• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New MÃI MÃI CƯNG CHIỀU EM (1 Viewer)

  • Chương 120: Ân oán của quá khứ (1)

Hai mươi năm trước



Gần đây ở thành phố A có một gia tộc hắc đạo nổi lên vô cùng nhanh, khiến mọi người đều sợ hãi, đó chính là Nam Cung gia.



Nhắc đến Nam Cung gia này thì cũng là một truyền kì. Mấy năm trước lão gia chủ của Nam Cung gia vốn chỉ là lão đại một bang phái xã hội đen nhỏ nhưng trong một lần đại chiến các bang phái đã thắng, lần lượt chiếm các bang phái nhỏ hơn lập thành một đại gia tộc lớn là Nam Cung gia. Thủ đoạn của ông rất quyết đoán, tàn nhẫn, xử lý kẻ thù không bao giờ nhân từ. Có mấy bang phái dám đối địch với Nam Cung gia, kết cục cuối cùng đều là diệt vong.



Người ở thành phố A đều biết cả Nam Cung gia đều vô cùng cưng chiều tiểu thư Nam Cung Khuynh Thành. Đắc tội với Nam Cung gia cũng không nên đắc tội với Nam Cung Khuynh Thành.



Nam Cung Khuynh Thành từ nhỏ đã được cha và anh trai cưng chiều tận trời, cầm trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan. Dù cô muốn thứ gì, có khó khăn cách mấy thì hai người kia cũng nhất định đem về cho cô.



Càng lớn Nam Cung Khuynh Thành càng xinh đẹp bức người, giống như tên của cô, đẹp đến khuynh thành khuynh quốc. Cô hoàn toàn kế thừa tài năng của lão gia chủ Nam Cung gia, bắn súng, đánh võ, tháo lắp bom, đua xe,.....cô đều giỏi. Nhưng lão gia chủ Nam Cung gia vẫn không cho cô dấn thân vào hắc đạo. Tại sao như thế thì vẫn không có ai biết.



Nhà chính Nam Cung gia



Nam Cung Khuynh Thành chậm rãi lái xe vào nhà, thong thả bước xuống xe. Mái tóc mềm mại khẽ phất một cái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng tháo mắt kính đen xuống, để lộ gương mặt tinh xảo.



Nhiều người hầu đứng ở cửa đều ngơ ngác nhìn cô, có người còn đỏ mặt, sau đó tất cả đồng loạt cúi đầu.



"Mừng tiểu thư trở về!"



Nam Cung Khuynh Thành lạnh lùng gật đầu, nhanh gọn đi vào trong.



Sau khi cô rời khỏi, không ít người hầu chụm đầu vào nói nhỏ.



"Tiểu thư thật là đẹp mà, lúc nãy khi cô ấy nhìn tôi tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn rồi."



"Đúng vậy đó, khí chất kia, thật quá soái mà!"



"Cô nói xem, không biết sau này ai sẽ có phước mà lấy được tiểu thư của chúng ta chứ?"



"Hừ, người đàn ông đó nhất định phải là người thập toàn thập mỹ, nếu không làm sao xứng với tiểu thư Khuynh Thành được."



"Thôi, được rồi, được rồi, đừng ở đây nói nữa, mau vào chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thư Khuynh Thành đi."



Nam Cung Khuynh Thành bước vào đại sảnh, vừa cởi giày ra thay dép lê trong nhà thì đã có một người đàn ông bước tới. Người này mặc trang phục quản gia, trên ba mươi tuổi, khoé miệng luôn ẩn chứa nụ cười hiền lành.



Khi thấy anh ta vẻ lạnh lùng trên mặt Nam Cung Khuynh Thành liền có dấu hiệu hoà hoãn.



"Anh Trương, ba và anh trai của tôi đâu?"



Trương quản gia đón nhận áo khoác từ tay Khuynh Thành, mỉm cười trả lời. "Thiếu gia và lão gia đang trong thư phòng nghị sự. Tiểu thư, cô có muốn ăn cơm trước không, tất cả đã chuẩn bị xong rồi."



Khuynh Thành lắc đầu, "Không cần đâu, tôi đi tìm ba và anh trai trước."



Bước chân Nam Cung Khuynh Thành đi thẳng lên cầu thang, tựa hồ có chút gấp gáp. Cô muốn bàn với ba và anh trai về việc chuyển hướng hoạt động của Nam Cung gia sang buôn bán vũ khí. Gần đây hắc đạo rất rối loạn, chính phủ lại lợi dụng cơ hội thanh trừ rất nhiều bang phái, nếu Nam Cung gia không làm gì để mạnh hơn thì e rằng tiếp theo sẽ phải nằm trên cái thớt mặc cho bên chính phủ chém giết rồi. Mà hiện tại buôn bán vũ khí chính là phương pháp trở mình tốt nhất.



Đến trước cửa thư phòng Nam Cung Khuynh Thành định bước vào thì nghe thấy giọng nói của anh trai đang nói về mình, bàn tay đang đặt trên nắm cửa hơi cứng lại.



"Ba, ba vẫn không cho Khuynh Thành vào hắc đạo sao, con thấy thiên phú của con bé rất tốt."



Lão gia chủ Nam Cung gia ngồi tựa trên ghế, sắc mặt thoáng trầm lại.



"Không được, giới hắc đạo hỗn loạn cỡ nào không phải con không biết, Khuynh Thành bước vào rồi sẽ không có lối ra, lỡ như một ngày nào đó con bé gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"



Nam Cung Hạ im lặng, đáy lòng hiện lên chút lo âu. Đúng vậy, lỡ như có tên không có mắt nào đó dám đụng tới em gái bảo bối thì phải làm sao?! Vẫn là ở nhà làm đại tiểu thư của Nam Cung gia vẫn hơn.



Lão gia chủ Nam Cung gia thở dài, "Aiz, năm đó ba đã hứa với dì Tĩnh Lan của con rồi, phải bảo vệ Khuynh Thành thật tốt, những chuyện đen tối này vẫn để con bé đừng nhúng tay vào thì hơn."



Nam Cung Hạ gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với ý kiến của ông, nhưng mà sau đó anh lại nghĩ đến một vấn đề.



"Ba, chuyện Khuynh Thành không có quan hệ máu mủ với chúng ta khi nào ba mới nói cho Khuynh Thành biết?"



Thần sắc lão gia chủ Nam Cung gia bỗng cứng đờ, giận dữ trừng mắt Nam Cung Hạ.



"Chuyện này sau này đừng nhắc đến nữa, Khuynh Thành vẫn mãi mãi là người của Nam Cung gia!"



Ở ngoài cửa cả người Nam Cung Khuynh Thành như bị ngâm trong nước lạnh, tay chân cứng ngắt. Cô vừa nghe thấy gì, cô không có quan hệ máu mủ với ba và anh trai? Cô không phải là người Nam Cung gia chân chính?



Chuyện này làm sao có thể, ba từng cho cô xem hình mẹ cô, cô và mẹ đúng là rất giống nhau. Nhưng mà cô và ba, anh trai thì không có điểm chung nào. Không lẽ mẹ cô.............?



Hơi thở đột nhiên dồn dập, cô vội lấy tay che miệng mình lại, nhưng vẫn bị người trong phòng nghe thấy.



"Ai đó?"



Nam Cung Khuynh Thành vội chạy đi, không để ý một bên bông tai đã bị rớt.



Khi Nam Cung Hạ mở cửa chỉ nhìn thấy một chiếc bông tai lẳng lặng nằm trên mặt đất. Bông tai này........là của Khuynh Thành!



Nam Cung Khuynh Thành chạy vọt ra cửa, đến tiếng kêu của Trương quản gia cũng không thèm để ý. Sau khi cô lái xe ra khỏi nhà chính Nam Cung gia thì mới thở phào nhẹ nhõm, không phải cô muốn trách ba và anh trai nhưng đột nhiên biết được chuyện này cô không biết đối diện với họ thế nào. Hơn nữa tình cảm mấy năm qua của họ đối với cô đều là thật. Khi biết được chân tướng sự thật cô chút bối rối, nhiều hơn là khổ sở. Tại sao cô không phải là con ruột của ba?



Trong lúc Nam Cung Khuynh Thành đang rối rắm thì tiếng chuông điện thoại bỗng cắt đứt suy nghĩ của cô.



"Khuynh Thành, mau đến cứu mình!" Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh thất thanh, bàn tay Nam Cung Khuynh Thành run lên, suýt chút nữa là tông vào chiếc xe trước mặt.



Cô lặng lẽ thở nhẹ ra, cũng may là kỹ thuật lái xe của cô tốt, nếu không chắc chắn sẽ bị tiếng hét này hù doạ gây ra tai nạn giao thông rồi.



Nam Cung Khuynh Thành bất đắc dĩ than nhẹ, "Y Hàm, lần sau cậu đừng có hét lớn như vậy được không, suýt chút nữa là tớ xảy ra tai nạn rồi đấy."



Bạch Y Hàm, người bạn thân duy nhất của cô từ hồi cấp ba, hơn nữa gia đình cô ấy cũng thuộc hắc đạo. Tính tình cô nàng này rất hấp tấp lại ngây thơ, thật không hiểu sao cô ấy có thể tồn tại trong hắc đạo được nữa.



"Khuynh Thành, Khuynh Thành, cậu mau đến đây đi a, mình bị người ta lừa sắp thua hết tiền rồi."



"Thua hết tiền? Đã xảy ra chuyện gì?"



"Hiện tại không có nhiều thời gian để nói, trước tiên cậu hãy đến đây đi đã."



"Ở đâu?"



"Sòng bạc Đế Liên!"



Nam Cung Khuynh Thành vừa nghe đến sòng bạc thì đã đại khái đoán ra được một số chuyện. Chỉ là không biết rốt cuộc lần này Y Hàm đã trêu chọc vào ai.



Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra nhắn cho Nam Cung Hạ một tin, bảo anh không cần phải lo lắng.



Cô chắc chắn anh biết rõ người đứng ngoài cửa nghe lén là cô, nếu như hôm nay cô không về thì e là hai người họ sẽ lo lắng chết mất.



Sau khi nhấn nút gửi tin nhắn đi thì Nam Cung Khuynh Thành lập tức quay đầu xe, đạp ga phóng nhanh đến sòng bạc Đế Liên.



Sòng bạc Đế Liên được coi là sòng bạc lớn nhất thành phố A, nghe nói ông chủ của sòng bạc này là một người rất có tiếng tăm trong hắc đạo. Người có thể đi vào đây không phú thì cũng quý, nhưng đa số là thành phần của giới hắc đạo. Dù có tụ tập rất nhiều người ở hắc đạo đi chăng nữa thì cũng không ai dám gây chuyện ở Đế Liên, chỉ vì tất cả bọn họ đều sợ hãi người đứng sau lưng của Đế Liên.



Đây cũng là lần đầu tiên Nam Cung Khuynh Thành đến nơi này, cô không dám chậm trễ mà chạy thẳng vào trong.



Vừa mở cửa ra thì giống như bước vào một thế giới khác, âm thanh ồn ào, mùi khói thuốc khó ngửi cùng với tiếng lắc xúc xắc vang lên khắp nơi. Khuynh Thành nhịn xuống cảm giác buồn nôn, chen lấn trong đám người để tìm Bạch Y Hàm.



Cũng may thị lực của Khuynh Thành tốt, từ đằng xa cô đã thấy bóng dáng của Bạch Y Hàm.



"Y Hàm!"



Bạch Y Hàm mừng rỡ xoay người lại, sau đó chạy đến ôm Nam Cung Khuynh Thành khóc.



"Khuynh Thành, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mau cứu mình!"



Khuynh Thành bị cô dùng lực quá lớn mà ôm nên lùi về sau hai bước, bất đắc dĩ vỗ lưng an ủi Bạch Y Hàm.



"Đã xảy ra chuyện gì?"



"Mình bị Bạch Vĩ Tuấn lừa tới đây, hắn ta dùng toàn bộ tài sản của mình cá cược với người ta nhưng thua rồi, sau đó đã chạy mất, để lại mình ở đây."



Nam Cung Khuynh Thành vừa nghe đến cái tên Bạch Vĩ Tuấn thì đã đau đầu, hắn ta là anh họ của Y Hàm. Tối ngày chỉ biết ăn chơi, lừa gạt người khác, một con người chẳng ra gì.



"Đã bảo cậu phải tránh xa hắn ta rồi mà, tại sao lại nghe lời hắn ta đến đây, cậu không biết nơi này hỗn loạn đến mức nào sao?"



Bạch Y Hàm vẫn như con bạch tuột đu trên người Nam Cung Khuynh Thành, nói sao cũng không chịu xuống, còn khóc thút thít.



"Mình bị hắn ta uy hiếp, nếu không đi theo thì hắn ta sẽ nói với ba mẹ mình chuyện mình lén đi giao dịch với băng Costa."



Khuynh Thành lặng lẽ thở dài, cô nàng này lại bị gạt nữa rồi, dù cho Bạch Vĩ Tuấn có nói chuyện đó ra đi nữa thì với trình độ yêu thương của ba mẹ cô ấy thì chắc chắn hai người họ cũng chỉ mắng vài câu mà không làm gì cả.



Khuynh Thành ảo não đỡ trán, "Nói đi, muốn tớ giúp cậu như thế nào?"



Bạch Y Hàm nghe cô nói lập tức thu hồi nước mắt, gương mặt sáng lấp lánh.



"Khuynh Thành, chẳng phải cậu chơi bài rất giỏi sao, vậy giúp mình thắng người kia, lấy lại tài sản cho mình."



Một tay Bạch Y Hàm hưng phấn kéo Nam Cung Khuynh Thành, một tay chỉ về phía đối diện.



Cô nhìn theo hướng mà Y Hàm chỉ, cả người không khỏi sững sờ.



Đối diện là một người đàn ông vô cùng tuấn mĩ, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt hẹp dài chứa đầy tà khí, ngũ quan hợp lại thì tạo nên một sự quyến rũ không nói nên lời. Đặc biệt là mái tóc màu bạc cùng với cái khuyên tai màu bạc mà anh ta đang đeo quả thật rất thu hút sự chú ý của người khác.



Như cảm nhận được tầm mắt của Nam Cung Khuynh Thành hướng về phía này, anh ta nhướng mày lên, tay chống cằm, khoé môi cong nhẹ.



Khoảnh khắc đó đầu mọi người như nổ tung một cái, trong lòng không khỏi thốt lên: Sao lại có người đẹp như vậy?!



Nhưng Nam Cung Khuynh Thành thì khác, cô khẽ nhíu mày, chỉ có một suy nghĩ: Người này, rất khó đối phó!



"Anh ta là ai?"



"Mình không biết, chỉ là Bạch Vĩ Tuấn đã đắc tội anh ta sau đó cá cược, thua rồi thì trốn mất."



Nam Cung Khuynh Thành thả tay Bạch Y Hàm ra, từ từ đi đến đối diện người đàn ông kia.



"Có hứng phú muốn đánh một ván với tôi không?"



Người đàn ông kia dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, một lúc lâu sau mới lên tiếng.



"Muốn giúp bạn cô lấy lại tiền sao? Tôi vốn cũng không để ý số tiền nhỏ này nhưng nếu cô đã muốn chơi thì được thôi, tôi bồi cô. Nhưng mà có điều kiện, cô thắng, tôi trả lại tất cả tiền cho bạn cô, tôi thắng, cô đi theo tôi một ngày."



Bạch Y Hàm cả kinh, theo bản năng kéo tay Khuynh Thành lùi lại.



"Hay là thôi đi, số tài sản đó mất hết cũng được, cậu đừng chơi."



