Chap 35
Tỉnh lại thứ đầu tiên em nhìn thấy là 1 màu trắng buốt, trắng đến rợn cả người. Thực sự lúc đó em rất mơ hồ chả biết mình còn sống hay đã chết cơ. Khát cháy họng em định ngồi lên với cốc nước nhưng bên tay phải của em ko nhúc nhích được còn cái tay trái thì đang chị dây lằng nhằng. Nhấc cái đầu dậy ngó xem có ai xung quanh không nhưng mới nhắc lên được 1 chút thì em cảm thấy đau vô cùng + vs chóng mặt lên em “A” lên 1 tiếng. Vừa mới cất câu nói lên thì trong phòng bỗng ầm ầm lên đầu tiên là tiếng nói của người con gái em yêu chính là Vy.
- Huhu Sơn tỉnh rồi này Dung ơii, Phương ơii huhu
Câu nói này vừa dứt là lại thêm nhiều nhiều tiếng khóc nữa cất lên như 1 bản nhạc mà người khởi xướng chính là Vy.
- Huhu nhóc tỉnh dậy rồi à? Để chị đi gọi bác sĩ – Chị Phương lo lắng sờ soạng khắp mặt em.
- hức…hức…. – Chị Dung chỉ biết nhìn và khóc thôi.
- Thôi nàooo…Lấy…lấy em nước
- Hức…hức…*Gật đầu*
- Thôi nào vk…Khóc nhiều xấu òm à. Nhìn vk kìa trông xấu quá, mặt thì hốc hác, mắt thì thâm quầng… Lêu lêu xấu quá.
- Hức…Ck còn nói à? Có tin vk đánh chết ck không. Ck có biết vk sợ như nào khi ck nằm ở đây không. 15 ngày qua đối với vk như 1 cực hình, vk chưa chợp mắt lấy 1 giấc ngủ nào hẳn hoi. Ck ác lắm ck biết không….huhu
Lúc ày chị Dung mang cốc nước về cho em. Em vồ vập uống như thằng chưa bao giờ được uống.
- Gì chứ em đã nằm ở đây được 15 ngày rồi à? Mà chị đừng nói cho mẹ biết k mẹ lại lo mất công bay về. – Em nhìn chị Dung nói
- Hức * Gật *
- Mà mẹ về đây rồi đó.
- Ớ…. Thế chuyện Vy vs Phương ở đây mẹ biết à? - *Gật gật*
Thôi xong em rồi. Kiểu gì cũng ăn chửi te tua cho xem. Đang suy nghĩ thì chị Phương chạy dầm dầm cùng ông bác sĩ chạy vào.
- Bác …bác sĩ…Bạn cháu đây ạ.
- Rồi…cô bé cứ bình tĩnh, có cần lo cho bạn trai quá như vậy không? Haha
Mặt chị Phương đỏ ửng cùi xuống 2 tay đan vào nhau làm em phì cười. Rồi ông bác sĩ kiểm tra này nọ cho em rồi nói
- Bệnh nhân hồi phục rất tốt. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ khỏi sớm. Chỉ bị chấn thương nhẹ phần đầu còn phần thắt lưng do va đạp mạng lên chưa thể đi được. Còn cái tay phải này bị gãy xương. Nên ít vận động để mau bình phục. Mà cháu bệnh những ngày qua được 3 cô gái này lo lắng chăm sóc như thế bảo sao không khỏi nhanh. Cố gắng nhé chàng trai.
- Vâng. Cháu cảm ơn.
Ông bác sĩ vừa quay đi thì chị Phương nhào đến ôm lấy em. Hôn hít khắp mặt mũi. Em thì chẳng thể chống cự được mà đúng hơn là chẳng thèm chống cự làm gì. Phê bỏ xừ ra chống làm gì hehe.
- Hehe phê thật – Bản mặt cửa em max phê
Giờ chị Phương mới để ý Vy và chị Dung cứ đứng cười khúc khích. Ngại quá nên chị Phương đỏ mặt cúi gằm xuống.
- Thôi mọi người đi ngủ đi hãy còn sớm mà. – Chị Phương chống chế để chưa ngượng
- Mấy giờ rồi mà còn sớm hả chị? – Em hỏi
- Mới có 3h sáng thôi. Ngủ chút đi – Vy nói.
-Thôi em ngủ nhiều rồi mọi người chợp mắt chút đi.
- Thôi chị ngồi đây vs em.
- Em lừ mắt nhìn Vy (Và tất nhiên là ko để 2 người kia biết) – Đi ngủ ngay
- Thì ngủ này…Hứ
- Em quay qua chị Dung – Chị cũng chặp mắt chút đi. Lên đây nằm vs em cho 2 bà kia ngủ vs nhau.
Chị Dung nhẹ nhàng chèo lên nằm cạnh em. Lâu lắm rồi em mới hít hà mùi thơm này nên em cứ nằm hít đầy phổi cho đã. Nằm một lúc thì em thấy tất cả đã thở đều chắc ngủ hết rồi. Nằm ngắm chị Dung ngủ nên em cũng ngủ quên lúc nào không hay.
+++++++++++++++++
Kể qua đoạn em bị tai nạn là như thế này.
