-
Chương 2: Giam cầm
"Tỉnh dậy đi, hừ, còn muốn ngủ? Còn ngủ nữa ta lập tức quăng ngươi vào vạc dầu."
Mạch Sinh nghe tiếng quát kéo tỉnh, không những bị quát mà còn bị đạp mấy cái không muốn tỉnh cũng không được. Mở mắt ra, thứ đập vào mắt y là một lão già râu tóc bạc phơ thập phần quen mắt. Lão già nhìn thấy Mạch Sinh đã tỉnh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường nói:
"Sao hả? Nhìn thấy lão tử ta thì không vui sao, vẫn còn tưởng bản thân đang an nhàn ở trần gian làm hại bá tánh à?"
Mạch Sinh nghe lão già nói vậy thì cảm thấy không hiểu, cái gì mà trần gian. Đúng rồi, y nhớ mình đã bị Triệu Thiên Ân đánh chết, nhìn khung cảnh xung quanh là một mảng sương mù lại nhìn lão già bạch y đứng đó, chẳng lẽ mình đang ở địa ngục? Cũng đúng, với bao nhiêu tội lỗi y gây ra khi còn sống nếu không xuống địa ngục chẳng lẽ còn có thể lên thiên đường sao?
Mạch Sinh tự cười khổ một tiếng, y nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, đến bây giờ khi đã chết y mới biết người nên đáng bị hận nhất chính là bản thân, chết là cách tốt nhất để y chuộc lại lỗi lầm. Lúc này lão già kia lại lên tiếng:
"Hửm? Ngươi đang khóc sao? Bây giờ mới thấy hối hận? Ta còn tưởng ngươi đã đổ hết tội lỗi lên đầu người khác rồi chứ!
Ngừng lại nhìn Mạch Sinh đang cúi đầu im lặng, ông ta cười nói tiếp:
"Hiện tại ngươi chỉ biết vì sự ích kỷ háo thắng của bản thân khiến phụ mẫu và hài tử ngươi chết đã đau khổ như vậy, nếu ta nói cho ngươi biết kết quả của những người khác bị ngươi liên lụy thì thế nào? Tỷ như ca ca và tên cận vệ si tình kia..."
Nghe tới đây, Mạch Sinh mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt kích động nhìn lão già:
"Ông nói cái gì, ca ca ta thế nào, không phải hắn đã rời Dương Châu đi Tây Thành từ lâu rồi sao?"
"Ha ha, ngươi cũng không ngờ đi? Ta thật không thể hiểu tại sao Thông Ti Mệnh lại chọn ngươi là người đi tìm linh vật, linh vật đâu không thấy chỉ thấy vì một mình ngươi mà khiến bao sinh mệnh vốn dĩ bình an chết già lại biến thành chết yểu."
"Sao có thể? Ông nói gì ta hoàn toàn không hiểu, ông là ai, cái gì mà Thông Ti Mệnh, cái gì là đi tìm linh vật ta đều không biết, ta chỉ muốn biết tại sao ca ca ta lại có chuyện, còn tiểu Việt, hắn làm sao?"
Mạch Sinh vẻ mặt không dám tin nhìn người trước mắt, chợt nhận ra ông lão này là ai. Đây không phải lão nhân gia bị cướp được y vô tình cứu khi còn ở hiện đại sao, nhịn không được hỏi:
"Là ông đã đưa ta đến cổ đại phải không?
Lão già kia nghe đến đây thì cười to:
"Ha ha, thì ra ngươi còn nhớ a, lúc đầu khi ngươi cứu ta là do lão già Thông Ti Mệnh cố tình tạo ra, lúc đó ta cũng giống như lão già kia cho rằng ngươi là một nhân tố tốt để đi tìm linh vật, thật không ngờ ta lại chọn ra một phế vật. Ngươi vốn dĩ đã chết cũng nên đi trình diện âm phủ để luận tội xử phạt hoặc là đi đầu thai, thế nhưng trong mệnh cách của ngươi có điều quái lạ, đáng lẽ phải được tiếp tục sinh mệnh.
Nhưng mà ngươi đừng tưởng bở, ta đã sai một lần thì sẽ không hồ đồ thêm lần nữa, ngươi hiện đã ở ngoài tam giới thì mệnh của ngươi là do ta quyết định, ta không thể trực tiếp giết ngươi nhưng không thiếu cách khiến ngươi chịu đau đớn. Hừ! Người trần gian các người không phải sợ nhất là cô đơn sao, cảm giác bị giam cầm chắc chắn sẽ không dễ chịu, hơn nữa còn phải hằng ngày đối mặt với tội lỗi của chính mình ta tin sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Nếu ngươi muốn biết ca ca ngươi cùng với tên cận vệ ngu ngốc kia chết như thế nào thì cứ ở đây từ từ thưởng thức đi."
