• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full MANDARIN CỦA TÔI (3 Viewers)

  • Chương 9

Type: minh le



Mười ngày sau đó, tình trạng hồi phục của chú Kiểm rất tốt. Lúc kiểm tra, bác sĩ cũng nói rằng may nhờ ông thường xuyên vận động nên thể chất mới khỏe mạnh như vậy.



“Nếu không phải lần này xảy ra sự cố, tôi dám nói là thể lực của ba anh còn hơn hẳn anh đấy!”



Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng, hai người họ tiếp tục ngồi cách giường bệnh xem ti vi cùng chú Kiểm.



Ba của Kiểm Biên Lâm không thích đeo kính lão, vì ông vừa bị lãng tai lại không thấy rõ phụ đề nên nhiệm vụ chủ yếu của Sơ Kiến là giải thích lại cho ông mấy cảnh phim.



Giữa chừng thì Kiểm Biên Lâm ra ngoài. Trên ti vi, bản tin thời sự buổi tối bắt đầu đưa tin về cơn bão đang đổ bộ vào Hải Nam.



Cảnh gió táp mưa gào tàn phá đường phố đã thành công khơi lên đề tài mới: “Nghe nói món ốc đỏ và hàu sống nướng của Hải Nam ngon lắm nhỉ?”.



“Vâng…” Sơ Kiến chọn mấy múi bưởi, lột vỏ từng chút một. “ Ốc đỏ ăn rất ngon ạ, rang muối hay chấm với tương đều được.”



Nhắc đến hải sản, tự nhiên cô lại muốn trở về thăm trường cũ.



“Con biết vì sao chú lại biết rõ như thế không?” Chú Kiểm khẽ nói, “Khi đó, chú còn cho rằng mình sẽ có con dâu người Hải Nam nên còn đặc biệt nghiên cứu đặc sản ở đó nữa cơ”.



“…” Sơ Kiến gật đầu, múi bưởi vốn định đưa cho chú Kiểm ăn lại vì phút lơ đãng mà bị cô cho thẳng vào miệng mình.



Hồi học đại học, chú Kiểm từng phát hiện ra rất nhiều vé tàu từ Bắc Kinh đến Hải Nam trong túi hành lý của Kiểm Biên Lâm, nên lúc đó, anh đã nói rằng bạn gái mình ở Hải Nam… Lại là một lời nói dối. Tuy không làm hại bất cứ ai nhưng giữa cô và anh đã chất chứa quá nhiều những lời như thế, càng chất càng cao, vô hình trung ngay cả trò chuyện bình thường cũng thấy cạm bẫy giăng khắp nơi.



Chú Kiểm lúc thì phiền muộn, lúc lại đau lòng, miên man kể rất nhiều chuyện năm đó. Chính vào lúc cảm xúc của ông đang dâng trào thì Kiểm Biên Lâm đẩy cửa bước vào.



Mục tiên sống đã xuất hiện, chú Kiểm làm sao chịu bỏ qqua, liền mắng câu “thằng hư hỏng” với giọng điệu bực bội, rồi lại bắt đầu quở trách hết loạt trang phục của anh, cuối cùng khéo léo nhắc đến người bạn gái ở Hải Nam kia đã khiến anh năm đó bỏ lỡ bao nhiêu thời gian quý báu, may nhờ Sơ Kiến khuyên nhủ mới giúp anh quay đầu lại được.



Kiểm Biên Lâm chọn một chiếc ghế ngồi xuống, ngả người về phía sau, giơ mu bàn tay áp lên trán rôi nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối không nói một lời, tỏ vẻ rất bài xích đề tài này. Thế nhưng, những việc này trong mắt chú Kiểm lại là sự phản kháng trong im lặng. Ông càng tiếp tục rầy la anh gay gắt hơn. Sơ Kiến bóc hết sạch vỏ bưởi, cầm trong tay một đống múi bưởi ngon lành mà không biết có nên đưa hay không… Cô đành nhét cả vào miệng mình, coi như giúp bản thân có chút việc để làm.



“Ba, ngày mai con sẽ trở về Bắc Kinh.” Kiểm Biên Lâm coi như không nghe thấy lời dạy dỗ của ba mình, “Vừa nãy, con đã liên lạc với người phụ trách và sắp xếp xe xong cả rồi, có điều phải khiến Sơ Kiến thứ hai làm thủ tục xuất viện cho ba”.