Nam Cung Khuynh Thành khẽ liếc mắt sang người đàn ông kia, mỉm cười ưu nhã kéo tay Bạch Y Hàm ra.



"Mình đã quyết định rồi, ván này mình chơi!"



Cứ như vậy một ván bài đã được khởi động, cũng xem như ván bài này là sự bắt đầu của hai người.



Khuynh Thành chậm rãi ngồi xuống ghế, khoanh tay lặng lẽ quan sát người kia. Người chia bài nghiêm túc đứng ở giữa, ngón tay nhanh lẹ phát bài.



"Mời cô đặt cược trước!"



"2 ngàn đô!"



"Theo!"



"10 ngàn đô!"



"Theo!"



Khi phát lá bài cuối cùng, ngón tay Khuynh Thành mở nhẹ góc lá bài, sau đó bất động thanh sắc thả xuống, nhìn về phía người đối diện.



Người kia thản nhiên lật lá bài lên, thờ ơ nói: "Bỏ bài!"



Nam Cung Khuynh Thành ngước mắt, có chút ngạc nhiên.



"Anh bỏ bài?"



"Dù sao thì ván này cô cũng sẽ thắng mà thôi."



Khuynh Thành lướt nhìn qua bài của anh ta, two pair! Còn của cô là sảnh!



Ván thứ nhất, Nam Cung Khuynh Thành thắng.



Khi nghe trọng tài thông báo, người kia chỉ tùy ý nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô.



Khuynh Thành cố gắng từ trên gương mặt anh ta nhìn ra được cái gì đó nhưng thật đáng tiếc, cô không hề nhìn ra được gì cả. Hơn nữa, cái khiến cô bận tâm là vừa rồi tại sao anh ta có thể đoán ra bài của cô? Cô chắc chắn cô tuyệt đối không lộ ra sơ hở gì.



Nam Cung Khuynh Thành sờ nhẹ bờ môi, trận đấu này, thật thú vị!



Ván thứ hai, người đàn ông kia là Full House, của cô chỉ là Flush, anh ta thắng.



Sắc mặt Nam Cung Khuynh Thành tối tăm đặt bài xuống, thật đáng ghét, trước giờ cô chơi bài chưa bao giờ thua, không ngờ hiện tại lại được trải nghiệm cảm giác này. Quan trọng hơn là người đối diện còn cười tủm tỉm với cô, nói một câu rất đáng ăn đòn: "Cám ơn đã nhường!"



Bạch Y Hàm thấy cô thua cũng trợn tròn mắt, gấp gáp đến độ nước mắt đảo quanh. "Khuynh Thành, làm sao đây?!"



"Không sao, vẫn còn một ván nữa mà."



Ánh mắt Nam Cung Khuynh Thành dần trở nên sắc bén, cô cảm giác người trước mặt này sâu không lường được, kĩ năng chơi bài của anh ta chắc chắn giỏi hơn cô.



Cô hít sâu, bình tĩnh nhìn bài của mình, Straight Flush, thật tốt!



Trái tim đang dâng cao khẽ đặt xuống, ván này khả năng thắng của cô là rất cao. Đến lúc chờ phản ứng của người đàn ông kia, ai ngờ có một người ngoại quốc đến nói nhỏ bên tai anh ta, sau đó anh ta không mở bài mà chậm rãi đứng lên.



"Tôi bỏ bài, ván này cô thắng, thật đáng tiếc, không có cơ hội cùng cô trải qua một ngày vui vẻ rồi."



Anh ta nói xong câu này liền cùng người đàn ông ngoại quốc kia đi mất.



Khuynh Thành vẫn còn đang ngẩn ngơ, cứ như vậy cô.........thắng rồi?



Giống như cảm giác bạn đã chuẩn bị hết tất cả cho cuộc thi cuối kỳ, ôn bài ngày đêm, kết quả nhà trường lại thông báo hủy bỏ cuộc thi.



Bạch Y Hàm vui mừng ra mặt, nhảy cẩng lên.



"Khuynh Thành, chúng ta thắng rồi!"



Nam Cung Khuynh Thành chỉ gật đầu với cô rồi đi đến chỗ người đàn ông kia ngồi khi nãy, bàn tay lật nhẹ lá bài chưa mở ra.



Royal Straight Flush! Vậy mà là thùng phá sảnh, nếu như lúc nãy anh ta mở bài thì người thua chính là cô.



Nam Cung Khuynh Thành nghiến răng, cảm giác đáy lòng như nghẹn lại, cô nhìn theo hướng người kia đã biến mất sau hành lang, ánh mắt có chút phức tạp.



Việc của Bạch Y Hàm giải quyết xong, cô vốn muốn gọi người đưa cô ấy về nhà, nhưng Bạch Y Hàm không chịu, cuối cùng lôi cô đi chơi khắp Đế Liên. Tài đánh bài của cô ngoại trừ người vừa rồi thì chưa từng thua ai, vì vậy chỉ một buổi tối, cả sòng bạc Đế Liên đã bị thua trên tay cô một phần ba tổng doanh thu một năm của họ. Sắc mặt mấy người chia bài đen đến không thể đen hơn được nữa, người quản lý thì hận không thể đuổi cô ra ngoài.



Khi Nam Cung Khuynh Thành đặt Bạch Y Hàm lên được xe của nhà họ Bạch thì cũng thở ra một hơi.



Cô quay người đi xuống nhà xe, chuẩn bị lái xe đi về nhà. Lúc mở cửa xe ra thì Nam Cung Khuynh Thành cảm nhận được một chút không thích hợp, nhưng vì xung quanh rất tối nên cô không thể phát hiện ra được cái gì.



Động tác của cô chậm lại, cảnh giác ngồi vào xe. Quả nhiên........



"Răng rắc!" Âm thanh lên nòng súng giữa bãi xe yên tĩnh nghe cực kì rõ ràng.



"Không được nói chuyện, mau lái xe đi!"



Nam Cung Khuynh Thành bất động thanh sắc liếc mắt người đằng sau, nhưng cô không thể thấy rõ mặt được, chỉ cảm thấy giọng nói này khá quen thuộc. Trong không khí thoang thoảng mùi máu, anh ta bị thương, còn đang bị truy đuổi?



Khuynh Thành thu hồi suy nghĩ, bắt đầu khởi động xe, trong đêm tối không ai thấy khoé môi cô đang mỉm cười. Dám uy hiếp cô, gan cũng thật lớn!



Cô phát hiện người bảo vệ của Đế Liên đang tăng lên, ở cổng ra còn có mấy người mặc đồ đen chặn xe lại kiểm tra. Chắc chắn bọn họ đang tìm cái người đang ngồi sau lưng cầm súng chĩa vào cô.



Vị kia ở sau đương nhiên cũng thấy, một tay anh ta ôm bụng, tay kia vẫn cầm chắc cây súng.



"Nếu cô dám làm lộ tôi ra thì cho dù tôi có chết cũng muốn cô đi theo tôi!"



Khuynh Thành lẩm bẩm trong lòng, tên thần kinh! Anh ta chết còn muốn lôi theo cô để cô dẫn đường xuống âm phủ à?!



Cô nhìn đám người cách đó không xa hơi suy nghĩ, sắp kiểm tra tới xe cô rồi.



"Anh mau nằm xuống dưới nền xe đi!"



Người đàn ông đó vẫn do dự không nhúc nhích, tựa như đang cân nhắc lời của cô.



"Còn lề mề cái gì nữa, mau nằm xuống đi, anh muốn hai chúng ta bị phát hiện sao?"



Anh ta nhíu mày, thu súng lại, sau đó nằm xuống dưới nền xe.



Nam Cung Khuynh Thành nhanh tay mở ngăn tủ trong xe lấy ra một cái khăn màu đen, cái khăn này bình thường cô hay phủ trước kính xe, cũng đã lâu rồi cô chưa giặt. Khuynh Thành cầm cái khăn, đáy mắt có chút hả hê, rồi cô dùng tốc độ sét đánh lấy cái khăn trùm lên người đang nằm phía dưới. Người kia hơi nhúc nhích nhưng bị câu nói của cô chặn lại.



