Marvellous
Moderator
-
man-coi-28
Chương 28
Khi được Phương Nhược Cuồng ôm vào lòng, Lâm Mân Côi chỉ muốn cả người đều hòa tan vào lòng người đàn ông này. Nếu là trước đây, cô còn chút lý trí và đạo đức thì tối nay, khi anh xuất hiện trước mặt cô giống như một thiên thần, cứu vớt cô trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cô đã hoàn toàn không quan tâm nữa.
Không bằng phóng túng đi.
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô.
Phương Nhược Cuồng ôm cô lên xe, nhưng tay Lâm Mân Côi lại ôm cổ anh không buông, Phương Nhược Cuồng cảm thấy trái tim sắp tan chảy, Lâm Mân Côi ở trong lòng vừa thơm vừa mềm mại, tuy hơi chật vật, song anh vẫn thích. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng phụ nữ có thể đẹp đến thế, giờ khắc này thể xác và tinh thần anh đều khoan khoái vui sướng, chỉ muốn ôm cô vào lòng, hung hăng làm một trận.
Nhưng, anh không thể.
Cô đã đi suốt một ngày, vừa mệt vừa đói, đáng thương đến nỗi giống như con mèo chạy mất vậy, cần ăn chút gì đó.
Ôm Lâm Mân Côi trong lòng, Phương Nhược Cuồng hôn trán cô một cái, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, để anh lái xe. Anh dẫn em đi ăn."
Phương Nhược Cuồng vừa nói thế, Lâm Mân Côi mới cảm thấy động tác lúc nãy của mình đói khát cỡ nào. Mặt cô đỏ tận mang tai từ trên người Phương Nhược Cuồng đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Phương Nhược Cuồng như tiếc hận thở dài một cái, tiếng thở dài đó làm lỗ tai cô mềm nhũn và dinh dính, chỉ muốn liều lĩnh bất chấp lễ giáo, lần nữa xà vào vòng tay anh.
May mà, Phương Nhược Cuồng đưa nước và bánh mì tới, khiến cô ngăn trở hành động phóng túng kia.
Cả đoạn đường cô không nhịn được ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn Phương Nhược Cuồng, song thỉnh thoảng ngẩng đầu, cô phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt tràn ngập dục vọng ấy nhìn tới mức hai chân cô nhũn ra, gần như không chống đỡ nổi cho tới khi đến khách sạn.
Tối nay, đối với Lâm Mân Côi, nhất định là một khời đầu mới.
Có lẽ, cũng là khởi đầu phóng túng.
Thời gian hình như trôi qua rất chậm, nhưng lại giống như trôi qua rất nhanh. Khi Lâm Mân Côi lần nữa phản ứng kịp, Phương Nhược Cuồng đã dừng xe.
Cô thấy hơi lạnh, Phương Nhược Cuồng cũng nhận ra cô run rẩy, bèn lấy tấm chăn lông từ trên xe, bao bọc cô, sau đó bế cô bước vào khách sạn.
Cô trốn trong lòng Phương Nhược Cuồng, không nghe được người bên cạnh nói gì, tai chỉ có tiếng tim đập như sấm nổ của anh.
Thình thịch thình thịch thình thịch... thình thịch thình thịch thình thịch... càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng đến phòng rồi, Lâm Mân Côi mới phát hiện đây là một sạn suối nước nóng. Bên trong còn có suối nước nóng trong phòng.
Phương Nhược Cuồng đặt cô lên Tatami [1], rồi xoay người ra ngoài
[1] Tatami là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. (Theo wikipedia) Cô không thoáng không bỏ được, "Anh..."
"Anh đi đăng ký, lát nữa đưa chút đồ ăn cho em."
Thái độ anh vẫn lịch sự, tiến lui lễ độ, nếu không phải cô thấy anh mím môi, xoay mặt sang chỗ khác, thì sẽ thực sự nghĩ vậy. Động tác ấy khiến Lâm Mân Côi biết anh và cô đều khát vọng nhau.
Khát vọng đối phương dung nhập vào xương cốt một cách sâu sắc.
Phương Nhược Cuồng nhanh chóng quay lại, Lâm Mân Côi đói bụng đã lâu, thế mà ăn một cái bánh bao xong không còn đói nữa, nhưng bị Phương Nhược Cuồng cưỡng ép ăn thêm một chén cháo đậu xanh.
Cháo đậu xanh rất mềm rát nhừ, miệng cô tràn ngập hương thơm.
Lúc ăn cơm, Phương Nhược Cuồng đã cởi bỏ áo vest, chỉ mặc mỗi bộ đồ lót đơn giản. Dưới bàn vuông nho nhỏ, tay dài chân dài của anh bao bọc cô ở giữa.
Có chút áp lực, nhưng lại có cảm giác rất an toàn.
Lâm Mân Côi cúi đầu, múc cháo, đút từng chút vào miệng mình. Động tác của anh rất mập mờ, rõ ràng còn cách cô một chút, nhưng cô lại cảm thấy anh đang ở trong thân thể cô.
Mặc dù ngượng ngùng, rất dâm đãng, song cô phải thừa nhận, thân thể cô đã ướt át, rối tinh rối mù từ lâu.
Nếu lúc này có thể uống chút rượu thì tốt quá, cô có thể nương theo cảm giác say, gục trên người anh.
"Ăn no rồi?" Phương Nhược Cuồng cười hỏi cô, hình như không nhìn thấy tình huống khác thường của cô.
Lâm Mân Côi vô cùng khó nhịn và quẫn bách, cảm giác kiểu này không hiểu sao khiến cô khó chịu. Cả người cô nóng hừng hực, nhưng anh vẫn cứ giữ mãi dáng vẻ lạnh nhạt.
Lâm Mân Côi cắn môi, thoáng ai oán nhìn Phương Nhược Cuồng.
Cô nghĩ, kế tiếp không phải bảo cô trở về phòng nghỉ ngơi chứ?
Chẳng ngờ, Phương Nhược Cuồng nói thế.
"Hôm nay, em mệt quá rồi, em tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Trong nháy mắt, Lâm Mân Côi muốn gầm thét.
Cút xéo cho bà, bà đây muốn cây gậy thô to của anh làm bà! Anh là tên khốn khiếp!
Nhưng dù sao cũng là cô gái nhỏ ngượng ngùng, trong thời gian ngắn ngủi không thể nữ vương như vậy, do đó Lâm Mân Côi ai oán đi tắm.
Có điều, vừa đi được vài bước, bàn tay mũm mĩm lại bị Phương Nhược Cuồng từ phía sau nắm lấy.
"Suối nước nóng ở bên kia, còn có thể giải trừ mệt mỏi."
Lâm Mân Côi thoáng không vui, cô bốc cháy rồi mà người đàn ông này hào hoa phông nhã còn hỏi cô, suối nước nóng này thế nào, nước ấm ra sao? Chẳng lẽ anh không biết hiện tại suối nước nóng lung tung gì đó cô đều không cần ư?
Thứ cô cần chính là bị đẩy ngã! Bị hung hăng làm đó!
Trong lòng Lâm Mân Côi có vô số con ngựa đang gào thét, cuối cùng vất vả lắm mới thốt ra một câu.
"Em đi tắm trước."
Cho dù tắm suối nước nóng, cũng phải tắm sạch sẽ.
Cô đi suốt một ngày, cả người toàn là mồ hôi, khó chịu muốn chết.
Trong phòng tắm, Lâm Mân Côi còn cố tình hạ nhiệt độ nước ấm. Hết cách rồi, làm vậy mới có thể dập lửa.
Nhất là lúc tắm sờ được giữa hai chân ướt át, cô xấu hổ muốn khóc.
Sao cô có thể đói khát vậy nhỉ? Đặc biệt lúc đối phương chẳng có cảm giác gì.
Lâm Mân Côi ở trong phòng tắm lề mề rất lâu, tắm nước nóng xong, cô vẫn còn hơi mệt. Đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghĩ đến trong phòng có suối nước nóng, lại nhịn không được có chút hiếu kỳ.
Cô chưa từng ngâm suối nước nóng trong phòng đó, giờ không mang theo áo tắm phải tính sao đây?
Lâm Mân Côi đẩy cửa suối nước nóng ra, một mảng mờ mịt. đột nhiên cô cảm thấy cứ ngâm thế này cũng không tệ.
Đang định xuống nước, tay chợt bị nắm chặt, Lâm Mân Côi thét lên một tiếng, sau đó cả người bị kéo vào lồng ngực nóng hổi.
Lỗ tai xinh xắn bị người đàn ông ác ý cắn, mang theo sự không cam lòng và oán giận, "Cục cưng, em tắm lâu quá..."
Cái người này, căn bản chưa rời khỏi nè.
Thế mà trước đó còn giả vờ làm chính nhân quân tử làm gì? Lâm Mân Côi quả thực muốn khinh bỉ anh, nhưng đảo mắt ngẫm lại, cô liền thích bề ngoài trông như quân tử, bên trong thì cầm thú của anh.
Giờ phút này, cô đang lo không ai giập lửa đấy. Nghĩ vậy, thân thể Lâm Mân Côi cũng mềm nhũn, ngoan ngoãn ở trong lòng Phương Nhược Cuồng.
Hai người đang ở trong suối nước nóng, đương nhiên không mặc quần áo.
Chẳng có chút trở ngại nào, Lâm Mân Côi có thể cảm giác được thứ đang chậm rãi nở to, cứng rán, không an phận chống đỡ trên mông mình đang chào hỏi với mình. Phương Nhược Cuồng chống đỡ trên mông cô, vừa cắn cổ cô, vừa khẽ thở dốc.
"Cục cưng, bảo bối suy nghĩ lâu quá... Anh muốn rất lâu rồi..."
Lâm Mân Côi phát hiện bản tính mình thực sự rất dâm đãng, chỉ nghe giọng Phương Nhược Cuồng thôi, cô đã cảm thấy nhũn chân.
Do đó khi Phương Nhược Cuồng hôn môi cô, hai tay nắm phần đầy đặn của cô bắt đầu xoa nắn thành hình dạng anh thích, cô cũng chỉ rên hai tiếng, sau đó không thỏa mãn lắm xoay người lại, chủ động dâng thân thể đẹp đẽ vào miệng con sói đói này.
Không thể không nói, cảm giác trong nước có một phong vị khác.
Nắn bóp phần đầy đặn, Phương Nhược Cuồng cảm thấy dần dần không thỏa mãn, anh buông tay, đưa vào miệng. Tay được tự do bèn từ từ gảy hạt mầm nhỏ giữa hai chân kia, ngón tay với khớp xương rõ rệt còn theo khẽ hở huyệt chậm rãi chui vào.
Bên dưới trầm xuống, cảm giác bị tiến vào rất tuyệt. Nhưng có một chút bất an khác thường.
Lâm Mân Côi nâng người lên, giọng nói hàm hồ, mang theo khẩn cầu, "Đừng... đừng... nước... nước tiến vào rồi..."
Phương Nhược Cuồng cắn môi cô, ngậm lấy lưỡi cô hung hăng mút, quan sát màn mình nuốt chửng nước bọt của cô, vừa hung ác nắn ngực cô, vừa cười chế nhạo, "Không muốn nước tiến vào... vậy là muốn nước tiến vào..."
"Anh... anh đáng ghét..."
"Chẳng phải em thích anh đáng ghét với em hửm..."
"..."
Sự thực chứng minh, đàn ông bề ngoài nghiêm chỉnh đều thích nói chút lời thô tục khi ở trên giường. May mà, Lâm Mân Côi cũng không phải kiểu người thanh cao, lại cảm thấy chính nhân quân tử nói lời thô tục có tư vị riêng.
Cả người nóng hừng hực, mà vật bên dưới kia cứ cọ sát miệng huyệt đã hoàn toàn ướt át của cô, làm sao cũng không tiến vào.
Đợi một hồi, Lâm Mân Côi có chút gian nan, không nhịn được nữa, cô chủ động nắm lấy vật kia, nhắm ngay miệng huyệt của mình chậm rãi nuốt vào.
Phương Nhược Cuồng hít sâu một hơi, suy nghĩ trêu chọc ban đầu đều không còn. Cô vừa non mềm vừa chặt, bên trong bị làm đến mức tràn ngập nước, lại căng mịn mê người thế. Mới vừa tiến vào đã bị cô cắn chặt, không chỉ vậy, giống như cái miệng nhỏ bên trên, phía dưới đang yên đang lành sinh ra vô số cái miệng nhỏ, hút vật thể của anh làm nó càng lúc càng to và cứng rắn.
Nắm phần eo đầy đặn, Phương Nhược Cuồng hung hăng đưa mình vào, mỗi lần đều nhập thật sâu, rất lâu mới chậm rãi rút ra, tiếp tục đợt thứ hai.
Không thể không nói, Lâm Mân Côi cũng đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, Phương Nhược Cuồng mới bắt đầu không bao lâu, cô liền co rụt gót chân, từng trận khuấy đảo như thế, sau đó cô run rẩy tuôn ra dịch thể, ôm Phương Nhược Cuồng run rẩy thành một khối.
Phương Nhược Cuồng bị cảm giác căng chặt bất tình lình tập kích khiến toàn thân giật mình, phần đuôi xương sống chợt phát run. Anh hít sâu một hơi, cảm thấy một dòng dịch thể nóng bỏng tưới lên vật thể của anh, nóng đến mức anh muốn bắn ra.
Lại hít sâu mấy hơi, anh mới tỉnh táo, nắm thắt lưng mềm mại, tiếp tục phần chạy nước rút của mình.
Trong suối nước nóng an tĩnh, vì động tác của đôi trai gái mà văng lên vô số bọt nước.
Bất quá căn phòng đóng chặt, nên chẳng ai chú ý tới khúc nhạc dạo ngắn ấy.
Cho dù chú ý, cũng sẽ hiểu ngầm cười một tiếng.
Lâm Mân Côi không biết đây là lần thứ mấy, chỉ cảm thấy cô đã mềm nhũn vô số lần, dịch thể phun trào hết lần này tới lần khác, song người đàn ông này hình như chưa ra lần nào.
Chẳng phải đàn ông nhịn lâu ngày đều rất nhanh sao? Tại sao lại không đúng với người đàn ông này.
Chân cô rất mỏi, hai tay nằm trên nền gạch men của suối nước nóng ma sát tới mức hơi đau, còn cái miệng bên dưới vì cọ sát trong thời gian dài cũng có chút đau nhói.
Ríu rít cầu xin một trận, Lâm Mân Côi xác thực hết cách, vểnh mông lên vừa lui vừa đong đưa. Trong miệng bảo bối cầu xin lung tung một hồi, rất lâu, Phương Nhược Cuồng mới đè bụng dưới của cô, đâm đến chỗ sâu mới hung hăng bắn ra.
Mà lúc đó, Lâm Mân Côi đã mệt lả, nửa người nằm trên bờ suối nước nóng, tạo dáng như xác chết.
Khi được Phương Nhược Cuồng ôm vào lòng, Lâm Mân Côi chỉ muốn cả người đều hòa tan vào lòng người đàn ông này. Nếu là trước đây, cô còn chút lý trí và đạo đức thì tối nay, khi anh xuất hiện trước mặt cô giống như một thiên thần, cứu vớt cô trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cô đã hoàn toàn không quan tâm nữa.
Không bằng phóng túng đi.
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô.
Phương Nhược Cuồng ôm cô lên xe, nhưng tay Lâm Mân Côi lại ôm cổ anh không buông, Phương Nhược Cuồng cảm thấy trái tim sắp tan chảy, Lâm Mân Côi ở trong lòng vừa thơm vừa mềm mại, tuy hơi chật vật, song anh vẫn thích. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng phụ nữ có thể đẹp đến thế, giờ khắc này thể xác và tinh thần anh đều khoan khoái vui sướng, chỉ muốn ôm cô vào lòng, hung hăng làm một trận.
Nhưng, anh không thể.
Cô đã đi suốt một ngày, vừa mệt vừa đói, đáng thương đến nỗi giống như con mèo chạy mất vậy, cần ăn chút gì đó.
Ôm Lâm Mân Côi trong lòng, Phương Nhược Cuồng hôn trán cô một cái, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, để anh lái xe. Anh dẫn em đi ăn."
Phương Nhược Cuồng vừa nói thế, Lâm Mân Côi mới cảm thấy động tác lúc nãy của mình đói khát cỡ nào. Mặt cô đỏ tận mang tai từ trên người Phương Nhược Cuồng đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Phương Nhược Cuồng như tiếc hận thở dài một cái, tiếng thở dài đó làm lỗ tai cô mềm nhũn và dinh dính, chỉ muốn liều lĩnh bất chấp lễ giáo, lần nữa xà vào vòng tay anh.
May mà, Phương Nhược Cuồng đưa nước và bánh mì tới, khiến cô ngăn trở hành động phóng túng kia.
Cả đoạn đường cô không nhịn được ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn Phương Nhược Cuồng, song thỉnh thoảng ngẩng đầu, cô phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt tràn ngập dục vọng ấy nhìn tới mức hai chân cô nhũn ra, gần như không chống đỡ nổi cho tới khi đến khách sạn.
Tối nay, đối với Lâm Mân Côi, nhất định là một khời đầu mới.
Có lẽ, cũng là khởi đầu phóng túng.
Thời gian hình như trôi qua rất chậm, nhưng lại giống như trôi qua rất nhanh. Khi Lâm Mân Côi lần nữa phản ứng kịp, Phương Nhược Cuồng đã dừng xe.
Cô thấy hơi lạnh, Phương Nhược Cuồng cũng nhận ra cô run rẩy, bèn lấy tấm chăn lông từ trên xe, bao bọc cô, sau đó bế cô bước vào khách sạn.
Cô trốn trong lòng Phương Nhược Cuồng, không nghe được người bên cạnh nói gì, tai chỉ có tiếng tim đập như sấm nổ của anh.
Thình thịch thình thịch thình thịch... thình thịch thình thịch thình thịch... càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng đến phòng rồi, Lâm Mân Côi mới phát hiện đây là một sạn suối nước nóng. Bên trong còn có suối nước nóng trong phòng.
Phương Nhược Cuồng đặt cô lên Tatami [1], rồi xoay người ra ngoài
[1] Tatami là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. (Theo wikipedia) Cô không thoáng không bỏ được, "Anh..."
"Anh đi đăng ký, lát nữa đưa chút đồ ăn cho em."
Thái độ anh vẫn lịch sự, tiến lui lễ độ, nếu không phải cô thấy anh mím môi, xoay mặt sang chỗ khác, thì sẽ thực sự nghĩ vậy. Động tác ấy khiến Lâm Mân Côi biết anh và cô đều khát vọng nhau.
Khát vọng đối phương dung nhập vào xương cốt một cách sâu sắc.
Phương Nhược Cuồng nhanh chóng quay lại, Lâm Mân Côi đói bụng đã lâu, thế mà ăn một cái bánh bao xong không còn đói nữa, nhưng bị Phương Nhược Cuồng cưỡng ép ăn thêm một chén cháo đậu xanh.
Cháo đậu xanh rất mềm rát nhừ, miệng cô tràn ngập hương thơm.
Lúc ăn cơm, Phương Nhược Cuồng đã cởi bỏ áo vest, chỉ mặc mỗi bộ đồ lót đơn giản. Dưới bàn vuông nho nhỏ, tay dài chân dài của anh bao bọc cô ở giữa.
Có chút áp lực, nhưng lại có cảm giác rất an toàn.
Lâm Mân Côi cúi đầu, múc cháo, đút từng chút vào miệng mình. Động tác của anh rất mập mờ, rõ ràng còn cách cô một chút, nhưng cô lại cảm thấy anh đang ở trong thân thể cô.
Mặc dù ngượng ngùng, rất dâm đãng, song cô phải thừa nhận, thân thể cô đã ướt át, rối tinh rối mù từ lâu.
Nếu lúc này có thể uống chút rượu thì tốt quá, cô có thể nương theo cảm giác say, gục trên người anh.
"Ăn no rồi?" Phương Nhược Cuồng cười hỏi cô, hình như không nhìn thấy tình huống khác thường của cô.
Lâm Mân Côi vô cùng khó nhịn và quẫn bách, cảm giác kiểu này không hiểu sao khiến cô khó chịu. Cả người cô nóng hừng hực, nhưng anh vẫn cứ giữ mãi dáng vẻ lạnh nhạt.
Lâm Mân Côi cắn môi, thoáng ai oán nhìn Phương Nhược Cuồng.
Cô nghĩ, kế tiếp không phải bảo cô trở về phòng nghỉ ngơi chứ?
Chẳng ngờ, Phương Nhược Cuồng nói thế.
"Hôm nay, em mệt quá rồi, em tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Trong nháy mắt, Lâm Mân Côi muốn gầm thét.
Cút xéo cho bà, bà đây muốn cây gậy thô to của anh làm bà! Anh là tên khốn khiếp!
Nhưng dù sao cũng là cô gái nhỏ ngượng ngùng, trong thời gian ngắn ngủi không thể nữ vương như vậy, do đó Lâm Mân Côi ai oán đi tắm.
Có điều, vừa đi được vài bước, bàn tay mũm mĩm lại bị Phương Nhược Cuồng từ phía sau nắm lấy.
"Suối nước nóng ở bên kia, còn có thể giải trừ mệt mỏi."
Lâm Mân Côi thoáng không vui, cô bốc cháy rồi mà người đàn ông này hào hoa phông nhã còn hỏi cô, suối nước nóng này thế nào, nước ấm ra sao? Chẳng lẽ anh không biết hiện tại suối nước nóng lung tung gì đó cô đều không cần ư?
Thứ cô cần chính là bị đẩy ngã! Bị hung hăng làm đó!
Trong lòng Lâm Mân Côi có vô số con ngựa đang gào thét, cuối cùng vất vả lắm mới thốt ra một câu.
"Em đi tắm trước."
Cho dù tắm suối nước nóng, cũng phải tắm sạch sẽ.
Cô đi suốt một ngày, cả người toàn là mồ hôi, khó chịu muốn chết.
Trong phòng tắm, Lâm Mân Côi còn cố tình hạ nhiệt độ nước ấm. Hết cách rồi, làm vậy mới có thể dập lửa.
Nhất là lúc tắm sờ được giữa hai chân ướt át, cô xấu hổ muốn khóc.
Sao cô có thể đói khát vậy nhỉ? Đặc biệt lúc đối phương chẳng có cảm giác gì.
Lâm Mân Côi ở trong phòng tắm lề mề rất lâu, tắm nước nóng xong, cô vẫn còn hơi mệt. Đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghĩ đến trong phòng có suối nước nóng, lại nhịn không được có chút hiếu kỳ.
Cô chưa từng ngâm suối nước nóng trong phòng đó, giờ không mang theo áo tắm phải tính sao đây?
Lâm Mân Côi đẩy cửa suối nước nóng ra, một mảng mờ mịt. đột nhiên cô cảm thấy cứ ngâm thế này cũng không tệ.
Đang định xuống nước, tay chợt bị nắm chặt, Lâm Mân Côi thét lên một tiếng, sau đó cả người bị kéo vào lồng ngực nóng hổi.
Lỗ tai xinh xắn bị người đàn ông ác ý cắn, mang theo sự không cam lòng và oán giận, "Cục cưng, em tắm lâu quá..."
Cái người này, căn bản chưa rời khỏi nè.
Thế mà trước đó còn giả vờ làm chính nhân quân tử làm gì? Lâm Mân Côi quả thực muốn khinh bỉ anh, nhưng đảo mắt ngẫm lại, cô liền thích bề ngoài trông như quân tử, bên trong thì cầm thú của anh.
Giờ phút này, cô đang lo không ai giập lửa đấy. Nghĩ vậy, thân thể Lâm Mân Côi cũng mềm nhũn, ngoan ngoãn ở trong lòng Phương Nhược Cuồng.
Hai người đang ở trong suối nước nóng, đương nhiên không mặc quần áo.
Chẳng có chút trở ngại nào, Lâm Mân Côi có thể cảm giác được thứ đang chậm rãi nở to, cứng rán, không an phận chống đỡ trên mông mình đang chào hỏi với mình. Phương Nhược Cuồng chống đỡ trên mông cô, vừa cắn cổ cô, vừa khẽ thở dốc.
"Cục cưng, bảo bối suy nghĩ lâu quá... Anh muốn rất lâu rồi..."
Lâm Mân Côi phát hiện bản tính mình thực sự rất dâm đãng, chỉ nghe giọng Phương Nhược Cuồng thôi, cô đã cảm thấy nhũn chân.
Do đó khi Phương Nhược Cuồng hôn môi cô, hai tay nắm phần đầy đặn của cô bắt đầu xoa nắn thành hình dạng anh thích, cô cũng chỉ rên hai tiếng, sau đó không thỏa mãn lắm xoay người lại, chủ động dâng thân thể đẹp đẽ vào miệng con sói đói này.
Không thể không nói, cảm giác trong nước có một phong vị khác.
Nắn bóp phần đầy đặn, Phương Nhược Cuồng cảm thấy dần dần không thỏa mãn, anh buông tay, đưa vào miệng. Tay được tự do bèn từ từ gảy hạt mầm nhỏ giữa hai chân kia, ngón tay với khớp xương rõ rệt còn theo khẽ hở huyệt chậm rãi chui vào.
Bên dưới trầm xuống, cảm giác bị tiến vào rất tuyệt. Nhưng có một chút bất an khác thường.
Lâm Mân Côi nâng người lên, giọng nói hàm hồ, mang theo khẩn cầu, "Đừng... đừng... nước... nước tiến vào rồi..."
Phương Nhược Cuồng cắn môi cô, ngậm lấy lưỡi cô hung hăng mút, quan sát màn mình nuốt chửng nước bọt của cô, vừa hung ác nắn ngực cô, vừa cười chế nhạo, "Không muốn nước tiến vào... vậy là muốn nước tiến vào..."
"Anh... anh đáng ghét..."
"Chẳng phải em thích anh đáng ghét với em hửm..."
"..."
Sự thực chứng minh, đàn ông bề ngoài nghiêm chỉnh đều thích nói chút lời thô tục khi ở trên giường. May mà, Lâm Mân Côi cũng không phải kiểu người thanh cao, lại cảm thấy chính nhân quân tử nói lời thô tục có tư vị riêng.
Cả người nóng hừng hực, mà vật bên dưới kia cứ cọ sát miệng huyệt đã hoàn toàn ướt át của cô, làm sao cũng không tiến vào.
Đợi một hồi, Lâm Mân Côi có chút gian nan, không nhịn được nữa, cô chủ động nắm lấy vật kia, nhắm ngay miệng huyệt của mình chậm rãi nuốt vào.
Phương Nhược Cuồng hít sâu một hơi, suy nghĩ trêu chọc ban đầu đều không còn. Cô vừa non mềm vừa chặt, bên trong bị làm đến mức tràn ngập nước, lại căng mịn mê người thế. Mới vừa tiến vào đã bị cô cắn chặt, không chỉ vậy, giống như cái miệng nhỏ bên trên, phía dưới đang yên đang lành sinh ra vô số cái miệng nhỏ, hút vật thể của anh làm nó càng lúc càng to và cứng rắn.
Nắm phần eo đầy đặn, Phương Nhược Cuồng hung hăng đưa mình vào, mỗi lần đều nhập thật sâu, rất lâu mới chậm rãi rút ra, tiếp tục đợt thứ hai.
Không thể không nói, Lâm Mân Côi cũng đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, Phương Nhược Cuồng mới bắt đầu không bao lâu, cô liền co rụt gót chân, từng trận khuấy đảo như thế, sau đó cô run rẩy tuôn ra dịch thể, ôm Phương Nhược Cuồng run rẩy thành một khối.
Phương Nhược Cuồng bị cảm giác căng chặt bất tình lình tập kích khiến toàn thân giật mình, phần đuôi xương sống chợt phát run. Anh hít sâu một hơi, cảm thấy một dòng dịch thể nóng bỏng tưới lên vật thể của anh, nóng đến mức anh muốn bắn ra.
Lại hít sâu mấy hơi, anh mới tỉnh táo, nắm thắt lưng mềm mại, tiếp tục phần chạy nước rút của mình.
Trong suối nước nóng an tĩnh, vì động tác của đôi trai gái mà văng lên vô số bọt nước.
Bất quá căn phòng đóng chặt, nên chẳng ai chú ý tới khúc nhạc dạo ngắn ấy.
Cho dù chú ý, cũng sẽ hiểu ngầm cười một tiếng.
Lâm Mân Côi không biết đây là lần thứ mấy, chỉ cảm thấy cô đã mềm nhũn vô số lần, dịch thể phun trào hết lần này tới lần khác, song người đàn ông này hình như chưa ra lần nào.
Chẳng phải đàn ông nhịn lâu ngày đều rất nhanh sao? Tại sao lại không đúng với người đàn ông này.
Chân cô rất mỏi, hai tay nằm trên nền gạch men của suối nước nóng ma sát tới mức hơi đau, còn cái miệng bên dưới vì cọ sát trong thời gian dài cũng có chút đau nhói.
Ríu rít cầu xin một trận, Lâm Mân Côi xác thực hết cách, vểnh mông lên vừa lui vừa đong đưa. Trong miệng bảo bối cầu xin lung tung một hồi, rất lâu, Phương Nhược Cuồng mới đè bụng dưới của cô, đâm đến chỗ sâu mới hung hăng bắn ra.
Mà lúc đó, Lâm Mân Côi đã mệt lả, nửa người nằm trên bờ suối nước nóng, tạo dáng như xác chết.
Bình luận facebook