Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Nằm viện
Lạc Giao Giao và Lạc Vĩ Đình luôn đuổi theo phía sau Mẫn Nguyệt. Khi hai người theo kịp tới con hẻm nhỏ thì từ xa đã thấy tình hình chiến đấu của bọn họ. Lạc Vĩ Đình gấp gáp muốn đi qua đó giúp Mẫn Nguyệt nhưng bị Lạc Giao Giao kéo lại.
"Anh Vĩ Đình, bây giờ ở bên đó rất nguy hiểm, anh đi qua đó sẽ bị thương đó, lỡ như bọn họ ra tay với anh thì sao?"
"Mẫn Nguyệt đang gặp nguy hiểm, anh không quan tâm nhiều như vậy! Giao Giao, em cứ ở đây, đừng chạy loạn, chờ anh qua đó giúp Mẫn Nguyệt đã!" Nói xong Lạc Vĩ Đình liền gạt tay Lạc Giao Giao ra, nhanh chóng chạy đến chỗ Mẫn Nguyệt.
Lạc Giao Giao sững sờ nhìn bàn tay trống rỗng của mình, cô có cảm giác lần này cô buông tay anh ấy ra thì đã hoàn toàn mất đi anh ấy rồi. Trong mắt Lạc Giao Giao hiện lên tia bi thương, anh Vĩ Đình vậy mà có thể vì Mẫn Nguyệt đến bản thân mình cũng không quan tâm. Đến bao giờ cô mới có thể khiến anh ấy cũng đối xử như vậy với cô?
Mẫn Nguyệt bị thương lại còn phải đối mặt với hai sát thủ, một người trong đó lại là tay súng bắn tỉa rất khó đề phòng. Cô gần kiệt sức rồi, ngay lúc này, sau lưng cô có một tên sát thủ vẫn chưa chết. Hắn lợi dụng cô không để ý, bàn tay cầm súng hướng về phía cô.
Mẫn Nguyệt cắn răng, xoay người một cái, đá thật mạnh vào đầu tên sát thủ trước mặt, họng súng cũng giơ về phía hắn mà bắn một phát. Đồng thời tay cầm súng còn lại thì bắn về sau lưng. Cả hai tên đều bị cô giải quyết cùng lúc. Nhưng đột nhiên cô cảm nhận được nguy hiểm, tia laze đỏ từ súng trường hiện tại đang xuất hiện ngay vị trí trên ngực cô. Thính giác vô cùng nhạy cảm của Mẫn Nguyệt nghe thấy tiếng súng nổ, như vậy là tay súng bắn tỉa ở trên sân thượng không chết, mà còn tiếp tục bắn cô. Không ổn rồi, hiện tại cô muốn tránh cũng không kịp! Khi cô bắn hai tên kia thì người đó cũng đồng thời bắn cô, cả ba viên đạn được bắn ra cùng lúc. Người đó cũng thật thông minh, thừa dịp cô không thể xoay người để mà tấn công. Hai mắt Mẫn Nguyệt bốc lửa, nghiến răng ken két, nếu cô có thể an toàn rời khỏi đây cô nhất định sẽ trả thù tên đáng ghét đó gấp mười lần!
Khi Mẫn Nguyệt tưởng bản thân nhất định sẽ không tránh khỏi, lặng lẽ nhắm mắt chờ cơn đau tới nhưng bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Mẫn Nguyệt!"
Cô vừa mở mắt ra thì đã bị một bóng đen ập tới, ôm lấy cả người cô. Cùng lúc đó, tại chỗ cách Mẫn Nguyệt không xa, có một người đàn ông đang đứng ở đó. Khoảnh khắc viên đạn kia bay tới, người đàn ông này lập tức lấy ra một khẩu súng màu bạc, lắp ống giảm thanh vào. Sau đó nheo mắt lại, nhắm vào viên đạn kia mà bắn. Hai viên đạn lặng lẽ bắn ra không hề gây tiếng động va chạm với nhau, kết quả bị lệch sang hướng khác.
Lạc Vĩ Đình ôm Mẫn Nguyệt lăn sang một bên, viên đạn dù bị lệch hướng cũng sượt qua tay anh.
Người đàn ông đứng trong bóng tối kia tiếp tục đưa súng nhắm về phía sân thượng. Đôi mắt lạnh lùng đầy sát khí, ngón tay bóp cò.
Người con gái đang nằm sấp trên sân thượng phát hiện Mẫn Nguyệt không sao thì rất tức giận. Bàn tay nắm chặt, khớp xương kêu răng rắc. Nhưng đột nhiên cô ta phát hiện có thứ đang bay tới, đến khi nhận ra nó là gì thì cánh tay đã truyền đến cảm giác đau thấu xương. Vết thương trên vai còn chưa kịp xử lý, bây giờ lại thêm cánh tay bị trúng đạn. Cô ta nhìn theo phương hướng vừa rồi không hề thấy ai. Rốt cuộc người đã bắn cô ta là ai?
Cô gái đó thoáng liếc mắt qua Mẫn Nguyệt và Lạc Vĩ Đình ở bên dưới nghiến răng nói: "Hừ, xem như lần này cô may mắn!" Cô ta thu dọn khẩu súng trường lại, chật vật ôm cánh tay đi khỏi sân thượng.
Người đàn ông thấy người đã đi thì thu tay lại, bắt đầu chú ý tình hình bên này. Khi chứng kiến Lạc Vĩ Đình vẫn còn ôm chặt Mẫn Nguyệt thì cơn giận dâng lên, muốn chạy đến chỗ hai người đó ngay lập tức. Chỉ là vừa đi được hai bước liền dừng lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại chọn rời đi.
Mẫn Nguyệt bị choáng váng vì lăn mấy vòng, dần tỉnh táo lại. Sau đó cô phát hiện thì ra người đã ôm mình lăn nãy giờ chính là Lạc Vĩ Đình!
Cô nhìn về hướng sân thượng, phát hiện đã không thấy người kia đâu nữa. Bỏ đi rồi? Mẫn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Anh Vĩ Đình!"
Mẫn Nguyệt kêu lên một tiếng làm Lạc Vĩ Đình hồi phục tinh thần, vội vàng ngồi dậy, lo lắng kiểm tra khắp người cô.
"Em không sao chứ? Có bị thương không?"
"Em không sao, ngược lại là anh đó. Tay anh chảy máu rồi!"
Mẫn Nguyệt gấp gáp cầm cánh tay Lạc Vĩ Đình lên kiểm tra, cũng may là không bị trúng đạn, chỉ bị thương ngoài da thôi. Lạc Vĩ Đình thấy vẻ mặt áy náy của cô thì cười gượng: "Bị đạn sượt qua thôi, em không cần lo lắng!"
"Cám ơn anh đã cứu em!" Dù Lạc Vĩ Đình có nói như thế nhưng cô vẫn thấy áy náy. Nếu không phải cứu cô thì anh cũng không cần mạo hiểm như vậy, hơn nữa còn suýt bị trúng đạn.
Lạc Giao Giao từ đằng sau chạy tới, vẻ mặt tái mét. "Anh Vĩ Đình, Mẫn Nguyệt, hai người đều bị thương rồi! Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, phải nhanh chóng đến bệnh viện xử lý vết thương mới được!"
Lạc Vĩ Đình lập tức ngẩng đầu nhìn Mẫn Nguyệt: "Em bị thương?"
Lạc Vĩ Đình đứng dậy, quả nhiên thấy chân cô đầy máu.
"Chút vết thương nhỏ thôi, em không chết được."
Hai mắt anh đầy lửa, cả người run lên vì tức giận. Không biết giận cô vì không quan tâm đến vết thương của bản thân mình, hay giận anh vì không thể bảo vệ cho cô an toàn.
Xe cấp cứu rất nhanh đã tới, Lạc Vĩ Đình khom người xuống, định bế cô lên. Mẫn Nguyệt cảnh giác lùi ra sau: "Anh muốn làm gì vậy?"
"Ôm em lên xe cấp cứu, chân em bị thương rồi, làm sao mà đi?"
"Không cần, em có thể tự đi được. Hơn nữa anh tay anh cũng bị thương mà, ôm em càng làm cho vết thương nặng hơn thôi."
Lạc Vĩ Đình nhíu mày, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi. "Mẫn Nguyệt, đừng bướng bỉnh nữa, chân em bị thương rất nặng đấy."
Lạc Giao Giao đứng một bên im lặng cúi đầu, sự quan tâm của anh Vĩ Đình dành cho Mẫn Nguyệt còn vượt xa cả sự tưởng tượng của cô.
Mẫn Nguyệt vẫn không chịu thỏa hiệp: "Em không có bướng bỉnh, em cũng chỉ là nghĩ cho anh thôi. Em vẫn có thể tự đi được, nếu anh không yên tâm vậy để Giao Giao dìu em đi cũng được."
Lạc Vĩ Đình nhìn đôi mắt kiên cường của cô, cuối cùng anh chịu thua, không ép cô nữa, để Giao Giao dìu cô đi. Mẫn Nguyệt chống tay đứng dậy, nhưng dưới lòng bàn tay cảm nhận được một vật cứng. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn sang thì thấy một viên đạn bạc.
Đạn bạc? Mẫn Nguyệt không nghĩ nhiều, lập tức mang nó theo, khóe mắt liếc qua một con đường nhỏ trong bóng tối cách họ một khoảng. Ánh mắt của cô dừng tại nơi đó vài giây rồi rời đi. Mà chỗ đó chính là chỗ người đàn ông kia đứng khi nãy.
Trong đêm tối, một bóng dáng cô gái linh hoạt trèo vào cửa sổ, trên người mặc bộ quần áo màu đen đã thấm đẫm máu. Cô gái đó vừa vào phòng thì đặt cái hộp lớn đựng súng vào ngăn trong cùng của tủ áo, sau đó lấy hộp cứu thương ra. Cô ta cắn răng gắp viên đạn từ vết thương ra rồi thuần thục băng bó lại. Làm xong tất cả, cô ta nhìn vết thương của mình lạnh lùng nói: "Nam Cung Mẫn Nguyệt, chuyện của ngày hôm nay tôi nhất định sẽ không bỏ qua, cô cứ chờ đó!"
Mẫn Nguyệt bị bắt ở lại bệnh viện vài ngày, Lạc Vĩ Đình thì không cần như vậy. Anh băng bó một chút là có thể xuất viện rồi, khiến Mẫn Nguyệt ghen tị đến nghiến răng. Cô thật sự không thích ở lại bệnh viện một chút nào!
Chuyện cô ở bệnh viện mọi người đều biết, ngay ngày hôm sau đã có một đống người đến thăm cô. Nhưng Mẫn Nguyệt ngóng trông ngoài cửa cả ngày cũng không chờ được người cô muốn thấy. Thần hoàn toàn không đến thăm cô, xem ra anh quả thật không để ý đến cô.
Mẫn Nguyệt cười khổ, đáy lòng có chút lạc lõng. Cô lắc đầu, không nghĩ đến chuyện đó nữa. Cái cô cần quan tâm bây giờ là ai muốn ra tay với cô. Mẫn Nguyệt cầm viên đạn bạc nhặt được ngày hôm đó xoay xoay trong lòng bàn tay. Đám sát thủ đó quả thật là sát thủ cấp cao nhưng cô có cảm giác họ không hẳn là muốn giết cô đến cùng. Ngược lại có lẽ chỉ muốn cô bị thương, tốt nhất là trong tình trạng nguy hiểm nhưng không chết được. Nhưng sau này họ lại thật sự động sát ý. Hành động như vậy có phần giống với.....cảnh cáo? Có điều tại sao phải cảnh cáo cô? Hay người mà họ muốn cảnh cáo không phải là cô?
Mẫn Nguyệt chống cằm, vậy có thể là ai đây? Đầu óc nghĩ đến một người, cô ngẩn ra, bọn họ tấn công cô để nhằm vào Thần?
Nếu như vậy thì phải điều tra từ kẻ thù của Âu Thần. Nhưng cái khiến Mẫn Nguyệt bận tâm chính là tay súng bắn tỉa kia. Khi cô phát hiện ra có súng bắn tỉa thì trong mắt tên dẫn đầu đó cũng hiện lên kinh ngạc, vậy chứng tỏ bọn họ không phải là một nhóm. Kĩ thuật bắn súng của người đó rất cao, có thể ở khoảng cách xa như vậy bắn cô mà không gây bất cứ tiếng động nào. Nếu lúc đó không phải cô phản ứng nhanh thì chắc hẳn bây giờ cô đã chết rồi.
Mẫn Nguyệt nhếch môi, đối với người kia, cô rất có hứng thú. Viên đạn đó, có một ngày cô nhất định sẽ trả lại cho người kia!
Trong hành lang bệnh viện, một y tá đang đẩy xe thuốc đi chầm chậm, đột nhiên phía sau bị người ta dùng khăn tay tẩm thuốc mê bịt mũi lại. Cô y tá đó giãy giụa một hồi liền hôn mê, sau đó bị kéo vào căn phòng gần đó nhốt lại. Một lát sau, đã có một người khác mặc bộ đồ y tá đó, cả khuôn mặt đều bị khẩu trang che lại, chỉ để lộ một đôi mắt sắc bén. Người đó cẩn thận đẩy xe thuốc đi về phòng bệnh của Mẫn Nguyệt.
"Cốc, cốc"
"Vào đi!" Mẫn Nguyệt ngồi chống cằm suy nghĩ, bàn tay vẫn nắm viên đạn bạc kia. Thấy người tới là y tá thì cô không để ý lắm.
Cô y tá liếc mắt sang Mẫn Nguyệt, sau đó bình tĩnh đến chỗ bình nước biển cạnh giường cô.
Lúc cô y tá đi ngang qua Mẫn Nguyệt, cô nhíu mày ngẩng đầu lên, hai mắt mang theo dò xét.
Y tá lấy ra một ống tiêm, có ý định tiêm vào bình nước biển.
"Khoan đã, cô muốn tiêm cái gì cho tôi vậy?"
Thân thể cô y tá đó khẽ run lên, bình tĩnh nói: "Nam Cung tiểu thư, tôi tới tiêm thuốc kháng sinh cho cô."
"Kháng sinh? Chẳng phải một tiếng trước vừa tiêm rồi sao? Cô, không phải là y tá ở bệnh viện này phải không?"
Y tá đó đột ngột nhào qua, cầm ống tiêm muốn đâm vào người cô. Mẫn Nguyệt ngã xuống giường, hai tay dùng sức để chống đỡ, ống tiêm chỉ cách cổ cô vài xen ti mét. Hai người không ngừng giằng co, Mẫn Nguyệt quét chân, đá thẳng vào bụng y tá, kéo dãn khoảng cách.
Cô nhảy xuống giường, xoa hai tay, hai mắt chuyển lạnh, nở nụ cười tàn nhẫn. Y tá kia dùng ống tiêm đâm tới, sát khí tỏa ra khắp phòng. Mẫn Nguyệt né ra, sau đó một quyền đánh tới, thấy đối phương tránh được, cô lại nghiêng người ném người kia qua vai. Y tá đó chật vật ngồi dậy, mạnh mẽ lao tới, động tác càng mạnh mẽ hơn, chiêu thức đều nhắm vào tử huyệt của Mẫn Nguyệt. Hai người đánh nhau ác liệt, cả phòng bệnh loạn thành một đoàn.
Ở dưới đại sảnh bệnh viện lại là một khung cảnh khác, Vũ Điềm Điềm xách giỏ trái cây đi vào bệnh viện, nửa đường gặp được An Triết Hàn. Hai người im lặng nhìn nhau hơn một phút, sau đó cũng là Vũ Điềm Điềm phá vỡ trầm mặc.
"Tôi đến thăm Nguyệt Nguyệt, anh cũng vậy sao?"
An Triết Hàn mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói một chữ; "Ừ." Anh muốn xin lỗi cô về chuyện ngày đó nhưng lại không biết nói như thế nào.
Hai người cùng đi vào thang máy, trong thang máy cũng không có người khác, không khí bối rối đến cực điểm. Vẻ mặt Vũ Điềm Điềm lạnh nhạt, hoàn toàn giống như lời nói ngày đó của cô, xem mọi chuyện của hai người như chưa hề xảy ra.
"Ting" Cửa thang máy vừa mở ra Vũ Điềm Điềm liền dẫn đầu đi trước. An Triết Hàn và cô cùng đi đến phòng Mẫn Nguyệt nhưng không hề nói với nhau một câu.
Khi đến gần phòng Mẫn Nguyệt nghe thấy tiếng đánh nhau bên trong, An Triết Hàn và Vũ Điềm Điềm biến sắc, chạy vội vào trong.
"Nguyệt Nguyệt!"
Lúc An Triết Hàn và Vũ Điềm Điềm mở cửa thì thấy cả căn phòng đều rối loạn, Mẫn Nguyệt còn đang bẻ cổ tay một y tá. Thấy hai người tới thì cô hơi bất ngờ, bàn tay cũng nới lỏng, y tá thừa dịp đó mà đẩy cô một cái, nhảy ra cửa sổ.
An Triết Hàn chạy đến chỗ cửa sổ xem xét, muốn đuổi theo nhưng phát hiện người đã biến mất rồi. Vũ Điềm Điềm đặt giỏ trái cây sang một bên, vội vàng chạy đến đỡ Mẫn Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, cậu không sao chứ?"
"Mình không sao, cậu đừng lo."
"Người đó đã chạy xa rồi, muốn đuổi theo thì hơi khó." An Triết Hàn đến trước mặt cô, nét mặt hơi khó coi.
"Không cần đuổi theo đâu." Mẫn Nguyệt ngồi dựa vào giường, nhàn nhạt nói.
"Nguyệt Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Như hai người thấy đó, y tá vừa rồi là sát thủ cải trang, muốn ám sát mình lần nữa nhưng không thành."
An Triết Hàn nhíu mày nói: "Xem ra bệnh viện này không an toàn lắm, từ ngày mai tôi sẽ sắp xếp người đến bảo vệ cô."
"Không cần đâu, bọn họ thất bại hai lần, sắp tới chắc hẳn sẽ không có hành động. Hơn nữa tôi tự ứng phó được."
Khóe mắt Mẫn Nguyệt liếc qua sàn nhà thấy ống tiêm vừa rồi mà y tá kia làm rơi. Cô ra hiệu cho An Triết Hàn, anh hiểu ý lập tức nhặt nó lên đưa cho cô.
Vũ Điềm Điềm tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"
"Vừa rồi y tá kia cố ý muốn tiêm cái này cho mình. Hàn, đưa cho Viên Viên nghiên cứu nó đi!"
Nghe đến tên Viên Viên đột nhiên trong đầu Vũ Điềm Điềm liền nảy ra một ý. Cô cầm cái ống tiêm kia cười cười: "Nếu chỉ một mình cô ấy nghiên cứu thì sẽ hơi khó khăn, hay nói Vũ Á cùng hợp tác điều tra đi. Anh ta hiểu biết về thuốc rất nhiều, như vậy điều tra sẽ nhanh hơn."
Mẫn Nguyệt suy nghĩ, cũng tán thành với đề nghị này. "Vậy được, nói Vũ Á cùng với Viên Viên điều tra cái này đi."
Vũ Điềm Điềm đắc ý cười thầm, tên hồ ly Vũ Á kia, đừng bảo tôi không giúp anh. Lần này cho anh cơ hội ở chung với cô gái nhỏ của anh xem anh báo đáp tôi làm sao!
"Hàn, anh bảo Tiêu Anh Kỳ điều tra về người muốn thuê sát thủ giết tôi chưa?"
"Cậu ta vẫn đang điều tra, chắc hẳn sắp có kết quả rồi."
"Khi nào có kết quả thì bảo anh ta cùng với Viên Viên đến gặp tôi."
"Được."
