Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Hẹn ước ba tháng
Tại Lạc gia
Lạc Giao Giao cầm theo cái khay nhỏ nhẹ nhàng mở cửa vào phòng. Cô thấy Lạc Vĩ Đình ở trong thư phòng đang mệt mỏi gục đầu xuống bàn ngủ thì thở dài một tiếng. Lạc Giao Giao đặt cái khay đồ ăn lên bàn, lấy cái mền nhỏ từ trong tủ ra khoác lên người anh. Khóe mắt lướt qua bàn làm việc lộn xộn, cô xắn tay áo lên, bắt đầu sắp xếp lại mấy văn kiện ở trên bàn.
Lạc Giao Giao nhíu mày nhìn đống văn kiện đang mở ra, còn phần tài liệu trên máy tính vẫn chưa hoàn thành xong. Mọi người đều biết Lạc Vĩ Đình tiếp nhận Lạc thị to lớn thì xem như rất may mắn, nhưng không ai biết Lạc thị mấy năm nay đã dần suy tàn. Khi giao đến tay Lạc Vĩ Đình thì tình trạng của công ty đã vô cùng tồi tệ. Vì thế mấy tháng nay anh luôn rất bận rộn, ngày nào cũng làm việc đến khuya. Cuối cùng nỗ lực của anh cũng được đền đáp, Lạc thị đã vượt qua nguy hiểm, đang từng bước phát triển.
Lạc Giao Giao ôm văn kiện, lại nhìn sang bóng dáng mệt mỏi của Lạc Vĩ Đình. Cô nghĩ nghĩ, kết quả là ôm đống văn kiện, cùng cái laptop đi đến cái bàn nhỏ trong thư phòng. Hai tay lưu loát hoạt động trên máy tính, tiếng lật trang giấy soạt soạt vô cùng rõ ràng trong đêm tối an tĩnh. Chuyên ngành học đại học của cô là về kinh doanh, nên đối với mấy tài liệu này cô có thể xử lý rất tốt.
Từng tia sáng nhỏ chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, Lạc Giao Giao vươn tay duỗi thẳng người, che miệng ngáp một cái. Cuối cùng cô cũng làm xong, nhìn đồng hồ một cái, đã gần sáu giờ, anh Vĩ Đình chắc hẳn là sắp thức dậy rồi. Cô nên đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh rồi. Bàn tay lướt nhẹ qua cặp lông mày đang nhíu chặt của anh. Cô hơi đau lòng, anh lúc ngủ cũng phải phiền não như vậy.
Cô đặt lại văn kiện lên bàn, sau đó rón rén ôm khay đồ ăn ra khỏi phòng để tránh làm Lạc Vĩ Đình thức giấc.
Không bao lâu sau thì Lạc Vĩ Đình từ từ mở mắt, cái mền trên người trượt xuống. Anh nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, cầm cái mền trên tay, anh không cần đoán cũng biết được người làm những việc này là ai. Chắc cũng chỉ có cô mới quan tâm anh như vậy mà thôi.
Nghĩ đến đống hồ sơ còn chưa hoàn thành xong, anh ảo não thở dài một tiếng. Nhưng đến khi kiểm tra lại bàn làm việc, Lạc Vĩ Đình liền sững sờ. Từng sấp văn kiện đã được chỉnh lý đang đặt ngay ngắn trên bàn, hồ sơ trên máy tính cũng xử lý xong.
Lạc Vĩ Đình kinh ngạc tự hỏi, là ai đã giúp anh làm những thứ này? Một hình ảnh hiện lên trong đầu, là Giao Giao?
Lạc Vĩ Đình lắc lắc đầu, sửa soạn lại bản thân một chút mới xuống lầu. Anh vừa đặt chân xuống phòng khách thì đã bị mùi thơm của thức ăn thu hút, lập tức chuyển hướng sang phòng bếp.
Lạc Giao Giao trên người mặc cái tạp dề màu hồng dễ thương đang đặt từng đĩa thức ăn xuống bàn. Trông thấy Lạc Vĩ Đình cô hơi ngẩn ra một chút, sau đó cười dịu dàng. "Anh dậy rồi à, mau ngồi xuống đi, em làm đồ ăn sáng sắp xong rồi."
"Em biết nấu ăn từ khi nào thế?" Anh biết rất rõ, từ nhỏ Giao Giao đã không thích vào nhà bếp vì có ký ức không vui với nó. Do đó, cô không hề biết nấu ăn.
Lạc Giao Giao cười gượng: "Rảnh rỗi nên tranh thủ học một chút thôi!" Thì ra ngay cả chuyện nhỏ này mà anh cũng không biết sao. Lạc Giao Giao cười tự giễu, cũng phải, còn rất nhiều chuyện về cô mà anh không biết nữa. Anh có bao giờ để tâm đến cô đâu chứ!
Lạc Vĩ Đình cảm nhận được trong lời nói của Giao Giao hình như ẩn chứa gì đó, nhưng anh không kịp suy nghĩ kĩ đã bị vết thương trên tay cô gây chú ý.
"Tay em làm sao vậy?"
Lạc Giao Giao nghe thấy câu hỏi của anh liền theo bản năng rụt tay lại, giấu ra sau lưng. "Không sao, tay em rất bình thường."
Lạc Vĩ Đình nhíu mày, tiến lên trước kéo tay cô ra. Trên bàn tay trắng nõn hiện tại bị thay thế bằng các vết bỏng lớn nhỏ khác nhau, sưng đỏ một mảng.
Ánh mắt Lạc Vĩ Đình trầm xuống, âm u khó tả. Lạc Giao Giao hoảng hốt, giãy giụa khỏi cánh tay của anh. Lạc Vĩ Đình càng nắm chặt tay cô hơn, dẫn cô ra phòng khách. Anh lấy hộp y tế, tỉ mỉ tẩy rửa vết thương, sau đó thoa thuốc lên. Cả quá trình đều rất thuần thục, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng. Lạc Giao Giao yên tĩnh ngồi một bên, ngắm nhìn sườn mặt của anh. Hai người chưa bao giờ có khoảnh khắc yên bình như thế này. Không phải, đã từng có rồi, trước lúc cô mười lăm tuổi, họ đã rất vui vẻ. Tại sao bây giờ lại thành thế này?
Lạc Giao Giao không kìm lòng được, ánh mắt hơi chua sót, từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống. Cảm giác ấm nóng cùng ẩm ướt trên mu bàn tay khiến Lạc Vĩ Đình giật mình. Anh ngước mặt lên liền thấy Lạc Giao Giao khóc. Anh bối rối lau nước mắt cho cô, giọng nói gấp gáp: "Sao đột nhiên lại khóc? Là do anh làm em đau sao? Anh xin lỗi, đừng khóc!"
Lạc Giao Giao xoa mặt lung tung, cố gắng ngừng khóc. "Đúng vậy, rất đau, rất đau." Nhưng không phải tay cô đau, là tim cô rất đau.
Lạc Vĩ Đình biết vết bỏng vừa rồi dù nhìn qua có vẻ hơi đáng sợ nhưng không nặng lắm. Anh còn rất nhẹ tay, tuyệt đối không làm cô đau.
Anh thở dài một tiếng, nhàn nhạt hỏi: "Những hồ sơ trong thư phòng là em giúp anh?"
Lạc Giao Giao ngẩn ra, không hiểu tại sao anh đột nhiên hỏi chuyện này. Cô gật đầu thừa nhận, dù sao chuyện này không nhất thiết phải giấu.
Lạc Vĩ Đình hoàn toàn không bất ngờ với câu trả lời của cô. Anh ảo não nói: "Giao Giao, em không cần phải làm những việc đó. Anh tuyệt đối không thể......" Hai chữ 'yêu em' còn chưa kịp nói ra đã bị Lạc Giao Giao cắt đứt.
"Tại sao không thể? Anh chưa thử thì làm sao biết được! Em làm những việc đó không phải vì mục đích nào cả, chỉ đơn giản là em quan tâm anh không được sao?"
"Em rõ ràng đã biết người anh yêu chính là Mẫn Nguyệt!"
Cô biết, đương nhiên cô biết chứ! Chính vì thế nên cô mới không cam lòng, cô ghen tị. "Ngay cả cơ hội để em cạnh tranh công bằng mà anh cũng không cho em sao? Anh chưa thử cảm nhận đã vội vứt bỏ tình cảm của em như vậy sao?"
"Giao Giao, tại sao em lại ngốc như vậy....." Lạc Vĩ Đình càng thêm bất đắc dĩ, anh phải làm sao để cô từ bỏ đây?
Khóe môi Lạc Giao Giao hiện lên nụ cười khổ: "Chẳng phải anh cũng như vậy sao? Anh cũng biết người mà Mẫn Nguyệt yêu không phải là anh. Chúng ta đều là người ngốc, cứ mãi đuổi theo một người không yêu mình!"
Lạc Vĩ Đình mím môi, không nói được lời nào.
"Cho em ba tháng! Trong vòng ba tháng, nếu em có thể thay đổi quyết định của anh thì xem như em đã thắng. Còn nếu vẫn không thể khiến anh yêu em...... Em chấp nhận thua, sẽ hoàn toàn chấm dứt tình cảm này, không dây dưa nữa!" Lạc Giao Giao dường như đã thay đổi thành một người khác. Giọng nói dứt khoát, ánh mắt kiên định không chịu khuất phục.
Một Lạc Giao Giao như vậy vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Câu nói từ chối bị chặn ở cửa miệng, trầm ngâm một lúc, Lạc Vĩ Đình mới mở miệng: "Được, anh đồng ý. Tới thời hạn ba tháng sau, anh nhất định sẽ cho em biết tất cả những thứ này đều chỉ là uổng phí công sức mà thôi." Lạc Vĩ Đình nói xong liền lạnh lùng đứng dậy đi vào phòng ăn để ăn sáng. Đúng vậy, bọn họ đều là người ngốc, luôn đuổi theo một người không yêu mình.
Lạc Giao Giao ngồi trên sô pha cắn môi, hai tay nắm chặt thành quyền. Ba tháng thì sao chứ, cô nhất định sẽ dùng tình cảm của mình làm anh thay đổi quyết định!
Ở bên kia Lạc gia như thế, bên đây của Mẫn Nguyệt cũng không ổn. Lúc trước, Mẫn Nguyệt chỉ suy đoán là Thần đang trốn tránh cô. Nhưng hiện tại suy đoán đó đã được chứng thực. Bởi vì gần đây Âu Thần luôn đi sớm về trễ, thậm chí có đêm còn không về. Cô thì ngày nào cũng nằm chờ anh trên sô pha. Nhưng sáng hôm sau lại phát hiện bản thân đang nằm trên giường, còn bóng dáng của anh thì không thấy đâu. Nhiều lúc cô đang ngủ nhưng vẫn biết là anh ôm cô về giường, có vài lần cô còn có thể chống lại cơn buồn ngủ để nói chuyện với anh. Có điều, dạo này cô đều mệt quá mà ngủ quên mất, đến sáng thì không thấy anh đâu cả. Trước đây không phải là chưa từng xuất hiện việc anh thường đi sớm về trễ, nhưng không hiểu sao lần này cô lại thấy rất bất an.