Nói xong lão già kia biến thành một làn khói tán vào không khí. Ngay lúc này một đoạn hình ảnh xông thẳng vào đầu Mạch Sinh, chứng kiến những sự việc diễn ra trong đầu, Mạch Sinh cảm giác tim mình như bị bóp chặt, cảm giác đau đớn không cách nào được phát tiết khiến y nôn ra một ngụm máu tươi rồi bất tỉnh.
fo
Mạch Sinh nghe tiếng quát kéo tỉnh, không những bị quát mà còn bị đạp mấy cái không muốn tỉnh cũng không được. Mở mắt ra, thứ đập vào mắt y là một lão già râu tóc bạc phơ thập phần quen mắt. Lão già nhìn thấy Mạch Sinh đã tỉnh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường nói:
"Sao hả? Nhìn thấy lão tử ta thì không vui sao, vẫn còn tưởng bản thân đang an nhàn ở trần gian làm hại bá tánh à?"
Mạch Sinh nghe lão già nói vậy thì cảm thấy không hiểu, cái gì mà trần gian. Đúng rồi, y nhớ mình đã bị Triệu Thiên Ân đánh chết, nhìn khung cảnh xung quanh là một mảng sương mù lại nhìn lão già bạch y đứng đó, chẳng lẽ mình đang ở địa ngục? Cũng đúng, với bao nhiêu tội lỗi y gây ra khi còn sống nếu không xuống địa ngục chẳng lẽ còn có thể lên thiên đường sao?
Mạch Sinh tự cười khổ một tiếng, y nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, đến bây giờ khi đã chết y mới biết người nên đáng bị hận nhất chính là bản thân, chết là cách tốt nhất để y chuộc lại lỗi lầm. Lúc này lão già kia lại lên tiếng:
"Hửm? Ngươi đang khóc sao? Bây giờ mới thấy hối hận? Ta còn tưởng ngươi đã đổ hết tội lỗi lên đầu người khác rồi chứ!
Ngừng lại nhìn Mạch Sinh đang cúi đầu im lặng, ông ta cười nói tiếp:
"Hiện tại ngươi chỉ biết vì sự ích kỷ háo thắng của bản thân khiến phụ mẫu và hài tử ngươi chết đã đau khổ như vậy, nếu ta nói cho ngươi biết kết quả của những người khác bị ngươi liên lụy thì thế nào? Tỷ như ca ca và tên cận vệ si tình kia..."
Nghe tới đây, Mạch Sinh mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt kích động nhìn lão già:
"Ông nói cái gì, ca ca ta thế nào, không phải hắn đã rời Dương Châu đi Tây Thành từ lâu rồi sao?"
"Ha ha, ngươi cũng không ngờ đi? Ta thật không thể hiểu tại sao Thông Ti Mệnh lại chọn ngươi là người đi tìm linh vật, linh vật đâu không thấy chỉ thấy vì một mình ngươi mà khiến bao sinh mệnh vốn dĩ bình an chết già lại biến thành chết yểu."
"Sao có thể? Ông nói gì ta hoàn toàn không hiểu, ông là ai, cái gì mà Thông Ti Mệnh, cái gì là đi tìm linh vật ta đều không biết, ta chỉ muốn biết tại sao ca ca ta lại có chuyện, còn tiểu Việt, hắn làm sao?"
Mạch Sinh vẻ mặt không dám tin nhìn người trước mắt, chợt nhận ra ông lão này là ai. Đây không phải lão nhân gia bị cướp được y vô tình cứu khi còn ở hiện đại sao, nhịn không được hỏi:
"Là ông đã đưa ta đến cổ đại phải không?
Lão già kia nghe đến đây thì cười to:
"Ha ha, thì ra ngươi còn nhớ a, lúc đầu khi ngươi cứu ta là do lão già Thông Ti Mệnh cố tình tạo ra, lúc đó ta cũng giống như lão già kia cho rằng ngươi là một nhân tố tốt để đi tìm linh vật, thật không ngờ ta lại chọn ra một phế vật. Ngươi vốn dĩ đã chết cũng nên đi trình diện âm phủ để luận tội xử phạt hoặc là đi đầu thai, thế nhưng trong mệnh cách của ngươi có điều quái lạ, đáng lẽ phải được tiếp tục sinh mệnh.
Nhưng mà ngươi đừng tưởng bở, ta đã sai một lần thì sẽ không hồ đồ thêm lần nữa, ngươi hiện đã ở ngoài tam giới thì mệnh của ngươi là do ta quyết định, ta không thể trực tiếp giết ngươi nhưng không thiếu cách khiến ngươi chịu đau đớn. Hừ! Người trần gian các người không phải sợ nhất là cô đơn sao, cảm giác bị giam cầm chắc chắn sẽ không dễ chịu, hơn nữa còn phải hằng ngày đối mặt với tội lỗi của chính mình ta tin sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Nếu ngươi muốn biết ca ca ngươi cùng với tên cận vệ ngu ngốc kia chết như thế nào thì cứ ở đây từ từ thưởng thức đi."
Nói xong lão già kia biến thành một làn khói tán vào không khí. Ngay lúc này một đoạn hình ảnh xông thẳng vào đầu Mạch Sinh, chứng kiến những sự việc diễn ra trong đầu, Mạch Sinh cảm giác tim mình như bị bóp chặt, cảm giác đau đớn không cách nào được phát tiết khiến y nôn ra một ngụm máu tươi rồi bất tỉnh.
fo
Bình luận facebook