Vũ Điềm Điềm bình tĩnh đứng một bên chờ hai người giao phó xong công việc, hai mắt nhìn chằm chằm Mẫn Nguyệt. Khi Nguyệt Nguyệt bảo bối của cô nghiêm túc lên quả thật rất dễ thương, thật muốn ôm cô vào lòng. Hừ, vậy mà có kẻ dám tổn thương Nguyệt Nguyệt. Tốt nhất đừng để cô bắt được tên đó, cô nhất định sẽ cho hắn sống không bằng chết!
Vũ Điềm Điềm thở dài, Nguyệt Nguyệt đang yên đang lành mà chân lại bị thương rồi. Tầm mắt cô chuyển xuống dưới, đến vị trí băng bó của Mẫn Nguyệt thì tái mặt. Vũ Điềm Điềm hét lớn một tiếng: "Nguyệt Nguyệt, vết thương của cậu bị rách ra rồi!"
Mẫn Nguyệt nhìn xuống dưới, quả nhiên là thấy vết băng một màu đỏ thẩm, máu đang chảy ra không ngừng. Cô ảo nảo đỡ trán, khi nãy đánh nhau hăng quá, đến vết thương nứt ra cũng không biết. Nếu Thần biết được lại la cô một trận....... Mẫn Nguyệt nghĩ đến đây thì tâm trạng khẽ chùng xuống, cô quên mất, Thần không còn quan tâm cô nữa rồi. Đối với chuyện cô bị thương anh ấy không hề để ý đến, cô còn cho rằng anh ấy sẽ tức giận mắng cô. Mẫn Nguyệt cười tự giễu, thói quen đôi khi rất đáng sợ.
Vũ Điềm Điềm cho rằng Mẫn Nguyệt đột nhiên trầm mặc là vì vết thương bị nứt ra nên không chú ý nhiều. Cô cẩn thận đỡ Mẫn Nguyệt nằm xuống giường rồi quan tâm nói: "Cậu chờ mình một chút, mình đi gọi y tá thay băng cho cậu."
"Sẵn tiện gọi người chuẩn bị cho mình căn phòng khác, mình muốn đổi phòng." Mẫn Nguyệt nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần, tối nay cô hoạt động quá nhiều, tranh thủ hiện tại nghỉ ngơi một chút.
Vũ Điềm Điềm quan sát xung quanh căn phòng, khắp nơi đều rất bừa bãi, đồ dùng đều nát hết, quả thật nên đổi phòng.
Chuyện đổi phòng xử lý rất nhanh, Mẫn Nguyệt ngồi im trên giường cho y tá thay băng. Mày cũng không nhíu một cái, trong tay vẫn nắm chặt viên đạn bạc kia, dường như nó đã trở thành đồ chơi của cô rồi. Sau khi thay băng xong cô thấy không khí có chút kì lạ, quan sát hai người trước mặt, cô biết kì lạ chỗ nào rồi. Hai người này từ khi nào biết yên phận không nói như vậy? Chẳng phải bình thường đều cãi nhau sao?
"Điềm Điềm, Hàn, hai người xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có!" Hai người trăm miệng một lời.
Vẻ mặt Mẫn Nguyệt càng kì quái hơn, Vũ Điềm Điềm cười gượng, nói sang chuyện khác.
"Nguyệt Nguyệt, vừa rồi làm sao cậu phát hiện được y tá kia có vấn đề?"
"Khi y tá đi đến chỗ mình, mình ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt. Y tá trong bệnh viện này thường không dùng nước hoa, mà trên người chỉ có mùi thuốc. Hơn nữa y tá chăm sóc cho mình chỉ có một người chuyên dụng, mà người vừa rồi bước vào là người khác."
Vũ Điềm Điềm gật đầu hiểu rõ, nghi hoặc hỏi: "Nguyệt Nguyệt, sao hai ngày nay luôn có người muốn ám sát cậu vậy?"
"Mình cũng không biết. Phải rồi, cậu biết Âu Thần gần đây có kẻ thù nào không?"
"Kẻ thù? Kẻ thù của lão đại có rất nhiều, muốn nói rõ ra từng người thì hơi khó. Hay cậu chờ anh ấy tới thăm cậu thì hỏi thẳng anh ấy đi!"
Vũ Điềm Điềm nói xong câu đó thì phát hiện vẻ mặt Mẫn Nguyệt không đúng, cô muốn hỏi có chuyện gì thì Mẫn Nguyệt đã tự nói.
"Anh ấy không đến thăm mình."
Vũ Điềm Điềm thật muốn cắt lưỡi mình, cô lỡ nói sai rồi. Ánh mắt Vũ Điềm Điềm hơi đổi, cười hì hì nói: "Cái đó, chắc hẳn là dạo này lão đại rất bận thôi, chờ anh ấy có thời gian nhất định sẽ đến thăm cậu." Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cô không ngừng mắng chửi lão đại của mình.
Mẫn Nguyệt không để ý lắm, bận chỉ là cái cớ thôi, có lẽ là do anh không muốn gặp cô. Sau đó cô mới nhớ đến một chuyện, liền quay sang hỏi An Triết Hàn.
"Hàn, anh có biết trong hắc đạo có sát thủ nào thường dùng súng bắn tỉa không?"
An Triết Hàn suy tư sờ cằm: "Súng bắn tỉa? Quả thật là có một người."
Mẫn Nguyệt nghe thấy lập tức có tinh thần, hai mắt sáng lên. "Là ai?"
"Là người đứng thứ hai trên bảng sát thủ."
"Đứng thứ hai trên bảng sát thủ?" Vũ Điềm Điềm tò mò nói, đối với bảng sát thủ cô từng nghe nói nhưng không rõ ràng lắm.
An Triết Hàn liếc cô một cái rồi nói: "Trên bảng sát thủ, vị trí đứng đầu là cô đó, Mẫn Nguyệt. Đứng thứ ba là Tiêu Anh Kỳ, thứ tư là tôi, Lâm An Nhiên thứ bảy, Hàn Viên Viên thứ tám. Còn về người đứng thứ hai đó thì rất thần bí, không có bất kì thông tin gì, người đó cũng không hề thuộc tổ chức sát thủ nào. Làm việc luôn một mình, vũ khí thường dùng chính là súng, đặc biệt là súng bắn tỉa. Tên của người đó chỉ có một chữ cái duy nhất, là L!"
Mẫn Nguyệt gõ gõ mặt bàn, nói nhỏ: "L...."
Đêm khuya, mặt trăng lên cao, cả bệnh viện đều yên tĩnh. Trên hành lang xuất hiện một dáng của người đàn ông đang bước đi chậm rãi. Người đàn ông đó chính là Nam Cung Âu Thần, anh dừng bước trước cửa phòng bệnh của Mẫn Nguyệt. Qua tấm kính thủy tinh, anh lẳng lặng đứng bên ngoài nhìn cô. Bàn tay sờ nhẹ lên tấm kính, như thông qua nó chạm đến cô. Anh cứ đứng nhìn cô như thế suốt nửa tiếng, thấy người bên trong an toàn thì anh yên tâm, sau đó rời đi trong im lặng.
"Anh Vĩ Đình, bây giờ ở bên đó rất nguy hiểm, anh đi qua đó sẽ bị thương đó, lỡ như bọn họ ra tay với anh thì sao?"
"Mẫn Nguyệt đang gặp nguy hiểm, anh không quan tâm nhiều như vậy! Giao Giao, em cứ ở đây, đừng chạy loạn, chờ anh qua đó giúp Mẫn Nguyệt đã!" Nói xong Lạc Vĩ Đình liền gạt tay Lạc Giao Giao ra, nhanh chóng chạy đến chỗ Mẫn Nguyệt.
Lạc Giao Giao sững sờ nhìn bàn tay trống rỗng của mình, cô có cảm giác lần này cô buông tay anh ấy ra thì đã hoàn toàn mất đi anh ấy rồi. Trong mắt Lạc Giao Giao hiện lên tia bi thương, anh Vĩ Đình vậy mà có thể vì Mẫn Nguyệt đến bản thân mình cũng không quan tâm. Đến bao giờ cô mới có thể khiến anh ấy cũng đối xử như vậy với cô?
Mẫn Nguyệt bị thương lại còn phải đối mặt với hai sát thủ, một người trong đó lại là tay súng bắn tỉa rất khó đề phòng. Cô gần kiệt sức rồi, ngay lúc này, sau lưng cô có một tên sát thủ vẫn chưa chết. Hắn lợi dụng cô không để ý, bàn tay cầm súng hướng về phía cô.
Mẫn Nguyệt cắn răng, xoay người một cái, đá thật mạnh vào đầu tên sát thủ trước mặt, họng súng cũng giơ về phía hắn mà bắn một phát. Đồng thời tay cầm súng còn lại thì bắn về sau lưng. Cả hai tên đều bị cô giải quyết cùng lúc. Nhưng đột nhiên cô cảm nhận được nguy hiểm, tia laze đỏ từ súng trường hiện tại đang xuất hiện ngay vị trí trên ngực cô. Thính giác vô cùng nhạy cảm của Mẫn Nguyệt nghe thấy tiếng súng nổ, như vậy là tay súng bắn tỉa ở trên sân thượng không chết, mà còn tiếp tục bắn cô. Không ổn rồi, hiện tại cô muốn tránh cũng không kịp! Khi cô bắn hai tên kia thì người đó cũng đồng thời bắn cô, cả ba viên đạn được bắn ra cùng lúc. Người đó cũng thật thông minh, thừa dịp cô không thể xoay người để mà tấn công. Hai mắt Mẫn Nguyệt bốc lửa, nghiến răng ken két, nếu cô có thể an toàn rời khỏi đây cô nhất định sẽ trả thù tên đáng ghét đó gấp mười lần!
Khi Mẫn Nguyệt tưởng bản thân nhất định sẽ không tránh khỏi, lặng lẽ nhắm mắt chờ cơn đau tới nhưng bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Mẫn Nguyệt!"
Cô vừa mở mắt ra thì đã bị một bóng đen ập tới, ôm lấy cả người cô. Cùng lúc đó, tại chỗ cách Mẫn Nguyệt không xa, có một người đàn ông đang đứng ở đó. Khoảnh khắc viên đạn kia bay tới, người đàn ông này lập tức lấy ra một khẩu súng màu bạc, lắp ống giảm thanh vào. Sau đó nheo mắt lại, nhắm vào viên đạn kia mà bắn. Hai viên đạn lặng lẽ bắn ra không hề gây tiếng động va chạm với nhau, kết quả bị lệch sang hướng khác.
Lạc Vĩ Đình ôm Mẫn Nguyệt lăn sang một bên, viên đạn dù bị lệch hướng cũng sượt qua tay anh.
Người đàn ông đứng trong bóng tối kia tiếp tục đưa súng nhắm về phía sân thượng. Đôi mắt lạnh lùng đầy sát khí, ngón tay bóp cò.
Người con gái đang nằm sấp trên sân thượng phát hiện Mẫn Nguyệt không sao thì rất tức giận. Bàn tay nắm chặt, khớp xương kêu răng rắc. Nhưng đột nhiên cô ta phát hiện có thứ đang bay tới, đến khi nhận ra nó là gì thì cánh tay đã truyền đến cảm giác đau thấu xương. Vết thương trên vai còn chưa kịp xử lý, bây giờ lại thêm cánh tay bị trúng đạn. Cô ta nhìn theo phương hướng vừa rồi không hề thấy ai. Rốt cuộc người đã bắn cô ta là ai?
Cô gái đó thoáng liếc mắt qua Mẫn Nguyệt và Lạc Vĩ Đình ở bên dưới nghiến răng nói: "Hừ, xem như lần này cô may mắn!" Cô ta thu dọn khẩu súng trường lại, chật vật ôm cánh tay đi khỏi sân thượng.
Người đàn ông thấy người đã đi thì thu tay lại, bắt đầu chú ý tình hình bên này. Khi chứng kiến Lạc Vĩ Đình vẫn còn ôm chặt Mẫn Nguyệt thì cơn giận dâng lên, muốn chạy đến chỗ hai người đó ngay lập tức. Chỉ là vừa đi được hai bước liền dừng lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại chọn rời đi.
Mẫn Nguyệt bị choáng váng vì lăn mấy vòng, dần tỉnh táo lại. Sau đó cô phát hiện thì ra người đã ôm mình lăn nãy giờ chính là Lạc Vĩ Đình!
Cô nhìn về hướng sân thượng, phát hiện đã không thấy người kia đâu nữa. Bỏ đi rồi? Mẫn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Anh Vĩ Đình!"
Mẫn Nguyệt kêu lên một tiếng làm Lạc Vĩ Đình hồi phục tinh thần, vội vàng ngồi dậy, lo lắng kiểm tra khắp người cô.
"Em không sao chứ? Có bị thương không?"
"Em không sao, ngược lại là anh đó. Tay anh chảy máu rồi!"
Mẫn Nguyệt gấp gáp cầm cánh tay Lạc Vĩ Đình lên kiểm tra, cũng may là không bị trúng đạn, chỉ bị thương ngoài da thôi. Lạc Vĩ Đình thấy vẻ mặt áy náy của cô thì cười gượng: "Bị đạn sượt qua thôi, em không cần lo lắng!"
"Cám ơn anh đã cứu em!" Dù Lạc Vĩ Đình có nói như thế nhưng cô vẫn thấy áy náy. Nếu không phải cứu cô thì anh cũng không cần mạo hiểm như vậy, hơn nữa còn suýt bị trúng đạn.
Lạc Giao Giao từ đằng sau chạy tới, vẻ mặt tái mét. "Anh Vĩ Đình, Mẫn Nguyệt, hai người đều bị thương rồi! Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, phải nhanh chóng đến bệnh viện xử lý vết thương mới được!"
Lạc Vĩ Đình lập tức ngẩng đầu nhìn Mẫn Nguyệt: "Em bị thương?"
Lạc Vĩ Đình đứng dậy, quả nhiên thấy chân cô đầy máu.
"Chút vết thương nhỏ thôi, em không chết được."
Hai mắt anh đầy lửa, cả người run lên vì tức giận. Không biết giận cô vì không quan tâm đến vết thương của bản thân mình, hay giận anh vì không thể bảo vệ cho cô an toàn.
Xe cấp cứu rất nhanh đã tới, Lạc Vĩ Đình khom người xuống, định bế cô lên. Mẫn Nguyệt cảnh giác lùi ra sau: "Anh muốn làm gì vậy?"
"Ôm em lên xe cấp cứu, chân em bị thương rồi, làm sao mà đi?"
"Không cần, em có thể tự đi được. Hơn nữa anh tay anh cũng bị thương mà, ôm em càng làm cho vết thương nặng hơn thôi."
Lạc Vĩ Đình nhíu mày, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi. "Mẫn Nguyệt, đừng bướng bỉnh nữa, chân em bị thương rất nặng đấy."
Lạc Giao Giao đứng một bên im lặng cúi đầu, sự quan tâm của anh Vĩ Đình dành cho Mẫn Nguyệt còn vượt xa cả sự tưởng tượng của cô.
Mẫn Nguyệt vẫn không chịu thỏa hiệp: "Em không có bướng bỉnh, em cũng chỉ là nghĩ cho anh thôi. Em vẫn có thể tự đi được, nếu anh không yên tâm vậy để Giao Giao dìu em đi cũng được."
Lạc Vĩ Đình nhìn đôi mắt kiên cường của cô, cuối cùng anh chịu thua, không ép cô nữa, để Giao Giao dìu cô đi. Mẫn Nguyệt chống tay đứng dậy, nhưng dưới lòng bàn tay cảm nhận được một vật cứng. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn sang thì thấy một viên đạn bạc.
Đạn bạc? Mẫn Nguyệt không nghĩ nhiều, lập tức mang nó theo, khóe mắt liếc qua một con đường nhỏ trong bóng tối cách họ một khoảng. Ánh mắt của cô dừng tại nơi đó vài giây rồi rời đi. Mà chỗ đó chính là chỗ người đàn ông kia đứng khi nãy.
Trong đêm tối, một bóng dáng cô gái linh hoạt trèo vào cửa sổ, trên người mặc bộ quần áo màu đen đã thấm đẫm máu. Cô gái đó vừa vào phòng thì đặt cái hộp lớn đựng súng vào ngăn trong cùng của tủ áo, sau đó lấy hộp cứu thương ra. Cô ta cắn răng gắp viên đạn từ vết thương ra rồi thuần thục băng bó lại. Làm xong tất cả, cô ta nhìn vết thương của mình lạnh lùng nói: "Nam Cung Mẫn Nguyệt, chuyện của ngày hôm nay tôi nhất định sẽ không bỏ qua, cô cứ chờ đó!"
Mẫn Nguyệt bị bắt ở lại bệnh viện vài ngày, Lạc Vĩ Đình thì không cần như vậy. Anh băng bó một chút là có thể xuất viện rồi, khiến Mẫn Nguyệt ghen tị đến nghiến răng. Cô thật sự không thích ở lại bệnh viện một chút nào!
Chuyện cô ở bệnh viện mọi người đều biết, ngay ngày hôm sau đã có một đống người đến thăm cô. Nhưng Mẫn Nguyệt ngóng trông ngoài cửa cả ngày cũng không chờ được người cô muốn thấy. Thần hoàn toàn không đến thăm cô, xem ra anh quả thật không để ý đến cô.
Mẫn Nguyệt cười khổ, đáy lòng có chút lạc lõng. Cô lắc đầu, không nghĩ đến chuyện đó nữa. Cái cô cần quan tâm bây giờ là ai muốn ra tay với cô. Mẫn Nguyệt cầm viên đạn bạc nhặt được ngày hôm đó xoay xoay trong lòng bàn tay. Đám sát thủ đó quả thật là sát thủ cấp cao nhưng cô có cảm giác họ không hẳn là muốn giết cô đến cùng. Ngược lại có lẽ chỉ muốn cô bị thương, tốt nhất là trong tình trạng nguy hiểm nhưng không chết được. Nhưng sau này họ lại thật sự động sát ý. Hành động như vậy có phần giống với.....cảnh cáo? Có điều tại sao phải cảnh cáo cô? Hay người mà họ muốn cảnh cáo không phải là cô?
Mẫn Nguyệt chống cằm, vậy có thể là ai đây? Đầu óc nghĩ đến một người, cô ngẩn ra, bọn họ tấn công cô để nhằm vào Thần?
Nếu như vậy thì phải điều tra từ kẻ thù của Âu Thần. Nhưng cái khiến Mẫn Nguyệt bận tâm chính là tay súng bắn tỉa kia. Khi cô phát hiện ra có súng bắn tỉa thì trong mắt tên dẫn đầu đó cũng hiện lên kinh ngạc, vậy chứng tỏ bọn họ không phải là một nhóm. Kĩ thuật bắn súng của người đó rất cao, có thể ở khoảng cách xa như vậy bắn cô mà không gây bất cứ tiếng động nào. Nếu lúc đó không phải cô phản ứng nhanh thì chắc hẳn bây giờ cô đã chết rồi.
Mẫn Nguyệt nhếch môi, đối với người kia, cô rất có hứng thú. Viên đạn đó, có một ngày cô nhất định sẽ trả lại cho người kia!
Trong hành lang bệnh viện, một y tá đang đẩy xe thuốc đi chầm chậm, đột nhiên phía sau bị người ta dùng khăn tay tẩm thuốc mê bịt mũi lại. Cô y tá đó giãy giụa một hồi liền hôn mê, sau đó bị kéo vào căn phòng gần đó nhốt lại. Một lát sau, đã có một người khác mặc bộ đồ y tá đó, cả khuôn mặt đều bị khẩu trang che lại, chỉ để lộ một đôi mắt sắc bén. Người đó cẩn thận đẩy xe thuốc đi về phòng bệnh của Mẫn Nguyệt.
"Cốc, cốc"
"Vào đi!" Mẫn Nguyệt ngồi chống cằm suy nghĩ, bàn tay vẫn nắm viên đạn bạc kia. Thấy người tới là y tá thì cô không để ý lắm.
Cô y tá liếc mắt sang Mẫn Nguyệt, sau đó bình tĩnh đến chỗ bình nước biển cạnh giường cô.
Lúc cô y tá đi ngang qua Mẫn Nguyệt, cô nhíu mày ngẩng đầu lên, hai mắt mang theo dò xét.
Y tá lấy ra một ống tiêm, có ý định tiêm vào bình nước biển.
"Khoan đã, cô muốn tiêm cái gì cho tôi vậy?"
Thân thể cô y tá đó khẽ run lên, bình tĩnh nói: "Nam Cung tiểu thư, tôi tới tiêm thuốc kháng sinh cho cô."
"Kháng sinh? Chẳng phải một tiếng trước vừa tiêm rồi sao? Cô, không phải là y tá ở bệnh viện này phải không?"
Y tá đó đột ngột nhào qua, cầm ống tiêm muốn đâm vào người cô. Mẫn Nguyệt ngã xuống giường, hai tay dùng sức để chống đỡ, ống tiêm chỉ cách cổ cô vài xen ti mét. Hai người không ngừng giằng co, Mẫn Nguyệt quét chân, đá thẳng vào bụng y tá, kéo dãn khoảng cách.
Cô nhảy xuống giường, xoa hai tay, hai mắt chuyển lạnh, nở nụ cười tàn nhẫn. Y tá kia dùng ống tiêm đâm tới, sát khí tỏa ra khắp phòng. Mẫn Nguyệt né ra, sau đó một quyền đánh tới, thấy đối phương tránh được, cô lại nghiêng người ném người kia qua vai. Y tá đó chật vật ngồi dậy, mạnh mẽ lao tới, động tác càng mạnh mẽ hơn, chiêu thức đều nhắm vào tử huyệt của Mẫn Nguyệt. Hai người đánh nhau ác liệt, cả phòng bệnh loạn thành một đoàn.
Ở dưới đại sảnh bệnh viện lại là một khung cảnh khác, Vũ Điềm Điềm xách giỏ trái cây đi vào bệnh viện, nửa đường gặp được An Triết Hàn. Hai người im lặng nhìn nhau hơn một phút, sau đó cũng là Vũ Điềm Điềm phá vỡ trầm mặc.
"Tôi đến thăm Nguyệt Nguyệt, anh cũng vậy sao?"
An Triết Hàn mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói một chữ; "Ừ." Anh muốn xin lỗi cô về chuyện ngày đó nhưng lại không biết nói như thế nào.
Hai người cùng đi vào thang máy, trong thang máy cũng không có người khác, không khí bối rối đến cực điểm. Vẻ mặt Vũ Điềm Điềm lạnh nhạt, hoàn toàn giống như lời nói ngày đó của cô, xem mọi chuyện của hai người như chưa hề xảy ra.
"Ting" Cửa thang máy vừa mở ra Vũ Điềm Điềm liền dẫn đầu đi trước. An Triết Hàn và cô cùng đi đến phòng Mẫn Nguyệt nhưng không hề nói với nhau một câu.
Khi đến gần phòng Mẫn Nguyệt nghe thấy tiếng đánh nhau bên trong, An Triết Hàn và Vũ Điềm Điềm biến sắc, chạy vội vào trong.
"Nguyệt Nguyệt!"
Lúc An Triết Hàn và Vũ Điềm Điềm mở cửa thì thấy cả căn phòng đều rối loạn, Mẫn Nguyệt còn đang bẻ cổ tay một y tá. Thấy hai người tới thì cô hơi bất ngờ, bàn tay cũng nới lỏng, y tá thừa dịp đó mà đẩy cô một cái, nhảy ra cửa sổ.
An Triết Hàn chạy đến chỗ cửa sổ xem xét, muốn đuổi theo nhưng phát hiện người đã biến mất rồi. Vũ Điềm Điềm đặt giỏ trái cây sang một bên, vội vàng chạy đến đỡ Mẫn Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, cậu không sao chứ?"
"Mình không sao, cậu đừng lo."
"Người đó đã chạy xa rồi, muốn đuổi theo thì hơi khó." An Triết Hàn đến trước mặt cô, nét mặt hơi khó coi.
"Không cần đuổi theo đâu." Mẫn Nguyệt ngồi dựa vào giường, nhàn nhạt nói.
"Nguyệt Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Như hai người thấy đó, y tá vừa rồi là sát thủ cải trang, muốn ám sát mình lần nữa nhưng không thành."
An Triết Hàn nhíu mày nói: "Xem ra bệnh viện này không an toàn lắm, từ ngày mai tôi sẽ sắp xếp người đến bảo vệ cô."
"Không cần đâu, bọn họ thất bại hai lần, sắp tới chắc hẳn sẽ không có hành động. Hơn nữa tôi tự ứng phó được."
Khóe mắt Mẫn Nguyệt liếc qua sàn nhà thấy ống tiêm vừa rồi mà y tá kia làm rơi. Cô ra hiệu cho An Triết Hàn, anh hiểu ý lập tức nhặt nó lên đưa cho cô.
Vũ Điềm Điềm tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"
"Vừa rồi y tá kia cố ý muốn tiêm cái này cho mình. Hàn, đưa cho Viên Viên nghiên cứu nó đi!"
Nghe đến tên Viên Viên đột nhiên trong đầu Vũ Điềm Điềm liền nảy ra một ý. Cô cầm cái ống tiêm kia cười cười: "Nếu chỉ một mình cô ấy nghiên cứu thì sẽ hơi khó khăn, hay nói Vũ Á cùng hợp tác điều tra đi. Anh ta hiểu biết về thuốc rất nhiều, như vậy điều tra sẽ nhanh hơn."
Mẫn Nguyệt suy nghĩ, cũng tán thành với đề nghị này. "Vậy được, nói Vũ Á cùng với Viên Viên điều tra cái này đi."
Vũ Điềm Điềm đắc ý cười thầm, tên hồ ly Vũ Á kia, đừng bảo tôi không giúp anh. Lần này cho anh cơ hội ở chung với cô gái nhỏ của anh xem anh báo đáp tôi làm sao!
"Hàn, anh bảo Tiêu Anh Kỳ điều tra về người muốn thuê sát thủ giết tôi chưa?"
"Cậu ta vẫn đang điều tra, chắc hẳn sắp có kết quả rồi."
"Khi nào có kết quả thì bảo anh ta cùng với Viên Viên đến gặp tôi."
"Được."
Vũ Điềm Điềm bình tĩnh đứng một bên chờ hai người giao phó xong công việc, hai mắt nhìn chằm chằm Mẫn Nguyệt. Khi Nguyệt Nguyệt bảo bối của cô nghiêm túc lên quả thật rất dễ thương, thật muốn ôm cô vào lòng. Hừ, vậy mà có kẻ dám tổn thương Nguyệt Nguyệt. Tốt nhất đừng để cô bắt được tên đó, cô nhất định sẽ cho hắn sống không bằng chết!
Vũ Điềm Điềm thở dài, Nguyệt Nguyệt đang yên đang lành mà chân lại bị thương rồi. Tầm mắt cô chuyển xuống dưới, đến vị trí băng bó của Mẫn Nguyệt thì tái mặt. Vũ Điềm Điềm hét lớn một tiếng: "Nguyệt Nguyệt, vết thương của cậu bị rách ra rồi!"
Mẫn Nguyệt nhìn xuống dưới, quả nhiên là thấy vết băng một màu đỏ thẩm, máu đang chảy ra không ngừng. Cô ảo nảo đỡ trán, khi nãy đánh nhau hăng quá, đến vết thương nứt ra cũng không biết. Nếu Thần biết được lại la cô một trận....... Mẫn Nguyệt nghĩ đến đây thì tâm trạng khẽ chùng xuống, cô quên mất, Thần không còn quan tâm cô nữa rồi. Đối với chuyện cô bị thương anh ấy không hề để ý đến, cô còn cho rằng anh ấy sẽ tức giận mắng cô. Mẫn Nguyệt cười tự giễu, thói quen đôi khi rất đáng sợ.
Vũ Điềm Điềm cho rằng Mẫn Nguyệt đột nhiên trầm mặc là vì vết thương bị nứt ra nên không chú ý nhiều. Cô cẩn thận đỡ Mẫn Nguyệt nằm xuống giường rồi quan tâm nói: "Cậu chờ mình một chút, mình đi gọi y tá thay băng cho cậu."
"Sẵn tiện gọi người chuẩn bị cho mình căn phòng khác, mình muốn đổi phòng." Mẫn Nguyệt nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần, tối nay cô hoạt động quá nhiều, tranh thủ hiện tại nghỉ ngơi một chút.
Vũ Điềm Điềm quan sát xung quanh căn phòng, khắp nơi đều rất bừa bãi, đồ dùng đều nát hết, quả thật nên đổi phòng.
Chuyện đổi phòng xử lý rất nhanh, Mẫn Nguyệt ngồi im trên giường cho y tá thay băng. Mày cũng không nhíu một cái, trong tay vẫn nắm chặt viên đạn bạc kia, dường như nó đã trở thành đồ chơi của cô rồi. Sau khi thay băng xong cô thấy không khí có chút kì lạ, quan sát hai người trước mặt, cô biết kì lạ chỗ nào rồi. Hai người này từ khi nào biết yên phận không nói như vậy? Chẳng phải bình thường đều cãi nhau sao?
"Điềm Điềm, Hàn, hai người xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có!" Hai người trăm miệng một lời.
Vẻ mặt Mẫn Nguyệt càng kì quái hơn, Vũ Điềm Điềm cười gượng, nói sang chuyện khác.
"Nguyệt Nguyệt, vừa rồi làm sao cậu phát hiện được y tá kia có vấn đề?"
"Khi y tá đi đến chỗ mình, mình ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt. Y tá trong bệnh viện này thường không dùng nước hoa, mà trên người chỉ có mùi thuốc. Hơn nữa y tá chăm sóc cho mình chỉ có một người chuyên dụng, mà người vừa rồi bước vào là người khác."
Vũ Điềm Điềm gật đầu hiểu rõ, nghi hoặc hỏi: "Nguyệt Nguyệt, sao hai ngày nay luôn có người muốn ám sát cậu vậy?"
"Mình cũng không biết. Phải rồi, cậu biết Âu Thần gần đây có kẻ thù nào không?"
"Kẻ thù? Kẻ thù của lão đại có rất nhiều, muốn nói rõ ra từng người thì hơi khó. Hay cậu chờ anh ấy tới thăm cậu thì hỏi thẳng anh ấy đi!"
Vũ Điềm Điềm nói xong câu đó thì phát hiện vẻ mặt Mẫn Nguyệt không đúng, cô muốn hỏi có chuyện gì thì Mẫn Nguyệt đã tự nói.
"Anh ấy không đến thăm mình."
Vũ Điềm Điềm thật muốn cắt lưỡi mình, cô lỡ nói sai rồi. Ánh mắt Vũ Điềm Điềm hơi đổi, cười hì hì nói: "Cái đó, chắc hẳn là dạo này lão đại rất bận thôi, chờ anh ấy có thời gian nhất định sẽ đến thăm cậu." Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cô không ngừng mắng chửi lão đại của mình.
Mẫn Nguyệt không để ý lắm, bận chỉ là cái cớ thôi, có lẽ là do anh không muốn gặp cô. Sau đó cô mới nhớ đến một chuyện, liền quay sang hỏi An Triết Hàn.
"Hàn, anh có biết trong hắc đạo có sát thủ nào thường dùng súng bắn tỉa không?"
An Triết Hàn suy tư sờ cằm: "Súng bắn tỉa? Quả thật là có một người."
Mẫn Nguyệt nghe thấy lập tức có tinh thần, hai mắt sáng lên. "Là ai?"
"Là người đứng thứ hai trên bảng sát thủ."
"Đứng thứ hai trên bảng sát thủ?" Vũ Điềm Điềm tò mò nói, đối với bảng sát thủ cô từng nghe nói nhưng không rõ ràng lắm.
An Triết Hàn liếc cô một cái rồi nói: "Trên bảng sát thủ, vị trí đứng đầu là cô đó, Mẫn Nguyệt. Đứng thứ ba là Tiêu Anh Kỳ, thứ tư là tôi, Lâm An Nhiên thứ bảy, Hàn Viên Viên thứ tám. Còn về người đứng thứ hai đó thì rất thần bí, không có bất kì thông tin gì, người đó cũng không hề thuộc tổ chức sát thủ nào. Làm việc luôn một mình, vũ khí thường dùng chính là súng, đặc biệt là súng bắn tỉa. Tên của người đó chỉ có một chữ cái duy nhất, là L!"
Mẫn Nguyệt gõ gõ mặt bàn, nói nhỏ: "L...."
Đêm khuya, mặt trăng lên cao, cả bệnh viện đều yên tĩnh. Trên hành lang xuất hiện một dáng của người đàn ông đang bước đi chậm rãi. Người đàn ông đó chính là Nam Cung Âu Thần, anh dừng bước trước cửa phòng bệnh của Mẫn Nguyệt. Qua tấm kính thủy tinh, anh lẳng lặng đứng bên ngoài nhìn cô. Bàn tay sờ nhẹ lên tấm kính, như thông qua nó chạm đến cô. Anh cứ đứng nhìn cô như thế suốt nửa tiếng, thấy người bên trong an toàn thì anh yên tâm, sau đó rời đi trong im lặng.
Bình luận facebook