Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặc Tổng, Ngoan Ngoãn Cưới Bà Đây - Chương 64: Mặc Thời Đình Chăm Sóc Em Như Vậy Sao?
Tâm tình Cố Lê vốn không tệ, vừa nghe thím Quan nói như vậy, thì cười ngọt ngào: "Vậy làm phiền thím nha, thím Quan ."
"Không phiền. Mợ chủ, bây giờ muốn dùng bữa sáng không? Tôi đi chuẩn bị cho mợ."
"Vâng, cảm ơn thím Quan."
Cố Lê nói xong, theo sau thím Quan vào nhà ăn.
Vừa mới dùng hết bữa sáng, điện thoại di động kêu lên, là một số điện thoại gọi vào.
Thấy là chị họ Mộ Dung Thiên, Cố Lê lập tức nhận điện thoại.
Còn chưa mở miệng, đã nghe đối phương lên án: "Được lắm Tiểu Lê Tử, nếu không phải Daha đến nước M không cẩn thận nói ra khỏi miệng, thì chị còn không biết em kết hôn đó.Cái con nhỏ này có lương tâm không vậy hả, đã nói cùng làm hải vương[1], mà sao cứ phải treo cổ lên cái cây xiêu vẹo đó chứ?"
[1] Hải vương(海王): thả lưới nhiều cô gái(đàn ông), chỉ những người tồi thích kiểu quan hệ ám mụi, tư tưởng thích thả lưới nhiều cô gái(đàn ông) cùng lúc
Cố Lê cười phản bác: "Chị họ, chồng em không phải cái cây xiêu vẹo đâu. Còn nữa, ai muốn cùng chị làm hải vương chứ? Chị đừng nói oan cho em."
"Dừng!"
Mộ Dung Thiên xì cười một tiếng : "Được rồi, không đùa với em nữa. Nói chính sự, máy bay chị vừa hạ cánh, em mau tới đón sân bay đón đi."
Cố Lê: "Cái gì?!"
...
Sau một giờ, Cố Lê ngồi xe đến sân bay quốc tế thủ đô.
Bảo tài xế đợi ở cửa số 5, rồi cô liền vội vã đi vào đại sảnh quốc tế.
Chân trước vừa đến, đã thấy cách đó không xa có một bóng người duyên dáng xuất hiện.
Cho dù đối phương đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, khẩu trang, che kín kẽ, Cố Lê vẫn nhận ra cô ấy, cười hì hì chạy qua.
"Chị họ…”
"Tiểu Lê Tử…"
Mộ Dung Thiên ôm chặt cô, một lúc sau mới buông ra.
Đánh giá cô một vòng, thấy đầu gối và khuỷu tay cô đều quấn băng gạc, không nhịn được cau mày : "Mặc Thời Đình chăm sóc em như vậy sao?"
"Không liên quan gì đến anh ấy, là bản thân em không cẩn thận té ngã thôi."
Cố Lê kéo cánh tay cô ấy, cười giải thích.
Mộ Dung Thiên lắc đầu: "Mà lá gan em lớn thật, dám tiền trảm hậu tấu kết hôn, không sợ cậu tóm em lại à?"
Vừa nghe cô ấy nhắc đến bố mình, nụ cười khóe miệng Cố Lê đột nhiên cứng đờ.
Mộ Dung Thiên thấy thế, liền nói sang chuyện khác : "Được rồi, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, không nói tới ông ấy nữa. Chị nói cho em một chuyện vui nè, khoảng thời gian này chị sẽ ở Trung Quốc."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá."
Cuối cùng cũng nở nụ cười một lần nữa.
Trở lại trong xe, Mộ Dung Thiên mới cởi khẩu trang và kính râm xuống, lộ ra ngũ quan nổi bật bức người.
"Đúng rồi, chị nghe Daha nói, hai đứa muốn làm công ty giải trí?"
“Vâng."
Cố Lê gật đầu, nói với cô ấy ý tưởng của mình, và tình huống hiện tại của mình ở giới giải trí.
Không ngờ cô vì tìm sư phụ mà chạy đi tham gia chương trình trên tivi, Mộ Dung Thiên không nhịn được đỡ trán : "Em đó, làm cái gì cũng làm đến cùng, ngốc quá."
Ngốc sao?
Cố Lê mỉm cười, có lẽ là vậy.
Vì cứu Mặc Thời Đình, cô không tiếc cãi lời gia tộc, vì tìm sư phụ, cô không để ý đến tiền đồ của mình.
Nhưng cô không hối hận, bởi vì mặc kệ là Mặc Thời Đình hay là sư phụ, bọn họ đều đáng giá!
...
Bệnh viện tư nhân Lục thị.
Bên trong phòng VIP, bà cụ Tống dựa vào đầu giường, hỏi Mặc Thời Đình đứng ở cạnh giường bệnh với giọng điệu không vui: "Nghe nói cháu muốn ngừng hợp tác dự án với Tống thị?"
"Vâng."
Mặc Thời Đình thành thật trả lời.
"Đồ khốn!"
Bà cụ Tống cầm gậy đánh lên người anh.
Mặc Thời Đình không tránh, cuối cùng thì bị trúng.
Dù sao cũng là cháu đức tôn, bà cụ không thể không đau lòng, vì thế lập tức thu hồi gậy, lạnh giọng nói: “Bà sẽ xem như cháu chưa từng nói. Dự án làng du lịch sắp khởi công của Mặc thị ở thành phố A, bà mong cháu có thể cho Tống thị tham dự vào, được không?”