Mẫn Nguyệt hơi nhíu mày, có phải cô suy nghĩ quá nhiều rồi không? Có lẽ là cô rảnh rỗi quá rồi, nên tìm việc gì làm để không cần phải suy nghĩ lung tung nữa. Đã lâu rồi cô không đến căn cứ tổ chức, tuy dạo này không xảy ra chuyện gì lớn nhưng ngó lơ như vậy thì không tốt lắm. Mẫn Nguyệt gật đầu quyết định, nếu vậy thì hôm nay cô đến căn cứ tổ chức để giải quyết công việc đã.
Mẫn Nguyệt chầm chậm lái xe vào căn cứ của tổ chức J. Chiếc chìa khóa xe xoay tròn một vòng trên ngón tay cô. Sau đó cô dùng lực một cái, nó đã bay theo vòng cung đến trên tay một người mặc áo đen đứng trước cửa. Người kia nhận lấy chìa khóa, cúi đầu chào cô một cái rồi mới bắt đầu lái xe vào bãi đỗ xe.
Mặt nạ bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, trên khóe môi cô vẫn mang theo nụ cười như có như không. Mẫn Nguyệt một đường đi thẳng vào trong căn cứ, trên tay còn cầm theo một hộp cơm. Cô định lát nữa sau khi giải quyết việc ở đây sẽ ghé qua công ty cùng ăn cơm với Thần.
Đi vào đại sảnh, đã có một người chờ cô sẵn ở đó.
"Mấy người kia đâu rồi?" Mấy người kia trong miệng Mẫn Nguyệt đương nhiên là bọn An Triết Hàn.
"Bác sĩ Hàn thì đang ở trong phòng nghiên cứu thuốc, đường chủ Tiêu đã ra ngoài làm nhiệm vụ. An đường chủ và Lâm đường chủ đang ở trong phòng họp."
"Viên Viên lại ở trong phòng nghiên cứu thuốc?" Mẫn Nguyệt đỡ trán, cô nhóc kia lại nữa rồi....
"Cô ấy ở trong đó mấy ngày rồi?"
"Đã hơn năm ngày rồi!"
Cô biết ngay mà! Hàn Viên Viên khi mà đã vào phòng nghiên cứu thì làm việc đến say mê. Không ở trong đó đủ một tuần thì không chịu ra.
"Đi gọi cô ấy ra, nói với cô ấy là tôi đến rồi. Còn nữa, gọi đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho Viên Viên đi!"
"Dạ, thủ lĩnh!" Người kia gật đầu chào một cái rồi lui ra đi làm việc.
Lúc Mẫn Nguyệt đến phòng họp thì đã thấy Lâm An Nhiên ngồi ngẩn người ở một bên. Bàn tay An Nhiên cầm cây súng lúc trước cô đoạt về từ tay Vũ Hiên xoay xoay. An Triết Hàn cúi đầu xem tài liệu, cũng là anh phát hiện cô đến đầu tiên.
"Đến rồi sao?"
"Ừ, đang bận việc à?" Mẫn Nguyệt đặt hộp cơm lên bàn, ngồi vào ghế chủ vị.
"Ừ!" An Triết Hàn chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi lại tiếp tục làm việc. Mẫn Nguyệt không thấy lạ, dù sao trước giờ tính tình của anh đều lạnh lùng như vậy.
"Queen!" Lâm An Nhiên giật mình, vui vẻ kêu một tiếng.
"Gần đây tổ chức thế nào?"
"Rất tốt, có điều dạo này tình hình bên châu Âu không ổn lắm. Nghe nói chính quyền quốc tế đang có ý định ra tay làm giảm bớt quyền lực của một số gia tộc lớn. Yên tâm, tổ chức của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì!" Lâm An Nhiên cất cây súng đi, lấy bản báo cáo ra đưa cho Mẫn Nguyệt.
Chính phủ quốc tế và giới hắc đạo luôn có mối quan hệ mật thiết với nhau. Hắc đạo cần chính phủ để dễ dàng làm việc hơn. Chính phủ thì cần hắc đạo để giải quyết một số việc đen tối không muốn cho người khác biết. Hay hắc đạo còn là chỗ dựa vững chắc cho địa vị của một số quan viên chính phủ. Nhưng nếu bên chính phủ thấy quyền lực của mấy gia tộc hắc đạo ngày càng lớn mạnh, có thể đe dọa đến họ. Thì việc họ ra tay thanh trừng một số gia tộc hắc đạo lớn cũng không có gì lạ.
Mẫn Nguyệt trầm ngâm, mấy gia tộc lớn? Như vậy Nam Cung gia chắc chắn cũng gặp vấn đề. Tuy nói tổ chức J không liên quan gì đến chuyện này, nhưng cả giới hắc đạo đều biết tổ chức J hợp tác với Nam Cung gia. Cho nên khi Nam Cung gia suy yếu thì tổ chức J cũng không tránh khỏi bị dòm ngó. Về chuyện này cô nên nhắc nhở Thần chú ý chính phủ quốc tế một chút.
Một lát sau Hàn Viên Viên mang cặp mắt buồn ngủ đi tới, đầu tóc còn hơi rối. Cô vừa ngồi xuống ghế đã bất chấp hình tượng gục xuống bàn ngủ. Cũng may hiện tại chỉ có bốn người bọn họ, nếu không, những người thuộc hạ trong tổ chức mà thấy cảnh này thì thật mất mặt.
Mẫn Nguyệt lấy tay chọc cô, "Đừng ngủ, mình đã chuẩn bị thức ăn cho cậu rồi, ăn trước đã."
Mẫn Nguyệt vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, âm thanh từ bên ngoài vọng vào. "Thủ lĩnh, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi!"
Hàn Viên Viên nghe thấy lập tức ngồi dậy, buộc lại mái tóc, chỉnh cổ áo, ngồi nghiêm túc. So với hình tượng lôi thôi khi nãy thì khác một trời một vực. Mẫn Nguyệt liếc nhìn cô một cái rồi mới nói: "Vào đi!"
Người kia sau khi đặt từng món ăn lên bàn thì cũng đi ra ngoài. Hàn Viên Viên hai mắt tỏa sáng, dùng tốc độ nhanh nhất xử lý từng món ăn đó.
Mẫn Nguyệt ngồi chống cằm nhìn vào màn hình to lớn gắn trên tường đang hiển thị bản báo cáo tình hình của tổ chức.
Hàn Viên Viên ăn xong, lau miệng một cái, quay về tinh thần hoạt bát của thường ngày.
"Queen, cậu đúng là cứu tinh của tớ!"
Mẫn Nguyệt ôm trán, bất đắc dĩ nói: "Đã nói cậu bao nhiêu lần rồi, đừng mãi vùi đầu vào phòng nghiên cứu cả tuần như vậy, phải biết chăm sóc sức khỏe của mình!"
Hàn Viên Viên cười hì hì lấy lòng cô: "Yên tâm, mình có chú ý sức khỏe mà!"
Mẫn Nguyệt thở dài, lần nào cô ấy cũng nói vậy nhưng mà chẳng bao giờ làm được. Mẫn Nguyệt còn muốn nói thêm gì nữa nhưng tiếng chuông báo động vang lên.
"Bíp... Bíp..."
Những người trong phòng lập tức thay đổi sắc mặt, An Triết Hàn nhìn tin tức trên màn hình máy tính nhíu mày nói: "Là sóng báo động khẩn cấp phát ra từ trên nhẫn của Anh Kỳ!"
"Tiêu Anh Kỳ?"
Lâm An Nhiên lập tức nói: "Chẳng phải anh ta đã ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Nhưng mà nhiệm vụ này rất đơn giản mà, sao lại xảy ra chuyện?"
Mấy người áo đen bên ngoài cũng nghe thấy tiếng chuông báo động. Nhưng không được cho phép bọn họ không được vào phòng họp, chỉ có thể gấp gáp gõ cửa.
"Thủ lĩnh!"
"Không có chuyện gì, tôi có thể xử lý được!" Mẫn Nguyệt không cho họ vào vì cảm thấy nhiều người sẽ càng rắc rối hơn.
Mấy người không dám làm trái lời cô, đành thành thật đứng bên ngoài canh giữ.
"Tiêu Anh Kỳ đi làm nhiệm vụ gì?"
Lâm An Nhiên lật hồ sơ, nghiêm túc nói: "Ám sát phó Thị trưởng thành phố C, chức vụ người này không được coi là lớn lắm, làm việc lại cẩu thả, còn nhận hối lộ. Tham nhũng, lạm dụng tài sản nhà nước, trốn thuế..... Ông ta làm rất nhiều chuyện xấu, cũng đắc tội với rất nhiều người nên đã có người ra giá yêu cầu chúng ta xử lý hắn. Tính ra với khả năng của Tiêu Anh Kỳ thì nhiệm vụ này không có gì nguy hiểm mới đúng!"
Mặt Mẫn Nguyệt tối sầm, nếu vậy tại sao Tiêu Anh Kỳ phải gửi sóng âm cầu cứu chứ?
"Hàn, xác định tọa độ của cậu ấy!"
"Chờ chút!" Hai tay An Triết Hàn nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, vì mỗi chiếc nhẫn đều gắn thiết bị định vị nên rất nhanh tìm ra được.
"Xong rồi, để tôi chiếu bản đồ nơi đó lên màn hình lớn!"
Bản đồ chi tiết được hiện rõ trên màn hình lớn, một dấu chấm đỏ nhấp nháy đang không ngừng di chuyển. Dấu chấm đỏ chính là thể hiện vị trí hiện tại của Tiêu Anh Kỳ.
Mẫn Nguyệt chú ý, lúc này ở phía sau dấu chấm đỏ kia có hơn mười mấy dấu chấm xanh đang đuổi theo.
"Kết nối với Tiêu Anh Kỳ!" Trong chiếc nhẫn của mỗi người đều có gắn thiết bị định vị, thiết bị phát sóng âm, ngoài ra còn có một cái micro nhỏ để nói chuyện.
An Triết Hàn im lặng chấp hành mệnh lệnh của Mẫn Nguyệt, lập tức trong căn phòng liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tiêu Anh Kỳ.
"Này, tôi gặp rắc rối rồi, mau giúp tôi!"
"Anh Kỳ, những người đuổi theo anh là ai vậy?"
Vừa nghe thấy giọng nói của Mẫn Nguyệt, Tiêu Anh Kỳ liền kích động hô lớn: "Queen! Cô cũng có ở đó sao? Thật tốt quá, mau giúp tôi nhanh lên. Tôi bị người của tổ chức FBI truy đuổi rồi!"
Mẫn Nguyệt và ba người kia đều giật mình, FBI là tên viết tắt của Cục Điều tra Liên bang Mĩ. Chuyên làm các nhiệm vụ tình báo, điều tra tội phạm quốc tế, chống khủng bố,..... Và tổ chức J của bọn họ là tổ chức sát thủ nên đương nhiên là kẻ đối địch của FBI. Chỉ là Tiêu Anh Kỳ lại bị FBI truy đuổi, sẽ không phải là người đó nữa chứ?
Lạc Giao Giao cầm theo cái khay nhỏ nhẹ nhàng mở cửa vào phòng. Cô thấy Lạc Vĩ Đình ở trong thư phòng đang mệt mỏi gục đầu xuống bàn ngủ thì thở dài một tiếng. Lạc Giao Giao đặt cái khay đồ ăn lên bàn, lấy cái mền nhỏ từ trong tủ ra khoác lên người anh. Khóe mắt lướt qua bàn làm việc lộn xộn, cô xắn tay áo lên, bắt đầu sắp xếp lại mấy văn kiện ở trên bàn.
Lạc Giao Giao nhíu mày nhìn đống văn kiện đang mở ra, còn phần tài liệu trên máy tính vẫn chưa hoàn thành xong. Mọi người đều biết Lạc Vĩ Đình tiếp nhận Lạc thị to lớn thì xem như rất may mắn, nhưng không ai biết Lạc thị mấy năm nay đã dần suy tàn. Khi giao đến tay Lạc Vĩ Đình thì tình trạng của công ty đã vô cùng tồi tệ. Vì thế mấy tháng nay anh luôn rất bận rộn, ngày nào cũng làm việc đến khuya. Cuối cùng nỗ lực của anh cũng được đền đáp, Lạc thị đã vượt qua nguy hiểm, đang từng bước phát triển.
Lạc Giao Giao ôm văn kiện, lại nhìn sang bóng dáng mệt mỏi của Lạc Vĩ Đình. Cô nghĩ nghĩ, kết quả là ôm đống văn kiện, cùng cái laptop đi đến cái bàn nhỏ trong thư phòng. Hai tay lưu loát hoạt động trên máy tính, tiếng lật trang giấy soạt soạt vô cùng rõ ràng trong đêm tối an tĩnh. Chuyên ngành học đại học của cô là về kinh doanh, nên đối với mấy tài liệu này cô có thể xử lý rất tốt.
Từng tia sáng nhỏ chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, Lạc Giao Giao vươn tay duỗi thẳng người, che miệng ngáp một cái. Cuối cùng cô cũng làm xong, nhìn đồng hồ một cái, đã gần sáu giờ, anh Vĩ Đình chắc hẳn là sắp thức dậy rồi. Cô nên đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh rồi. Bàn tay lướt nhẹ qua cặp lông mày đang nhíu chặt của anh. Cô hơi đau lòng, anh lúc ngủ cũng phải phiền não như vậy.
Cô đặt lại văn kiện lên bàn, sau đó rón rén ôm khay đồ ăn ra khỏi phòng để tránh làm Lạc Vĩ Đình thức giấc.
Không bao lâu sau thì Lạc Vĩ Đình từ từ mở mắt, cái mền trên người trượt xuống. Anh nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, cầm cái mền trên tay, anh không cần đoán cũng biết được người làm những việc này là ai. Chắc cũng chỉ có cô mới quan tâm anh như vậy mà thôi.
Nghĩ đến đống hồ sơ còn chưa hoàn thành xong, anh ảo não thở dài một tiếng. Nhưng đến khi kiểm tra lại bàn làm việc, Lạc Vĩ Đình liền sững sờ. Từng sấp văn kiện đã được chỉnh lý đang đặt ngay ngắn trên bàn, hồ sơ trên máy tính cũng xử lý xong.
Lạc Vĩ Đình kinh ngạc tự hỏi, là ai đã giúp anh làm những thứ này? Một hình ảnh hiện lên trong đầu, là Giao Giao?
Lạc Vĩ Đình lắc lắc đầu, sửa soạn lại bản thân một chút mới xuống lầu. Anh vừa đặt chân xuống phòng khách thì đã bị mùi thơm của thức ăn thu hút, lập tức chuyển hướng sang phòng bếp.
Lạc Giao Giao trên người mặc cái tạp dề màu hồng dễ thương đang đặt từng đĩa thức ăn xuống bàn. Trông thấy Lạc Vĩ Đình cô hơi ngẩn ra một chút, sau đó cười dịu dàng. "Anh dậy rồi à, mau ngồi xuống đi, em làm đồ ăn sáng sắp xong rồi."
"Em biết nấu ăn từ khi nào thế?" Anh biết rất rõ, từ nhỏ Giao Giao đã không thích vào nhà bếp vì có ký ức không vui với nó. Do đó, cô không hề biết nấu ăn.
Lạc Giao Giao cười gượng: "Rảnh rỗi nên tranh thủ học một chút thôi!" Thì ra ngay cả chuyện nhỏ này mà anh cũng không biết sao. Lạc Giao Giao cười tự giễu, cũng phải, còn rất nhiều chuyện về cô mà anh không biết nữa. Anh có bao giờ để tâm đến cô đâu chứ!
Lạc Vĩ Đình cảm nhận được trong lời nói của Giao Giao hình như ẩn chứa gì đó, nhưng anh không kịp suy nghĩ kĩ đã bị vết thương trên tay cô gây chú ý.
"Tay em làm sao vậy?"
Lạc Giao Giao nghe thấy câu hỏi của anh liền theo bản năng rụt tay lại, giấu ra sau lưng. "Không sao, tay em rất bình thường."
Lạc Vĩ Đình nhíu mày, tiến lên trước kéo tay cô ra. Trên bàn tay trắng nõn hiện tại bị thay thế bằng các vết bỏng lớn nhỏ khác nhau, sưng đỏ một mảng.
Ánh mắt Lạc Vĩ Đình trầm xuống, âm u khó tả. Lạc Giao Giao hoảng hốt, giãy giụa khỏi cánh tay của anh. Lạc Vĩ Đình càng nắm chặt tay cô hơn, dẫn cô ra phòng khách. Anh lấy hộp y tế, tỉ mỉ tẩy rửa vết thương, sau đó thoa thuốc lên. Cả quá trình đều rất thuần thục, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng. Lạc Giao Giao yên tĩnh ngồi một bên, ngắm nhìn sườn mặt của anh. Hai người chưa bao giờ có khoảnh khắc yên bình như thế này. Không phải, đã từng có rồi, trước lúc cô mười lăm tuổi, họ đã rất vui vẻ. Tại sao bây giờ lại thành thế này?
Lạc Giao Giao không kìm lòng được, ánh mắt hơi chua sót, từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống. Cảm giác ấm nóng cùng ẩm ướt trên mu bàn tay khiến Lạc Vĩ Đình giật mình. Anh ngước mặt lên liền thấy Lạc Giao Giao khóc. Anh bối rối lau nước mắt cho cô, giọng nói gấp gáp: "Sao đột nhiên lại khóc? Là do anh làm em đau sao? Anh xin lỗi, đừng khóc!"
Lạc Giao Giao xoa mặt lung tung, cố gắng ngừng khóc. "Đúng vậy, rất đau, rất đau." Nhưng không phải tay cô đau, là tim cô rất đau.
Lạc Vĩ Đình biết vết bỏng vừa rồi dù nhìn qua có vẻ hơi đáng sợ nhưng không nặng lắm. Anh còn rất nhẹ tay, tuyệt đối không làm cô đau.
Anh thở dài một tiếng, nhàn nhạt hỏi: "Những hồ sơ trong thư phòng là em giúp anh?"
Lạc Giao Giao ngẩn ra, không hiểu tại sao anh đột nhiên hỏi chuyện này. Cô gật đầu thừa nhận, dù sao chuyện này không nhất thiết phải giấu.
Lạc Vĩ Đình hoàn toàn không bất ngờ với câu trả lời của cô. Anh ảo não nói: "Giao Giao, em không cần phải làm những việc đó. Anh tuyệt đối không thể......" Hai chữ 'yêu em' còn chưa kịp nói ra đã bị Lạc Giao Giao cắt đứt.
"Tại sao không thể? Anh chưa thử thì làm sao biết được! Em làm những việc đó không phải vì mục đích nào cả, chỉ đơn giản là em quan tâm anh không được sao?"
"Em rõ ràng đã biết người anh yêu chính là Mẫn Nguyệt!"
Cô biết, đương nhiên cô biết chứ! Chính vì thế nên cô mới không cam lòng, cô ghen tị. "Ngay cả cơ hội để em cạnh tranh công bằng mà anh cũng không cho em sao? Anh chưa thử cảm nhận đã vội vứt bỏ tình cảm của em như vậy sao?"
"Giao Giao, tại sao em lại ngốc như vậy....." Lạc Vĩ Đình càng thêm bất đắc dĩ, anh phải làm sao để cô từ bỏ đây?
Khóe môi Lạc Giao Giao hiện lên nụ cười khổ: "Chẳng phải anh cũng như vậy sao? Anh cũng biết người mà Mẫn Nguyệt yêu không phải là anh. Chúng ta đều là người ngốc, cứ mãi đuổi theo một người không yêu mình!"
Lạc Vĩ Đình mím môi, không nói được lời nào.
"Cho em ba tháng! Trong vòng ba tháng, nếu em có thể thay đổi quyết định của anh thì xem như em đã thắng. Còn nếu vẫn không thể khiến anh yêu em...... Em chấp nhận thua, sẽ hoàn toàn chấm dứt tình cảm này, không dây dưa nữa!" Lạc Giao Giao dường như đã thay đổi thành một người khác. Giọng nói dứt khoát, ánh mắt kiên định không chịu khuất phục.
Một Lạc Giao Giao như vậy vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Câu nói từ chối bị chặn ở cửa miệng, trầm ngâm một lúc, Lạc Vĩ Đình mới mở miệng: "Được, anh đồng ý. Tới thời hạn ba tháng sau, anh nhất định sẽ cho em biết tất cả những thứ này đều chỉ là uổng phí công sức mà thôi." Lạc Vĩ Đình nói xong liền lạnh lùng đứng dậy đi vào phòng ăn để ăn sáng. Đúng vậy, bọn họ đều là người ngốc, luôn đuổi theo một người không yêu mình.
Lạc Giao Giao ngồi trên sô pha cắn môi, hai tay nắm chặt thành quyền. Ba tháng thì sao chứ, cô nhất định sẽ dùng tình cảm của mình làm anh thay đổi quyết định!
Ở bên kia Lạc gia như thế, bên đây của Mẫn Nguyệt cũng không ổn. Lúc trước, Mẫn Nguyệt chỉ suy đoán là Thần đang trốn tránh cô. Nhưng hiện tại suy đoán đó đã được chứng thực. Bởi vì gần đây Âu Thần luôn đi sớm về trễ, thậm chí có đêm còn không về. Cô thì ngày nào cũng nằm chờ anh trên sô pha. Nhưng sáng hôm sau lại phát hiện bản thân đang nằm trên giường, còn bóng dáng của anh thì không thấy đâu. Nhiều lúc cô đang ngủ nhưng vẫn biết là anh ôm cô về giường, có vài lần cô còn có thể chống lại cơn buồn ngủ để nói chuyện với anh. Có điều, dạo này cô đều mệt quá mà ngủ quên mất, đến sáng thì không thấy anh đâu cả. Trước đây không phải là chưa từng xuất hiện việc anh thường đi sớm về trễ, nhưng không hiểu sao lần này cô lại thấy rất bất an.
Mẫn Nguyệt hơi nhíu mày, có phải cô suy nghĩ quá nhiều rồi không? Có lẽ là cô rảnh rỗi quá rồi, nên tìm việc gì làm để không cần phải suy nghĩ lung tung nữa. Đã lâu rồi cô không đến căn cứ tổ chức, tuy dạo này không xảy ra chuyện gì lớn nhưng ngó lơ như vậy thì không tốt lắm. Mẫn Nguyệt gật đầu quyết định, nếu vậy thì hôm nay cô đến căn cứ tổ chức để giải quyết công việc đã.
Mẫn Nguyệt chầm chậm lái xe vào căn cứ của tổ chức J. Chiếc chìa khóa xe xoay tròn một vòng trên ngón tay cô. Sau đó cô dùng lực một cái, nó đã bay theo vòng cung đến trên tay một người mặc áo đen đứng trước cửa. Người kia nhận lấy chìa khóa, cúi đầu chào cô một cái rồi mới bắt đầu lái xe vào bãi đỗ xe.
Mặt nạ bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, trên khóe môi cô vẫn mang theo nụ cười như có như không. Mẫn Nguyệt một đường đi thẳng vào trong căn cứ, trên tay còn cầm theo một hộp cơm. Cô định lát nữa sau khi giải quyết việc ở đây sẽ ghé qua công ty cùng ăn cơm với Thần.
Đi vào đại sảnh, đã có một người chờ cô sẵn ở đó.
"Mấy người kia đâu rồi?" Mấy người kia trong miệng Mẫn Nguyệt đương nhiên là bọn An Triết Hàn.
"Bác sĩ Hàn thì đang ở trong phòng nghiên cứu thuốc, đường chủ Tiêu đã ra ngoài làm nhiệm vụ. An đường chủ và Lâm đường chủ đang ở trong phòng họp."
"Viên Viên lại ở trong phòng nghiên cứu thuốc?" Mẫn Nguyệt đỡ trán, cô nhóc kia lại nữa rồi....
"Cô ấy ở trong đó mấy ngày rồi?"
"Đã hơn năm ngày rồi!"
Cô biết ngay mà! Hàn Viên Viên khi mà đã vào phòng nghiên cứu thì làm việc đến say mê. Không ở trong đó đủ một tuần thì không chịu ra.
"Đi gọi cô ấy ra, nói với cô ấy là tôi đến rồi. Còn nữa, gọi đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho Viên Viên đi!"
"Dạ, thủ lĩnh!" Người kia gật đầu chào một cái rồi lui ra đi làm việc.
Lúc Mẫn Nguyệt đến phòng họp thì đã thấy Lâm An Nhiên ngồi ngẩn người ở một bên. Bàn tay An Nhiên cầm cây súng lúc trước cô đoạt về từ tay Vũ Hiên xoay xoay. An Triết Hàn cúi đầu xem tài liệu, cũng là anh phát hiện cô đến đầu tiên.
"Đến rồi sao?"
"Ừ, đang bận việc à?" Mẫn Nguyệt đặt hộp cơm lên bàn, ngồi vào ghế chủ vị.
"Ừ!" An Triết Hàn chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi lại tiếp tục làm việc. Mẫn Nguyệt không thấy lạ, dù sao trước giờ tính tình của anh đều lạnh lùng như vậy.
"Queen!" Lâm An Nhiên giật mình, vui vẻ kêu một tiếng.
"Gần đây tổ chức thế nào?"
"Rất tốt, có điều dạo này tình hình bên châu Âu không ổn lắm. Nghe nói chính quyền quốc tế đang có ý định ra tay làm giảm bớt quyền lực của một số gia tộc lớn. Yên tâm, tổ chức của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì!" Lâm An Nhiên cất cây súng đi, lấy bản báo cáo ra đưa cho Mẫn Nguyệt.
Chính phủ quốc tế và giới hắc đạo luôn có mối quan hệ mật thiết với nhau. Hắc đạo cần chính phủ để dễ dàng làm việc hơn. Chính phủ thì cần hắc đạo để giải quyết một số việc đen tối không muốn cho người khác biết. Hay hắc đạo còn là chỗ dựa vững chắc cho địa vị của một số quan viên chính phủ. Nhưng nếu bên chính phủ thấy quyền lực của mấy gia tộc hắc đạo ngày càng lớn mạnh, có thể đe dọa đến họ. Thì việc họ ra tay thanh trừng một số gia tộc hắc đạo lớn cũng không có gì lạ.
Mẫn Nguyệt trầm ngâm, mấy gia tộc lớn? Như vậy Nam Cung gia chắc chắn cũng gặp vấn đề. Tuy nói tổ chức J không liên quan gì đến chuyện này, nhưng cả giới hắc đạo đều biết tổ chức J hợp tác với Nam Cung gia. Cho nên khi Nam Cung gia suy yếu thì tổ chức J cũng không tránh khỏi bị dòm ngó. Về chuyện này cô nên nhắc nhở Thần chú ý chính phủ quốc tế một chút.
Một lát sau Hàn Viên Viên mang cặp mắt buồn ngủ đi tới, đầu tóc còn hơi rối. Cô vừa ngồi xuống ghế đã bất chấp hình tượng gục xuống bàn ngủ. Cũng may hiện tại chỉ có bốn người bọn họ, nếu không, những người thuộc hạ trong tổ chức mà thấy cảnh này thì thật mất mặt.
Mẫn Nguyệt lấy tay chọc cô, "Đừng ngủ, mình đã chuẩn bị thức ăn cho cậu rồi, ăn trước đã."
Mẫn Nguyệt vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, âm thanh từ bên ngoài vọng vào. "Thủ lĩnh, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi!"
Hàn Viên Viên nghe thấy lập tức ngồi dậy, buộc lại mái tóc, chỉnh cổ áo, ngồi nghiêm túc. So với hình tượng lôi thôi khi nãy thì khác một trời một vực. Mẫn Nguyệt liếc nhìn cô một cái rồi mới nói: "Vào đi!"
Người kia sau khi đặt từng món ăn lên bàn thì cũng đi ra ngoài. Hàn Viên Viên hai mắt tỏa sáng, dùng tốc độ nhanh nhất xử lý từng món ăn đó.
Mẫn Nguyệt ngồi chống cằm nhìn vào màn hình to lớn gắn trên tường đang hiển thị bản báo cáo tình hình của tổ chức.
Hàn Viên Viên ăn xong, lau miệng một cái, quay về tinh thần hoạt bát của thường ngày.
"Queen, cậu đúng là cứu tinh của tớ!"
Mẫn Nguyệt ôm trán, bất đắc dĩ nói: "Đã nói cậu bao nhiêu lần rồi, đừng mãi vùi đầu vào phòng nghiên cứu cả tuần như vậy, phải biết chăm sóc sức khỏe của mình!"
Hàn Viên Viên cười hì hì lấy lòng cô: "Yên tâm, mình có chú ý sức khỏe mà!"
Mẫn Nguyệt thở dài, lần nào cô ấy cũng nói vậy nhưng mà chẳng bao giờ làm được. Mẫn Nguyệt còn muốn nói thêm gì nữa nhưng tiếng chuông báo động vang lên.
"Bíp... Bíp..."
Những người trong phòng lập tức thay đổi sắc mặt, An Triết Hàn nhìn tin tức trên màn hình máy tính nhíu mày nói: "Là sóng báo động khẩn cấp phát ra từ trên nhẫn của Anh Kỳ!"
"Tiêu Anh Kỳ?"
Lâm An Nhiên lập tức nói: "Chẳng phải anh ta đã ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Nhưng mà nhiệm vụ này rất đơn giản mà, sao lại xảy ra chuyện?"
Mấy người áo đen bên ngoài cũng nghe thấy tiếng chuông báo động. Nhưng không được cho phép bọn họ không được vào phòng họp, chỉ có thể gấp gáp gõ cửa.
"Thủ lĩnh!"
"Không có chuyện gì, tôi có thể xử lý được!" Mẫn Nguyệt không cho họ vào vì cảm thấy nhiều người sẽ càng rắc rối hơn.
Mấy người không dám làm trái lời cô, đành thành thật đứng bên ngoài canh giữ.
"Tiêu Anh Kỳ đi làm nhiệm vụ gì?"
Lâm An Nhiên lật hồ sơ, nghiêm túc nói: "Ám sát phó Thị trưởng thành phố C, chức vụ người này không được coi là lớn lắm, làm việc lại cẩu thả, còn nhận hối lộ. Tham nhũng, lạm dụng tài sản nhà nước, trốn thuế..... Ông ta làm rất nhiều chuyện xấu, cũng đắc tội với rất nhiều người nên đã có người ra giá yêu cầu chúng ta xử lý hắn. Tính ra với khả năng của Tiêu Anh Kỳ thì nhiệm vụ này không có gì nguy hiểm mới đúng!"
Mặt Mẫn Nguyệt tối sầm, nếu vậy tại sao Tiêu Anh Kỳ phải gửi sóng âm cầu cứu chứ?
"Hàn, xác định tọa độ của cậu ấy!"
"Chờ chút!" Hai tay An Triết Hàn nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, vì mỗi chiếc nhẫn đều gắn thiết bị định vị nên rất nhanh tìm ra được.
"Xong rồi, để tôi chiếu bản đồ nơi đó lên màn hình lớn!"
Bản đồ chi tiết được hiện rõ trên màn hình lớn, một dấu chấm đỏ nhấp nháy đang không ngừng di chuyển. Dấu chấm đỏ chính là thể hiện vị trí hiện tại của Tiêu Anh Kỳ.
Mẫn Nguyệt chú ý, lúc này ở phía sau dấu chấm đỏ kia có hơn mười mấy dấu chấm xanh đang đuổi theo.
"Kết nối với Tiêu Anh Kỳ!" Trong chiếc nhẫn của mỗi người đều có gắn thiết bị định vị, thiết bị phát sóng âm, ngoài ra còn có một cái micro nhỏ để nói chuyện.
An Triết Hàn im lặng chấp hành mệnh lệnh của Mẫn Nguyệt, lập tức trong căn phòng liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tiêu Anh Kỳ.
"Này, tôi gặp rắc rối rồi, mau giúp tôi!"
"Anh Kỳ, những người đuổi theo anh là ai vậy?"
Vừa nghe thấy giọng nói của Mẫn Nguyệt, Tiêu Anh Kỳ liền kích động hô lớn: "Queen! Cô cũng có ở đó sao? Thật tốt quá, mau giúp tôi nhanh lên. Tôi bị người của tổ chức FBI truy đuổi rồi!"
Mẫn Nguyệt và ba người kia đều giật mình, FBI là tên viết tắt của Cục Điều tra Liên bang Mĩ. Chuyên làm các nhiệm vụ tình báo, điều tra tội phạm quốc tế, chống khủng bố,..... Và tổ chức J của bọn họ là tổ chức sát thủ nên đương nhiên là kẻ đối địch của FBI. Chỉ là Tiêu Anh Kỳ lại bị FBI truy đuổi, sẽ không phải là người đó nữa chứ?
Bình luận facebook