Chap 11 : Tình yêu mới - Khởi đầu mới - Sóng gió bắt đầu Và người chị nuôi khiếm thính
Tình yêu mới - Khởi đầu mới và người chị nuôi khiếm thính
25-7-2014 Ngày này em nhớ k bao giờ quên. Là ngày đối với em thì vui có buồn có (có lẽ là vui nhiều hơn). Sáng hôm đó đang ngủ ngon thì tiếng điện thoại kêu inh ỏi. Mở ra xem thì Cường óc chó is calling
- Sủa đi dmm. Bố đang ngủ ngon
- Ngủ ngủ cmm. Dậy lên trường tập trung nhanh. Bố đang đứng dưới nhà ra mở cổng
- Đợi bố tí
Phóng vào vscn chải chuốt ngắm vuốt tuốt lại vẻ đẹp troai rồi lên trường với thằng Cường. Đến trường xong rủ thằng Cường với hội thằng Thắng xuống căng-tin ăn sáng. Xong xuôi thì ra tập trung nghe ông hiệu trưởng đọc ráp nửa tiếng ( ông này nói 1 tiếng k ngừng nghỉ luôn ý ạ) rồi lên nhận lớp. Một lúc sau thì bà chủ nhiệm cũ đi vào
- Chào các em. Năm nay cô sẽ tiếp tục chủ nhiệm lớp ta. BCS thì vẫn như năm ngoái nhé. Kể qua một chút là Lớp trưởng là con Linh lép.( Con này xinh lắm nhưng mỗi tội hơi phẳng). Lớp phó học tập là con Như đen ( Con này thì king Lacoste nhưng học giỏi vclll). Lặt vặt vài đứa tổ trưởng thì trong mắt 1 thằng bát nháo + 1 chút " trẩu" như em thì không quan tâm đến. Đang nói thì bà có điện thoại, một lúc sau đi vào thì " Ôi cái dm lời như đồn ". Đi sau bà là con ml Uyên ạ. Thực sự lúc này em rất bối rối và pha chút ức chế
- Vào lớp đi em. Em giới thiệu để làm quen với các bạn đi.
- Hi! Chào các bạn. Mình tên P.T.Uyên mình mơi chuyển về đây học mong các bạn giúp đỡ mình - Kèm theo nụ cười làm cho bọn đực trong lớp đổ ngả đổ nghiêng ( Em nghĩ: Yêu nó đi rồi chúng mày mới biết mùi đau khổ)
- Em ngồi đầu bàn này nhé?
- Thưa cô cho em ngồi cạnh bạn Sơn - Dứt câu là bao ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống em. Thằng ml Cường thì nhìn kiểu " Dmm sao mày quen nó mà ko kể cho bố". Cũng chả trách nó vì nó chưa biết chuyện này.
- Thưa cô em ngồi 1 mình quen rồi. Ngồi 2 người nóng vs khó chịu lắm
- Anh thì tôi lạ gì. Nổi tiếng nghịch ngợm cô thầy nào cũng biết. Tôi chỉ sợ anh làm ảnh hưởng đến bạn mới thôi
- Dạ thưa cô không sao đâu ạ. Em muốn ngồi đó - Dm con này nhây vờ lờ
- Rồi em xuống đó ngồi đi, có gì cứ báo với cô nhé - Quay xuống chỗ em - Anh mà bắt nạt hay gây ảnh hưởng đến bạn thì anh chết với tôi
- Chả biết ai làm phiền ai - Em đốp lại bà cn luôn. Trong từ điển đi học của em kbh có từ sợ giáo viên cả
- Anh nói cái gì? Nói lại tôi nghe
- Em nói: Chả biết ai làm phiền em. Cô nghe rõ chưa hay em nói lần nữa
- Năm ngoái tôi ko nói tới anh anh đừng tưởng tôi sợ anh. Về mời phụ huynh lên gặp tôi
- Hừ... Gọi được mẹ em lên gặp thì cô cứ gọi
- Anh...anh - Éo nói được lại nên quay sang con Uyên - Em thấy chưa? Em chọn chỗ khác đi nhé?
- Thôi cô. Em muốn ngồi đó - nói xong nó đi luôn xuống chỗ em ngồi
- Sao cô cứ bám theo tôi vậy? Cô cảm thấy khi xưa cô làm khổ tôi chưa thỏa mãn nên muốn làm tiếp à?
- Dơm dớm nước mắt - Em xin lỗi mà, là khi xưa em có lỗi. Em về đây vì muốn xin lỗi và quay lại với anh...Hức ( Dm nước mắt cá xấu thích lừa bố nữa à. Không có đâu SÓI ạ)
- Vậy à? Khi trước tôi đã yêu cô hơn cả mạng sống của tôi. Tôi muốn cô là tình đầu cũng là cuối cùng của tôi. Nhưng chắc do tôi quá ngây thơ trong tình yêu nên mới nghĩ thế. Thế cô có nghĩ lại lúc cô vứt bỏ tôi như 1 món đồ chơi khi cô đã chơi chán chưa? HẢ? CÔ NÓI TÔI NGHE
Lúc đó do quá mấy bình tĩnh nên em đã quát lớn mà nó còn đang khóc nữa chứ.
- Anh Sơn. Anh làm gì quát bạn mà bạn khóc thế kia. NÓI
- Chả làm cái gì. Cũng chưa động đến nó.
- Anh ... anh đúng là loại mất dạy mà. Anh cút ra ngoài mau
- Hừ... Khỏi đuổi tôi cũng ra
Em cầm luôn cặp sách ra khỏi lớp về thẳng nhà. Lên đến phòng thì em đổ sầm xuống giường. Trâm trạng của em rất rối bời, đang yên đang lành thì quay về rồi còn muốn quay lại, nó lừa mình như thế còn chưa đủ sao. Nằm suy nghĩ linh tinh 1 lúc thì em ngủ quên luôn. Đang ngủ thì thấy tiếng điện thoại kêu dở ra xem thì Mẹ Yêu is calling
- Em nghĩ thầm : Chả nhẽ bà cn gọi mẹ về - Alo con nghe ạ
- Đang làm gì đấy? Mẹ chuẩn bị về đến nhà rồi này.
- *Giật mình* - Gì..Gì ạ mẹ? Mẹ sắp về đến nhà ạ?
- Ừ. Mà tao còn về với 1 người nữa. Chuẩn bị 1 phòng gọn gàng nhé
- Vâng. Mà ai vậy mẹ?
- Không cần biết. Tao bảo làm thì làm. Cho mày 30 phút nhà ko gọn gàng thì liệu hồn
Tức tốc làm hết công việc nhà trong vòng 30 phút. Dọn sạch sẽ 1 phòng theo ý mẹ mà cứ thắc mắc là ko biết ai ở . Mãi cũng xong mệt bở hơi tai. Ra bàn uống 1 hơi hết 1 chai sting ( Em nghiện cái món sting này) thì có tiếng chuông nhà. Vội vàng chạy ra mở cửa thì bưng vali vào nhà. Xong xuôi quay ra thì thấy .....
Quay ra thì thấy mẹ đi vào theo sau là một người con gái da trắng mặt xinh nhưng ở cô gái này có cái gì đó rất rụt rè vì từ lúc vào toàn núp sau lưng mẹ em.
- Đây là chị Dung. Mẹ mới nhận nuôi bên singapo đó. Từ giờ chị Dung sẽ là chị gái con và sẽ ở nhà ta.
- Vâng - Quay sang chị Dung nở một nụ cười chết ruồi- Chào chị! Em là Sơn hề hề
- * Nhìn nhìn*
- À mẹ quên nói là chị Dung không nói được đâu nên ở nhà ko được bắt bạt chị và phải bảo vệ chị đó. Tính chị nó nhút nhát lắm nên rất sợ người lạ - Mẹ em từ trong bếp đi ra nói
- Thế à mẹ? Thế chị ý có nghe được k mẹ? ( Đừng ai bảo em hỏi ngu vì nếu sinh ra mà bị câm thì thường đi đôi vs điếc chỉ ít trường hợp là chỉ câm mà ko bị điếc lắm)
Đang quay ra nói chuyện với mẹ em thì chị vỗ vai đằng sau và đưa ra 1 tờ giấy kèm theo nụ cười * thiên thần *
- " Chào em trai đẹp trai của chị hihi. Chị chỉ ko nói được thôi nhưng vẫn nghe được em nói" - Nhìn những nét chữ rất đẹp của chị mà lại thương cho chị. Chị rất xinh đẹp mà lại bị " câm".
- À vâng hì. Nhìn chị xinh thật đó
- Chị ghi vào cuốn sổ luôn ở trên tay từ lúc về. Chắc đây là cách chị và mẹ em giao tiếp với nhau - " cảm ơn em "
- Thôi chị đi đường mệt rồi đưa đồ em mang lên phòng cho. Phòng em mới dọn sạch lắm hehe
Em cầm vali của chị đi lên trước thì chị kéo lại mà lắc đầu ý bảo ko cần chị làm được. Em quay lại chỉ cười rồi cầm vali đi lên luôn( thực ra lúc đó có hiểu cái mẹ gì đâu. Sau này ở cùng chị nhiều nên có khi ko cần viết cũng hiểu ý chị). Lên đến phòng thì chị lất đồ ra xếp vào tủ đồ, lúc đó em muốn giúp nên lấy mắc áo treo cho chị vài bộ vào tủ. Đến lýc mở ngăn 2 để xếp nốt đồ thì " thánh thần ơi" toàn là đồ lót của chị. Chị Dung quay ra nhìn thấy thì đỏ mặt đánh vào vai em rồi đẩy ra ngoài. Bị hắt hủi thì em xuống bếp chuẩn bị bữa trưa. Một lúc sau chị đi xuống mặt vẫn còn đỏ rồi chưa em tờ giấy
- " cảm ơn em trai. Phòng rất đẹp"-mỗi lần chị đưa giấy là chị lại nở 1 nụ cười rất xinh
Thực sự mà nói thì lúc đó em cũng đã quý chị Dung rồi. Em cũng chả có cảm giác ghét gì chị vì chị là con nuôi mẹ nhận này kia mà huống hồ chị còn thua thiệt hơn người bình thường nữa. Đưa tay ra véo vào má chị Dung em nói
- Có gì đâu. Chị là chị của em mà. Thôi nấu cơm chút ăn nhé?
-" Để chị giúp cho " ( Mỗi lần sử dụng "" là lúc đó chị viết ra giấy nhé các bác)
- Ok thôi mà chị biết nấu k đó?
- * Gật đầu*
Rồi em cả chị cùng nấu ăn. Trong lúc làm em và chị đùa nhau rất vui và có thể thấy là chị đã bớt nhút nhát hơn chí ít là với em. Đang đứng làm sườn xào chưa ngọt thì chị Dung lấy đâu cục đá thả vào sau lưng em thì em liền quay ra túm vào cổ chị không cho chạy và kéo vào trong. Chắc cho chị có máu buồn nên ngồi sụp xuống bám vào tay em. Lúc này mẹ em từ tầng 2 đi xuống thì quát to.
- Thằnh kia. Mày làm gì chị thế
- Nghe thấy em quay ra sau thì " Bốp". Em ăn một tát văng ra bên cạnh đập đầu vào bàn ăn. Mặt mày choáng váng sau cú va trạm đó thì chị Dung khóc òa lên và chạy lại đỡ em dậy
- Tránh ra Dung. Nó đánh con mà con còn bênh nó à? Thế thì sao mẹ dám cho con ở lại Việt Nam với nó
Chị Dung thì càng lúc càng khóc to vội vàng tìm cái gì đó. Lúc đó đầu óc em thì quay quay chả còn giải thích được gì nữa. Đầu thì sưng vù còn dớm máu. Chị thì càng khóc to hơn cà với cái ip của em để ở bàn ăn bấm bấm ( Em chẳng cài mã ip đâu vì mẹ em làm gì có nhà mà kiểm tra này nọ). Bấm gì đó rồi chị đưa cho mẹ em xem. Xem xong thì mẹ em với chị đỡ em ra cái ghế sô-pha ngồi. Chị thì chạy luôn lên tầng k biết làm gì
- Mẹ xin lỗi. Mẹ tưởng mày đang đánh chị nên mẹ ko giữ được bình tĩnh.
- Không sao ạ. Con đỡ rồi.
Một chút sau thì chị chạy từ tầng 2 xuống với gói thuốc trong tay. Chị nhẹ nhàng lau rửa vết thương cho em mà vẫn khóc. Đưa tay lên áp vào má chị lau đi những giọt nước mắt đó
- Thôi nín đi em ổn rồi mà. Nín đi nào
- * Gật gật* nhưng vẫn khóc
- Thôi mà nín đi em có sao đâu. Nín đi tối em đưa đi chơi
- * Gật gật*
- Vào ăn cơm thôi 2 đứa - mẹ em gọi từ trong bếp ra
- Vào ăn cơm thôi chị
Em cầm tay chị kéo vào trong bếp. Vào thì thấy nẹ em đã làm nốt mấy món còn làm chưa xong rồi.
Tình yêu mới - Khởi đầu mới và người chị nuôi khiếm thính
25-7-2014 Ngày này em nhớ k bao giờ quên. Là ngày đối với em thì vui có buồn có (có lẽ là vui nhiều hơn). Sáng hôm đó đang ngủ ngon thì tiếng điện thoại kêu inh ỏi. Mở ra xem thì Cường óc chó is calling
- Sủa đi dmm. Bố đang ngủ ngon
- Ngủ ngủ cmm. Dậy lên trường tập trung nhanh. Bố đang đứng dưới nhà ra mở cổng
- Đợi bố tí
Phóng vào vscn chải chuốt ngắm vuốt tuốt lại vẻ đẹp troai rồi lên trường với thằng Cường. Đến trường xong rủ thằng Cường với hội thằng Thắng xuống căng-tin ăn sáng. Xong xuôi thì ra tập trung nghe ông hiệu trưởng đọc ráp nửa tiếng ( ông này nói 1 tiếng k ngừng nghỉ luôn ý ạ) rồi lên nhận lớp. Một lúc sau thì bà chủ nhiệm cũ đi vào
- Chào các em. Năm nay cô sẽ tiếp tục chủ nhiệm lớp ta. BCS thì vẫn như năm ngoái nhé. Kể qua một chút là Lớp trưởng là con Linh lép.( Con này xinh lắm nhưng mỗi tội hơi phẳng). Lớp phó học tập là con Như đen ( Con này thì king Lacoste nhưng học giỏi vclll). Lặt vặt vài đứa tổ trưởng thì trong mắt 1 thằng bát nháo + 1 chút " trẩu" như em thì không quan tâm đến. Đang nói thì bà có điện thoại, một lúc sau đi vào thì " Ôi cái dm lời như đồn ". Đi sau bà là con ml Uyên ạ. Thực sự lúc này em rất bối rối và pha chút ức chế
- Vào lớp đi em. Em giới thiệu để làm quen với các bạn đi.
- Hi! Chào các bạn. Mình tên P.T.Uyên mình mơi chuyển về đây học mong các bạn giúp đỡ mình - Kèm theo nụ cười làm cho bọn đực trong lớp đổ ngả đổ nghiêng ( Em nghĩ: Yêu nó đi rồi chúng mày mới biết mùi đau khổ)
- Em ngồi đầu bàn này nhé?
- Thưa cô cho em ngồi cạnh bạn Sơn - Dứt câu là bao ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống em. Thằng ml Cường thì nhìn kiểu " Dmm sao mày quen nó mà ko kể cho bố". Cũng chả trách nó vì nó chưa biết chuyện này.
- Thưa cô em ngồi 1 mình quen rồi. Ngồi 2 người nóng vs khó chịu lắm
- Anh thì tôi lạ gì. Nổi tiếng nghịch ngợm cô thầy nào cũng biết. Tôi chỉ sợ anh làm ảnh hưởng đến bạn mới thôi
- Dạ thưa cô không sao đâu ạ. Em muốn ngồi đó - Dm con này nhây vờ lờ
- Rồi em xuống đó ngồi đi, có gì cứ báo với cô nhé - Quay xuống chỗ em - Anh mà bắt nạt hay gây ảnh hưởng đến bạn thì anh chết với tôi
- Chả biết ai làm phiền ai - Em đốp lại bà cn luôn. Trong từ điển đi học của em kbh có từ sợ giáo viên cả
- Anh nói cái gì? Nói lại tôi nghe
- Em nói: Chả biết ai làm phiền em. Cô nghe rõ chưa hay em nói lần nữa
- Năm ngoái tôi ko nói tới anh anh đừng tưởng tôi sợ anh. Về mời phụ huynh lên gặp tôi
- Hừ... Gọi được mẹ em lên gặp thì cô cứ gọi
- Anh...anh - Éo nói được lại nên quay sang con Uyên - Em thấy chưa? Em chọn chỗ khác đi nhé?
- Thôi cô. Em muốn ngồi đó - nói xong nó đi luôn xuống chỗ em ngồi
- Sao cô cứ bám theo tôi vậy? Cô cảm thấy khi xưa cô làm khổ tôi chưa thỏa mãn nên muốn làm tiếp à?
- Dơm dớm nước mắt - Em xin lỗi mà, là khi xưa em có lỗi. Em về đây vì muốn xin lỗi và quay lại với anh...Hức ( Dm nước mắt cá xấu thích lừa bố nữa à. Không có đâu SÓI ạ)
- Vậy à? Khi trước tôi đã yêu cô hơn cả mạng sống của tôi. Tôi muốn cô là tình đầu cũng là cuối cùng của tôi. Nhưng chắc do tôi quá ngây thơ trong tình yêu nên mới nghĩ thế. Thế cô có nghĩ lại lúc cô vứt bỏ tôi như 1 món đồ chơi khi cô đã chơi chán chưa? HẢ? CÔ NÓI TÔI NGHE
Lúc đó do quá mấy bình tĩnh nên em đã quát lớn mà nó còn đang khóc nữa chứ.
- Anh Sơn. Anh làm gì quát bạn mà bạn khóc thế kia. NÓI
- Chả làm cái gì. Cũng chưa động đến nó.
- Anh ... anh đúng là loại mất dạy mà. Anh cút ra ngoài mau
- Hừ... Khỏi đuổi tôi cũng ra
Em cầm luôn cặp sách ra khỏi lớp về thẳng nhà. Lên đến phòng thì em đổ sầm xuống giường. Trâm trạng của em rất rối bời, đang yên đang lành thì quay về rồi còn muốn quay lại, nó lừa mình như thế còn chưa đủ sao. Nằm suy nghĩ linh tinh 1 lúc thì em ngủ quên luôn. Đang ngủ thì thấy tiếng điện thoại kêu dở ra xem thì Mẹ Yêu is calling
- Em nghĩ thầm : Chả nhẽ bà cn gọi mẹ về - Alo con nghe ạ
- Đang làm gì đấy? Mẹ chuẩn bị về đến nhà rồi này.
- *Giật mình* - Gì..Gì ạ mẹ? Mẹ sắp về đến nhà ạ?
- Ừ. Mà tao còn về với 1 người nữa. Chuẩn bị 1 phòng gọn gàng nhé
- Vâng. Mà ai vậy mẹ?
- Không cần biết. Tao bảo làm thì làm. Cho mày 30 phút nhà ko gọn gàng thì liệu hồn
Tức tốc làm hết công việc nhà trong vòng 30 phút. Dọn sạch sẽ 1 phòng theo ý mẹ mà cứ thắc mắc là ko biết ai ở . Mãi cũng xong mệt bở hơi tai. Ra bàn uống 1 hơi hết 1 chai sting ( Em nghiện cái món sting này) thì có tiếng chuông nhà. Vội vàng chạy ra mở cửa thì bưng vali vào nhà. Xong xuôi quay ra thì thấy .....
Quay ra thì thấy mẹ đi vào theo sau là một người con gái da trắng mặt xinh nhưng ở cô gái này có cái gì đó rất rụt rè vì từ lúc vào toàn núp sau lưng mẹ em.
- Đây là chị Dung. Mẹ mới nhận nuôi bên singapo đó. Từ giờ chị Dung sẽ là chị gái con và sẽ ở nhà ta.
- Vâng - Quay sang chị Dung nở một nụ cười chết ruồi- Chào chị! Em là Sơn hề hề
- * Nhìn nhìn*
- À mẹ quên nói là chị Dung không nói được đâu nên ở nhà ko được bắt bạt chị và phải bảo vệ chị đó. Tính chị nó nhút nhát lắm nên rất sợ người lạ - Mẹ em từ trong bếp đi ra nói
- Thế à mẹ? Thế chị ý có nghe được k mẹ? ( Đừng ai bảo em hỏi ngu vì nếu sinh ra mà bị câm thì thường đi đôi vs điếc chỉ ít trường hợp là chỉ câm mà ko bị điếc lắm)
Đang quay ra nói chuyện với mẹ em thì chị vỗ vai đằng sau và đưa ra 1 tờ giấy kèm theo nụ cười * thiên thần *
- " Chào em trai đẹp trai của chị hihi. Chị chỉ ko nói được thôi nhưng vẫn nghe được em nói" - Nhìn những nét chữ rất đẹp của chị mà lại thương cho chị. Chị rất xinh đẹp mà lại bị " câm".