Ngày mai ư? Anh trở về khẩn trương như vậy là vì ca mổ sao?



“Có việc gì gấp à?” Chú Kiểm vừa nghe nói con trai sắp phải đi thì lửa giận tắt ngấm, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ông lão cô độc tội nghiệp. “Ba còn nói xuất viện rồi sẽ nấu vài món ngon cho con ăn…”



“Con bận chút việc ạ!” Anh đáp ngắn gọn: “Chờ khi con xong việc sẽ đó ba đến Bắc Kinh sau”.



“Ừ, ừ, con phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy!” Vẻ mặt ba anh ngập tràn luyến tiếc.



Tối hôm đó, lần đầu tiên Sơ Kiến mất ngủ ngay trên chiếc giường nhỏ nhà mình, trăn trở suy nghĩ rốt cuộc có nên quan tâm anh không đây? Hay cứ mặc kệ như vậy? Cuối cùng, cô cũng không nghĩ ra phương án nào khả thi cả.



Sau khi anh đi, Sơ Kiến ở lại Hàng Châu thêm nửa tháng nữa. Nhiệm vụ mỗi ngày là buổi sáng khi ba mẹ đi làm thì ở bên cạnh chú Kiểm, giúp ông giải sầu. Từ bệnh viện về nhà rồi ra công viên, còn đẩy chú Kiểm đi siêu thị, thường xuyên gặp được láng giềng và người quen cũ. Rất nhiều người hâm mộ chú Kiểm khi được “cô con gái nuôi” hiếu thảo như thế chăm sóc, nhưng vẫn bóng gió trêu đùa là để con gái nuôi trở thành con dâu thì tốt hơn.



Chú Kiểm cười ha hả, liên tục nói thẳng con hư của mình làm sao xứng với Sơ Kiến. Đương nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là lời khách sao mà thôi. Dù sao Kiểm Biên Lâm cũng tốt nghiệp trường danh giá, lại là ngôi sao nổi tiếng, so sánh thế nào thì điều kiện vẫn hơn một Sơ Kiến tốt nghiệp trường đại học bình thường, chỉ mới gây dựng được chút sự nghiệp nho nhỏ.



Sau khi xác nhận kết quả tái khám của chú Kiểm không còn vấn đề gì đáng lo, Sơ Kiến liền lập tức trở về Thượng Hải. Cô không giám hỏi nhiều về chuyện của Kiểm Biên Lâm, chỉ dặn dò Đồng Phi rằng nếu biết tin anh sắp làm phẫu thuật thì phải báo cho cô biết ngay. Ở Hàng Châu đã dặn dò, về Thượng Hải cô lại không yên tâm, phải xác nhận thêm lần nữa. Đồng Phi nói quả thật mọi công việc của Kiểm Biên Lâm đều được dời lại đến năm sau, một ngày có bốn, năm thông tin nhưng hoàn toàn không có tin nào liên quan đến chuyện phẫu thuật cả.



Cuối cùng, đến Đồng Phi cũng không thấy chuyện này có gì quan trọng nữa: “Nói không chừng chỉ là chẩn đoán sai thôi, hoặc là tái khám xong không còn vấn đề gì nữa chẳng hạn”.



Sơ Kiến không yên tâm lắm, nhưng lại cảm thấy không nên hỏi thăm nữa làm gì, đành đè nén nỗi lo lắng trong lòng.



Đến đầu tháng Mười một, nhân dịp cùng nghệ sĩ mình vừa kí hợp đồng đến Thượng Hải tham dự hoạt động, Đồng Phi đã hẹn gặp Sơ Kiến ở Phố Đông.



Hôm đó đúng lúc Sơ Kiến cũng đang rảnh rỗi, bèn đi nhờ xe đối tác cung ứng đến khách sạn. Lúc xuống xe, đối phương còn tốt bụng hỏi han: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ về Phố Tây. Cô có cần tôi qua đón không?”



Khi anh ta hỏi, Sơ Kiến nghe thấy phía sau có người gõ cửa kính gọi mình. Là Tạ Bân. Cô lịch sự từ chối rồi vội vàng bước vào đại sảnh.



Tạ Bân vừa mới hút hai điếu thuốc xong, đưa bàn tay còn rảnh rỗi ra nhận lấy túi giấy trong tay Sơ Kiến: “Ai thế?”.



“Bên cung ứng.”



“Ồ, chưa lập gia đình à? Đã kết hôn rồi hay mới ly dị?”