"Không phiền. Mợ chủ, bây giờ muốn dùng bữa sáng không? Tôi đi chuẩn bị cho mợ."
"Vâng, cảm ơn thím Quan."
Cố Lê nói xong, theo sau thím Quan vào nhà ăn.
Vừa mới dùng hết bữa sáng, điện thoại di động kêu lên, là một số điện thoại gọi vào.
Thấy là chị họ Mộ Dung Thiên, Cố Lê lập tức nhận điện thoại.
Còn chưa mở miệng, đã nghe đối phương lên án: "Được lắm Tiểu Lê Tử, nếu không phải Daha đến nước M không cẩn thận nói ra khỏi miệng, thì chị còn không biết em kết hôn đó.Cái con nhỏ này có lương tâm không vậy hả, đã nói cùng làm hải vương[1], mà sao cứ phải treo cổ lên cái cây xiêu vẹo đó chứ?"
[1] Hải vương(海王): thả lưới nhiều cô gái(đàn ông), chỉ những người tồi thích kiểu quan hệ ám mụi, tư tưởng thích thả lưới nhiều cô gái(đàn ông) cùng lúc
Cố Lê cười phản bác: "Chị họ, chồng em không phải cái cây xiêu vẹo đâu. Còn nữa, ai muốn cùng chị làm hải vương chứ? Chị đừng nói oan cho em."
"Dừng!"
Mộ Dung Thiên xì cười một tiếng : "Được rồi, không đùa với em nữa. Nói chính sự, máy bay chị vừa hạ cánh, em mau tới đón sân bay đón đi."
Cố Lê: "Cái gì?!"
...
Sau một giờ, Cố Lê ngồi xe đến sân bay quốc tế thủ đô.
Bảo tài xế đợi ở cửa số 5, rồi cô liền vội vã đi vào đại sảnh quốc tế.
Chân trước vừa đến, đã thấy cách đó không xa có một bóng người duyên dáng xuất hiện.
Cho dù đối phương đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, khẩu trang, che kín kẽ, Cố Lê vẫn nhận ra cô ấy, cười hì hì chạy qua.
"Chị họ…”
"Tiểu Lê Tử…"
Mộ Dung Thiên ôm chặt cô, một lúc sau mới buông ra.
Đánh giá cô một vòng, thấy đầu gối và khuỷu tay cô đều quấn băng gạc, không nhịn được cau mày : "Mặc Thời Đình chăm sóc em như vậy sao?"
"Không liên quan gì đến anh ấy, là bản thân em không cẩn thận té ngã thôi."
Cố Lê kéo cánh tay cô ấy, cười giải thích.
Mộ Dung Thiên lắc đầu: "Mà lá gan em lớn thật, dám tiền trảm hậu tấu kết hôn, không sợ cậu tóm em lại à?"
Vừa nghe cô ấy nhắc đến bố mình, nụ cười khóe miệng Cố Lê đột nhiên cứng đờ.
Mộ Dung Thiên thấy thế, liền nói sang chuyện khác : "Được rồi, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, không nói tới ông ấy nữa. Chị nói cho em một chuyện vui nè, khoảng thời gian này chị sẽ ở Trung Quốc."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá."
Cuối cùng cũng nở nụ cười một lần nữa.
Trở lại trong xe, Mộ Dung Thiên mới cởi khẩu trang và kính râm xuống, lộ ra ngũ quan nổi bật bức người.
"Đúng rồi, chị nghe Daha nói, hai đứa muốn làm công ty giải trí?"
“Vâng."
Cố Lê gật đầu, nói với cô ấy ý tưởng của mình, và tình huống hiện tại của mình ở giới giải trí.
Không ngờ cô vì tìm sư phụ mà chạy đi tham gia chương trình trên tivi, Mộ Dung Thiên không nhịn được đỡ trán : "Em đó, làm cái gì cũng làm đến cùng, ngốc quá."
Ngốc sao?
Cố Lê mỉm cười, có lẽ là vậy.
Vì cứu Mặc Thời Đình, cô không tiếc cãi lời gia tộc, vì tìm sư phụ, cô không để ý đến tiền đồ của mình.
Nhưng cô không hối hận, bởi vì mặc kệ là Mặc Thời Đình hay là sư phụ, bọn họ đều đáng giá!
...
Bệnh viện tư nhân Lục thị.
Bên trong phòng VIP, bà cụ Tống dựa vào đầu giường, hỏi Mặc Thời Đình đứng ở cạnh giường bệnh với giọng điệu không vui: "Nghe nói cháu muốn ngừng hợp tác dự án với Tống thị?"
"Vâng."
Mặc Thời Đình thành thật trả lời.
"Đồ khốn!"
Bà cụ Tống cầm gậy đánh lên người anh.
Mặc Thời Đình không tránh, cuối cùng thì bị trúng.
Dù sao cũng là cháu đức tôn, bà cụ không thể không đau lòng, vì thế lập tức thu hồi gậy, lạnh giọng nói: “Bà sẽ xem như cháu chưa từng nói. Dự án làng du lịch sắp khởi công của Mặc thị ở thành phố A, bà mong cháu có thể cho Tống thị tham dự vào, được không?”
Bình luận facebook