Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặc Tổng, Ngoan Ngoãn Cưới Bà Đây - Chương 56: Người Rất Quan Trọng
Cố Lê thành thật trả lời: "Người rất quan trọng với tôi đã mất tích, tôi hi vọng người đó nhìn thấy tôi xuất hiện ở trên tivi, sẽ chủ động trở về tìm tôi."
"Người rất quan trọng? Nam hay nữ? Không phải là thanh mai trúc mã đấy chứ?"
Tống Vân Khuyết không nhịn được tò mò hỏi.
Vừa nghe bốn chữ thanh mai trúc mã này, trong lòng Mặc Thời Đình liền chìm xuống.
Cố Lê không nghĩ tới Tống Vân Khuyết lại hứng thú như vậy, bộ dáng như có đập vỡ nồi cũng phải hỏi ra cho bằng được, làm cô hơi ngẩn ra.
Chuyện liên quan đến sư phụ, cô không thể nào cho biết được, do dự nói: "Nam, cũng có thể xem là lớn lên cùng tôi."
Mười mấy năm qua, sư phụ luôn ở bên cạnh dốc lòng dạy bảo cô, không phải là bố, nhưng còn hơn bố.
Thấy cô không hề che giấu chút nỗi nhớ nhung người đàn ông kia, trong lòng Mặc Thời Đình càng thêm tức giận.
Tống Vân Khuyết chợt cảm thấy áp suất thấp trong buồng xe, thầm kêu một tiếng không ổn, anh Tư chắc là đang ghen rồi.
Bình thường, tâm trạng anh Tư không tốt, người đầu tiên gặp xui xẻo chính là cậu ta, hay là cậu ta nên chạy trước?
Nghĩ đến đây, Tống Vân Khuyết quyết đoán mở miệng: "A, đột nhiên em nhớ ra em phải tới một nơi. Lục Dương, làm phiền anh tắp vào lề ngừng lại, tôi muốn xuống xe."
"Vâng ạ."
Lục Dương cung kính lên tiếng, đánh tay lái.
Sau khi xe dừng xe, Tống Vân Khuyết cười tủm tỉm quay đầu, nói: "Anh Tư, chị Tư, em đi trước nha, bye bye."
Dứt lời, không chờ bọn họ lên tiếng, đã chạy trốn như lửa sắp cháy tới nơi.
Cố Lê & Mặc Thời Đình: "..."
Lục Dương yên lặng kéo tấm ngăn.
Mặc Thời Đình nói: "Là tôi kêu người ta xóa hết các góc máy quay của cô."
“Hả?”
Cố Lê cho là mình nghe nhầm, không khỏi trợn mắt nhìn anh.
Mặc Thời Đình nhìn cô chằm chằm, mắt sáng như đuốc: "Cô muốn tiền, tôi đưa cho cô, cô muốn tìm người, tôi giúp cô, nhưng cô…"
"Nhưng tôi phải tuân theo gia quy nhà họ Mặc, không được bước vào giới giải trí, không được xuất đầu lộ diện, không được làm chuyện khiến anh không vui, đúng không?"
Cố Lê tức giận cắt ngang lời anh.
Quả nhiên, tính tình người đàn ông này bá đạo chuyên chế, một trăm năm cũng sẽ không thay đổi, thật quá đáng mà.
Đợi đủ một năm, cô không thèm làm cái danh phận mợ chủ nhà họ Mặc một chút tự do cũng không có này, ai muốn thì đi mà làm, Hừ!
Cố Lê càng nghĩ càng giận, hai tay nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh: "Rốt cuộc anh có hiểu cái gì gọi là tôn trọng không vậy?"
Mặc Thời Đình lạnh lùng nói: " Sự tôn trọng được xây dựng dựa trên tiền đề cả hai bên đều tuân thủ khế ước, nhưng cô vẫn luôn làm trái ước định của chúng ta.”
"Tôi..."
"Việc này chấm dứt ở đây, bên tổ chương trình, tôi sẽ giúp cô thoái thác."
"Anh… Hừ!"
Cố Lê dứt khoát quay mặt đi, không thèm để ý tới anh.
Hai người cứ như vậy bắt đầu chiến tranh lạnh, không ai để ý tới ai.
Trở về Lam Thiên Bích Hải, xe dừng lại, Cố Lê xuống xe trước, không quay đầu lại đi thẳng vào trong nhà, đến cả thím Quan cũng không chào, bước thẳng lên tầng.
"Cậu…cậu chủ, mợ chủ bị sao vậy?"
Thím Quan quan tâm hỏi về Cố Lê sau khi Mặc Thời Đình vào cửa.
Mặc Thời Đình liếc mắt lên trên tầng, vẻ mặt u ám: "Không cần để ý cô ấy"
Dứt lời, giơ tay nhìn đồng hồ, rồi lại xoay người ra ngoài.
Thím Quan vội vàng đuổi theo: "Cậu chủ, sắp tới giờ ăn cơm tối, cậu đi đâu vậy?"
...
Bên kia, Cố Lê vào phòng của Mặc Thời Đình, thu dọn hết đồ đạc của mình, xách vali xuống tầng.
Thím Quan nhìn theo Mặc Thời Đình lái xe rời đi, vừa mới vào nhà, lại thấy chân Cố Lê bị thương như vậy còn đi lên đi xuống, trong nháy mắt huyệt thái dương giật thình thịch.
"Mợ chủ, cậu chủ có việc đi ra ngoài, mợ đây là muốn làm gì?"
"Người rất quan trọng? Nam hay nữ? Không phải là thanh mai trúc mã đấy chứ?"
Tống Vân Khuyết không nhịn được tò mò hỏi.
Vừa nghe bốn chữ thanh mai trúc mã này, trong lòng Mặc Thời Đình liền chìm xuống.
Cố Lê không nghĩ tới Tống Vân Khuyết lại hứng thú như vậy, bộ dáng như có đập vỡ nồi cũng phải hỏi ra cho bằng được, làm cô hơi ngẩn ra.
Chuyện liên quan đến sư phụ, cô không thể nào cho biết được, do dự nói: "Nam, cũng có thể xem là lớn lên cùng tôi."
Mười mấy năm qua, sư phụ luôn ở bên cạnh dốc lòng dạy bảo cô, không phải là bố, nhưng còn hơn bố.
Thấy cô không hề che giấu chút nỗi nhớ nhung người đàn ông kia, trong lòng Mặc Thời Đình càng thêm tức giận.
Tống Vân Khuyết chợt cảm thấy áp suất thấp trong buồng xe, thầm kêu một tiếng không ổn, anh Tư chắc là đang ghen rồi.
Bình thường, tâm trạng anh Tư không tốt, người đầu tiên gặp xui xẻo chính là cậu ta, hay là cậu ta nên chạy trước?
Nghĩ đến đây, Tống Vân Khuyết quyết đoán mở miệng: "A, đột nhiên em nhớ ra em phải tới một nơi. Lục Dương, làm phiền anh tắp vào lề ngừng lại, tôi muốn xuống xe."
"Vâng ạ."
Lục Dương cung kính lên tiếng, đánh tay lái.
Sau khi xe dừng xe, Tống Vân Khuyết cười tủm tỉm quay đầu, nói: "Anh Tư, chị Tư, em đi trước nha, bye bye."
Dứt lời, không chờ bọn họ lên tiếng, đã chạy trốn như lửa sắp cháy tới nơi.
Cố Lê & Mặc Thời Đình: "..."
Lục Dương yên lặng kéo tấm ngăn.
Mặc Thời Đình nói: "Là tôi kêu người ta xóa hết các góc máy quay của cô."
“Hả?”
Cố Lê cho là mình nghe nhầm, không khỏi trợn mắt nhìn anh.
Mặc Thời Đình nhìn cô chằm chằm, mắt sáng như đuốc: "Cô muốn tiền, tôi đưa cho cô, cô muốn tìm người, tôi giúp cô, nhưng cô…"
"Nhưng tôi phải tuân theo gia quy nhà họ Mặc, không được bước vào giới giải trí, không được xuất đầu lộ diện, không được làm chuyện khiến anh không vui, đúng không?"
Cố Lê tức giận cắt ngang lời anh.
Quả nhiên, tính tình người đàn ông này bá đạo chuyên chế, một trăm năm cũng sẽ không thay đổi, thật quá đáng mà.
Đợi đủ một năm, cô không thèm làm cái danh phận mợ chủ nhà họ Mặc một chút tự do cũng không có này, ai muốn thì đi mà làm, Hừ!
Cố Lê càng nghĩ càng giận, hai tay nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh: "Rốt cuộc anh có hiểu cái gì gọi là tôn trọng không vậy?"
Mặc Thời Đình lạnh lùng nói: " Sự tôn trọng được xây dựng dựa trên tiền đề cả hai bên đều tuân thủ khế ước, nhưng cô vẫn luôn làm trái ước định của chúng ta.”
"Tôi..."
"Việc này chấm dứt ở đây, bên tổ chương trình, tôi sẽ giúp cô thoái thác."
"Anh… Hừ!"
Cố Lê dứt khoát quay mặt đi, không thèm để ý tới anh.
Hai người cứ như vậy bắt đầu chiến tranh lạnh, không ai để ý tới ai.
Trở về Lam Thiên Bích Hải, xe dừng lại, Cố Lê xuống xe trước, không quay đầu lại đi thẳng vào trong nhà, đến cả thím Quan cũng không chào, bước thẳng lên tầng.
"Cậu…cậu chủ, mợ chủ bị sao vậy?"
Thím Quan quan tâm hỏi về Cố Lê sau khi Mặc Thời Đình vào cửa.
Mặc Thời Đình liếc mắt lên trên tầng, vẻ mặt u ám: "Không cần để ý cô ấy"
Dứt lời, giơ tay nhìn đồng hồ, rồi lại xoay người ra ngoài.
Thím Quan vội vàng đuổi theo: "Cậu chủ, sắp tới giờ ăn cơm tối, cậu đi đâu vậy?"
...
Bên kia, Cố Lê vào phòng của Mặc Thời Đình, thu dọn hết đồ đạc của mình, xách vali xuống tầng.
Thím Quan nhìn theo Mặc Thời Đình lái xe rời đi, vừa mới vào nhà, lại thấy chân Cố Lê bị thương như vậy còn đi lên đi xuống, trong nháy mắt huyệt thái dương giật thình thịch.
"Mợ chủ, cậu chủ có việc đi ra ngoài, mợ đây là muốn làm gì?"
Bình luận facebook