"Anh nằm yên đi, nếu không lát nữa bị phát hiện thì đừng trách tôi."



Khuynh Thành thấy anh ta quả thật không động đậy nữa thì mới hài lòng, cô lại lấy ra một chai nước hoa, cầm xịt khắp xe, đến khi chắc chắn không thể ngửi thấy mùi máu nữa thì mới yên tâm. Cũng may nãy giờ cô không mở đèn trong xe nên chắc không có ai thấy gì, bây giờ chỉ còn việc là phải ứng phó với đám người kia thôi.



"Cốc, cốc." Hai người đàn ông bộ mặt hung dữ bước tới, gõ mạnh trên cửa xe cô.



"Mau mở cửa ra!"



Nam Cung Khuynh Thành quay trở về bộ mặt lạnh lùng, cao lãnh của thường ngày, nhíu mày mở cửa xe xuống.



"Có chuyện gì?"



Cửa xe vừa mở ra thì mùi nước hoa nồng nặc bay tới khiến hai người kia sắp sặc chết. Bọn họ phủi phủi trước mặt, có chút ghét bỏ.



"Cô làm gì phun nước hoa nhiều như vậy, không ngộp chết sao?"



Thật ra cô cũng muốn nói, cô thật sự sắp ngộp chết rồi, nhưng mà ai bảo mùi máu nặng như vậy, không xịt nhiều thì không che giấu được.



"Là con gái thì xịt nhiều nước hoa có vấn đề gì sao, còn nữa, các anh có biết bây giờ đã là rất trễ rồi không, ở đây chặn xe tôi không cho tôi về là có ý gì?!"



"Thật xin lỗi cô, nhưng mong cô xuống xe một chút, chúng tôi muốn kiểm tra xe của cô."



Nam Cung Khuynh Thành kiêu ngạo hất cằm, "Không muốn, tại sao tôi phải xuống, chiếc xe của tôi rất mắc, trong xe lại có nhiều đồ quý giá, lỡ như bị mất thì thế nào? Nam Cung Khuynh Thành tôi chưa bao giờ để mình chịu thiệt như vậy."



"Nam Cung Khuynh Thành? Cô là tiểu thư của Nam Cung gia?"



"Đúng vậy."



Hai người kia nhìn nhau, có chút khó xử, đụng đến Nam Cung gia thì không tốt lắm.



Thấy bọn họ đã dao động cô cảm nhận được kế hoạch sắp thành công rồi, nhưng kế tiếp không ngờ có người phá đám.



"Xảy ra chuyện gì vậy?"



Hai người kia hơi lui về sau, khẽ cúi đầu, "Quản lý! Chúng tôi muốn kiểm tra xe của Nam Cung tiểu thư nhưng cô ấy không chịu."



Vẻ mặt Khuynh Thành trầm xuống, tên quản lý này khi nãy trong sòng bạc cô từng gặp qua, là một con cáo già khôn khéo.



Hắn ta đến gần chỗ cô, mỉm cười làm lành. "Nam Cung tiểu thư, mong cô phối hợp với chúng tôi một chút. Chỗ chúng tôi vừa để tẩu thoát một tên thành phần phản loạn nếu hắn ta trốn trong xe cô, gây nguy hiểm cho cô thì không tốt lắm." Vừa nói ánh mắt hắn ta vừa lướt qua chỗ ghế sau, xem xét một hồi, thấy hoàn toàn không có gì thì mới nhíu mày.



Nam Cung Khuynh Thành thầm mắng trong lòng, đúng là lão cáo già, chỗ nào cũng có ý nói là cô sai, cô đang cố tình kiếm chuyện còn hắn ta thì muốn tốt cho cô lắm vậy. Nhưng mà muốn đòi người từ trong tay cô thì không dễ vậy đâu.



