Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Ly biệt (thượng)
Dịch giả: Tuyết Mùa Hạ
Đề tự: Xiaobaobei
Chẳng trống, chẳng chiêng, chẳng cờ bào
Anh hùng xuất thế cũng nào thua ai
Tay đem cung kiếm, nón dài
Canh ba tụ hội đại khai nhãn tiền
Hồng Bàng danh trấn như niên
Xuất sơn một bước ước chừng bao xa
Thương Chính Lương bị Vạn Kiếm Nhất vỗ vai kia không rõ vì sao, có thể là bởi nghĩ tới những gió gió mưa mưa nguy nan khôn cùng ngày sau, hoặc cũng có thể bị mấy chữ huynh đệ tốt này làm cảm động mà trong lòng bỗng dâng lên một luồng khí phách hào hùng cao ngất nên cũng tươi cười gật mạnh đầu.
Vạn Kiếm Nhất nhìn sắc trời rồi nói với Đạo Huyền: "Sư huynh, còn có một vị sư đệ mà đệ chọn được không bao lâu nữa chắc cũng sẽ tìm tới. Đệ mang hai người này đi Vân Hải một lúc, đến khi người tụ tập đông đủ thì sẽ quay lại từ biệt sư huynh."
Đạo Huyền gật đầu dặn: "Tốt, đệ cứ mang họ đi đi." Nói xong hắn lại dừng lại một lát rồi chậm rãi tiếp lời: "Hơn nữa, việc này huynh cũng đã hỏi Chân Vu sư thúc, lão nhân gia người cũng không có ý kiến gì mà chỉ dặn đệ cứ thoải mái đi làm."
Vạn Kiếm Nhất gật đầu chắp tay với y rồi xoay người rời đi. Gió núi thổi qua làm tà áo trắng tung bay phấp phới tạo nên một vẻ tiêu sái chẳng thể nói rõ. Thương Tùng và Thương Chính Lương đi ở phía sau quay sang nhìn nhau thì đều hiểu rằng đối phương là đồng bạn trong chuyến đi Man Hoang đầy nguy nan lần này nên bất giác cũng có thêm vài phần gần gũi trong đáy mắt.
Thương Chính Lương chắp tay nói trước: "Sư huynh, sau này mong được chỉ giáo."
Thương Tùng cũng không dám chậm trễ liền lập hồi thi lễ lại đáp: "Không dám, không dám."
Thương Chính Lương nói tiếp: "Vạn sư huynh có nói rằng dưới chân núi còn có một người, không rõ là vị sư huynh đệ nào trong môn phái, Thương Tùng sư huynh có biết chăng?"
Thương Tùng sầm mặt lại rồi rất không hài lòng hừ lạnh: "Đó là Điền Bất Dịch ở Đại Trúc Phong. Trong lúc gấp gáp Vạn sư huynh không thể tìm kĩ nên hôm qua thấy người này lúc chiến đấu với Ma giáo cũng có chút đạo hạnh mới để ý tới để rủ hắn đi. Ai ngờ tên Điền Bất Dịch này còn do do dự dự tham sống sợ chết, đến cùng còn chẳng thể lập tức trả lời Vạn sư huynh, thực khiến người ta thất vọng."
Thương Chính Lương ồ một cái rồi nói tiếp: "Hóa ra là như vậy."
Ba người đi một mạch qua Hồng Kiều đến Vân Hải rồi cuối cùng đi tới nơi sáng nay đã gặp Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường.
Thương Tùng nhìn quanh một lần mà không thấy bóng dáng Điền Bất Dịch nên gương mặt càng khó coi hơn, thậm chí còn giận dữ quát: "Tên béo đó vẫn chưa đến, chẳng lẽ sợ đến nổi không dám đến đây hay sao?"
Vạn Kiếm Nhất chỉ khẽ cười chứ không hề thấy có chút gì tức giận mà khoát tay nhằm bảo Thương Tùng chớ nóng vội: "Đừng sốt ruột, còn chưa tới giờ, nói không chừng một lát nữa Điền sư đệ sẽ đến."
Thương Tùng luôn kính trọng Vạn Kiếm Nhất nên nghe thấy thế thì cũng im lặng mà chỉ khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là rất khó chịu với kẻ ở Đại Trúc Phong dám để Vạn Kiếm Nhất phải chờ ở đây kia.
Ba người chờ ở đó một lúc tới khi đến gần giờ ngọ hai khắc thì sắc mặt Thương Tùng đã đỏ đến mức như sắp chảy ra, Thương Chính Lương ở bên cạnh cũng đang nhíu mày thầm nghĩ rằng người đồng môn ở Đại Trúc Phong cũng quá đáng.
So sánh ra thì Vạn Kiếm Nhất là người bình tĩnh nhất trong ba người. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thường, chắp tay nhìn trời, không rõ là đang suy nghĩ tới điều gì.
Cứ vậy một lúc lâu thì bỗng có tiếng bước gấp vang lên từ đằng xa. Ba người quay sang nhìn thì thấy Điền Bất Dịch đang rất lo lắng mang theo cả người mồ hôi vội vàng chạy tới, lạ là phía sau hắn còn có một người, đó là Tăng Thúc Thường.
Điền Bất Dịch như tia chớp chạy tới trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Hắn lo lắng đến nỗi còn chưa kịp dừng bước đã vội vàng nói: "Sư huynh, Vạn sư huynh, thực sự xin lỗi, đệ, đệ, đệ đến muộn."
Vạn Kiếm Nhất tươi cười, nhưng y còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy Thương Tùng ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Điền sư đệ thật là có mặt mũi, vậy mà lại để cho Vạn sư huynh và hai người chúng ta đợi ở đây lâu như vậy, đúng là quý nhân bận rộn!"
Điền Bất Dịch nghe thấy thế thì gương mặt béo tròn cũng đỏ hẳn lên, miệng mồm cũng vì quá khẩn trương mà trở nên lắp bắp: "Không, không phải thế, Vạn sư huynh nghe đệ giải thích đã..."
Vạn Kiếm Nhất vẫn cười rồi từ tốn đáp lại: "Điền sư đê không cần nghĩ nhiều, huynh hẹn đệ trong giờ ngọ, giờ cũng chưa quá lúc đó, đệ cũng không tính là đến muộn nên dù đệ muốn nói gì cũng không cần thiết nữa. Bây giờ đệ chỉ cần nói cho ta biết quyết định của mình là đủ rồi."
Điền Bất Dịch nhìn nam tử tiêu sái đứng đó thì bỗng thấy ấm áp nên hít sâu rồi mới nói: "Vạn sư huynh, tiểu đệ bất tài, thỉnh sư huynh mang theo đệ theo bên cạnh cùng đi một đường."
Ánh mắt Vạn Kiếm Nhất lóe lên cười đáp: "Được rồi, chuyến đi này có tầng tầng nguy hiểm, đệ đã nghĩ kĩ chưa?"
Điền Bất Dịch ưỡn ngực đáp: "Đệ không sợ!"
Vạn Kiếm Nhất cười to rồi vỗ thật mạnh lên vai Điền Bất Dịch. Y rất vui vẻ nói: "Tốt! Huynh không nhìn sai người, Điền sư đệ quả không làm huynh thất vọng."
Lời còn chưa hết thì mấy người ở đây bỗng thấy bên cạnh có bóng người lướt lên đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất, chính là Tăng Thúc Thường. Hắn bỗng khom lưng hành lễ với Vạn Kiếm Nhất rồi nhấn giọng: "Vạn sư huynh, xin huynh mang đệ đi cùng."
Đám người Vạn Kiếm Nhất bỗng ngẩn ra, Điền Bất Dịch lại nhanh chân bước lên kéo người kia lại, sau đó mới lúng túng nói với Vạn Kiếm Nhất: "Vạn sư huynh, huynh đừng nghe hắn nói bậy...đệ..."
Không nói được hết câu thì Điền Bất Dịch bỗng nhiên lảo đảo chấp chới lùi sang bên cạnh mấy bước.
Là Tăng Thúc Thường đứng sau dùng lực đẩy mạnh tên béo này sang một bên rồi lại đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực, hiên ngang nói: "Vạn sư huynh, đệ không nói đùa!"
Điền Bất Dịch giận dữ lao tới đá hắn một cái rồi quát: "Thối lắm, cút ngay cho lão tử."
Tăng Thúc Thường lại cứng đầu đứng yên đó nhận lấy cú đá của Điền Bất Dịch để cuối cùng vẫn tiếp tục đứng vững trước mặt Vạn Kiếm Nhất.
Vạn Kiếm Nhất thấy vậy thì cũng bật cười. Nhưng Thương Tùng ở sau lưng hắn lại khó chịu mắng: "Hai người các ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?"
Bị hắn mắng như vậy nên Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường quay sang nhìn nhau một cái rồi lại lập tức hừ lạnh quay đầu đi nơi khác.
Vạn Kiếm Nhất thờ dài lắc đầu bảo: "Được rồi, có gì từ từ nói."
Sau đó, hắn dẫn mọi người tới một góc yên tĩnh sát bên Vân Hải rồi mới chậm rãi hỏi Tăng Thúc Thường. Sau khi hỏi mấy câu thì mới biết được những rắc rối trong câu chuyện từ miệng của Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường. Sáng nay sau khi hắn nói việc kia với Điền Bất Dịch thì dù cho chuyến đi này có cực kì nguy hiểm thì y cũng đã sớm đưa ra quyết định là sẽ theo Vạn Kiếm Nhất đi Man Hoang. Còn trong đó có mấy phần là vì đại nghiệp thiên thu của Thanh Vân Môn hay là vẫn là do danh vọng của Vạn Kiếm Nhất quá lớn khiến hắn muốn đi theo thì cũng không thấy nói rõ.
Điền Bất Dịch sau khi quyết định thì vốn sẽ lập tức tới đây nói cho Vạn Kiếm Nhất, ai ngờ lúc đó Tăng Thúc Thường lại đột nhiên xuất hiện. Kẻ này cứ dầy mặt bám dính không buông Điền Bất Dịch để mong y có thể nói ra tại sao Vạn Kiếm Nhất lại đột nhiên thận trọng tìm y như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Điền Bất Dịch cũng không định nói bởi lẽ chuyến đi Man Hoang này quá quan trọng. Nhưng Tăng Thúc Thường không biết vì sao hôm nay lại rất cơ trí lòng vòng một lúc cũng đoán được chút gì đó từ lời của Điền Bất Dịch nên dọa hắn nếu không nói thì có chết cũng không cho hắn đi. Với tính nết ngày thường này của hắn khiến Điền Bất Dịch sợ hơn là thấy phiền nên cứ mãi dây dưa như vậy đến tận khi y thấy mình sẽ đến muộn mới giật mình kinh hãi, ngờ đâu Tăng Thúc Thường vẫn cứ bám chặt nên nhất thời Điền Bất Dịch đành phải vừa đi tới Vân Hải vừa làm loạn lên với hắn. Cuối cùng lại bị Tăng Thúc Thường đoán được gần hết chuyện từ trong những điều hắn nói nên cũng chạy theo tới nơi này.
Mà khiến Điền Bất Dịch kinh ngạc nhất là kẻ này lại đột nhiên tiến tới mở miệng nói với Vạn Kiếm Nhất rằng mình muốn đi.
"Vạn sư huynh, đệ thật sự không ngờ hắn sẽ nói vậy." Điền Bất Dịch lúng túng nói với Vạn Kiếm Nhất xong lại lườm Tăng Thúc Thường. Hắn quả thực chưa bao giờ nghĩ rằng người bằng hữu tốt nhất của mình này lại trông đáng ghét như vậy.
Tăng Thúc Thường cũng mặc kệ hắn mà chỉ tha thiết nói với Vạn Kiếm Nhất: "Vạn sư huynh, huynh hãy nghe đệ nói, đạo hạnh của đệ tuyệt đối cao hơn tên mập chết tiệt kia. Hơn nữa đệ cũng rất khiêm tốn, lại càng trung thành với môn phái, cũng quyết không phải là kẻ tham sống sợ chết gì cả. Điều nào đệ cũng hơn Điền Bất Dịch, thỉnh sư huynh mang theo đệ để đệ có thể ra sức vì bản môn."
Nói xong hắn nghiêm mặt nói: "Nếu như huynh nghĩ rằng số lượng quá nhiều thì không cần mang tên mập kia, mang theo đệ là được."
Điền Bất Dịch ngẩn ra rồi lập tức nổi điên. Hắn mang theo gương mặt đỏ bừng bừng lao tới đấm lên gương mặt tuấn tú của Tăng Thúc Thường, đồng thời còn không ngừng mắng: "Giỏi cho một tên Tăng Thúc Thường, không ngờ lại vô liêm sỉ như vậy, lão tử đánh chết ngươi..."
"Được rồi!" Một tiếng quát nhẹ, chính là Vạn Kiếm Nhất. Sau khi quát để hai người đang tranh chấp đó dừng lại thì hắn bỗng nghĩ ngợi một lát rồi nhìn thật kỹ Tăng Thúc Thường xong mới hỏi: "Đệ là Tăng Thúc Thường từ Phong Hồi Phong phải không?"
Tăng Thúc Thường gật đầu đáp: "Vâng."
Vạn Kiếm Nhất dừng lại giây lát rồi mới hỏi tiếp: "Tăng Vô Cực sư thúc của Phong Hồi Phong là gì của đệ?"
Tăng Thúc Thương hơi biến sắc nhưng sau khi do dự vẫn nhỏ giọng đáp:" Là gia phụ của đệ."
Vạn Kiếm Nhất gật đầu suy nghĩ thêm rồi nói: "Tăng sư đệ, đệ muốn báo đáp sư môn nên không ngại hiểm nguy nguyện đi tới Man Hoang cùng chúng ta, phần tâm ý này huynh xin nhận. Nhưng việc này cũng không thể giấu Tăng sư thúc được, theo huynh được biết thì lão nhân gia người chỉ có duy nhất một đứa con trai, huynh không thể tự quyết định, chi bằng để lão nhân gia người đồng ý đã."
Tăng Thúc Thường đỏ mặt như thẹn như giận nên khẩn cầu Vạn Kiếm Nhất: "Vạn sư huynh, chuyện này đệ có thể tự làm chủ."
Vạn Kiếm Nhất vẫn không đồng ý mà lắc đầu: "Vậy thế này đi, việc này rất khẩn cấp, chúng ta giờ tý đêm nay sẽ rời núi. Tối nay giờ tý ở trên Hồng Kiều, đệ nếu mang được thư đồng ý chính tay Tăng sư thúc viết đến đưa huynh thì huynh sẽ mang đệ đi, còn nếu không, đệ cũng không cần phải tới."
Tăng Thúc Thường ngạc nhiên nhưng thấy vẻ kiên quyết không thể lay động của Vạn Kiếm Nhất thì cũng không nói được gì nữa.
Vạn Kiếm Nhất nhìn y chứ không nói gì thêm mà ngược lại quay người dặn ba người Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương: "Lần đi Man Hoang này chỉ cần tinh không cần nhiều nên chỉ cần mấy người chúng ta. Lúc nãy mấy đệ hẳn cũng đã nghe huynh nói thế nên giờ về chuẩn bị đi, tối nay giờ tý gặp nhau trên Hồng Kiều, chúng ta sẽ cùng xuống núi."
Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương đều nghiêm trang ôm quyền đáp: "Vâng."
Đề tự: Xiaobaobei
Chẳng trống, chẳng chiêng, chẳng cờ bào
Anh hùng xuất thế cũng nào thua ai
Tay đem cung kiếm, nón dài
Canh ba tụ hội đại khai nhãn tiền
Hồng Bàng danh trấn như niên
Xuất sơn một bước ước chừng bao xa
Thương Chính Lương bị Vạn Kiếm Nhất vỗ vai kia không rõ vì sao, có thể là bởi nghĩ tới những gió gió mưa mưa nguy nan khôn cùng ngày sau, hoặc cũng có thể bị mấy chữ huynh đệ tốt này làm cảm động mà trong lòng bỗng dâng lên một luồng khí phách hào hùng cao ngất nên cũng tươi cười gật mạnh đầu.
Vạn Kiếm Nhất nhìn sắc trời rồi nói với Đạo Huyền: "Sư huynh, còn có một vị sư đệ mà đệ chọn được không bao lâu nữa chắc cũng sẽ tìm tới. Đệ mang hai người này đi Vân Hải một lúc, đến khi người tụ tập đông đủ thì sẽ quay lại từ biệt sư huynh."
Đạo Huyền gật đầu dặn: "Tốt, đệ cứ mang họ đi đi." Nói xong hắn lại dừng lại một lát rồi chậm rãi tiếp lời: "Hơn nữa, việc này huynh cũng đã hỏi Chân Vu sư thúc, lão nhân gia người cũng không có ý kiến gì mà chỉ dặn đệ cứ thoải mái đi làm."
Vạn Kiếm Nhất gật đầu chắp tay với y rồi xoay người rời đi. Gió núi thổi qua làm tà áo trắng tung bay phấp phới tạo nên một vẻ tiêu sái chẳng thể nói rõ. Thương Tùng và Thương Chính Lương đi ở phía sau quay sang nhìn nhau thì đều hiểu rằng đối phương là đồng bạn trong chuyến đi Man Hoang đầy nguy nan lần này nên bất giác cũng có thêm vài phần gần gũi trong đáy mắt.
Thương Chính Lương chắp tay nói trước: "Sư huynh, sau này mong được chỉ giáo."
Thương Tùng cũng không dám chậm trễ liền lập hồi thi lễ lại đáp: "Không dám, không dám."
Thương Chính Lương nói tiếp: "Vạn sư huynh có nói rằng dưới chân núi còn có một người, không rõ là vị sư huynh đệ nào trong môn phái, Thương Tùng sư huynh có biết chăng?"
Thương Tùng sầm mặt lại rồi rất không hài lòng hừ lạnh: "Đó là Điền Bất Dịch ở Đại Trúc Phong. Trong lúc gấp gáp Vạn sư huynh không thể tìm kĩ nên hôm qua thấy người này lúc chiến đấu với Ma giáo cũng có chút đạo hạnh mới để ý tới để rủ hắn đi. Ai ngờ tên Điền Bất Dịch này còn do do dự dự tham sống sợ chết, đến cùng còn chẳng thể lập tức trả lời Vạn sư huynh, thực khiến người ta thất vọng."
Thương Chính Lương ồ một cái rồi nói tiếp: "Hóa ra là như vậy."
Ba người đi một mạch qua Hồng Kiều đến Vân Hải rồi cuối cùng đi tới nơi sáng nay đã gặp Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường.
Thương Tùng nhìn quanh một lần mà không thấy bóng dáng Điền Bất Dịch nên gương mặt càng khó coi hơn, thậm chí còn giận dữ quát: "Tên béo đó vẫn chưa đến, chẳng lẽ sợ đến nổi không dám đến đây hay sao?"
Vạn Kiếm Nhất chỉ khẽ cười chứ không hề thấy có chút gì tức giận mà khoát tay nhằm bảo Thương Tùng chớ nóng vội: "Đừng sốt ruột, còn chưa tới giờ, nói không chừng một lát nữa Điền sư đệ sẽ đến."
Thương Tùng luôn kính trọng Vạn Kiếm Nhất nên nghe thấy thế thì cũng im lặng mà chỉ khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là rất khó chịu với kẻ ở Đại Trúc Phong dám để Vạn Kiếm Nhất phải chờ ở đây kia.
Ba người chờ ở đó một lúc tới khi đến gần giờ ngọ hai khắc thì sắc mặt Thương Tùng đã đỏ đến mức như sắp chảy ra, Thương Chính Lương ở bên cạnh cũng đang nhíu mày thầm nghĩ rằng người đồng môn ở Đại Trúc Phong cũng quá đáng.
So sánh ra thì Vạn Kiếm Nhất là người bình tĩnh nhất trong ba người. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thường, chắp tay nhìn trời, không rõ là đang suy nghĩ tới điều gì.
Cứ vậy một lúc lâu thì bỗng có tiếng bước gấp vang lên từ đằng xa. Ba người quay sang nhìn thì thấy Điền Bất Dịch đang rất lo lắng mang theo cả người mồ hôi vội vàng chạy tới, lạ là phía sau hắn còn có một người, đó là Tăng Thúc Thường.
Điền Bất Dịch như tia chớp chạy tới trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Hắn lo lắng đến nỗi còn chưa kịp dừng bước đã vội vàng nói: "Sư huynh, Vạn sư huynh, thực sự xin lỗi, đệ, đệ, đệ đến muộn."
Vạn Kiếm Nhất tươi cười, nhưng y còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy Thương Tùng ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Điền sư đệ thật là có mặt mũi, vậy mà lại để cho Vạn sư huynh và hai người chúng ta đợi ở đây lâu như vậy, đúng là quý nhân bận rộn!"
Điền Bất Dịch nghe thấy thế thì gương mặt béo tròn cũng đỏ hẳn lên, miệng mồm cũng vì quá khẩn trương mà trở nên lắp bắp: "Không, không phải thế, Vạn sư huynh nghe đệ giải thích đã..."
Vạn Kiếm Nhất vẫn cười rồi từ tốn đáp lại: "Điền sư đê không cần nghĩ nhiều, huynh hẹn đệ trong giờ ngọ, giờ cũng chưa quá lúc đó, đệ cũng không tính là đến muộn nên dù đệ muốn nói gì cũng không cần thiết nữa. Bây giờ đệ chỉ cần nói cho ta biết quyết định của mình là đủ rồi."
Điền Bất Dịch nhìn nam tử tiêu sái đứng đó thì bỗng thấy ấm áp nên hít sâu rồi mới nói: "Vạn sư huynh, tiểu đệ bất tài, thỉnh sư huynh mang theo đệ theo bên cạnh cùng đi một đường."
Ánh mắt Vạn Kiếm Nhất lóe lên cười đáp: "Được rồi, chuyến đi này có tầng tầng nguy hiểm, đệ đã nghĩ kĩ chưa?"
Điền Bất Dịch ưỡn ngực đáp: "Đệ không sợ!"
Vạn Kiếm Nhất cười to rồi vỗ thật mạnh lên vai Điền Bất Dịch. Y rất vui vẻ nói: "Tốt! Huynh không nhìn sai người, Điền sư đệ quả không làm huynh thất vọng."
Lời còn chưa hết thì mấy người ở đây bỗng thấy bên cạnh có bóng người lướt lên đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất, chính là Tăng Thúc Thường. Hắn bỗng khom lưng hành lễ với Vạn Kiếm Nhất rồi nhấn giọng: "Vạn sư huynh, xin huynh mang đệ đi cùng."
Đám người Vạn Kiếm Nhất bỗng ngẩn ra, Điền Bất Dịch lại nhanh chân bước lên kéo người kia lại, sau đó mới lúng túng nói với Vạn Kiếm Nhất: "Vạn sư huynh, huynh đừng nghe hắn nói bậy...đệ..."
Không nói được hết câu thì Điền Bất Dịch bỗng nhiên lảo đảo chấp chới lùi sang bên cạnh mấy bước.
Là Tăng Thúc Thường đứng sau dùng lực đẩy mạnh tên béo này sang một bên rồi lại đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực, hiên ngang nói: "Vạn sư huynh, đệ không nói đùa!"
Điền Bất Dịch giận dữ lao tới đá hắn một cái rồi quát: "Thối lắm, cút ngay cho lão tử."
Tăng Thúc Thường lại cứng đầu đứng yên đó nhận lấy cú đá của Điền Bất Dịch để cuối cùng vẫn tiếp tục đứng vững trước mặt Vạn Kiếm Nhất.
Vạn Kiếm Nhất thấy vậy thì cũng bật cười. Nhưng Thương Tùng ở sau lưng hắn lại khó chịu mắng: "Hai người các ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?"
Bị hắn mắng như vậy nên Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường quay sang nhìn nhau một cái rồi lại lập tức hừ lạnh quay đầu đi nơi khác.
Vạn Kiếm Nhất thờ dài lắc đầu bảo: "Được rồi, có gì từ từ nói."
Sau đó, hắn dẫn mọi người tới một góc yên tĩnh sát bên Vân Hải rồi mới chậm rãi hỏi Tăng Thúc Thường. Sau khi hỏi mấy câu thì mới biết được những rắc rối trong câu chuyện từ miệng của Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường. Sáng nay sau khi hắn nói việc kia với Điền Bất Dịch thì dù cho chuyến đi này có cực kì nguy hiểm thì y cũng đã sớm đưa ra quyết định là sẽ theo Vạn Kiếm Nhất đi Man Hoang. Còn trong đó có mấy phần là vì đại nghiệp thiên thu của Thanh Vân Môn hay là vẫn là do danh vọng của Vạn Kiếm Nhất quá lớn khiến hắn muốn đi theo thì cũng không thấy nói rõ.
Điền Bất Dịch sau khi quyết định thì vốn sẽ lập tức tới đây nói cho Vạn Kiếm Nhất, ai ngờ lúc đó Tăng Thúc Thường lại đột nhiên xuất hiện. Kẻ này cứ dầy mặt bám dính không buông Điền Bất Dịch để mong y có thể nói ra tại sao Vạn Kiếm Nhất lại đột nhiên thận trọng tìm y như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Điền Bất Dịch cũng không định nói bởi lẽ chuyến đi Man Hoang này quá quan trọng. Nhưng Tăng Thúc Thường không biết vì sao hôm nay lại rất cơ trí lòng vòng một lúc cũng đoán được chút gì đó từ lời của Điền Bất Dịch nên dọa hắn nếu không nói thì có chết cũng không cho hắn đi. Với tính nết ngày thường này của hắn khiến Điền Bất Dịch sợ hơn là thấy phiền nên cứ mãi dây dưa như vậy đến tận khi y thấy mình sẽ đến muộn mới giật mình kinh hãi, ngờ đâu Tăng Thúc Thường vẫn cứ bám chặt nên nhất thời Điền Bất Dịch đành phải vừa đi tới Vân Hải vừa làm loạn lên với hắn. Cuối cùng lại bị Tăng Thúc Thường đoán được gần hết chuyện từ trong những điều hắn nói nên cũng chạy theo tới nơi này.
Mà khiến Điền Bất Dịch kinh ngạc nhất là kẻ này lại đột nhiên tiến tới mở miệng nói với Vạn Kiếm Nhất rằng mình muốn đi.
"Vạn sư huynh, đệ thật sự không ngờ hắn sẽ nói vậy." Điền Bất Dịch lúng túng nói với Vạn Kiếm Nhất xong lại lườm Tăng Thúc Thường. Hắn quả thực chưa bao giờ nghĩ rằng người bằng hữu tốt nhất của mình này lại trông đáng ghét như vậy.
Tăng Thúc Thường cũng mặc kệ hắn mà chỉ tha thiết nói với Vạn Kiếm Nhất: "Vạn sư huynh, huynh hãy nghe đệ nói, đạo hạnh của đệ tuyệt đối cao hơn tên mập chết tiệt kia. Hơn nữa đệ cũng rất khiêm tốn, lại càng trung thành với môn phái, cũng quyết không phải là kẻ tham sống sợ chết gì cả. Điều nào đệ cũng hơn Điền Bất Dịch, thỉnh sư huynh mang theo đệ để đệ có thể ra sức vì bản môn."
Nói xong hắn nghiêm mặt nói: "Nếu như huynh nghĩ rằng số lượng quá nhiều thì không cần mang tên mập kia, mang theo đệ là được."
Điền Bất Dịch ngẩn ra rồi lập tức nổi điên. Hắn mang theo gương mặt đỏ bừng bừng lao tới đấm lên gương mặt tuấn tú của Tăng Thúc Thường, đồng thời còn không ngừng mắng: "Giỏi cho một tên Tăng Thúc Thường, không ngờ lại vô liêm sỉ như vậy, lão tử đánh chết ngươi..."
"Được rồi!" Một tiếng quát nhẹ, chính là Vạn Kiếm Nhất. Sau khi quát để hai người đang tranh chấp đó dừng lại thì hắn bỗng nghĩ ngợi một lát rồi nhìn thật kỹ Tăng Thúc Thường xong mới hỏi: "Đệ là Tăng Thúc Thường từ Phong Hồi Phong phải không?"
Tăng Thúc Thường gật đầu đáp: "Vâng."
Vạn Kiếm Nhất dừng lại giây lát rồi mới hỏi tiếp: "Tăng Vô Cực sư thúc của Phong Hồi Phong là gì của đệ?"
Tăng Thúc Thương hơi biến sắc nhưng sau khi do dự vẫn nhỏ giọng đáp:" Là gia phụ của đệ."
Vạn Kiếm Nhất gật đầu suy nghĩ thêm rồi nói: "Tăng sư đệ, đệ muốn báo đáp sư môn nên không ngại hiểm nguy nguyện đi tới Man Hoang cùng chúng ta, phần tâm ý này huynh xin nhận. Nhưng việc này cũng không thể giấu Tăng sư thúc được, theo huynh được biết thì lão nhân gia người chỉ có duy nhất một đứa con trai, huynh không thể tự quyết định, chi bằng để lão nhân gia người đồng ý đã."
Tăng Thúc Thường đỏ mặt như thẹn như giận nên khẩn cầu Vạn Kiếm Nhất: "Vạn sư huynh, chuyện này đệ có thể tự làm chủ."
Vạn Kiếm Nhất vẫn không đồng ý mà lắc đầu: "Vậy thế này đi, việc này rất khẩn cấp, chúng ta giờ tý đêm nay sẽ rời núi. Tối nay giờ tý ở trên Hồng Kiều, đệ nếu mang được thư đồng ý chính tay Tăng sư thúc viết đến đưa huynh thì huynh sẽ mang đệ đi, còn nếu không, đệ cũng không cần phải tới."
Tăng Thúc Thường ngạc nhiên nhưng thấy vẻ kiên quyết không thể lay động của Vạn Kiếm Nhất thì cũng không nói được gì nữa.
Vạn Kiếm Nhất nhìn y chứ không nói gì thêm mà ngược lại quay người dặn ba người Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương: "Lần đi Man Hoang này chỉ cần tinh không cần nhiều nên chỉ cần mấy người chúng ta. Lúc nãy mấy đệ hẳn cũng đã nghe huynh nói thế nên giờ về chuẩn bị đi, tối nay giờ tý gặp nhau trên Hồng Kiều, chúng ta sẽ cùng xuống núi."
Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương đều nghiêm trang ôm quyền đáp: "Vâng."
Bình luận facebook