- À vâng hì. Nhìn chị xinh thật đó
- Chị ghi vào cuốn sổ luôn ở trên tay từ lúc về. Chắc đây là cách chị và mẹ em giao tiếp với nhau - " cảm ơn em "
- Thôi chị đi đường mệt rồi đưa đồ em mang lên phòng cho. Phòng em mới dọn sạch lắm hehe
Em cầm vali của chị đi lên trước thì chị kéo lại mà lắc đầu ý bảo ko cần chị làm được. Em quay lại chỉ cười rồi cầm vali đi lên luôn( thực ra lúc đó có hiểu cái mẹ gì đâu. Sau này ở cùng chị nhiều nên có khi ko cần viết cũng hiểu ý chị). Lên đến phòng thì chị lất đồ ra xếp vào tủ đồ, lúc đó em muốn giúp nên lấy mắc áo treo cho chị vài bộ vào tủ. Đến lýc mở ngăn 2 để xếp nốt đồ thì " thánh thần ơi" toàn là đồ lót của chị. Chị Dung quay ra nhìn thấy thì đỏ mặt đánh vào vai em rồi đẩy ra ngoài. Bị hắt hủi thì em xuống bếp chuẩn bị bữa trưa. Một lúc sau chị đi xuống mặt vẫn còn đỏ rồi chưa em tờ giấy
- " cảm ơn em trai. Phòng rất đẹp"-mỗi lần chị đưa giấy là chị lại nở 1 nụ cười rất xinh
Thực sự mà nói thì lúc đó em cũng đã quý chị Dung rồi. Em cũng chả có cảm giác ghét gì chị vì chị là con nuôi mẹ nhận này kia mà huống hồ chị còn thua thiệt hơn người bình thường nữa. Đưa tay ra véo vào má chị Dung em nói
- Có gì đâu. Chị là chị của em mà. Thôi nấu cơm chút ăn nhé?
-" Để chị giúp cho " ( Mỗi lần sử dụng "" là lúc đó chị viết ra giấy nhé các bác)
- Ok thôi mà chị biết nấu k đó?
- * Gật đầu*
Rồi em cả chị cùng nấu ăn. Trong lúc làm em và chị đùa nhau rất vui và có thể thấy là chị đã bớt nhút nhát hơn chí ít là với em. Đang đứng làm sườn xào chưa ngọt thì chị Dung lấy đâu cục đá thả vào sau lưng em thì em liền quay ra túm vào cổ chị không cho chạy và kéo vào trong. Chắc cho chị có máu buồn nên ngồi sụp xuống bám vào tay em. Lúc này mẹ em từ tầng 2 đi xuống thì quát to.
- Thằnh kia. Mày làm gì chị thế
- Nghe thấy em quay ra sau thì " Bốp". Em ăn một tát văng ra bên cạnh đập đầu vào bàn ăn. Mặt mày choáng váng sau cú va trạm đó thì chị Dung khóc òa lên và chạy lại đỡ em dậy
- Tránh ra Dung. Nó đánh con mà con còn bênh nó à? Thế thì sao mẹ dám cho con ở lại Việt Nam với nó
Chị Dung thì càng lúc càng khóc to vội vàng tìm cái gì đó. Lúc đó đầu óc em thì quay quay chả còn giải thích được gì nữa. Đầu thì sưng vù còn dớm máu. Chị thì càng khóc to hơn cà với cái ip của em để ở bàn ăn bấm bấm ( Em chẳng cài mã ip đâu vì mẹ em làm gì có nhà mà kiểm tra này nọ). Bấm gì đó rồi chị đưa cho mẹ em xem. Xem xong thì mẹ em với chị đỡ em ra cái ghế sô-pha ngồi. Chị thì chạy luôn lên tầng k biết làm gì
- Mẹ xin lỗi. Mẹ tưởng mày đang đánh chị nên mẹ ko giữ được bình tĩnh.
- Không sao ạ. Con đỡ rồi.
Một chút sau thì chị chạy từ tầng 2 xuống với gói thuốc trong tay. Chị nhẹ nhàng lau rửa vết thương cho em mà vẫn khóc. Đưa tay lên áp vào má chị lau đi những giọt nước mắt đó
- Thôi nín đi em ổn rồi mà. Nín đi nào
- * Gật gật* nhưng vẫn khóc
- Thôi mà nín đi em có sao đâu. Nín đi tối em đưa đi chơi
- * Gật gật*
- Vào ăn cơm thôi 2 đứa - mẹ em gọi từ trong bếp ra
- Vào ăn cơm thôi chị
Em cầm tay chị kéo vào trong bếp. Vào thì thấy nẹ em đã làm nốt mấy món còn làm chưa xong rồi.
Bình luận facebook