"Người là do sòng bạc các người để trốn thoát, có liên quan gì đến tôi chứ, hắn ta cũng làm sao đủ khả năng gây nguy hiểm cho tôi. Tôi thấy là do sòng bạc Đế Liên các người hôm nay bị thua tiền trên tay tôi quá nhiều nên mới cố ý kiếm chuyện phải không? Nếu chuyện này bị đồn ầm lên trong giới hắc đạo thì không hay lắm đâu."



Gương mặt tên quản lý kia vặn vẹo, nụ cười xã giao cũng không giữ nổi nữa.



"Nam Cung tiểu thư, đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt."



Nam Cung Khuynh Thành cười lạnh, "Lộ bộ mặt thật rồi, muốn uy hiếp tôi? Nếu hôm nay chuyện tôi bị các người đối xử như vậy truyền đến tai ba và anh trai tôi thì e rằng sòng bạc Đế Liên này sắp tới không yên ổn lắm đâu. Tuy Nam Cung gia không bằng người đứng sau lưng Đế Liên, nhưng năng lực làm nơi này đóng cửa vài ngày nửa tháng thì vẫn có."



Muốn uy hiếp? Làm như cô không biết uy hiếp lại sao, hừ, ngu ngốc!



Tên kia tái mặt, suy nghĩ một hồi cuối cùng cắn răng thả cô đi. Chủ nhân đã từng căn dặn, phải kiêng kị Nam Cung gia, trong tương lai, Nam Cung gia nhất định sẽ là gia tộc khiến người khác phải khiếp sợ, đối đầu với họ chẳng có ích lợi gì cả. Tuy rằng lời này hắn ta không tin tưởng lắm.



Khuynh Thành khởi động xe, trước khi đi còn cho đám người kia một nụ cười khiêu khích.



Chiếc xe từ từ thoát khỏi khu vực của sòng bạc Đế Liên, Khuynh Thành liếc mắt qua ghế sau. Không nhúc nhích nữa, không lẽ đã hôn mê rồi?



Vậy thì càng tốt, cô đỡ tốn công đối phó anh ta.



Nam Cung Khuynh Thành lái xe đến một khu biệt thự của cô ở vùng ngoại ô, rồi xuống xe mở cửa sau, kéo tấm khăn ra.



"Là anh ta?!!"



Người lúc này nằm trên xe cô rõ ràng là người khi nãy đã đánh bài với cô. Nếu thế thì........nợ mới nợ cũ tính chung một lần luôn đi!



Sáng sớm một đôi mắt mơ màng mở ra, người đàn ông nằm trên giường đang đánh giá xem bản thân đang ở đâu. Khi nhìn thấy khung cảnh xa lạ thì các cơ trên người đều lâm vào tình trạng cảnh giác.



"Tỉnh rồi sao?"



Người đàn ông đó giật mình quay đầu lại, thấy rõ một cô gái ngồi cạnh giường anh ta đang bình thản xem tạp chí. Anh nhớ rõ, cô gái này là người tối qua anh đã gặp ở sòng bạc. Nói như vậy, là cô cứu anh?



Ai ngờ người kia chưa kịp để cho anh hoàn hồn đã lập tức đứng dậy, rút từ trên hông ra một cây súng, chĩa thẳng vào anh ta.



"Nếu anh đã tỉnh rồi thì chúng ta tính sổ với nhau một chút."



Lyly: 4700 chữ, gấp rưỡi bình thường đấy, muốn chết tui rồi huhu.



Nói trước, chuyện tình của Khuynh Thành và Triệt ca là SE, SE đó nhá, chuẩn bị khăn giấy đi
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đợi mãi mới đến ngày cậu chia tay!
  • 棠小糖 Đường Tiểu Đường
Phần 12 END
Ở Mãi Bên Em
  • Đang cập nhật..
NHỚ MÃI KHÔNG MUỐN QUÊN
  • Mặc Bảo Phi Bảo
Chương 15
Mãi yêu chiều
  • 5.00 star(s)
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom