• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mãi Mãi Yêu Chị Thôi (5 Viewers)

Chap 22
Tung tăng mở cửa bước vào nhà thì thấy 3 người con gái yêu quý ngồi ở ghế sofa và điều đặc biệt hơn cả là Vy mặt mũi tèm lem nhem nhuốc. Chị Dung và chị Phương quay lại nhìn em còn Vy thì bỏ luôn lên gác mới ghê chứ. Ngồi vào ghế mà vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Có chuyện gì vậy chị Phương ?
- Chị cũng k biết nữa. Lúc nãy Vy nó đi chợ về thì đã thấy khóc rồi. Hỏi thì nó chẳng nói gì? Chịu thôi.
Quay sang nhìn chị Phương cũng nhận lại được cái lắc đầu. Giả vờ lên phòng cất đồ rồi chạy sang phòng chị Dung gõ cửa. Nhưng gõ mãi cũng chả ra mở cửa thôi đành để thư thư rồi hỏi cũng được. Xuống ăn cơm mà như ăn rơm ý chả thấy ngon tí nào. Lùa vội 3 bát rồi lên phòng đi ngủ. Nói là ngủ nhưng cũng chả ngủ được cứ suy nghĩ tại sao Vy lại vậy hay có áp lực gì từ phía mẹ Vy. Đang nằm suy nghĩ thì chị Dung mở cửa bước vào, kéo chị Dung vào ôm chị ngủ.
- Chị có biết Vy bị làm sao ko? Sáng nay vẫn bình thường mà.
- * Lắc đầu*
- Haizzz thôi mệt quá ngủ đi chị.
Cứ như thế cả ngày hôm đó cho đến 3 ngày sau gần như em ko đụng mặt Vy luôn. Em ăn thì Vy lên phòng, em lên phòng thì Vy ăn. Gần như là chạm mặt nhau chỉ tính trên đầu ngón tay của 1 bàn ( Tức là chưa đến 5 lần ). Cứ thế cho đến tối hôm thứ 3 ko chịu nổi nữa thì bàn với chị Dung là kéo chị Phương đi đâu đó để em dễ bề hành động. Tối hôm đó đúng 7h ăn cơm xong thì chị Dung với chị Phương đi về nhà chị Phương dọn dẹp thắp hương. Tất cả là có vỏn vẹn 2 tiếng chuẩn bị. Như thường lệ thì Vy vẫn trên phòng trong lúc em ăn cơm. Mặc tạm cái áo rồi phi ra quán bánh gato lấy chiếc bánh kem hình con Cún ( con chó đó. Vy nhà em tuổi Tuất…Hí hí) rồi phi về nhà. Về đến nhà y như răng Vy đang ngồi ăn cơm. Thấy em về thì Vy lườm em sắc lẹm rồi bỏ bát cơm đi lên nhà nhưng nào có được. Vừa đi đến chân cầu thang thì em chạy lại bế Vy ra ghế sofa. Vy thì cựa quậy phản kháng lại nhưng làm sao mà khỏe bằng em được. Đặt Vy xuống sofa thì Vy lại vùng dậy định chạy thì em ôm luôn Vy lại rồi hôn. Vy dùng hết sức đẩy em ra còn đấm vào lưng đau vãi lúa nhưng cố chịu. Chưa dừng lại ở đó Vy còn cắn chảy máu môi của em nhưng nhất quyết em ko buông ra thì đành ang hôn thì thấy mặn mặn liền mở mắt ra xem hóa ra là Vy đang khóc. Hôn thêm 1 lúc nữa thì em bỏ Vy ra rồi áp 2 tay vào má Vy lau nước mắt. Nhẹ nhàng để Vy ngồi xuống ghế rồi hỏi
- Mấy hôm nay vk làm sao mà tránh mặt ck vậy?
- “Chát” – Cái tát này là dành cho ck vì đã lừa dối vk.
- Lừa dối?
- Còn ko à?
- Ck ko hề lừa dối vk. Vk nói xem nào
- Vâng ko lừa. Thế trưa này ck đèo cô nào. Ôm eo nói chuyện nữa. Ck nói đi
Hóa ra đây là lí do tại sao Vy lại như thế. Ôm Vy vào lồng rồi cười cười.
- CÒn cười nữa à? Nói ra vk xem
- Ck ko hề yêu cô ta mà còn hận cô ta cơ.
- Hận mà lại ôm eo cười nói như thế à? Ck có biết vk nhìn thấy cảnh đó vk đau lòng muốn chết k?
- Hề hề…ck xin lỗi. Để ck kể cho vk nghe này.- blo…bla…- Là vậy đó.
- Thì ra cô ta dám làm thế với ck. Híc…vk xin lỗi đã hiểu lầm ck.
- Lần sau thì phải tìm hiểu rõ rồi mới làm nghe chưa. Lần này phải phạt lần sau mới chưa được.
- Chưng cái mặt phụng phịu ra – Người ta xin lỗi mà. Hông phạt na ck iuuuu.
- Ko được. Phải phạt mới được.
- Phạt như nào? Nhẹ thôi nha nha nha.
- Phạt như này này
Nói xong em lại đè Vy ra ghế sofa mà hôn. Hôn chán hôn chê thì em với Vy ngồi lên ăn bánh gato.
- Woa~~ Bánh Gato hình con chó hihi
- Con chó Vy đó.
- Hông…con Cún chứ.
- Rồi thì con cún.
Vừa mới cắt bánh ra ăn thì chị Dung với chị Phương về. Thấy 2 người ngồi ăn bánh vs nhau thì hỏi qua loa vài câu rồi ngồi ăn cùng luôn. DỌn dẹp xong thì em lại lên phòng ngủ tất nhiên là ôm…Chị Dung rồi. Cuối cùng cũng giải quyết xong cô người yêu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mãi yêu chiều
  • 5.00 star(s)
  • Đang cập nhật..
Dù mãi kiếp sau em vẫn yêu anh
  • Анкелина петров
Chương 5...
Sẽ mãi còn yêu
  • 5.00 star(s)
  • Bảy giây bộ nhớ
Tình yêu của anh mãi là em.
  • Locked
  • Phương Bin
Đợi mãi mới đến ngày cậu chia tay!
  • 棠小糖 Đường Tiểu Đường
Phần 12 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom