Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Hà Minh Và Mai Thu Phương
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Mẫn Nguyệt làm chính là đi tìm một người mà cô đã lâu không gặp, đó chính là Lâm Quân.
Thật ra sau lần đó Lâm Quân vẫn không chết, nhưng đã bị Âu Thần giam lại. Lúc ấy cô hỏi anh tại sao không giết ông ta, có phải vì cô hay không.
Anh chỉ cười, nói: "Thật ra cách trả thù một người tốt nhất không phải là giết người đó, mà phải để hắn cảm nhận được nỗi đau nhìn thứ mà mình tâm niệm rõ ràng ở trước mắt nhưng không lấy được, trải nghiệm cảm giác bất lực không thể làm gì. Đôi khi sống còn tàn nhẫn hơn chết."
Lâm Quân bây giờ chính là như vậy, ông ta uy phong một đời, nhưng đến cùng cũng không có được thứ mình muốn. Già rồi, còn bị gãy mất đôi chân, không thể đi lại được nữa, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, hơn nữa Lâm Quân lại bị giam trong một ngôi nhà trên núi. Đây quả thật chính là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời của ông ta. So với chết thì trả thù bằng cách này càng hiệu quả hơn.
Mẫn Nguyệt dừng xe trước cửa một căn nhà nhỏ trên núi, từ trong nhà có hai người đàn ông đi ra, thấy cô đều lần lượt cúi chào.
Cô lạnh nhạt theo hai người họ đi vào trong, vừa bước vào thì đã thấy Lâm Quân đang ngồi trên xe lăn ngắm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nghe tiếng động sau lưng ông ta liền quay đầu lại, khi phát hiện người tới là cô rõ ràng là rất ngạc nhiên, lại có chút sững sờ. Đôi môi mấp máy nhưng không nói được gì, chỉ lẳng lặng quan sát cô.
Trong lúc đó Mẫn Nguyệt cũng âm thầm đánh giá ông ta. Lâm Quân đã gầy hơn trước rất nhiều, tựa như chỉ có da bọc xương. Âu Thần đã nói là sẽ giữ mạng ông ta lại nhưng không nói là sẽ chăm sóc tốt cho ông ta nên điều kiện ở đây không tốt lắm, bữa cơm hằng ngày thì chỉ có rau dưa mà thôi. Lại thêm Lâm Quân từng bị trúng đạn, không được điều dưỡng nên nhanh chóng suy nhược. Mái tóc của ông ta dường như đã bạc đi nhiều, gương mặt trông già hơn mười tuổi.
Nhưng mà đối với ông ta, cô không hề có áy náy, bởi vì cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người có ý đồ tổn thương tới người quan trọng của cô.
Lâm Quân thấy được thần sắc lạnh lùng trong mắt Mẫn Nguyệt nên sự vui vẻ vừa dâng lên chưa được bao lâu đã bị dập tắt. Ông ta rũ mắt hỏi: "Cô đến đây tìm tôi để làm gì?"
Mẫn Nguyệt phất tay cho người đằng sau đi ra ngoài, sau đó tự động đến ngồi trên ghế đối diện Lâm Quân.
"Cô chỉ muốn đến hỏi ông một số chuyện."
"Chuyện gì?" Đáy mắt Lâm Quân thoáng qua vẻ thất vọng nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Thật ra lúc trước ông làm sao tìm ra cặp cha mẹ nuôi đó của tôi?" Âu Thần đã từng muốn điều tra thân thế cô nhưng kết quả là không tra được gì, vậy mà Lâm Quân lại có thể tìm ra hai người cha mẹ nuôi cực phẩm kia. Hiện tại ông ta còn giấu họ đi đâu mất, lúc xử lý thế lực của Lâm Quân, cô và Âu Thần cũng không thể phát hiện tung tích của hai người kia, giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Cô còn muốn dựa vào họ để tìm hiểu chuyện của ba mẹ cô.
Lâm Quân nhíu mày, "Cô muốn nói đến Hà Minh và Mai Thu Phương?"
"Ừ."
Ông ta trầm mặc một hồi rồi mới nói: "Thật ra ban đầu không phải tôi tìm thấy họ mà họ chủ động đến tìm tôi."
Mẫn Nguyệt có chút nghi ngờ nói: "Họ đến tìm ông?"
"Phải, lúc đó tôi cũng muốn đi tra rõ quá khứ của cô xem có thể lợi dụng được gì không, nhưng kết quả là không tra được gì. Sau đó Hà Minh và Mai Thu Phương đến tìm tôi, nói chuyện của cô cho tôi, còn nói sẽ giúp tôi lừa gạt cô, chỉ cần tôi có thể cho bọn họ một khoản tiền lớn là được rồi. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều nên liền đồng ý, chuyện phía sau thì cô đều biết rồi đó. Nhưng hiện tại tôi nghĩ lại thì sự xuất hiện của họ khi đó quả thật có chút đáng ngờ."
Sắc mặt Mẫn Nguyệt không thay đổi, nhưng trong lòng lại trầm xuống. Hà Minh và Mai Thu Phương có vấn đề, rất có thể là đã bị người ta lợi dụng để đối phó cô. Ngay từ đầu đây đã là một âm mưu, thật ra là ai đang ở trong bóng tối điều khiển?
"Bây giờ họ đang ở đâu?"
"Lúc đầu tôi vì sợ cô và Nam Cung Âu Thần tìm ra họ rồi sẽ bại lộ mọi chuyện nên đã đem bọn họ đi giấu ở một nơi rồi phái người đến canh chừng. Chỉ là hiện tại tôi như thế này không biết họ sẽ ra sao nữa. Nơi tôi nhốt họ chính là gần quân khu của thành phố."
"Quân khu thành phố? Quân đội?" Chẳng trách cô và Âu Thần lại tìm thể tìm ra, ai lại có thể nghĩ được đem người giấu gần trung tâm quân đội chứ!
Nghĩ tới đây cô không khỏi cười lạnh, "Ông cũng thật giảo hoạt!"
Lâm Quân cúi đầu vuốt mép áo, giọng nói nhẹ nhàng: "Dù có giảo hoạt hơn nữa thì không phải cũng thua trong tay hai người sao?!"
Mẫn Nguyệt chỉ cười nhạt không trả lời ông ta, cô nhìn lướt qua đồng hồ thấy thời gian đã tới liền muốn đứng dậy rời đi.
"Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi ông chuyện đó, nếu đã hỏi xong rồi thì tôi đi đây."
Cô xoay người bước đi không một chút do dự, nhưng Lâm Quân bất giác gọi cô. "Khoan đã!"
Mẫn Nguyệt chậm rãi dừng bước chân, "Có chuyện gì sao?"
Lâm Quân bỗng nhiên có cảm giác không thể nói thành lời, "Con.....con......con có thể gọi ta một tiếng ông ngoại không?" Trong giọng nói của Lâm Quân không kiềm chế lộ ra một sự ẩn nhẫn cùng chờ mong.
Cô bỗng im lặng, nhìn sâu vào cặp mắt của ông ta, từ trong đó cô không thấy được sự tàn ác và mưu kế, chỉ thấy được một sự yêu thương đang dần bao phủ cùng với khát vọng. Yêu thương? Bây giờ ông ta đã biết yêu thương cô rồi sao?
Nhưng như vậy thì thế nào.....đã quá trễ rồi!
"Thật xin lỗi, tôi không muốn, bởi vì tôi tuyệt đối không thể quên những gì ông đã làm với tôi và Âu Thần."
Mẫn Nguyệt nói xong liền mở cửa rời đi, chỉ để lại cho Lâm Quân một bóng lưng lạnh lùng.
Hai tay Lâm Quân lặng lẽ buông thõng xuống, sau đó ôm lấy mặt, một giọt nước mắt chảy xuống từ giữa hai kẽ tay. "Phải, ta đã làm nhiều chuyện như vậy, làm sao con có thể tha thứ cho đây. Lan nhi, anh thật sự đã làm sai rồi sao? Nếu lúc đó anh không cố chấp như thế thì có phải bây giờ em vẫn còn có thể bên cạnh anh không?"
Nhưng thật đáng tiếc, câu hỏi này Vương Tĩnh Lan không thể nghe thấy, cũng không thể trả lời. Lỗi lầm đã tạo ra trong quá khứ cũng không thể sửa chữa được.
Mẫn Nguyệt sau khi ngồi lên xe thì không rời đi ngay mà nhẹ nhàng sờ mặt dây chuyền trên cổ, ánh mắt thoáng mờ mịt. Nhưng chỉ chốc lát sau cô đã trở lại bình thường, hít sâu một hơi rồi lái xe rời đi.
Nhờ có thông tin mà Lâm Quân cung cấp nên chưa tới buổi chiều cô đã xác định được vị trí của Hà Minh và Mai Thu Phương. Vốn cô muốn một mình đến tìm họ nhưng Âu Thần lo cho cô, cứ quyết đi theo, cuối cùng lại kéo Vũ Hiên đi làm lái xe.
Hơn một tiếng sau, cả ba người dừng chân trước một căn nhà nhỏ gần quân khu đại viện. Muốn đi vào đây cũng không dễ, còn phải trình diện giấy tờ đủ thứ, xác minh xong mới được cho vào. Điều đó chứng minh an ninh bảo mật ở đây vô cùng tốt, Lâm Quân đúng là rất thông minh mới chọn đem Hà Minh và Mai Thu Phương ở đây để bảo vệ.
Vũ Hiên xuống xe trước, tự mình mở cửa cho Âu Thần và Mẫn Nguyệt. Ba người định đi vào nhưng vừa bước đến gần cửa thì đã ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Âu Thần và Mẫn Nguyệt nhìn nhau, đều lên tinh thần cảnh giác. Vũ Hiên đã rút súng ra trước, cẩn thận đến sau cánh cửa. Đến khi được Âu Thần ra hiệu anh mới đạp cửa đi vào trong, đồng thời cũng giơ súng lên.
Nhưng bên trong không có ai cả, khi Vũ Hiên mở cửa ra thì mùi máu càng nồng nặc hơn. Mẫn Nguyệt và Âu Thần lập tức chạy vào trong, có điều họ đã đến trễ, Hà Minh và Mai Thu Phương đều đã chết rồi.
Xác bọn họ nằm giữa nhà, hai mắt mở lớn, trên sàn nhà và trên tường đều có vết máu, đồ đạc trong nhà cũng lộn xộn.
Vũ Hiên thấy không gì nguy hiểm liền thu hồi súng, tiến lên kiểm tra hai thi thể.
"Lão đại, bọn họ đều bị một dao cắt đứt động mạch cổ, chết ngay tức khắc. Thủ pháp người ra tay nhanh gọn dứt khoát như vậy chắc chắn là sát thủ. Hai người này vừa chết không lâu, chắc chỉ khoảng nửa ngày trước thôi."
Mẫn Nguyệt và Âu Thần cũng không bất ngờ với kết quả này, chỉ là không nghĩ đến rõ ràng động tác của họ nhanh vẫn không kịp tới trước đám người kia. Quan trọng là ở đây gần quân đội vậy mà tên sát thủ kia lại có thể lẻn vào đây giết người, thực lực chắc cũng không thấp.
Âu Thần sờ đầu an ủi cô, "Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có cách tìm ra người đang ở trong bóng tối đó, chúng ta cứ đi xung quanh tìm manh mối đi."
Mẫn Nguyệt gật đầu, đi tới đi lui quan sát mọi ngóc ngách trong nhà. Vũ Hiên cũng tham gia vào, khi anh ta vừa bước vào phòng ngủ liền bị chấn động lớn.
"Lão đại, Mẫn Nguyệt, hai người mau vào đây!"
Âu Thần và Mẫn Nguyệt chạy vào, đều bị hình ảnh trước mắt làm cho sững sờ.
Phía trên tường có một dòng chữ lớn được viết bằng máu, vô cùng đáng sợ: "Cô là của tôi, tôi sẽ mang cô về nhanh thôi, công chúa nhỏ!"
Cuối câu còn có một hình bông hoa đào, Âu Thần sầm mặt, bông hoa đào đó giống hệt cái bớt trên ngực bảo bối.
"Lão đại, anh xem, bông hoa đào đó chẳng phải là cái bớt của Mẫn Nguyệt sao, như vậy công chúa nhỏ chính là nói Mẫn Nguyệt rồi."
Mẫn Nguyệt đương nhiên cũng đã chú ý đến điều này nhưng còn có một thứ khác thu hút ánh mắt của cô hơn. Cách dòng chữ đó không xa còn có hình một con rắn nhỏ đang le lưỡi nhìn cô.
Vẻ mặt Mẫn Nguyệt trắng bệch, không khống chế được lùi ra sau mấy bước, suýt chút nữa là bị ngã.
Âu Thần đỡ eo cô để cho cô đứng dựa vào anh, "Làm sao vậy?"
Mẫn Nguyệt nhìn anh, giọng nói có chút run run, "Con rắn đó giống hệt con rắn trong giấc mơ của em. Ánh mắt của nó cũng như thế này."
Anh biết cô đối với con rắn kia bị ám ảnh không nhỏ nên liền xoay mặt cô áp vào ngực mình, để cho cô không phải nhìn thấy những dòng chữ bằng máu kia.
Mẫn Nguyệt úp vào người anh, ôm chặt anh nói: "Thật ra từ nhỏ em đã đặc biệt sợ rắn, em cũng không biết tại sao như thế nữa, có phải là liên quan đến giấc mơ đó không?"
Âu Thần trầm mặc, anh đương nhiên biết cô sợ rắn, lúc nhỏ cô từng gặp rắn trong hoa viên, cô đã sợ đến mức sắp ngất xỉu. Về sau khi nhìn thấy đồ vật gì liên quan tới rắn cô đều tái mặt.
Nhưng anh chỉ cho là cô còn bé nên sợ rắn là chuyện bình thường, có điều hiện tại cho thấy chuyện đó không hề bình thường chút nào.
"Đừng sợ, chỉ là một con rắn thôi sao, anh sẽ không để cho nó làm hại em. Tên kẻ thù đã hại gia đình em, anh cũng sẽ giúp em điều tra ra."
Anh dịu dàng ôm cô nhưng khi nhìn đến dòng chữ kia thì ánh mắt lại toả ra vô hạn băng sương như có thể giết người.
Có kẻ dám mơ tưởng đến bảo bối, đáng chết!!!
So với Nam Cung gia, tình hình trong tổ chức J không hề yên bình một chút nào.
Tiêu Anh Kỳ bị trói hai tay vào ghế, trên người đang mặc một chiếc váy bồng bềnh màu hồng, đầu đội máy tóc giả màu nâu xoăn đến eo. Gương mặt anh mếu máo, một nửa tức giận, một nửa đáng thương cầu xin người đang ngồi trên ghế cầm điện thoại chụp hình kia.
"An Triết Hàn, cậu mau thả tôi ra!"
"Chậc, chậc, chờ lát nữa để tôi chụp hình xong thì sẽ thả cậu ra. Nào, tạo dáng một chút, cười lên!"
Tiêu Anh Kỳ muốn nổi bão, mẹ nó cho lão tử mặc váy rồi kêu tạo dáng chụp hình cái quỷ gì!
Anh rất muốn phản kháng nhưng giá trị vũ lực của anh không bằng An Triết Hàn, không còn cách nào khác là phải khuất phục.
"An Triết Hàn, với tư cách là bạn bè bốn năm của cậu, tôi cho cậu biết làm vậy là không có nhân tính đâu."
An Triết Hàn không để ý, tiếp tục chụp hình.
"Được rồi, tôi xin lỗi, tôi không nên giấu cậu chuyện của Vũ Điềm Điềm, nhưng mà là do cô ấy không cho ai nói ra a!"
Nghe đến tên Vũ Điềm Điềm, động tác của An Triết Hàn dừng lại, nhưng không giống với tưởng tượng của Tiêu Anh Kỳ, sắc mặt anh không những không dịu lại mà càng thêm băng giá.
Tiêu Anh Kỳ sợ hãi nuốt nước bọt, bây giờ anh không quan tâm bị chụp hình gì đó, anh chỉ quan tâm liệu An Triết Hàn trong lúc tức giận có giết anh luôn không.
An Triết Hàn chỉ nhìn Tiêu Anh Kỳ một cái liền đứng dậy, doạ cho Tiêu Anh Kỳ suýt ngã khỏi ghế.
"Tôi đã đặt vé máy bay cho cậu rồi, tối nay cậu về Mỹ đi. Tổng bộ bên Mỹ gặp chút vấn đề, cần cậu giải quyết, còn có một số nhiệm vụ cần cậu đi làm. Có điều trong lúc cậu làm nhiệm vụ thì phải mặc đồ con gái."
Mặt Tiêu Anh Kỳ trắng xanh lẫn lộn, "Tại sao?! Tôi không mặc!"
An Triết Hàn giơ điện thoại trong tay lên lắc lắc, "Nếu cậu không mặc thì tôi sẽ phát tán những tấm hình này cho mọi người trong tổ chức biết. Muốn mặc hay không thì tùy cậu."
Tiêu Anh Kỳ bắt đầu tính toán, nếu anh mặc đi làm nhiệm vụ thì cùng lắm chỉ có mục tiêu nhiệm vụ thấy thôi, mà mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng cũng bị anh giải quyết. Nhưng nếu mọi người trong tổ chức đều biết thì đó là chuyện lớn rồi. Sau khi cân đo đong đếm xong, Tiêu Anh Kỳ xám xịt trả lời, "Được rồi, tôi mặc."
An Triết Hàn nhận được kết quả cũng chỉ đơn giản phóng một cái ám khí cắt đứt dây trói cho Tiêu Anh Kỳ rồi lạnh nhạt đi ra ngoài.
Mọi người giấu anh chuyện của Điềm Điềm anh rất tức giận, nhưng anh lại không thể đi gây chuyện với Mẫn Nguyệt và Hàn Viên Viên nên kết quả Tiêu Anh Kỳ liền phải chịu tội.
Anh cúi đầu nhìn tin tức trong điện thoại, hiếm thấy nở nụ cười yêu chiều, "Đến lúc đi tìm em rồi!"
Cũng vào thời điểm đó, ở Maldives
Vũ Điềm Điềm mặc bộ đồ bơi nóng bỏng, đeo mắt kính đen nằm trên ghế mây vừa thưởng thức rượu ngon vừa ngắm nhìn mặt biển xanh biếc.
Thân hình ma quỷ của cô đã khiến rất nhiều người đàn ông chú ý, có một số người to gan đến tán tỉnh cô nhưng đều bị cô lạnh lùng từ chối. Dần dần mọi người đều hiểu ra đây là một mĩ nhân băng sơn không thể trêu chọc.
Vũ Điềm Điềm uống rượu xong khẽ liếm môi, "Nên chơi gì đây, hay là lướt sóng đi."
Cô vừa dứt lời liền đi đứng dậy cầm tấm ván bên cạnh mình đi ra giữa biển. Khi cô lấy mắt kính xuống thì không ít người hút khí lạnh. Đẹp, thật sự là quá đẹp!
Sau đó mọi người liền thấy hình ảnh mỹ nhân mạnh mẽ đang lướt sóng biển, vô cùng soái khí. Cô lướt sóng xong liền cầm tấm ván đi vào bờ, bởi vì mái tóc ướt nên cô hất tóc ra sau.
Bởi vì động tác này của cô đã thu lấy không biết bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông ở đây. Thân hình đã đẹp, gương mặt càng đẹp hơn. Mặc dù cô lạnh lùng nhưng lại gợi lên bản năng chinh phục của đàn ông.
Vũ Điềm Điềm không biết, cô đã vô tình tạo ra vô số hoa đào. Để người nào đó sau khi nhìn thấy vô cùng tức giận, điên cuồng trừng phạt cô trên giường. Đương nhiên chuyện này nói sau.
Thật ra sau lần đó Lâm Quân vẫn không chết, nhưng đã bị Âu Thần giam lại. Lúc ấy cô hỏi anh tại sao không giết ông ta, có phải vì cô hay không.
Anh chỉ cười, nói: "Thật ra cách trả thù một người tốt nhất không phải là giết người đó, mà phải để hắn cảm nhận được nỗi đau nhìn thứ mà mình tâm niệm rõ ràng ở trước mắt nhưng không lấy được, trải nghiệm cảm giác bất lực không thể làm gì. Đôi khi sống còn tàn nhẫn hơn chết."
Lâm Quân bây giờ chính là như vậy, ông ta uy phong một đời, nhưng đến cùng cũng không có được thứ mình muốn. Già rồi, còn bị gãy mất đôi chân, không thể đi lại được nữa, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, hơn nữa Lâm Quân lại bị giam trong một ngôi nhà trên núi. Đây quả thật chính là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời của ông ta. So với chết thì trả thù bằng cách này càng hiệu quả hơn.
Mẫn Nguyệt dừng xe trước cửa một căn nhà nhỏ trên núi, từ trong nhà có hai người đàn ông đi ra, thấy cô đều lần lượt cúi chào.
Cô lạnh nhạt theo hai người họ đi vào trong, vừa bước vào thì đã thấy Lâm Quân đang ngồi trên xe lăn ngắm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nghe tiếng động sau lưng ông ta liền quay đầu lại, khi phát hiện người tới là cô rõ ràng là rất ngạc nhiên, lại có chút sững sờ. Đôi môi mấp máy nhưng không nói được gì, chỉ lẳng lặng quan sát cô.
Trong lúc đó Mẫn Nguyệt cũng âm thầm đánh giá ông ta. Lâm Quân đã gầy hơn trước rất nhiều, tựa như chỉ có da bọc xương. Âu Thần đã nói là sẽ giữ mạng ông ta lại nhưng không nói là sẽ chăm sóc tốt cho ông ta nên điều kiện ở đây không tốt lắm, bữa cơm hằng ngày thì chỉ có rau dưa mà thôi. Lại thêm Lâm Quân từng bị trúng đạn, không được điều dưỡng nên nhanh chóng suy nhược. Mái tóc của ông ta dường như đã bạc đi nhiều, gương mặt trông già hơn mười tuổi.
Nhưng mà đối với ông ta, cô không hề có áy náy, bởi vì cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người có ý đồ tổn thương tới người quan trọng của cô.
Lâm Quân thấy được thần sắc lạnh lùng trong mắt Mẫn Nguyệt nên sự vui vẻ vừa dâng lên chưa được bao lâu đã bị dập tắt. Ông ta rũ mắt hỏi: "Cô đến đây tìm tôi để làm gì?"
Mẫn Nguyệt phất tay cho người đằng sau đi ra ngoài, sau đó tự động đến ngồi trên ghế đối diện Lâm Quân.
"Cô chỉ muốn đến hỏi ông một số chuyện."
"Chuyện gì?" Đáy mắt Lâm Quân thoáng qua vẻ thất vọng nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Thật ra lúc trước ông làm sao tìm ra cặp cha mẹ nuôi đó của tôi?" Âu Thần đã từng muốn điều tra thân thế cô nhưng kết quả là không tra được gì, vậy mà Lâm Quân lại có thể tìm ra hai người cha mẹ nuôi cực phẩm kia. Hiện tại ông ta còn giấu họ đi đâu mất, lúc xử lý thế lực của Lâm Quân, cô và Âu Thần cũng không thể phát hiện tung tích của hai người kia, giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Cô còn muốn dựa vào họ để tìm hiểu chuyện của ba mẹ cô.
Lâm Quân nhíu mày, "Cô muốn nói đến Hà Minh và Mai Thu Phương?"
"Ừ."
Ông ta trầm mặc một hồi rồi mới nói: "Thật ra ban đầu không phải tôi tìm thấy họ mà họ chủ động đến tìm tôi."
Mẫn Nguyệt có chút nghi ngờ nói: "Họ đến tìm ông?"
"Phải, lúc đó tôi cũng muốn đi tra rõ quá khứ của cô xem có thể lợi dụng được gì không, nhưng kết quả là không tra được gì. Sau đó Hà Minh và Mai Thu Phương đến tìm tôi, nói chuyện của cô cho tôi, còn nói sẽ giúp tôi lừa gạt cô, chỉ cần tôi có thể cho bọn họ một khoản tiền lớn là được rồi. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều nên liền đồng ý, chuyện phía sau thì cô đều biết rồi đó. Nhưng hiện tại tôi nghĩ lại thì sự xuất hiện của họ khi đó quả thật có chút đáng ngờ."
Sắc mặt Mẫn Nguyệt không thay đổi, nhưng trong lòng lại trầm xuống. Hà Minh và Mai Thu Phương có vấn đề, rất có thể là đã bị người ta lợi dụng để đối phó cô. Ngay từ đầu đây đã là một âm mưu, thật ra là ai đang ở trong bóng tối điều khiển?
"Bây giờ họ đang ở đâu?"
"Lúc đầu tôi vì sợ cô và Nam Cung Âu Thần tìm ra họ rồi sẽ bại lộ mọi chuyện nên đã đem bọn họ đi giấu ở một nơi rồi phái người đến canh chừng. Chỉ là hiện tại tôi như thế này không biết họ sẽ ra sao nữa. Nơi tôi nhốt họ chính là gần quân khu của thành phố."
"Quân khu thành phố? Quân đội?" Chẳng trách cô và Âu Thần lại tìm thể tìm ra, ai lại có thể nghĩ được đem người giấu gần trung tâm quân đội chứ!
Nghĩ tới đây cô không khỏi cười lạnh, "Ông cũng thật giảo hoạt!"
Lâm Quân cúi đầu vuốt mép áo, giọng nói nhẹ nhàng: "Dù có giảo hoạt hơn nữa thì không phải cũng thua trong tay hai người sao?!"
Mẫn Nguyệt chỉ cười nhạt không trả lời ông ta, cô nhìn lướt qua đồng hồ thấy thời gian đã tới liền muốn đứng dậy rời đi.
"Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi ông chuyện đó, nếu đã hỏi xong rồi thì tôi đi đây."
Cô xoay người bước đi không một chút do dự, nhưng Lâm Quân bất giác gọi cô. "Khoan đã!"
Mẫn Nguyệt chậm rãi dừng bước chân, "Có chuyện gì sao?"
Lâm Quân bỗng nhiên có cảm giác không thể nói thành lời, "Con.....con......con có thể gọi ta một tiếng ông ngoại không?" Trong giọng nói của Lâm Quân không kiềm chế lộ ra một sự ẩn nhẫn cùng chờ mong.
Cô bỗng im lặng, nhìn sâu vào cặp mắt của ông ta, từ trong đó cô không thấy được sự tàn ác và mưu kế, chỉ thấy được một sự yêu thương đang dần bao phủ cùng với khát vọng. Yêu thương? Bây giờ ông ta đã biết yêu thương cô rồi sao?
Nhưng như vậy thì thế nào.....đã quá trễ rồi!
"Thật xin lỗi, tôi không muốn, bởi vì tôi tuyệt đối không thể quên những gì ông đã làm với tôi và Âu Thần."
Mẫn Nguyệt nói xong liền mở cửa rời đi, chỉ để lại cho Lâm Quân một bóng lưng lạnh lùng.
Hai tay Lâm Quân lặng lẽ buông thõng xuống, sau đó ôm lấy mặt, một giọt nước mắt chảy xuống từ giữa hai kẽ tay. "Phải, ta đã làm nhiều chuyện như vậy, làm sao con có thể tha thứ cho đây. Lan nhi, anh thật sự đã làm sai rồi sao? Nếu lúc đó anh không cố chấp như thế thì có phải bây giờ em vẫn còn có thể bên cạnh anh không?"
Nhưng thật đáng tiếc, câu hỏi này Vương Tĩnh Lan không thể nghe thấy, cũng không thể trả lời. Lỗi lầm đã tạo ra trong quá khứ cũng không thể sửa chữa được.
Mẫn Nguyệt sau khi ngồi lên xe thì không rời đi ngay mà nhẹ nhàng sờ mặt dây chuyền trên cổ, ánh mắt thoáng mờ mịt. Nhưng chỉ chốc lát sau cô đã trở lại bình thường, hít sâu một hơi rồi lái xe rời đi.
Nhờ có thông tin mà Lâm Quân cung cấp nên chưa tới buổi chiều cô đã xác định được vị trí của Hà Minh và Mai Thu Phương. Vốn cô muốn một mình đến tìm họ nhưng Âu Thần lo cho cô, cứ quyết đi theo, cuối cùng lại kéo Vũ Hiên đi làm lái xe.
Hơn một tiếng sau, cả ba người dừng chân trước một căn nhà nhỏ gần quân khu đại viện. Muốn đi vào đây cũng không dễ, còn phải trình diện giấy tờ đủ thứ, xác minh xong mới được cho vào. Điều đó chứng minh an ninh bảo mật ở đây vô cùng tốt, Lâm Quân đúng là rất thông minh mới chọn đem Hà Minh và Mai Thu Phương ở đây để bảo vệ.
Vũ Hiên xuống xe trước, tự mình mở cửa cho Âu Thần và Mẫn Nguyệt. Ba người định đi vào nhưng vừa bước đến gần cửa thì đã ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Âu Thần và Mẫn Nguyệt nhìn nhau, đều lên tinh thần cảnh giác. Vũ Hiên đã rút súng ra trước, cẩn thận đến sau cánh cửa. Đến khi được Âu Thần ra hiệu anh mới đạp cửa đi vào trong, đồng thời cũng giơ súng lên.
Nhưng bên trong không có ai cả, khi Vũ Hiên mở cửa ra thì mùi máu càng nồng nặc hơn. Mẫn Nguyệt và Âu Thần lập tức chạy vào trong, có điều họ đã đến trễ, Hà Minh và Mai Thu Phương đều đã chết rồi.
Xác bọn họ nằm giữa nhà, hai mắt mở lớn, trên sàn nhà và trên tường đều có vết máu, đồ đạc trong nhà cũng lộn xộn.
Vũ Hiên thấy không gì nguy hiểm liền thu hồi súng, tiến lên kiểm tra hai thi thể.
"Lão đại, bọn họ đều bị một dao cắt đứt động mạch cổ, chết ngay tức khắc. Thủ pháp người ra tay nhanh gọn dứt khoát như vậy chắc chắn là sát thủ. Hai người này vừa chết không lâu, chắc chỉ khoảng nửa ngày trước thôi."
Mẫn Nguyệt và Âu Thần cũng không bất ngờ với kết quả này, chỉ là không nghĩ đến rõ ràng động tác của họ nhanh vẫn không kịp tới trước đám người kia. Quan trọng là ở đây gần quân đội vậy mà tên sát thủ kia lại có thể lẻn vào đây giết người, thực lực chắc cũng không thấp.
Âu Thần sờ đầu an ủi cô, "Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có cách tìm ra người đang ở trong bóng tối đó, chúng ta cứ đi xung quanh tìm manh mối đi."
Mẫn Nguyệt gật đầu, đi tới đi lui quan sát mọi ngóc ngách trong nhà. Vũ Hiên cũng tham gia vào, khi anh ta vừa bước vào phòng ngủ liền bị chấn động lớn.
"Lão đại, Mẫn Nguyệt, hai người mau vào đây!"
Âu Thần và Mẫn Nguyệt chạy vào, đều bị hình ảnh trước mắt làm cho sững sờ.
Phía trên tường có một dòng chữ lớn được viết bằng máu, vô cùng đáng sợ: "Cô là của tôi, tôi sẽ mang cô về nhanh thôi, công chúa nhỏ!"
Cuối câu còn có một hình bông hoa đào, Âu Thần sầm mặt, bông hoa đào đó giống hệt cái bớt trên ngực bảo bối.
"Lão đại, anh xem, bông hoa đào đó chẳng phải là cái bớt của Mẫn Nguyệt sao, như vậy công chúa nhỏ chính là nói Mẫn Nguyệt rồi."
Mẫn Nguyệt đương nhiên cũng đã chú ý đến điều này nhưng còn có một thứ khác thu hút ánh mắt của cô hơn. Cách dòng chữ đó không xa còn có hình một con rắn nhỏ đang le lưỡi nhìn cô.
Vẻ mặt Mẫn Nguyệt trắng bệch, không khống chế được lùi ra sau mấy bước, suýt chút nữa là bị ngã.
Âu Thần đỡ eo cô để cho cô đứng dựa vào anh, "Làm sao vậy?"
Mẫn Nguyệt nhìn anh, giọng nói có chút run run, "Con rắn đó giống hệt con rắn trong giấc mơ của em. Ánh mắt của nó cũng như thế này."
Anh biết cô đối với con rắn kia bị ám ảnh không nhỏ nên liền xoay mặt cô áp vào ngực mình, để cho cô không phải nhìn thấy những dòng chữ bằng máu kia.
Mẫn Nguyệt úp vào người anh, ôm chặt anh nói: "Thật ra từ nhỏ em đã đặc biệt sợ rắn, em cũng không biết tại sao như thế nữa, có phải là liên quan đến giấc mơ đó không?"
Âu Thần trầm mặc, anh đương nhiên biết cô sợ rắn, lúc nhỏ cô từng gặp rắn trong hoa viên, cô đã sợ đến mức sắp ngất xỉu. Về sau khi nhìn thấy đồ vật gì liên quan tới rắn cô đều tái mặt.
Nhưng anh chỉ cho là cô còn bé nên sợ rắn là chuyện bình thường, có điều hiện tại cho thấy chuyện đó không hề bình thường chút nào.
"Đừng sợ, chỉ là một con rắn thôi sao, anh sẽ không để cho nó làm hại em. Tên kẻ thù đã hại gia đình em, anh cũng sẽ giúp em điều tra ra."
Anh dịu dàng ôm cô nhưng khi nhìn đến dòng chữ kia thì ánh mắt lại toả ra vô hạn băng sương như có thể giết người.
Có kẻ dám mơ tưởng đến bảo bối, đáng chết!!!
So với Nam Cung gia, tình hình trong tổ chức J không hề yên bình một chút nào.
Tiêu Anh Kỳ bị trói hai tay vào ghế, trên người đang mặc một chiếc váy bồng bềnh màu hồng, đầu đội máy tóc giả màu nâu xoăn đến eo. Gương mặt anh mếu máo, một nửa tức giận, một nửa đáng thương cầu xin người đang ngồi trên ghế cầm điện thoại chụp hình kia.
"An Triết Hàn, cậu mau thả tôi ra!"
"Chậc, chậc, chờ lát nữa để tôi chụp hình xong thì sẽ thả cậu ra. Nào, tạo dáng một chút, cười lên!"
Tiêu Anh Kỳ muốn nổi bão, mẹ nó cho lão tử mặc váy rồi kêu tạo dáng chụp hình cái quỷ gì!
Anh rất muốn phản kháng nhưng giá trị vũ lực của anh không bằng An Triết Hàn, không còn cách nào khác là phải khuất phục.
"An Triết Hàn, với tư cách là bạn bè bốn năm của cậu, tôi cho cậu biết làm vậy là không có nhân tính đâu."
An Triết Hàn không để ý, tiếp tục chụp hình.
"Được rồi, tôi xin lỗi, tôi không nên giấu cậu chuyện của Vũ Điềm Điềm, nhưng mà là do cô ấy không cho ai nói ra a!"
Nghe đến tên Vũ Điềm Điềm, động tác của An Triết Hàn dừng lại, nhưng không giống với tưởng tượng của Tiêu Anh Kỳ, sắc mặt anh không những không dịu lại mà càng thêm băng giá.
Tiêu Anh Kỳ sợ hãi nuốt nước bọt, bây giờ anh không quan tâm bị chụp hình gì đó, anh chỉ quan tâm liệu An Triết Hàn trong lúc tức giận có giết anh luôn không.
An Triết Hàn chỉ nhìn Tiêu Anh Kỳ một cái liền đứng dậy, doạ cho Tiêu Anh Kỳ suýt ngã khỏi ghế.
"Tôi đã đặt vé máy bay cho cậu rồi, tối nay cậu về Mỹ đi. Tổng bộ bên Mỹ gặp chút vấn đề, cần cậu giải quyết, còn có một số nhiệm vụ cần cậu đi làm. Có điều trong lúc cậu làm nhiệm vụ thì phải mặc đồ con gái."
Mặt Tiêu Anh Kỳ trắng xanh lẫn lộn, "Tại sao?! Tôi không mặc!"
An Triết Hàn giơ điện thoại trong tay lên lắc lắc, "Nếu cậu không mặc thì tôi sẽ phát tán những tấm hình này cho mọi người trong tổ chức biết. Muốn mặc hay không thì tùy cậu."
Tiêu Anh Kỳ bắt đầu tính toán, nếu anh mặc đi làm nhiệm vụ thì cùng lắm chỉ có mục tiêu nhiệm vụ thấy thôi, mà mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng cũng bị anh giải quyết. Nhưng nếu mọi người trong tổ chức đều biết thì đó là chuyện lớn rồi. Sau khi cân đo đong đếm xong, Tiêu Anh Kỳ xám xịt trả lời, "Được rồi, tôi mặc."
An Triết Hàn nhận được kết quả cũng chỉ đơn giản phóng một cái ám khí cắt đứt dây trói cho Tiêu Anh Kỳ rồi lạnh nhạt đi ra ngoài.
Mọi người giấu anh chuyện của Điềm Điềm anh rất tức giận, nhưng anh lại không thể đi gây chuyện với Mẫn Nguyệt và Hàn Viên Viên nên kết quả Tiêu Anh Kỳ liền phải chịu tội.
Anh cúi đầu nhìn tin tức trong điện thoại, hiếm thấy nở nụ cười yêu chiều, "Đến lúc đi tìm em rồi!"
Cũng vào thời điểm đó, ở Maldives
Vũ Điềm Điềm mặc bộ đồ bơi nóng bỏng, đeo mắt kính đen nằm trên ghế mây vừa thưởng thức rượu ngon vừa ngắm nhìn mặt biển xanh biếc.
Thân hình ma quỷ của cô đã khiến rất nhiều người đàn ông chú ý, có một số người to gan đến tán tỉnh cô nhưng đều bị cô lạnh lùng từ chối. Dần dần mọi người đều hiểu ra đây là một mĩ nhân băng sơn không thể trêu chọc.
Vũ Điềm Điềm uống rượu xong khẽ liếm môi, "Nên chơi gì đây, hay là lướt sóng đi."
Cô vừa dứt lời liền đi đứng dậy cầm tấm ván bên cạnh mình đi ra giữa biển. Khi cô lấy mắt kính xuống thì không ít người hút khí lạnh. Đẹp, thật sự là quá đẹp!
Sau đó mọi người liền thấy hình ảnh mỹ nhân mạnh mẽ đang lướt sóng biển, vô cùng soái khí. Cô lướt sóng xong liền cầm tấm ván đi vào bờ, bởi vì mái tóc ướt nên cô hất tóc ra sau.
Bởi vì động tác này của cô đã thu lấy không biết bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông ở đây. Thân hình đã đẹp, gương mặt càng đẹp hơn. Mặc dù cô lạnh lùng nhưng lại gợi lên bản năng chinh phục của đàn ông.
Vũ Điềm Điềm không biết, cô đã vô tình tạo ra vô số hoa đào. Để người nào đó sau khi nhìn thấy vô cùng tức giận, điên cuồng trừng phạt cô trên giường. Đương nhiên chuyện này nói sau.
Bình luận facebook