Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặc Tổng, Ngoan Ngoãn Cưới Bà Đây - Chương 8: Chị Tư Tới, Anh Tư Uống Say
Lệ Cận Nghiêu cau mày : "Lá gan của cậu đúng là càng lúc càng lớn."
Tống Vân Khuyết nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cà lơ phất phơ nói: "Có ông nội Mặc làm chỗ dựa, sợ cái gì? Với lại, chúng ta cũng là vì nghĩ tới hạnh phúc cả đời của anh tư, đúng không, anh ba?"
"Ừm."
Lục Tông cười gật đầu.
Hai người đang trò chuyện, Lệ Cận Nghiêu đột nhiên đứng lên : "Tôi có việc, đi trước."
"Không phải chứ anh hai, lúc mấu chốt, sao anh lại đi chứ? Ít đi anh, bọn em làm thế nào chuốc say được anh tư?"
Tống Vân Khuyết cuống lên.
Lệ Cận Nghiêu vỗ bả vai cậu ta: "Cố lên!"
Nói qua loa xong, liền đi còn nhanh hơn đến.
Tống Vân Khuyết không nhịn được kêu rên : “Lần này thảm rồi, người uống giỏi nhất lại chạy mất. Anh ba, chúng ta làm thế nào đây?"
Lục Tông nâng mắt kính trên mũi lên, hời hợt nói: "Bỏ thuốc."
"Bỏ thuốc? Đúng nha!"
Tống Vân Khuyết bừng tỉnh, hướng Lục Tông cười hớn hở: "Anh ba, không nghĩ tới anh đường đường là người tài giỏi trong giới y học, lại có thể nghĩ ra cách xấu xa này? Chúng ta không hổ là anh em ruột mà."
Lục Tông: "Ha ha!"
Nhà anh ta không có loại gen ngu xuẩn này.
Nửa giờ sau, Mặc Thời Đình lạnh lùng xuất hiện.
Nhìn thấy trong phòng riêng chỉ có hai người Lục Tông và Tống Vân Khuyết, không thấy bóng dáng Cố Lê, anh nhíu mày: "Người đâu?"
Hỏi một đằng Tống Vân Khuyết trả lời một nẻo: "Anh hai có việc vừa đi rồi, anh cả thì không có tới "
Mặc Thời Đình nheo mắt : "Nghĩ kĩ rồi hẳn trả lời."
Tống Vân Khuyết kinh hãi, rụt cổ nhận sai: "Anh tư, em sai rồi, chị Tư không ở chỗ này, em không nên lừa gạt anh tới đây."
Nói xong, lập tức phát tín hiệu cầu cứu về hướng Lục Tông.
Lục Tông cười giảng hòa: "Dạo gần đây hiếm lắm mới thấy cậu, nên chúng tôi buộc phải ra hạ sách này gọi cậu ra. Tự phạt ba ly, coi như nhận tội với chúng tôi, t thế nào?”
Nghe anh ta nói như vậy, lúc này Mặc Thời Đình mới không trách móc Tống Vân Khuyết nữa.
Sải bước đi tới ngồi xuống bên cạnh hai người, tự rót rượu uống.
Một ly lại một ly, điệu bộ như không sai không nghỉ, khiến hai người đang có ý đồ xấu xa có chút mơ hồ.
Quái lạ, bình thường không phải anh ấy/cậu ta chỉ uống nhấp cho qua thôi sao?
Hôm nay thế nào lại khác thường như vậy?
Vậy thuốc này, còn dùng được không?
. . .
Ở nhà Cố Lê vẽ chương kết thúc ‘Sư phụ xinh đẹp’.
Lúc này, điện thoại di động đặt ở bên cạnh vang lên.
Thuận tay mò lấy nhìn một cái, là Mặc Thời Đình gọi tới.
Muộn như vậy còn gọi điện thoại cho cô, không phải là muốn kêu cô quay về biệt thự đấy chứ?
Nghĩ hay lắm!
Cố Lê cô là người ‘hô’ một cái phải đến liền hay sao?
Cố Lê dứt khoát để điện thoại di động xuống, không nhận.
Nhưng đối phương vậy mà rất kiên nhẫn, gọi liên tục.
Cuối cùng, cô quả thực không còn cách nào, đành nghe máy: "Có chuyện gì, nói mau!"
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng một người đàn ông xa lạ: "Chị Tư, em tên Tống Vân Khuyết, là em trai họ của Mặc Thời Đình. Anh Tư uống say rồi, chị mau tới đón anh ấy đi, nếu không anh ấy sẽ bị tiểu yêu tinh nào đó câu đi mất đấy. Địa chỉ là. . ."
Đối phương ào ào nói một tràng, không đợi Cố Lê lên tiếng, liền cúp điện thoại.
Vẻ mặt Cố Lê đầy dấu chấm hỏi.
Vốn là không muốn để ý tới, thế nhưng vẫn không yên lòng, vì thế, cô đành mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Bên kia.
Tống Vân Khuyết cất điện thoại di động trong túi, nói với Lục Tông đang hơi say rượu, phè phỡn huýt sáo: "Anh ba, đi thôi, chị Tư sắp đến rồi."
"Gấp cái gì?"
Lục Tông từ từ đứng lên, cầm theo bình rượu, đi tới bên cạnh ghế sofa Mặc Thời Đình đang dựa ngủ, không chút do dự đổ rượu xuống.
Ừm, quần áo bẩn, thì phải cởi...
Tống Vân Khuyết khó hiểu : "Anh ba, anh đổ rượu lên người anh tư làm gì?"
Lục Tông tặng cho cậu ta một ánh mắt khinh thường: " Nói cậu ngu xuẩn, thật đúng là không oan uổng mà."
"Là sao?"
"Tự suy nghĩ đi."
Lục Tông nói xong, không thèm để ý Tổng Vân Khuyết đang mơ hồ, xoay người rời đi.
"Này, nói rõ một chút đi mà….”
Tống Vân Khuyết vội vàng đuổi theo.
. . .
Lúc Cố Lê đến quán bar, vào phòng riêng to lớn, thấy chỉ có một mình Mặc Thời Đình.
Tống Vân Khuyết nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cà lơ phất phơ nói: "Có ông nội Mặc làm chỗ dựa, sợ cái gì? Với lại, chúng ta cũng là vì nghĩ tới hạnh phúc cả đời của anh tư, đúng không, anh ba?"
"Ừm."
Lục Tông cười gật đầu.
Hai người đang trò chuyện, Lệ Cận Nghiêu đột nhiên đứng lên : "Tôi có việc, đi trước."
"Không phải chứ anh hai, lúc mấu chốt, sao anh lại đi chứ? Ít đi anh, bọn em làm thế nào chuốc say được anh tư?"
Tống Vân Khuyết cuống lên.
Lệ Cận Nghiêu vỗ bả vai cậu ta: "Cố lên!"
Nói qua loa xong, liền đi còn nhanh hơn đến.
Tống Vân Khuyết không nhịn được kêu rên : “Lần này thảm rồi, người uống giỏi nhất lại chạy mất. Anh ba, chúng ta làm thế nào đây?"
Lục Tông nâng mắt kính trên mũi lên, hời hợt nói: "Bỏ thuốc."
"Bỏ thuốc? Đúng nha!"
Tống Vân Khuyết bừng tỉnh, hướng Lục Tông cười hớn hở: "Anh ba, không nghĩ tới anh đường đường là người tài giỏi trong giới y học, lại có thể nghĩ ra cách xấu xa này? Chúng ta không hổ là anh em ruột mà."
Lục Tông: "Ha ha!"
Nhà anh ta không có loại gen ngu xuẩn này.
Nửa giờ sau, Mặc Thời Đình lạnh lùng xuất hiện.
Nhìn thấy trong phòng riêng chỉ có hai người Lục Tông và Tống Vân Khuyết, không thấy bóng dáng Cố Lê, anh nhíu mày: "Người đâu?"
Hỏi một đằng Tống Vân Khuyết trả lời một nẻo: "Anh hai có việc vừa đi rồi, anh cả thì không có tới "
Mặc Thời Đình nheo mắt : "Nghĩ kĩ rồi hẳn trả lời."
Tống Vân Khuyết kinh hãi, rụt cổ nhận sai: "Anh tư, em sai rồi, chị Tư không ở chỗ này, em không nên lừa gạt anh tới đây."
Nói xong, lập tức phát tín hiệu cầu cứu về hướng Lục Tông.
Lục Tông cười giảng hòa: "Dạo gần đây hiếm lắm mới thấy cậu, nên chúng tôi buộc phải ra hạ sách này gọi cậu ra. Tự phạt ba ly, coi như nhận tội với chúng tôi, t thế nào?”
Nghe anh ta nói như vậy, lúc này Mặc Thời Đình mới không trách móc Tống Vân Khuyết nữa.
Sải bước đi tới ngồi xuống bên cạnh hai người, tự rót rượu uống.
Một ly lại một ly, điệu bộ như không sai không nghỉ, khiến hai người đang có ý đồ xấu xa có chút mơ hồ.
Quái lạ, bình thường không phải anh ấy/cậu ta chỉ uống nhấp cho qua thôi sao?
Hôm nay thế nào lại khác thường như vậy?
Vậy thuốc này, còn dùng được không?
. . .
Ở nhà Cố Lê vẽ chương kết thúc ‘Sư phụ xinh đẹp’.
Lúc này, điện thoại di động đặt ở bên cạnh vang lên.
Thuận tay mò lấy nhìn một cái, là Mặc Thời Đình gọi tới.
Muộn như vậy còn gọi điện thoại cho cô, không phải là muốn kêu cô quay về biệt thự đấy chứ?
Nghĩ hay lắm!
Cố Lê cô là người ‘hô’ một cái phải đến liền hay sao?
Cố Lê dứt khoát để điện thoại di động xuống, không nhận.
Nhưng đối phương vậy mà rất kiên nhẫn, gọi liên tục.
Cuối cùng, cô quả thực không còn cách nào, đành nghe máy: "Có chuyện gì, nói mau!"
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng một người đàn ông xa lạ: "Chị Tư, em tên Tống Vân Khuyết, là em trai họ của Mặc Thời Đình. Anh Tư uống say rồi, chị mau tới đón anh ấy đi, nếu không anh ấy sẽ bị tiểu yêu tinh nào đó câu đi mất đấy. Địa chỉ là. . ."
Đối phương ào ào nói một tràng, không đợi Cố Lê lên tiếng, liền cúp điện thoại.
Vẻ mặt Cố Lê đầy dấu chấm hỏi.
Vốn là không muốn để ý tới, thế nhưng vẫn không yên lòng, vì thế, cô đành mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Bên kia.
Tống Vân Khuyết cất điện thoại di động trong túi, nói với Lục Tông đang hơi say rượu, phè phỡn huýt sáo: "Anh ba, đi thôi, chị Tư sắp đến rồi."
"Gấp cái gì?"
Lục Tông từ từ đứng lên, cầm theo bình rượu, đi tới bên cạnh ghế sofa Mặc Thời Đình đang dựa ngủ, không chút do dự đổ rượu xuống.
Ừm, quần áo bẩn, thì phải cởi...
Tống Vân Khuyết khó hiểu : "Anh ba, anh đổ rượu lên người anh tư làm gì?"
Lục Tông tặng cho cậu ta một ánh mắt khinh thường: " Nói cậu ngu xuẩn, thật đúng là không oan uổng mà."
"Là sao?"
"Tự suy nghĩ đi."
Lục Tông nói xong, không thèm để ý Tổng Vân Khuyết đang mơ hồ, xoay người rời đi.
"Này, nói rõ một chút đi mà….”
Tống Vân Khuyết vội vàng đuổi theo.
. . .
Lúc Cố Lê đến quán bar, vào phòng riêng to lớn, thấy chỉ có một mình Mặc Thời Đình.
Bình luận facebook