* Lúc NA ôm mặt khóc chạy ra ngoài thì em chạy ra ngoài thì em có đuổi ngay đằng sau. NA chạy trước ra đến ngoài thì băng qua đường đúng lúc có cái xe tải loại nhỏ (Bán tải ý) chạy tới. Thấy thế em liền chạy lại đẩy NA về phía trước còn em thì Rầm… Ngất lịm luôn còn nhưng ngày hôn mê thì chỉ có mấy cô gái biết
Tỉnh lại thứ đầu tiên em nhìn thấy là 1 màu trắng buốt, trắng đến rợn cả người. Thực sự lúc đó em rất mơ hồ chả biết mình còn sống hay đã chết cơ. Khát cháy họng em định ngồi lên với cốc nước nhưng bên tay phải của em ko nhúc nhích được còn cái tay trái thì đang chị dây lằng nhằng. Nhấc cái đầu dậy ngó xem có ai xung quanh không nhưng mới nhắc lên được 1 chút thì em cảm thấy đau vô cùng + vs chóng mặt lên em “A” lên 1 tiếng. Vừa mới cất câu nói lên thì trong phòng bỗng ầm ầm lên đầu tiên là tiếng nói của người con gái em yêu chính là Vy.
- Huhu Sơn tỉnh rồi này Dung ơii, Phương ơii huhu
Câu nói này vừa dứt là lại thêm nhiều nhiều tiếng khóc nữa cất lên như 1 bản nhạc mà người khởi xướng chính là Vy.
- Huhu nhóc tỉnh dậy rồi à? Để chị đi gọi bác sĩ – Chị Phương lo lắng sờ soạng khắp mặt em.
- hức…hức…. – Chị Dung chỉ biết nhìn và khóc thôi.
- Thôi nàooo…Lấy…lấy em nước
- Hức…hức…*Gật đầu*
- Thôi nào vk…Khóc nhiều xấu òm à. Nhìn vk kìa trông xấu quá, mặt thì hốc hác, mắt thì thâm quầng… Lêu lêu xấu quá.
- Hức…Ck còn nói à? Có tin vk đánh chết ck không. Ck có biết vk sợ như nào khi ck nằm ở đây không. 15 ngày qua đối với vk như 1 cực hình, vk chưa chợp mắt lấy 1 giấc ngủ nào hẳn hoi. Ck ác lắm ck biết không….huhu
Lúc ày chị Dung mang cốc nước về cho em. Em vồ vập uống như thằng chưa bao giờ được uống.
- Gì chứ em đã nằm ở đây được 15 ngày rồi à? Mà chị đừng nói cho mẹ biết k mẹ lại lo mất công bay về. – Em nhìn chị Dung nói
- Hức * Gật *
- Mà mẹ về đây rồi đó.
- Ớ…. Thế chuyện Vy vs Phương ở đây mẹ biết à? - *Gật gật*
Thôi xong em rồi. Kiểu gì cũng ăn chửi te tua cho xem. Đang suy nghĩ thì chị Phương chạy dầm dầm cùng ông bác sĩ chạy vào.
- Bác …bác sĩ…Bạn cháu đây ạ.
- Rồi…cô bé cứ bình tĩnh, có cần lo cho bạn trai quá như vậy không? Haha
Mặt chị Phương đỏ ửng cùi xuống 2 tay đan vào nhau làm em phì cười. Rồi ông bác sĩ kiểm tra này nọ cho em rồi nói
- Bệnh nhân hồi phục rất tốt. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ khỏi sớm. Chỉ bị chấn thương nhẹ phần đầu còn phần thắt lưng do va đạp mạng lên chưa thể đi được. Còn cái tay phải này bị gãy xương. Nên ít vận động để mau bình phục. Mà cháu bệnh những ngày qua được 3 cô gái này lo lắng chăm sóc như thế bảo sao không khỏi nhanh. Cố gắng nhé chàng trai.
- Vâng. Cháu cảm ơn.
Ông bác sĩ vừa quay đi thì chị Phương nhào đến ôm lấy em. Hôn hít khắp mặt mũi. Em thì chẳng thể chống cự được mà đúng hơn là chẳng thèm chống cự làm gì. Phê bỏ xừ ra chống làm gì hehe.
- Hehe phê thật – Bản mặt cửa em max phê
Giờ chị Phương mới để ý Vy và chị Dung cứ đứng cười khúc khích. Ngại quá nên chị Phương đỏ mặt cúi gằm xuống.
- Thôi mọi người đi ngủ đi hãy còn sớm mà. – Chị Phương chống chế để chưa ngượng
- Mấy giờ rồi mà còn sớm hả chị? – Em hỏi
- Mới có 3h sáng thôi. Ngủ chút đi – Vy nói.
-Thôi em ngủ nhiều rồi mọi người chợp mắt chút đi.
- Thôi chị ngồi đây vs em.
- Em lừ mắt nhìn Vy (Và tất nhiên là ko để 2 người kia biết) – Đi ngủ ngay
- Thì ngủ này…Hứ
- Em quay qua chị Dung – Chị cũng chặp mắt chút đi. Lên đây nằm vs em cho 2 bà kia ngủ vs nhau.
Chị Dung nhẹ nhàng chèo lên nằm cạnh em. Lâu lắm rồi em mới hít hà mùi thơm này nên em cứ nằm hít đầy phổi cho đã. Nằm một lúc thì em thấy tất cả đã thở đều chắc ngủ hết rồi. Nằm ngắm chị Dung ngủ nên em cũng ngủ quên lúc nào không hay.
+++++++++++++++++
Kể qua đoạn em bị tai nạn là như thế này.
* Lúc NA ôm mặt khóc chạy ra ngoài thì em chạy ra ngoài thì em có đuổi ngay đằng sau. NA chạy trước ra đến ngoài thì băng qua đường đúng lúc có cái xe tải loại nhỏ (Bán tải ý) chạy tới. Thấy thế em liền chạy lại đẩy NA về phía trước còn em thì Rầm… Ngất lịm luôn còn nhưng ngày hôn mê thì chỉ có mấy cô gái biết
Bình luận facebook