển nữa.
Khóe môi Mặc Cảnh Thâm nâng lên cong cong, lãnh đạm cười một tiếng.
. . .
Bên này Mộ Thiển mang hai đứa con về nhà cũng đã trễ lắm rồi. Cùng nhau xem TV một lúc rồi để hai đứa bé đi tắm, rồi nói hai đứa đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, bởi vì là cuối tuần, Mộ Thiển để cho hai đứa bé ngủ muộn hơn một chút. Buổi sáng, sau khi dặn dò cẩn thận xong cô đến công ty ngay. Thời gian gần đây có tương đối nhiều chuyện xảy ra, trong công ty cũng chất đống không ít công việc, rất là khó giải quyết.
Bận bịu một lúc, thư ký trưởng An Nhiên gõ cửa đi vào.
“Tổng Giám đốc Mộ, cô Thích tới.”
“Thích Ngữ Anh?”
“Dạ.”
Dẫu sao nhà họ Thích ở Hải Thành là đại nhân vật có máu mặt. An Nhiên biết Thích Ngữ Anh cũng là chuyện bình thường.
“Để cô ấy vào đây.”
“Được.”
Thư kí đi ra khỏi phòng làm việc, một lát sau dẫn theo Thích Ngữ Anh đi vào:
“Mọi người nói chuyện đi.”
An Nhiên rất thức thời xoay người rời phòng làm việc.
Mộ Thiển khép báo cáo lại, nhìn Thích Ngữ Anh từ từ đi về phía mình, hôm nay cô ấy mặc áo khoác màu hồng, mái tóc dài búi gọn trên đầu, phối hợp với đôi giày cổ cao màu đen. Không thể không nói, rất đẹp mắt. Chẳng qua đôi gò má xinh đẹp của cô thể hiện rõ sự tức giận.
“Đã lâu không gặp.”
Mộ Thiển đứng dậy, chỉ chỉ ghế sa lon bên kia, mời cô ấy qua đó ngồi.
Thích Ngữ Anh tay xách túi xách Hermes bản hạn chế của mình đi qua bên đó, khí thế mười phần nhìn chăm chú Mộ Thiển, lạnh giọng chất vấn: “Tại sao cô lại trả thù tôi?”
“Cô Thích nói vậy là ý gì?”
Mộ Thiển biết nhưng giả bộ hồ đồ.
(Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter)
Tất nhiên cô biết Thích Ngữ Anh là đang nói đến chuyện trước đó cô để cho Hạ Khiêm tấn công vào công ty trò chơi của cô ấy.
“Mộ Thiển, năm đó ở núi Tề Minh, là cô nổ súng bắn bị thương Mặc Tiêu Tiêu cũng chính bởi tôi nói lời thật lòng. Trong lòng cô vẫn còn bất mãn, ôm hận đến bây giờ trả thù tôi?”
Thích Ngữ Anh tướng mạo hòa đồng khả ái, rất dễ khiến người khác có cảm tình.
Nếu là lúc trước, Mộ Thiển sẽ rất thích. Nhưng bây giờ nhìn cô ấy lại tự nhiên nhớ đến Thích Ngôn Thương, lại thêm cả chuyện năm đó thì làm sao mà còn có thể nói thích được nữa?
“Núi Tề Minh… ”
Mộ Thiển lẩm bẩm, xoay người đi tới bên ghế salon, ưu nhã ngồi xuống, “Chuyện năm đó tôi đã sớm quên mất không còn một chút nào. Làm sao có thể vì một chuyện không hề rõ ràng mà trả thù cô cho được? Cô Thích, tôi không có nhỏ mọn như vậy đâu.”
“Còn nói không phải trả thù? Ngươi nữ giả nam trở thành Tần Cửu. Để người của thuộc hạ của cô dùng sức chèn ép công ty tôi, chưa hết, còn giở cả thủ đoạn đen tối hèn hạ bỉ ổi với công ty tôi nữa. Cô cho rằng tôi không biết hay sao? Chưa nói tới chuyện lúc đầu cô nhốt tôi vào tù! Mộ Thiển, tôi hận cô thấu xương!”
Thích Ngữ Anh càng nói càng kích động, đem từng chuyện từng chuyện một từ bé đến lớn nói hết ra một lần.
Mộ Thiển biết sớm muộn có một ngày sẽ phải đối diện cùng Thích Ngữ Anh, chẳng qua là ngày này chậm rất nhiều so với dự đoán của cô.
“Cho nên, cô Thích hôm nay đặc biệt tới chính là nói cho tôi biết là cô hận tôi thấu xương?”
Cô vuốt tay, không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như đặc biệt tới nói những thứ này chứng tỏ quá đỗi ngây thơ.
Nhưng có điều, ra tay giở thủ đoạn với công ty trò chơi là ý của ông cụ Cố, không liên quan gì đến Mộ Thiển.
“Tôi. . .”
Thích Ngữ Anh nhất thời cứng họng, “Mộ Thiển, đừng tưởng rằng ngươi bây giờ lắc mình một cái, thì thành phượng hoàng bay lên đậu cành cao rồi. Tôi cảnh cáo cô, đừng có mà giở trò với công ty của tôi nữa. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Cô ấy thở phì phò chỉ vào Mộ Thiển, cảnh cáo.
“Vậy tôi mỏi mắt mong chờ.” Mộ Thiển không muốn cùng cô đấu khẩu.
“Cô…cô…cô thật là quá đáng!”
Thích Ngữ Anh tức giận giẫm chân huỳnh huỵch, “Mộ Thiển cô bây giờ thật khiến cho người ta chán ghét. Nhìn bộ dạng cao ngạo của cô kìa, cho là thân phận thay đổi rồi thì liền có thể không chút kiêng kỵ gì hay sao?”
Thích Ngữ Anh nói chuyện càng lúc càng khó nghe.
“Tôi như này mà nói là không chút kiêng kỵ? Vậy cảm phiền cô đi về hỏi anh cô đã làm ra những loại chuyện gì khiến anh ta không dám nhìn mặt ai xem sao!”
Mấy ngày trước rảnh rỗi không có gì làm, cô để Dật Phong điều tra chuyện của Phương Nhu và nhà họ Thích. Kết quả năm đó, tin tức bị bưng bít quá mức nghiêm ngặt, anh ta không tra được tin gì quan trọng cả.
Nhưng mặc cho Phương Nhu và nhà họ Thích có gì mâu thuẫn, đều không thể là lý do cho việc Thích Ngôn Thương làm nhục Phương Nhu được.
“Cô nói anh tôi và người đàn bà tên Phương Nhu kia? À, bởi vì thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi của cô, lừa của nhà chúng tôi bao nhiêu là tiền. Phương Nhu sau một đêm bỗng giàu sụ, cô ta mừng thầm mới đúng. Cô còn không biết xấu hổ mà nói mấy lời này với tôi?”
Hiển nhiên, nhà họ Thích không nói hết mọi chuyện cho Thích Ngữ Anh. Có điều, trong mắt người có tiền, đồng tiền là thứ vạn năng có thể mua được tất thảy. Kể cả mạng người.
Mộ Thiển không muốn tranh chấp cùng Thích Ngữ Anh ở công ty, hết sức bình tĩnh nói: “Cô Thích, còn việc gì không? Không còn việc gì thì mời về cho, không tiễn.” Cô hạ lệnh đuổi khách.
“Không nói lại à? Mộ Thiển, cô quá tự cho mình là đúng! Cho dù cô là cháu gái của nhà họ Cố thì thế nào chứ? Cũng chẳng phải đối thủ của nhà họ Thích chúng tôi!”
Thái độ của cô ấy lộ ra mấy phần phách lối.
Mộ Thiển bật cười: “Nếu tôi không phải đối thủ của nhà họ Thích, vậy hôm nay cô tới đây để làm gì? Người mới vừa rồi nói không để cho tôi yên nếu tôi lại hạ thủ với công ty trò chơi của mình là ai thế?”
“Cô Thích, nếu như cô cảm thấy tôi là người tấn công vào trang web trò chơi của công ty cô, cô cứ việc báo cảnh sát xử lý. Nhưng nói lời mà không có bằng chứng, tôi có thể không chấp nhận tố cáo của cô!”
Mộ Thiển nói xong, gọi với ra bên ngoài, “An Nhiên, đưa cô Thích ra ngoài.”
Dứt lời, An Nhiên lập tức đi vào, nói với Thích Ngữ Anh: “Cô Thích, xin mời.”
Thích Ngữ Anh lâm vào tình cảnh lúng túng, cảm thấy Mộ Thiển quả thực không hề nể mặt cô:
“Được, Mộ Thiển, cô chờ đấy. Thích Ngữ Anh tôi hôm nay chính thức tuyên chiến với cô! Còn nữa, tôi nói cho cô biết, đừng có mà giở trò với mối quan hệ giữa tôi và Mộ Ngạn Minh. Mặc dù cô là em gái của anh ấy nhưng anh ấy không phải là anh ruột của cô. Cô không có tư cách nhúng tay vào chuyện của tôi và anh ấy.”
Thích Ngữ Anh hôm nay tới đây chủ yếu chính là nói hai chuyện này.
“Cô Thích cứ tự lo cho thân mình trước đi đã.”
Mộ Thiển đi tới trước ghế Tổng giám đốc, nhìn cô ấy một cái sâu xa rồi chậm rãi ngồi xuống.
Thích Ngữ Anh bị chọc giận đến mặt mũi nhăn nhó biến sắc, tức tối bất bình đi ra khỏi phòng làm việc, một bụng đầy căm hờn không có chỗ xả.’
Bình luận facebook