“Không biết nữa…” Sơ Kiến bị hỏi đến khó chịu, “Em chỉ mới gặp anh ta hai lần thôi”.



Tạ Bân “À” một tiếng rồi cười khẽ: “Em đến tìm Kiểm Biên Lâm à?”.



“Không phải.” Sơ Kiến nẽ tránh nhưng vẫn bị Tạ Bân nhiệt tình cầm túi hộ. Cô nhìn anh với vẻ khó hiểu nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Em đến tìm Đồng Phi”



“Ồ đúng rồi, hôm nay Đồng Phi cũng đến đây.” Rõ rang là Tạ Bân cố ý. Mấy tầng khách sạn này đều được bao trọn gói để chuẩn bị cho đêm hội thời trang hôm nay, anh ta hoàn toàn có thể nhìn thấy tên của nghệ sĩ mà Đồng Phi dẫn đến trong danh sách, sao lại không biết chuyện người quản lý cũng có mặt chứ?



Nhưng biết thì sao? Tạ Bân không phân trần thêm mà điềm nhiên khoác vai Sơ Kiến, dẫn cô đi về phía thang máy: “ Dù sao em cũng không có giấy mời vào cửa, cô ấy lại phải xuống đón em, chi bằng để anh trực tiếp dẫn em lên đó cho tiện”.



Làm người quản lý của ai kia không phải mọi việc đều thuận lợi, người ma đều tiếp được hay sao!



Sơ Kiến hoàn toàn không chống đỡ được vẻ mặt tươi cười còn thân thiết hơn cả người thân của Tạ Bân. Đồng Phi thì càng vui vẻ tạo mối quan hệ tốt đẹp với “vị tiền bối trong những tiền bối” này. Thế là hai người bạn thân chuẩn bị gặp nhau trò chuyện riêng tư sau buổi trưa đã biến thành một mình cô ngồi lọt thỏm trong sô pha nghe hai người kia nói chuyện trên trời dưới biển.



Nội dung câu chuyện đi từ việc khách sạn phục vụ nước ép trái cây không tươi, nhất định phải khiếu nại, cho đến vô số dự án đào tạo diễn viên sắp triển khai, rồi việc mọi người không sợ không có tiền hay không kêu gọi được đầu tư, chỉ sợ dù có quỳ lạy dập đầu cũng không mời được diễn viên, sau đó lại đến chuyện diễn viên bây giờ đều tự nhận dự án phim…



“Tôi đâu có nhìn thấy tên Kiểm Biên Lâm trong danh sách nhỉ?” Cuối cùng, Đồng Phi bỗng nhớ ra, người trước mặt này đáng lẽ không nên xuất hiện ở Thượng Hải mới đúng, “Sao anh lại đến đây?”.



“Những ngôi sao điện ảnh có thể trụ vững trong chương trình tối nay quá ít nên ban tổ chức tạm thời nhờ chúng tôi đến đây chữa cháy.” Tạ Bân đau lòng lắc đầu, “Vừa hay mấy ngày nay, cậu ấy đều có cảnh quay đêm ở Thượng Hải”.



“Ồ!” Đồng Phi liếc nhìn Sơ Kiến, “Anh ấy không làm phẫu thuật à?”.



Tạ Bân nhìn Sơ Kiến: “Em không biết sao?”.



“… Không… Em không biết.” Cô lẩm bẩm.



“Chuyện đó hơi phức tạp.” Tạ Bân băn khoăn, “ Có thể tiến hành cũng có thể không, nhưng mọi người đều biết là hậu quả của việc không phẫu thuật sẽ nghiêm trọng hơn nhiều”.



Nghe không hiểu… Sơ Kiến nghe không hiểu cho lắm!



“Cậu ấy thường xuyên bị đau bụng. Em về Hàng Châu với cậu ấy mà không phát hiện ra à?”



…Hoàn toàn không phát hiện ra.



“Kiểm tra gì cũng đã làm hết rồi. Bất kỳ loại kiểm tra nào cô có thể nghĩ đến cũng đều không thể chẩn đoán chính xác được.” Tạ Bân tiếp tục giải thích chứng bệnh nan y này: “Bác sĩ đề nghị trực tiếp mổ ổ bụng, vừa phẫu thuật vừa tìm nguyên nhân căn bệnh. Dĩ nhiên, lời anh kể có thể không đúng chuyên môn cho lắm, nhưng nhìn chung phương án trị liệu là như thế”.



“…”



“Cậu ấy vốn đã đồng ý nhưng lúc từ Hàng Châu trở về lại không đồng ý nữa. Theo lý thì hai chúng ta không quen thân đến mức này, nhưng anh thật sự lo lắng cho cậu ấy nên mới mặt dày đi hỏi hai người là ở Hàng Châu có phải đã xảy ra chuyện không vui gì hay không?”



Không khí yên lặng như tờ.



“Sơ Kiến à, mạng người quan trọng lắm đấy!” Tạ Bân nhìn cô chằm chằm, còn lặp lại một lần nữa: “Mạng người quan trọng lắm đấy!”.



Đồng Phi cảm thấy ngột ngạt vì bầu không khí yên tĩnh, đành phải nhìn dáo dác nhìn xung quanh để tìm chủ đề, chỉ thiếu điều đưa tay ra ngoài cửa sổ mà hét lên: “Ồ, có máy bay kìa!” nữa thôi. Nhưng dọc theo sông Hoàng Phố này không thấy được sân bay Phố Đông, đến máy bay cũng không có…



Qua một hồi lâu, cuối cùng Đồng Phi mới hắng giọng cứu vãn tình hình: “Sơ Kiến…”



“Không phải cậu cố ý hẹn mình đến đây đấy chứ?” Sơ Kiến nhìn Đồng Phi.



“Phải, mình thừa nhận.” Đồng Phi giao nộp vũ khí đầu hàng.



Sơ Kiến nhìn một lượt, từ Tạ Bân giả vờ vô tình gặp được mình dưới lầu đến Đồng Phi hợp mưu diễn tuồng với anh ấy. Cô đã sớm không còn tâm trạng so đo có phải mình bị lừa đến đây hay không nữa. Khi nãy, cô im lặng chỉ đơn thuần vì kinh hãi bởi mức độ phức tạp của căn bệnh kia: “Chương trình… của mọi người mấy giờ mới bắt đầu?”.



“Sáu giờ tối. Ba giờ bắt đầu trang điểm.” Đồng Phi cướp lời: “Bây giờ mới mười hai giờ hai mươi thôi, vẫn còn rất sớm”.



“Em có tiện gặp anh ấy không?” Sơ Kiến nhìn Tạ Bân hỏi ý.



“Dĩ nhiên! Dĩ nhiên!” Cầu còn không được nữa là. “ Anh có thẻ phòng, giờ sẽ lập tức dẫn em qua đó.”



Có trời mới biết Tạ Bân lòng vòng một hồi như vậy rốt cuộc cũng chỉ vì muốn dẫn cô đến bên Kiểm Biên Lâm mà thôi.



Phòng của Kiểm Biên lâm ở ngay tầng đó, chưa đến một phút Sơ Kiến đã theo Tạ Bân đến trước cửa phòng anh.



Khi Tạ Bân bước vào, Kiểm Biên Lâm vừa cởi hết nút áo sơ mi, kéo áo xuống phân nửa. Vừa trông thấy hai người họ, anh đã nhanh tay mặc lại áo, đưa lưng về phía cửa cài cúc áo lần nữa.



Bởi vì trời râm mát, trong phòng vốn không sáng lắm, anh còn kéo rèm cửa nên bên trong càng tối hơn. Không gian âm u càng tôn lên vẻ tĩnh mịch của nơi này.



“Gặp được dưới lầu, Sơ Kiến nói muốn đến thăm cậu một chút.” Tạ Bân mặt không biến sắc, cầm bộ vest treo trên giá, lẩm bẩm vài câu đại loại sao vẫn còn nhăn như vậy, quả là không ổn nên phải đi là lại lần nữa.



Nói xong, anh ấy nhìn hai con người còn đang tỏ vẻ ngại ngùng, lại khẽ nói thêm: “Nếu đã là chữa cháy thì cũng không cần đến sớm vậy đâu. Bốn giờ bắt đầu chuẩn bị cũng được. Hai người cứ trò chuyện đi. Tôi đi trước đây!”.



Kiểm Biên Lâm vốn ít nói, từ Hàng Châu trở về lại không chủ động liên lạc, Sơ Kiến cũng không biết phải nói gì mới có thể đề cập đến vấn đề sức khỏe của anh một cách tự nhiên.



Tạ Bân lại bỏ đi như thế, cô càng khó mở lời hơn. Do dự rất lâu, cuối cùng vẫn là cô cất lời trước, nội dung không liên quan gì đến cuộc phẫu thuật cả, chỉ đơn thuần là màn mở đầu xoa dịu bầu không khí giữa bọn họ: “Tối hôm qua, anh quay cảnh đêm à?”.



Anh không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Tìm anh có việc sao?”.



“Ừm…”



Kiểm Biên Lâm hơi chau mày, khả năng cô chủ động đến tìm anh như vậy trong suốt hai mươi mấy năm qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhất định là do “ công lao” của Tạ Bân rồi. Dựa theo tính cách của Tạ Bân, anh lờ mờ đoán ngay được nội dung anh ấy đã nói: “Có phải tạ Bân đã nói với em là anh từ Hàng Châu trở về liền cố gượng đến giờ mà không chịu phẫu thuật không?”.



“…”



“Bất kể anh ấy nói gì cũng chỉ đang khiến em hiểu lầm thôi. Đạo diễn bộ phim gần đây là người anh đã ngưỡng mộ từ hồi mười mấy tuổi, khó khăn lắm mới có được cơ hội hợp tác lần này, dù chỉ vào vai khách mời anh cũng không muốn bỏ qua nên mới rời Hàng Châu sớm hơn dự kiến. Đây cũng chính là nguyên nhân anh từ chối phẫu thuật. Tạ Bân biết rất rõ nhưng chắc chắn anh ấy đã không nói cho em biết sự thật. Bệnh của anh đau thì có đau nhưng uống thuốc giảm đau là có thể chịu được, quay thêm nửa tháng nữa là đóng máy rồi, phòng bệnh cũng đã đặt trước cả, mọi việc đều sẽ được tiến hành thuận lợi. Em hiểu không?”.



Hiếm khi anh nói nhiều như thế, trái lại khiến Sơ Kiến hoàn toàn ngơ ngác.



Từ phòng 1502 của Đồng Phi đi đến phòng 1528 của anh, suốt cả quãng đường, đầu óc cô đều rối loạn, cứ nghĩ đi nghĩ lại rằng nếu anh thật sự vì lần tranh cãi ở Hàng Châu mà không chịu làm phẫu thuật thì sao? Bất kỳ cảnh tượng nào cô cũng đều mường tượng ra cả, chỉ duy có tình huống này là Sơ Kiến không nghĩ đến: Tạ Bân lừa cô đến đây!



“Ừm.” Ngoại trừ ậm ừ ra, cô thật sự không biết phải nói gì để khiến bản thân khỏi cảm thấy xấu hổ, “Vậy… bác sĩ nói ca mổ có gì nguy hiểm không?”.



Tuy không thoải mái lắm nhưng Sơ Kiến cũng không quên trọng điểm nằm ở chỗ ca phẫu thuật này của anh quả thực khiến người ta lo lắng. Mổ bụng để tìm nguyên nhân cơn đau, nếu tìm được thì còn có thể đưa ra cách trị liệu thích hợp, nhưng không tìm được thì sao? Hoặc nếu tìm được nguyên nhân nhưng kết quả không tốt thì phải làm thế nào đây?



Đủ mọi vấn đề như muôn ngàn lớp sóng trùng trùng điệp điệp dâng trào trong lòng cô, nhưng Sơ Kiến đợi hồi lâu cũng không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào.



Kiểm Biên Lâm nhìn cô gái vẫn đang mặc chiếc áo khoác len kẻ ô vuông đen trắng trước mặt, lòng thầm nghĩ nếu nói cho cô biết “rât nguy hiểm” thì sẽ ra sao, mà nếu nói “không nguy hiểm” thì sẽ thế nào?



Ngoài hành lang, có người đột nhiên gõ cửa, hỏi Tạ Bân có ở đây hay không.



Kiểm Biên lâm dứt khoát trả lời: “Không có”.



“Thôi được rồi.” Sơ Kiến dịu giọng: “Nếu anh không tiện nói thì cố gắng nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng để mệt mỏi quá độ”.



Cô bỗng cảm thấy bầu không khí rất tệ, sợ lại xảy ra tranh cãi nên tự giác rút lui trước, mở cửa định đi ra. Nhưng vừa mở ra một khe nhỏ thì chàng trai phía sau đã sải vài bước đi đến, ra sức đóng sập cửa lại lần nữa: “Vừa rồi… anh đã gạt em”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom