Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-630
Mami, các papa lại đánh đến cửa rồi! - Cá Basa - Chương 590 (Bão 8)
#Cá Basa
Mấy ngày sau vết thương của Redick đã khá khẩm hơn, hắn bắt đầu tìm hiểu thông tin về xung quanh, sau đó liền phát hiện về Mẫu Đơn Các có cánh cửa thong thẳng tới Hắc Long Thành, không chút do dự mà xuất viện trở về Hắc Long Thành.
Trở về hắn mới biết, chiến dịch đã thành công, toàn bộ quái vật tàn dư cũng đã bị tiêu diệt không còn, từ bây giờ lũ quái vật biển sâu ở cực bắc sẽ không thể ra khỏi tuyệt địa được nữa.
Thế nhưng Redick lại cảm thấy kì lạ, vô cùng kì lạ…
Hắn nhớ tới con quái vật vương cấp đã một móc câu đâm xuyên lồng ngực của hắn kia, lại nhìn khuôn mặt vui vẻ của binh lính trước mặt, da đầu một mảnh run lên. Không đúng, hoàn toàn không đúng!
Chắc chắn là chiến dịch này sẽ không thể thành công dễ dàng như thế!
“Hắc Dạ đâu!!? Hắn trở về chưa? Thật sự là hắn đã bày xong cấm chế rồi sao? Người đâu?” Redick vội vàng nắm lấy tay của vị binh lính kia mà hỏi.
“Tướng quân… Hắc đại nhân… hắn…” Trong mắt của người này hiện lên một vệt buồn bã “Trong quá trình bày cấm chế, Hắc đại nhân bị quái vật biển sâu tấn công, đã mãi mãi nằm lại nơi tuyệt địa rồi, tới xác cũng không thể mang về bởi vì đã bị tuyết lớn toàn bộ vùi lập.”
“Tướng quân, xin hãy nén bi thương. Ngày mai hoàng đế sẽ cho phát quốc tang.”
Redick cảm giấc lồng ngực như bị ứ động lại, hắn nhớ tới giọng nói thống khổ bi thương của Cẩm Nhuệ, nhớ tới Hắc Dạ ném cho hắn chiếc túi gấm với vẻ mặt quyết tuyệt. Hắn lật ra quần áo trong túi, lấy chiếc túi gấm mở ra.
Bên trong nào có lá thư gì, chỉ có một viên đá dịch chuyển ngàn kim khó cầu mà thôi.
“Agh!” Redick bật cười, cười tới bi thương, dọa cho tất cả mọi người xung quanh đều hoảng hốt chạy tới “tướng quân tướng quân”. Sau đó trước mắt mọi người, Redick phun ra một búng máu đen, ngã xuống ngất đi.
“Mạng của ngươi không phải ta cứu, mà là Hắc Dạ đã đổi cho người.” – Cẩm Nhuệ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
#Cá Basa
Mấy ngày sau vết thương của Redick đã khá khẩm hơn, hắn bắt đầu tìm hiểu thông tin về xung quanh, sau đó liền phát hiện về Mẫu Đơn Các có cánh cửa thong thẳng tới Hắc Long Thành, không chút do dự mà xuất viện trở về Hắc Long Thành.
Trở về hắn mới biết, chiến dịch đã thành công, toàn bộ quái vật tàn dư cũng đã bị tiêu diệt không còn, từ bây giờ lũ quái vật biển sâu ở cực bắc sẽ không thể ra khỏi tuyệt địa được nữa.
Thế nhưng Redick lại cảm thấy kì lạ, vô cùng kì lạ…
Hắn nhớ tới con quái vật vương cấp đã một móc câu đâm xuyên lồng ngực của hắn kia, lại nhìn khuôn mặt vui vẻ của binh lính trước mặt, da đầu một mảnh run lên. Không đúng, hoàn toàn không đúng!
Chắc chắn là chiến dịch này sẽ không thể thành công dễ dàng như thế!
“Hắc Dạ đâu!!? Hắn trở về chưa? Thật sự là hắn đã bày xong cấm chế rồi sao? Người đâu?” Redick vội vàng nắm lấy tay của vị binh lính kia mà hỏi.
“Tướng quân… Hắc đại nhân… hắn…” Trong mắt của người này hiện lên một vệt buồn bã “Trong quá trình bày cấm chế, Hắc đại nhân bị quái vật biển sâu tấn công, đã mãi mãi nằm lại nơi tuyệt địa rồi, tới xác cũng không thể mang về bởi vì đã bị tuyết lớn toàn bộ vùi lập.”
“Tướng quân, xin hãy nén bi thương. Ngày mai hoàng đế sẽ cho phát quốc tang.”
Redick cảm giấc lồng ngực như bị ứ động lại, hắn nhớ tới giọng nói thống khổ bi thương của Cẩm Nhuệ, nhớ tới Hắc Dạ ném cho hắn chiếc túi gấm với vẻ mặt quyết tuyệt. Hắn lật ra quần áo trong túi, lấy chiếc túi gấm mở ra.
Bên trong nào có lá thư gì, chỉ có một viên đá dịch chuyển ngàn kim khó cầu mà thôi.
“Agh!” Redick bật cười, cười tới bi thương, dọa cho tất cả mọi người xung quanh đều hoảng hốt chạy tới “tướng quân tướng quân”. Sau đó trước mắt mọi người, Redick phun ra một búng máu đen, ngã xuống ngất đi.
“Mạng của ngươi không phải ta cứu, mà là Hắc Dạ đã đổi cho người.” – Cẩm Nhuệ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook